Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng

Chương 13: Cảm giác ám muộn



Có lẽ càng không có được thứ gì thì người ta lại càng muốn có thứ đó. Sau ngày hôm ấy, cái miệng không cười cũng khẽ nhếch lên, đôi mắt mơ màng khó hiểu, những đường nét cơ thể rắn chắc ẩn giấu dưới bộ quần áo của Âu Dương Y Phàm luôn lảng vảng trong đầu Tiểu Úc, đuổi cũng không chịu đi.

Đặc biệt là hôm nay, khi cô nghe thấy các đồng nghiệp nữ trong công ty hình dung về sếp lớn rất ít khi lộ diện, đẹp trai quyến rũ, nói khi anh cười vô cùng gợi cảm, cô đã rất muốn gặp anh, muốn xem anh có thực sự gợi cảm như những lời đồn thổi kia hay không.

Đáng tiếc, tối nay Âu Dương Y phàm cùng Lâm Quân Dật phải ra ngoài tiếp khách, rất muộn rồi vẫn chưa thấy về, Tiểu Úc đã xem hết hai đĩa phim, uống ba cốc cà phê, đi ra ban công ngóng không biết bao nhiêu lần, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng cái xe Posrsche xấu xí đó đâu. Cô không cưỡng lại được cơn buồn ngủ nữa, nhoài người trên sofa ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, cuối cùng cô đã thấy nụ cười của anh, đúng là gợi cảm, quyến rũ tới mức khiến tim cô đập rộn ràng…

Đã quá nửa đêm, ánh đèn mờ tối, bóng người mờ ảo. Âu Dương Y Phàm đã ngà ngà say, khẽ khàng cắm chìa khóa vào ổ mở cửa, mệt mỏi vứt chiếc áo vest xuống nền nhà, lê những bước chân nặng nề tới trước sofa.

Anh đang định ngồi nghỉ một lát thì bất ngờ nhìn thấy Tiểu Úc đang ngủ trên sofa.

Dưới ngọn đèn tường lặng lẽ, cô đang ngủ rất ngon lành, chiếc váy ngủ mềm mại tuột xuống dướ vai, mái tóc xoăn xõa xuống bờ lưng trần trắng nõn, dưới ánh đèn màu hồng nhạt, cơ thể cô toát lên vẻ quyến rũ vô cùng…

Anh cười khổ lắc đầu. Khi vừa mới sống chung, Tiểu Úc mặc một bộ quần áo ngủ kín mít mà vẫn còn nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, cứ như thể mắt anh là tia X có thể nhìn xuyên qua lớp vải bông dày kia vậy. Về sau, cô yên tâm hơn về khả năng tự kiểm soát bản thân của anh, những bộ quần áo ngủ kín mít được thay bằng những bộ váy sa tanh. Có một lần nửa đêm tỉnh giấc, cô mặc một bộ váy ngủ gần như trong suốt chạy ra ngoài lấy nước uống, đúng lúc anh vẫn chưa ngủ, anh đã kìm nén dục vọng, tỏ ra vô cùng “quân tử”, coi như không nhìn thấy cô, tiếp tục xem ti vi. Kể từ đó, cô càng yên tâm về khả năng tự kiểm soát bản thân của anh, thoải mái mặc những bộ váy ngủ lượn qua lượn lại trước mặt anh, coi anh như Liễu Hạ Huệ 1 ôm người đẹp cả đêm mà vẫn không có ý nghĩ xấu xa.

1. Liễu Hạ Huệ (720- 621 TCN): người nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

Còn hôm nay càng kinh khủng, ngay cả chiếc bra cô cũng bỏ luôn, tắm xong là khoác bộ váy ngủ mỏng tang rồi ngủ quên trên sofa, hoàn toàn không xem anh là đàn ông nữa rồi!

Dưới tác dụng của hơi men và cảnh tượng kích thích thị giác này, trong lòng anh dân lên dục vọng không thể kiểm soát nổi. Anh tiến lại sát gần cô, quỳ xuống trước sofa, nhẹ nhàng hôn lên má cô, da mặt cô mịn màng, mềm mại khiến anh không kiềm chế nổi muốn thưởng thức nhiều hơn nữa. Đưa mắt nhìn người đẹp ở trong lòng, cô vẫn đang ngủ rất say, miệng dường như vẫn đang nhoẻn cười, anh càng có thêm động lực, đặt môi mình lên bờ môi mềm mọi của cô rồi từ từ di chuyển xuống dưới…

Cho tới khi anh hôn tới bờ vai lộ ra của cô thì cô tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mở mắt.

“Anh về… rồi à?” Dường như cô không có chút ý thức nào là mình đã bị xâm phạm, dựa người vào lòng anh, dụi dụi mắt.

Chiếc váy ngủ hờ hững trên người cô đã không thể che được những vị trí cần phải che đậy rồi.

Anh khẽ hắng giọng, cố gắng mấy lần vẫn không sao rời mắt khỏi cơ thể quyến rũ của cô được. Còn cô vẫn cứ dựa vào anh khiến anh có thể ngửi thấy rõ mùi hương sau khi tắm của cô.

Cô cũng ngửi thấy mùi trên người anh. “Anh đi tiếp khách nào vậy? Uống nhiều rượu thế!”

