Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Chương 31: Kiên định



Nếu tôi nói, tôi khôngnhư anh ta, cô sẽ chấp nhận phải ’ không?”, hắn nhìn thẳng vào cô, cái nhìnbình tĩnh như thể muốn xuyên thấu tâm can An An.

Cô xúc động nhìn Vũ Minh,nhưng trong mắt tràn ngập sự thiếu tin tưởng. Cô nhẹ nhàng vuốt gương mặt hắn,“Cậu nhất định sẽ gặp được một người con gái tốt”. Khóe miệng run run, cô khôngmuốn nói nhưng cuối cùng nó cũng tự thốt ra. Trái tim gần như vỡ vụn, cô biết,hắn là người tốt, bằng không sao trái tim cô lại dễ dàng bị cuốn đi nhanh đếnvậy. Nhưng tia ý chí cuối cùng sót lại nói với cô rằng, bản thân mình không đápứng được những điều hắn muốn, dù cho bây giờ đau khổ chăng nữa thì có lẽ đây làđiều tốt nhất cho Tiểu Vũ.

“Cô không phải là tôi,làm sao cô có thể khẳng định điều đó?”, hắn giữ chặt gương mặt An An, nghiêmtúc chất vấn.

Cô cười: “Bởi vì tôi hyvọng cậu gặp được những điều tốt đẹp. Màkhông phải là tôi”. Hắn giận dữ túm lấy vai An An, mãnh liệt như muốn vò nát cô,gào lên: “Tôi chỉ muốn cô, chỉ muốn cô, những thứ khác tôi không cần. Gia đìnhanh ta phản đối, vậy cô nên tránh xa anh ta thì tốt hơn, sao phải để họ coithường như thế. Tôi đã từng nói, người đàn ông đó vốn không hợp với cô, lạikhông biết quý trọng những gì đang có”.

Thấy cô buồn rầu khônglên tiếng, Tiểu Vũ đành nén cơn giận dữ lại. Buông vai cô ra, hắn châm điếuthuốc, rít lấy rít để, cuối cùng mới bình tĩnh lại: “Cô hoàn toàn không phải locha mẹ tôi có thích cô hay không, bởi vì họ căn bản không thèm quan tâm gì đếntôi”, cô ngạc nhiên nhìn hắn.

Trước giờ hắn chưa từngnhắc qua về gia đình mình với bất kỳ ai. “Họ đều là những người ích kỷ”, âmthanh phát ra đầy oán hận, không có chút nào là yêu thương, “Họ chỉ nghĩ đếnkiếm tiền, từ lâu hai người đó đã ly thân, nhưng vì còn quyền lợi trong kinhdoanh nên mới tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân. Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã thấyhọ dẫn tình nhân về nhà rồi, ai cũng có cuộc sống riêng của mình”, hắn nhìnthấy sự đồng cảm trong mắt cô, lòng chợt ấm áp hơn.

“Tôi không may lại nhậnđược tất cả những gen hoàn hảo nhất của họ, nhưng chính vì vậy mà họ không ưatôi. Bởi vì mồi lần nhìn thấy đứa con này, giống như nhìn thấy hình ảnh củangười kia, sự căm ghét cuối cùng lại đổ lên người tôi. Không bao giờ trao cho nhaunhững cái ôm, sau này tôi mới hiểu, cái gia đình đó đã mục nát rồi, họ không lyhôn không phải là vỉ còn có đứa con này, mà là vì công việc làm ăn quá lớn nênphải duy trì thôi.”

An An nắm chặt lấy taycủa hắn, đêm nay rất mát, vậy mà bàn tay hắn vẫn đổ mồ hôi, quãng ký ức này đốivới Vũ Minh mà nói giống như một sự tra tấn.

“Tôi rời khỏi gia đình từrất sớm, hồi trung học tôi đã ở trường nội trú, gần như cả năm không về nhà,đơn giản bởi vì không muốn nhìn thấy mặt hai người đó. Họ rất thoải mái trong chuyệntiền bạc, do đó lúc nào cần tiền tôi mới gọi về, cũng không muốn phí thời giansuy nghĩ làm gì nữa.” Trong mắt hắn càng ngày càng lộ rõ sự khinh bỉ ghê gớm.

“Còn những cô gái có chútnhan sắc kia, sau khi trở nên thân thiết thì chỉ muốn người khác phải thuậntheo họ, chăm sóc họ. Tôi rất ghét loại con gái đó, ngực to não bé. Thà rằngthích người như cô, ngốc nghếch chẳng có yêu cầu gì nhưng biết chăm sóc ngườikhác còn hơn.” An An khẽ cười, con gái bây giờ rất hay làm nũng, chẳng tráchTiểu Vũ lại thích những người lớn tuổi hơn.

“Mỗi tháng họ đều chuyểntiền vào thẻ cho tôi, thêm nữatham gia đua xe cũng có thưởng”, miệng hắn nhếchlên, “Tôi tin là mình có thể nuôi được cô, hơn nữa giờ tôi đã có công việc mớirồi”.

Hắn nói rất nghiêm túc,giống như đã lênế hoạch hết sức chu đáo.

Cô ngớ người, thản nhiênbật cười, thật ra Tiểu Vũ rất đáng yêu, vẫn còn ngây ngô, nhưng đến hôm nay cômới biết, trái tim hắn ẩn chứa quá nhiều khoảng tối, cho nên mới khao khát yêuthương đến vậy.

“Tôi có rất nhiều tậtxấu”, đột nhiên An An muốn trêu chọc hắn, cả đêm nay đến lúc này mới cảm thấytâm trạng thoải mái nhất. “Cô đúng là ngốc nghếch, tôi chắc chắn cũng thế”, hắncười giễu cợt cô.

Cô trừng mắt nhìn hắn,nhưng trong lòng cảm thấy vui vui.

Nghe hắn tâm sự nhiềuchuyện thế này, An An dần dần hiểu rõ hơn, tuy nhiên con đường sau này, khôngai có thể tự lựa chọn, chí ít bây giờ trái tim cô đã chấp nhận hắn, nhưng nhấtthời cô chưa muốn cho hắn biết. Hiện thực vẫn là hiện thực, vẫn còn rất nhiềuđiều chưa xác định. Thôi thì giữ tất cả những điều này lại để ngày mai vậy.

“Cậu có việc mới rồi à? Làm gìthế?”, An An tò mò hỏi.

Hắn thấy tâm trạng cô khálên cũng cảm thấy có chút anủi, không biết sau đêm nay mối quan hệ của họ cótiến gần hơn không.

“Đúng vậy, hai ngày trướckhi hoàn tất thủ tục tốt nghiệp. Công ty này đã chấp nhận rồi