“Một người bạn từ Mỹ trở về.” Anh cười, ậm ờ trả lời. “Anh và Quân Dật đưa bạn ra ngoài ăn cơm, trò chuyện một lúc.”

“Ồ!” Cô nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, cũng không hỏi thêm nữa. “Chắc anh đã mệt rồi, đi tắm rồi ngủ sớm đi, em cũng đi ngủ đây.”

Thấy cô trèo xuống sofa, Âu Dương Y Phàm lưu luyến ôm lấy eo cô từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên bờ vai cô. Kể môi anh là làn da trắng mịn của cô, trong lòng anh là cơ thể mềm mại của cô, nơi đầu mũi anh là mùi hương ngọt ngào của cô, anh dù có tự kiểm soát tốt đến mấy cũng khó có thể chế ngự nổi những khao khát đã dồn nén bao ngày tháng qua.

Anh muốn có cô, danh chính ngôn thuận có được cô. “Tiểu Úc, chúng ta kết hôn nhé?”

“Chẳng phải đã nói là hai năm nữa sẽ tính sao?”

“Anh không muốn đợi nữa rồi.”

Kỳ thực, dẫn Tiểu Úc đầu óc trong sáng, ngây thơ lên giường là việc dễ như trở bàn tay, nhưng anh muốn cô cam tâm tình nguyện trao tất cả cho anh, không chút hối hận, nuối tiếc.

Cô quay người lại, trên gương mặt không có vẻ hạnh phúc và sung sướng mà anh muốn nhìn thấy, cô nhìn anh vẻ khó xử. “Chúng ta quen nhau còn chưa tới một năm, vẫn cần thời gian để hiểu nhau hơn.”

Câu trả lời không có gì bất ngờ.

Những người phụ nữ muốn lấy anh thì nhiều lắm, nhưng anh chẳng muốn lấy ai, còn người phụ nữ mà anh muốn lấy thì lại không muốn lấy anh.

Anh buông cánh tay đang ôm cô ra, không muốn ép buộc cô. “Tùy em thôi.”

“Ivan…”

“Em đi ngủ đi, anh đi tắm đây.” Anh cởi áo sơ mi, đi vào phòng tắm.

Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng nước xối xả nghe sao cô độc, thê lương đến vậy.

Tiểu Úc nhìn cánh cửa phòng tắm khép chặt, cô biết cự tuyệt hết lần này tới lần khác như thế này sẽ làm tổn thương anh, cô không phải không muốn lấy anh, ngược lại, cô yên anh, rất muốn sống suốt đời bên cạnh anh, mỗi ngày mở mắt có thể nói với anh “chào buổi sáng”, buổi tối nói “chúc anh ngủ ngon” rồi mới yên tâm đi ngủ nhưng cô không biết sự nhiệt tình của anh có thể kéo dài bao lâu, không dám tin rằng hôn nhân có thể giữ được trái tim của một người đàn ông như anh.

Ngộ nhỡ một ngày cảm giác mới mẻ của anh về cô biến mất, anh chán ghét cái thế giới buồn tẻ, vô vị của riêng hai người, lại ra ngoài tìm kiếm cảm giác mới lạ, vậy thì cô biết phải làm thế nào?

Cô vẫn cần thời gian, dùng thời gian để nghiệm chứng tình cảm mà anh dành cho cô rốt cuộc là tình yêu hay chỉ là sự rung động nhất thời.

Khi chuẩn bị về phòng, cô vô tình phát hiện thấy chiếc áo vest đắt tiền của Âu Dương Y Phàm bị vứt gần cửa, bèn đi tới nhặt lên cho anh, phủi lớp bụi bám trên áo, không ngờ một mẩu giấy nhỏ từ trong túi áo rơi ra.

Nét chữ trên đó rất thanh tú, khoáng đạt, còn thoang thoảng hương thơm, vừa nhìn là biết ngay tờ giấy này đến từ một người phụ nữ.

Phòng 2107 đơn nguyên 5A tòa nhà Cẩm Tú

Tiểu Úc nắm chặt tay, vò nát tờ giấy nhưng cô cố gắng thật bình tĩnh, tự nhủ có lẽ chỉ là một người phụ nữ lạ nhét vào tay anh, vì lịch sự nên anh mới bỏ vào túi áo, sau đó lại quên không vứt đi. Có thể đây chính là địa chỉ của người bạn từ Mỹ về của anh…

Người bạn từ Mỹ về? Anh và Lâm Dật Quân cùng đi?

Lòng cô bỗng chùng xuống, sự nghi ngờ dường như lan tỏa khắp đầu cô, càng lúc càng khiến tim cô thắt lại…

Âu Dương Y Phàm tắm xong bước ra ngoài, nhìn thấy cô vẫn ngồi trên sofa, tỏ vẻ kinh ngạc. “Sao em vẫn chưa ngủ?”

“Chúng ta có thể nói chuyện không?” Cô gượng gạo nói.

Anh kéo kín chiếc áo bông, ngồi xuống cạnh cô. “Em muốn nói chuyện gì?”

“Hôm nay anh đi gặp ai vậy”

Anh lảng tránh ánh mắt sắc sảo của cô, cúi xuống chần chừ rất lâu. Sự chần chừ hồi lâu đó càng chứng minh cho những nghi ngờ ban nãy của cô.

“Lâm Nhĩ Tích quay về rồi phải không?”

Âu Dương Y Phàm ngạc nhiên ngẩng lên, khi nhìn thấy tờ giấy mà Tiểu Úc đưa ra trước mặt anh, anh biết mình không thể giấu giếm được nữa.

“Ừ… Lâm Nhĩ Tích về rồi, hẹn anh và Quân Dật ra ngoài nói chuyện.”

Ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên tận ngực Tiểu Úc. Cô hít một hơi, kiềm chế nói: “Nói chuyện rất vui phải không?”

“Không… có gì. Nói về cuộc sống hiện tại của chúng ta, anh nói với cô ấy là chúng ta đã sống chung, sống với nhau rất hòa thuận.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh đi về?”

“Vậy cô ấy đưa cho anh địa chỉ này là có ý gì?”

“Đây là địa chủ chỗ ở của cô ấy…” Anh liếc nhìn sắc mặt của cô, do dự nói tiếp: “Cô ấy bảo anh có thời gian thì tới nhà cô ấy chơi. Bất kể trước kia có thế nào, bọn anh vẫn là bạn, nếu em không để ý, anh nghĩ…”

“Đương nhiên là em để ý rồi!” Cô tức giận đứng bật dậy, không thể kiềm chế thêm được nữa. “Cô ta biết rõ anh tình cũ chưa hết, còn bảo anh tới nhà cô ta, cô ta coi em là gì chứ? Anh coi em là gì chứ?”

“Ai nói anh với cô ấy tình cũ chưa hết chứ?”

Cô trả lời chắc như đinh đóng cột: “Em nói!”

“Em…” Anh thở dài bất lực. “Tiểu Úc, anh thực sự không còn chút tình cảm nào với cô ấy nữa, anh chỉ coi cô ấy như một người bạn bình thường, chỉ có vậy thôi.”

“Bạn bè bình thường? Bạn bè bình thường sao anh gặp cô ta xong lại tầm thầm bất định? Sao đột nhiên nói chuyện kết hôn với em? Có phải anh sợ sự xuất hiện của cô ta sẽ đánh thức tình cảm chôn giấu bấy lâu nay của anh, sẽ khiến anh rơi vào đó một lần nữa nên mới vội vã kết hôn với em để không còn phải mâu thuẫn, dằn vặt nữa?!”

“Em…” Trước những lời chất vấn vô căn cứ như thế này, Âu Dương Y Phàm phát cáu: “Quan Tiểu Úc! Sao em có thể nói ra những lời như thế nào?! Anh đối với em như thế nào em còn không biết sao? Một năm qua, những việc anh nên làm vì em, anh đều đã làm rồi… Em…”

“Không ai bắt anh phải làm gì cho em cả, là anh tự bám lấy em đấy chứ!” Tiểu Úc ngẩng đầu đầy ngạo mạn, hét to: “Anh muốn gặp cô ta, cũng được! Chúng ta hãy hủy hôn ước trước đã!”

“Em thật là nganh ngạnh, cố chấp!”

“Em nganh ngạnh, cố chấp đấy! Là anh đã cố sống cố chết theo đuổi em đấy chứ! Giờ không chịu nổi em nữa rồi? Không sao, anh chỉ cần nói một câu là chán em rồi, mệt mỏi với em rồi, hoặc anh vẫn còn yêu cô ta, em sẽ đi ngay lập tức, nếu em quay đầu lại dù chỉ một lần, em sẽ không phải là Quan Tiểu Úc! Còn nếu anh ở bên em dù chỉ một ngày thì không được phép gặp riêng cô ta!”

Cô đẩy mạnh Âu Dương Y Phàm, đi về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. Sau đó, cô lại mở cửa ra, buông một câu: “Âu Dương Y Phàm, anh thử gặp lại cô ta lần nữa thử xem!”

Nói xong, cô đóng cửa mạnh hơn.

Cô thấp thoáng nghe thấy tiếng Âu Dương Y Phàm: “Anh nói sẽ gặp riêng cô ấy bao giờ chứ? Anh chỉ muốn đưa em đi cùng…”

Cô càng không muốn gặp, Lâm Nhĩ Tích chẳng khác gì cái gai trong lòng cô, nghe đến tên cô ta là cô cảm thấy nhức nhối, đừng nói tới chuyện gặp mặt.

Kim đồng hồ từ từ chạy, cơn giận dữ trong lòng cũng ít nhiều nguôi ngoai. Sau đó, trong căn phòng tối đen, cảm giác trống trải lại lan tỏa.

Tiểu Úc nằm trên giường, trằn trọc mãi không sao ngủ được. Cô cũng biết mình quá nông nổi, lẽ ra cô nên giống như Lâm Nhã Tích dịu dàng, khaon dung một chút, tâm lý một chút nhưng cô không làm được, cô biết Âu Dương Y Phàm chưa tới một năm,c òn anh yêu Lâm Nhĩ Tích đã năm năm trời, hai tình cảm này sao có thể đem ra so sánh được chứ…

Giờ đây Lâm Nhĩ Tích quay về, nếu cô ta đột nhiên nhận ra Âu Dương Y Phàm là một người đàn ông tốt, thay đổi suy nghĩ, muốn chấp nhận tình yêu của anh thì làm thế nào?

Trái tim tuyệt vọng của anh một lần nữa bị cô ta đánh thức, tình cảm phủ bụi thời gian một lần nữa lại được hồi sinh thì cô phải làm thế nào?

Cô không sợ Âu Dương Y Phàm lựa chọn Lâm Nhĩ Tích, chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng, nhưng cô sợ anh do dự, chần chừ, cái tình yêu băn khoăn, lưỡng lự mới là thứ khiến người ta đau lòng nhất!



Cô ngồi bật dậy, nhìn ra ngoài khung cửa sổ, cảm thấy hơi hối hận.

Đây là lần đầu tiên họ cãi nhau, cảm giác thật chẳng dễ chịu chút nào, cứ như có thứ gì đso đè nặng lên ngực, không thể thở nổi. Cô bước xuống giường, quyết định đi xem xem Âu Dương Y Phàm đã ngủ chưa, nếu anh thành khẩn cầu xin cô tha thứ, cô sẽ miễn cưỡng cho anh một cơ hội để sửa chữa sai lầm.

Cô nhẹ nhàng mở cửa, nhìn ra ngoài phòng khách, trong phòng không có ai nhưng ti vi vẫn bật, tắt tiếng. Cô lò dò đi về phía cửa phòng ngủ của Âu Dương Y Phàm, muốn chắc chắn xem anh đã ngủ hay chưa.

Không ngờ nghe thấy bên trong vang lên tiếng nói chuyện: “Muộn thế này rồi, anh không tiên ra ngoài… Em có việc gì không nói qua được điện thoại sao… Xin lỗi, anh ở cùng Tiểu Úc, anh không muốn cô ấy hiểu lầm…”

Rõ ràng là anh đang gọi điện cho Lâm Nhĩ Tích .

Tiểu Úc cảm thấy mình khôn đứng vững nổi nữa, đầu óc choáng váng, quay cuồng.

Cô đã hiểu rồi. Cô ngăn anh gặp Lâm Nhĩ Tích chẳng có ý nghĩa gì cả!

Cô có thể giữ được con người anh, nhưng trái tim dành cho Lâm Nhĩ Tích… cô không giữ được!

Không biết Lâm Nhĩ Tích lại nói gì nữa trong điện thoại, Tiểu Úc nghe thấy tiếng bước chân rón rén, càng lúc càng rõ. Cô vội vã quay trở về phòng, nằm xuống giường, yên lặng lắng nghe tiếng anh mở cửa phfong cô rồi lại nhẹ nhàng đóng lại.

Sau đó, anh đi ra ngoài…

Sau tiếng đóng cửa, mọi hy vọng của cô về anh đã tan biến.

Anh muốn đi, vậy hãy để anh đi.

Cô nhớ mẹ cô từng nói, đàn ông giống như nắm cát trong tay, nắm càng chặt, mất càng nhiều.

Chẳng bằng nới lỏng bàn tay, để anh được bay đi theo gió!

Nửa đêm, bên ngoài Blue Pub, Tiểu Úc đứng dưới trời mưa lâm thâm.

Cô nhìn thấy Âu Dương Y Phàm dìu Lâm Nhĩ Tích đã ngà ngà say vào trong xe, chỉnh lại váy cho cô ta, vén lại mấy sợi tóc lòa xòa, còn lau những giọt nước mắt trên mặt cô ta nữa.

Còn Tiểu Úc đứng trong đêm tối, nước mắt tuôn rơi mà không có ai lau.

Cô chỉ có thể ngước mắt nhìn trời, bầu trời đầy mây đen, không có một ngôi sao…

Khi Âu Dương Y Phàm thắt dây an toàn cho Lâm Nhĩ Tích, cô ta bỗng mở tròn mắt, lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt anh…

Sau đó, họ nói chuyện. Tiểu Úc không nghe thấy họ nói gì với nhau nhưng cô có thể nhìn thấy sự khát khao, chờ đợi trong ánh mắt của Lâm Nhĩ Tích.

Sau đó, Lâm Nhĩ Tích lại nói câu gì đó, Âu Dương Y Phàm gật đầu, đóng cửa xe lại rồi lái xe đi.

Chiếc xe của Âu Dương Y Phàm dừng lại dưới một chung cư cao cấp, anh dìu Lâm Nhĩ Tích lên lầu.

Phía sau tấm cửa kính màu xanh nhạt của tầng thứ hai mươi mốt, đèn bật sáng, rèm cửa được kéo lại, chút ánh sáng duy nhất của tòa nhà bỗng trở nên rõ ràng giữa trời đêm đen kịt.

Cô tháo chiếc nhẫn trên tay, vứt ra bên ngoài cửa sổ xe, bình tĩnh nói với lái xe: “Đi thôi.”

Cô cứ tưởng mình có thể giống như trước kia, kiêu hãnh ngẩng cao đầu, ung dung nói câu từ bỏ!

Nhưng chiếc taxi đã đi vòng cả nửa thành phố, nỗi đau cũng theo cô qua nửa thành phố, đi qua nhà cô, đi qua nhà của cô và anh, cuối cùng dừng lại dưới tòa chung cư sang trọng đó.

Tiểu Úc bước xuống taxi, những giọt nước mưa lạnh lẽo ngấm vào người khiến cho vết thương bỏng rát vơi đi rất nhiều.

Cô ngồi thụp xuống, mò mẫm tìm kiếm chiếc nhẫn ban nãy mình đã vứt đi, mưa càng lúc càng lớn, nước lạnh ngấm qua chiếc áo khoác mỏng của mô, nhưng cô không cảm thấy lạnh chút nào, tiếp tục tìm, cuối cùng, cô tìm thấy chiếc nhẫn trong vũng nước, nắm chặt trong tay.

Lòng bàn tay bị viên kim cương tượng trưng cho sự vĩnh hằng đó cọ vào đau đớn, cảm giác đau đớn lan tỏa đến tận tim, lên đến đầu mũi…

Ảo tưởng không thể gạt bỏ…

Tình yêu không thể buông tay…

Bên nào nặng bên nào nhẹ, cô đã không thể phân biệt được nữa.

Giá lạnh, nước mưa, đêm tối, sự cô đơn, trái tim tan nát… đều có thể chịu đựng được.

Duy có một điều không thể chịu đựng nổi đó chính là anh đã mang tới cô niềm hy vọng tốt đẹp như vậy rồi lại khiến cô thất vọng hoàn toàn!



Trong đêm mưa gió bão bùng, Tiểu Úc thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân vội vã xen lẫn tiếng nước bắn tung tóe.

Cô vừa ngẩng mặt khỏi đầu gối thì một lực rất mạnh đặt lên đôi vai cô, kéo cô đứng dậy…

“Tiểu Úc?!”

Phần sức lực biến mất khi nghe thấy tiếng gọi thân thuộc của Âu Dương Y Phàm lập tức được tập trung lại, lần đầu tiên trong đời cô có hành động nhanh nhẹn hơn cả suy nghĩ, giơ tay tát thẳng vào mặt anh.

Âm thanh phát ra còn rõ hơn cả tiếng mưa!

Anh quay mặt trở lại, những giọt nước trên tóc chảy xuống má anh, thấm đẫm chiếc sơ mi.

Anh nhìn cô… chỉ nhìn cô mà thôi, không nói một câu.

Tiểu Úc vốn định tát anh thêm một cái nữa, nhưng thấy anh không hề có ý định né tránh, hai tay vẫn đặt trên vai cô, trông còn đau lòng hơn cả cô, tay cô không sao cử động được nữa!

Đợi cho bàn tay cứng đờ của cô hạ xuống, anh mới lên tiếng: “Anh xin lỗi…”

“Em chấp nhận!” Cô gật đầu, quay người…

“Tiểu Úc!” Anh nắm chặt cánh tay cô. “Anh và cô ấy chỉ là bạn.”

“Chỉ là bạn thì anh đã không xuất hiện ở chỗ này.”

Anh thở dài nặng nề, cởi áo khoác, khoác lên người cô. “Tiểu Úc, chỗ quán bar rất phức tạp, cô ấy một mình ngồi đó uống rượu rất nguy hiểm. Anh có trách nhiệm đưa cô ấy về nhà…”

Cô cười chua chát. “Anh vẫn còn bận lòng vì cô ta.”

“Cô ấy là em gái của Lâm Quân Dật, anh không thể bỏ mặc cô ấy.”

“Vậy sao Lâm Quân Dật không tới?”

“Anh ta…” Âu Dương Y Phàm nhất thời không biết phải giải thích thế nào, cảm thấy hơi ảo não. “Rốt cuộc em muốn anh phải nói thế nào thì em mới tin đây? Anh thật lòng yêu em, nhưng em từ trước đến nay không chịu tin anh!”

Nước mưa khiến cho chiếc áo khoác mỏng trở nên nặng trịch, đè lên người cô khiến cô không thở nổi. Hóa ra khi nỗi đau lên tới cực điểm, người ta lại trở nên bình tĩnh. Cô không muốn cãi nhau, cũng không muốn làm ầm ĩ, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, một năm, hai năm, hoặc có thể là mười năm.

Cô nói: “Ivan, có lẽ chúng ta hoàn toàn không phù hợp… Không phải vì chuyện anh và Lâm Nhĩ Tích mà là anh không thể khiến em tin tưởng anh…”

Tiểu Úc đặt chiếc nhẫn trong tay vào tay anh, nói: “Ivan, em mệt rồi, em muốn về nhà.”

Anh nhìn chiếc nhẫn, cười khổ nhưng không nói gì.

Cô cứ tưởng nói chia tay, những thứ đè nặng trong lòng sẽ biến mất, nhưng không… chúng càng nặng nề, tới mức cô không thể chịu nổi!

Âu Dương Y Phàm đưa cô tới trước cổng nhà. Cô đang định nhấn chuông thì anh ôm lấy cô, khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô.

Thoảng như gió, nhạt như nước.

Tiểu Úc quay mặt đi, lảng tránh nụ hôn từ biệt của anh, đang chuẩn bị nhấn chuông thì nghe thấy anh nói: “Anh luôn tưởng rằng hy sinh thêm một chút, thay đổi thêm một chút là có thể có được trái tim em.”

Tay cứng lại, cô nhấn chuông.

Tiếng chuông cửa vang lên ở phía xa xa, giọng nói khan khan của anh vang lên bên tai cô: “Anh luôn tưởng rằng kiên trì một chút, bao dung một chút, em sẽ hiểu được tình cảm của anh, nhưng em không hiểu… Bất luận anh có cố gắng thế nào đi nữa, em cũng không bao giờ tin… anh yêu em!”

Nước mưa rơi xuống khiến người anh ướt sũng, cũng thấm ướt cả sự kiêu hãnh và ngang ngạnh của anh.

Cô cắn răng, hạ quyết tâm. “Em xin lỗi, là do em không thể yêu anh.”

Anh gậtđầu, ôm chặt cô vào lòng. “Anh tôn trọng quyết định của em.”

Đây là những lời người ta sẽ nói khi chia tay sao?

Sao anh không bóp chặt lấy cánh tay cô, lắc người cô thật mạnh và gào lên: “Anh đã bị mù nên mới yêu một người con gái tuyệt tình như em!” Nếu thêm cả tiếng gào thét đến lạc giọng nữa thì càng hiệu quả. Đằng này, ngay đến chia tay mà anh cũng tỏ ra nho nhã, lịch thiệp như một hoàng tử, trong ánh mắt ngập tràn sự lưu luyến, miệng vẫn nở nụ cười đầy khoan dung. Điều đó khiến trái tim cô như tứa máu, vỡ vụn.

“Cô chủ?” Quản gia mở cửa, nhìn thấy cô cảm thấy hơi bất ngờ.

Âu Dương Y Phàm dặn dò quản gia: “Tiểu Úc bị ngấm nước mưa, nấu cho cô ấy một cốc nước gừng… Đợi cô ấy tắm xong rồi hãy cho cô ấy đi ngủ… đừng làm phiền cô ấy, cô chú nếu có hỏi thì bảo họ gọi điện cho tôi.”

Âu Dương Y Phàm nói xong, vỗ vỗ vai cô. “Em bảo trọng nhé !”

Cô thẫn thờ gật đầu, nước mưa trên mặt có độ ấm thật đặc biệt.

Nhưng mưa gió to quá, anh không nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt cô…

Anh mở cửa xe, ngồi vào trong.

Nước mưa đập lên cửa kính xe làm bóng dáng anh mờ đi.

Anh ngồi trong xe, nhìn lòng bàn tay mình rất lâu rồi mới khởi động xe và biến mất trong màn nưa mịt mùng.

Cô dựa người vào cánh cổng, bật khóc…

Bởi cô biết thứ anh nhìn chính là chiếc nhẫn cô gửi trả anh! Lần này, cô thực sự đã nhìn rõ tấm chân tình của anh, cũng thực sự đã tin những điều anh làm vì cô không phải là sự rung động nhất thời mà là tình yêu!

Sau khi về nhà, dưới sự chăm sóc tận tình,chu đáo của quản gia, Tiểu Úc đi tắm, uống nước gừng rồi mới quay về phòng. Cô định ngủ một giấc thật dài, quên hết trời đất, thế sự, không ngờ đầu óc hỗn độn, trằn trọc mãi không sao ngủ được.

Gối ướt đẫm, cô lật sang mặt kia để nằm, mới phát hiện mặt đó cũng đã ướt từ lúc nào rồi.

Nằm đến trưa, điện thoại dưới nhà đổ chuông, mặc dù tiếng chuông không lớn lắm nhưng theo phản xạ cô ngồi dậy định nghe điện thoại.

Khi cô mặc xong quần áo đi xuống dưới nhà mẹ cô đã cúp máy, bố cô hỏi: “Y Phàm gọi tới à?”

“Ừm…” Mẹ cô vui vẻ nói: “Y Phàm, cái thằng bé này thật hiểu chuyện, nói đã mời bác sĩ tới rồi, lát nữa sẽ tới khám xem Tiểu Úc có bị cảm lạnh không.”

“Bận thế mà vẫn nhớ đến Tiểu Úc nhà chúng ta, xem ra hai đứa cũng không có chuyện gì lớn cả, chắc chỉ là cãi cọ, giận dỗi chút thôi.”

“Tiểu Úc quá nông nổi, đều là do chúng ta quá nuông chiều nó.”

Tiểu Úc lặng người đứng ở cầu thang. Cô biết mình nông nổi nhưng Âu Dương Y Phàm lần nào cũng thuận theo cô, chiều theo ý cô.

Bỗng nhiên cô nhớ đến rất nhiều chuyện.

Nửa đêm canh ba, cô nằm trên chiếc ghế mây đọc tiểu thuyết, tới đoạn có nhắc đến món kem thuyền chuối, cô rất muốn đi ra ngoài, hơn một giờ đồng hồ sau, anh cầm mười cốc kem chuối đã chảy gần hết về, còn là loại mà cô thường ăn nhất.

Thực ra, Âu Dương Y Phàm rất lười, có lúc cô bảo anh tới công ty xem thế nào, anh toàn nói bận, nhưng mỗi tối khi đón cô đi làm về thì anh chưa nói bận bao giờ.

Mỗi lần anh đi tiếp khách về kêu mệt đều bắt cô đấm lưng, nhưng khi đưa cô đi dạo phố cả ngày, đi bộ đến cứng cá chân, anh cũng chưa từng than thở một câu: anh mệt!

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, nước mắt cô lại rơi, anh thực sự đã quá tốt với cô rồi!



Quan Thiên Nguyên đang định nói chuyện, nhìn thấy Tiểu Úc đi xuống, bèn giơ tay kéo chiếc ghế bên cạnh ông. “Con dậy rồi à? Lại đây ăn chút gì đi đã.”

Cô ngồi xuống, ông không hỏi cô tại sao lại về nhà mà chỉ hỏi: “Làm việc ở công ty Y Phàm thế nào!”

“Rất tốt ạ, mọi việc ở công ty đều đã đi vào quỹ đạo, phát triển ngày càng nhanh!”

“Y Phàm nói bạn nó rất có năng lực, công tác quản lý công ty cũng rất tốt, bảo con tới đó làm việc cho có kinh nghiệm… Con cũng phải nhìn xa hơn một chút.”

Tầm nhìn của cô đúng là rất ngắn, cứ tưởng bố cô vì muốn hợp tác cho cô và Âu Dương Y Phàm nên mới đẩy cô cho anh, thì ra hai người muốn cô được rèn luyện, học hỏi thêm. Chẳng trách mỗi lần cô than thở với Âu Dương Y Phàm: “Anh tiếng là sếp lớn mà ở nhà ung dung tự tại, bắt em phải dốc hết sức làm việc cho công ty anh”, anh luôn nịnh nọt đấm lưng cho cô rồi hỏi tỉ mỉ về công việc trong ngày của cô. Có lúc anh còn tham mưu hiến kế sách cho cô, thức suốt đêm cùng cô lập kế hoạch…

Bây giờ nhớ lại, anh hoàn toàn chẳng lười biếng chút nào, mà là không muốn can thiệp quá nhiều vào việc Lâm Quân Dật điều hành công ty.

Là bạn bè, anh đủ tôn trọng và tin tưởng Lâm Quân Dật.

Là người yêu, anh dành cho cô sự động viên và hỗ trợ lớn nhất.

Còn cô, bây giờ mới hiểu… sự dịu dàng và quan tâm của anh.

Tiểu Úc lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ đầu óc cô muốn nổ tung!

Ngày đầu tiên sau khi chia tay, cô ngủ mê man, ngoài cảm giác trống rỗng, không còn cảm giác đặc biệt gì khác.

Ngày thứ hai sau khi chia tay, cô nằm thần người nhìn trần nhà, lôi điện thoại ra nhìn mấy lần, không phải không muốn mở máy, điện thoại của cô bị ngấm nước, không mở được máy.

Ngày thứ ba sau khi chia tay, mẹ cô càu nhàu bên tai cô suốt một ngày, bảo cô gọi điện cho Âu Dương Y Phàm, cô không nói một lời, chỉ nằm ngủ.

Ngày thứ tư sau khi chia tay, khi cô đang thần người nhìn ngón tay trống koong của mình thì quản gia gõ cửa, nói có cô gái họ Lâm gọi tới tìm cô. Tiểu Úc cố gắng kiềm chế sự bất mãn, đi xuống nhà nghe điện thoại.

“A lô, xin hỏi ai đấy?” Cô biết rồi còn cố tình hỏi.

Trong điện thoại vang lên lời đáp rất dịu dàng: “Tôi là Lâm Nhĩ Tích, em gái Lâm Quân Dật.”

Lại không thể nói là bạn của Âu Dương Y Phàm.

“Ồ! Tìm tôi có việc gì không?”

“Chúng ta có thể gặp nhau không? Tôi có mấy lời muốn nói với em.”

“Xin lỗi, tôi đang bận chút việc. Có việc gì chị không thể nói qua điện thoại được sao? Sao cứ phải gặp mặt mới nói được?” Tiểu Úc mặc dù cố gắng tỏ ra rất lịch sự, lễ độ nhưng ngữ khí nghe vẫn rất cứng nhắc, lạnh lùng.

Đầu máy bên kia im lặng một lúc, giọng nói vang lên vẫn rất nhẹ nhàng: “Vậy thì tôi sẽ nói thẳng luôn, chính Y Phàm đã bảo tôi gọi điện cho em.”

“Anh ta?” Tiểu Úc đổi lại tư thế ngồi, cảm thấy không được thoải mái cho lắm. “Sao anh ta không tự mình gọi điện?”

“Đúng thế! Thực ra, tôi hoàn toàn không có tư cách để nói với em điều gì cả, nhưng Y Phàm nói em không tin anh ấy, bảo tôi đứng ra làm rõ mối quan hệ của chúng tôi.”

“Ồ!” Anh ta quả nhiên hiểu rất rõ về bản thân đấy!

“Tôi và Y Phàm chỉ là bạn bè bình thường, buổi tối hôm đó tâm trạng của tôi không tốt, muốn rủ anh ấy đi uống rượu, anh ấy nói không tiện, đã từ chối tôi. Khi anh ấy chuẩn bị cúp máy thì nghe thấy có người đàn ông lạ nói chuyện với tôi, anh ấy lo tôi gặp điều gì bất trắc nên mới tới quán bar để tìm tôi… Tôi giằng co với người đàn ông đó nên bị trẹo chân, không đi được, vì vậy anh ấy đành phải đưa tôi về nhà.”

Nghe có vẻ không phải lỗi của Âu Dương Y Phàm. Tiểu Úc nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Một cô gái xinh đẹp như chị đúng là không nên tới những nơi như quá bar đó.”

“Tôi có thói quen lúc nào tâm trạng không tốt lại tới quán bar để tìm Y Phàm, nói chuyện với anh ấy. Tôi không ngờ em lại bận lòng việc chúng tôi gặp mặt nói chuyện như vậy. Nếu tôi sớm biết, tôi đã không tìm anh ấy.”

Nói thật dễ nghe làm sao, làm thì chẳng được việc gì tử tế cả.

Tiểu Úc tức giận nghiến răng, cố tình nói với giọng nhẹ nhàng: “Sao tôi lại bận lòng chứ? Hai người uống trà, nói chuyện, quan hệ bạn bè rất bình thường mà. Tôi đương nhiên sẽ không nghĩ gì nhiều, càng không nghĩ gì linh tinh cả!”

“Nếu em biết chúng tôi đã nói về chuyện gì, em sẽ không bận tâm nữa đâu.”

Cô rất muốn nói: tôi không hứng thú với việc đó, nhưng cố nín nhịn.

“Anh ấy nói em là một cô gái rất cá tính, làm em tức giận, anh ấy tuyệt đối sẽ không được sống yên ổn. Cho nên anh ấy bảo tôi sau này khi tâm trạng không tốt hãy tìm người khác để tâm sự, anh ấy cũng không thể giúp gì cho tôi được nữa.”

“…” Tiểu Úc im lặng lắng nghe, bắt đầu cảm thấy hứng thú với đề tài này.

“Anh ấy còn nói, anh ấy đã quen với cuộc sống có em ở bên cạnh, anh ấy không thể tưởng tượng sau này không có em mắng anh ấy, cuộc sống sẽ vô vị, nhạt nhẽo như thế nào.”

Tiểu Úc thẫn thờ cầm ống nghe. Lẽ nào cô cũng đã quen với cuộc sống có anh, sau này không có những lời ngọt ngào của anh để lấy lòng cô, cuộc sống của cô còn gì đáng để cười nữa?!

Lâm Nhĩ Tích lại nói: “Nói thực lòng, tôi quen Y Phàm lâu như vậy, chưa từng nhìn thấy anh ấy để tâm tới cô gái nào nhiều như vậy cả.”

“Đó là chị không soi gương thôi.”

Giọng nói của Lâm Nhĩ Tích có chút thất vọng: “Em nhầm rồi, anh ấy đối với tôi không tốt như em nghĩ đâu.”

“Là do chị không cảm nhận được thôi.” Tiểu Úc hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh. Cô mới nói chuyện với Lâm Nhĩ Tích chưa tới mười câu đã muốn nghẹt thở, thật không hiểu nổi Âu Dương Y Phàm làm thế nào có thể ở bên cạnh cô ta nhiều năm như vậy.

“Bao nhiêu năm qua, không phải tôi không nhận ra tình cảm anh ấy dành cho tôi, tôi chỉ rất thất vọng về anh ấy. Anh ấy chưa từng nói với tôi một câu: anh yêu em… Trừ phi tôi chủ động tìm anh ấy, anh ấy không bao giờ hẹn tôi ra ngoài, hơn nữa mỗi lần tôi lại gặp một người con gái ở bên cạnh anh ấy. Trong ấn tượng của tôi, Âu Dương Y Phàm là một người đàn ông cực kì cao ngạo, anh ấy chưa từng hạ mình trước bất kỳ người phụ nữ nào, ngay cả tôi… Câu nói mềm mỏng nhất của anh ấy cũng chỉ là: “Tại sao em không thể cho anh một cơ hội?”…” Lâm Nhĩ Tích cười, nói tiếp: “Tại sao anh ấy không tự hỏi bản thân mình xem, anh ấy có từng giành lấy cơ hội hay không?”

“Chị là vị hôn thê của bạn anh ấy, anh ấy sao có thể giành lấy được chứ?!”

“Nếu anh ấy thực sự yêu tôi, không có lý do gì để từ bỏ cả.”

Tiểu Úc im lặng cầm điện thoại. Đúng vậy! Nếu thực sự yêu một người, làm gì có trở ngại nào không thể vượt qua chứ?

Lâm Nhĩ Tích nói: “Hôm đó tôi đã hỏi Y Phàm, nếu tôi thích người đàn ông khác, anh ấy sẽ làm gì. Anh ấy đã trả lời tôi, anh ấy không thể không có em.”

Tiểu Úc thấy tim mình rung lên, giọng cũng không lạnh lùng nữa: “Tại sao chị lại nói điều này với tôi?”

“Bởi vì tôi và Y Phàm là bạn, tôi không muốn sau này anh ấy phải sống những tháng ngày khổ sở.” Đầu máy bên kia bỗng nhiên im bặt, Tiểu Úc cứ tưởng điện thoại đã bị ngắt, đang định đặt ống nghe xuống thì đầu máy bên kia vang lên một câu khiến cô vô cùng bất ngờ: “Hơn nữa, tôi quen anh ấy lâu như vậy, chưa từng thấy anh ấy hạ giọng cầu xin tôi giúp đỡ như thế này, tôi không thể từ chối.”

Cô gái này… thật đúng là…

Cô cố gắng kiềm chế cảm giác muốn hộc máu, cười, nói: “Cảm ơn!”

“Không có gì!”

Sau khi đặt ống nghe xuống, Tiểu úc càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Cô lắc lắc cái đầu hỗn loạn của mình, cô cần chút thời gian và không gian để bình tĩnh xem xét lại cuộc tình này.

Cô chợt nhớ đến Lăng Lăng, sau khi cô ấy đi Nhật, họ chưa từng gặp lại nhau, cô cũng thực sự rất nhớ Lăng Lăng, bèn nhanh chóng làm visa, mua vé máy bay, chạy sang Nhật cho lòng khuây khỏa.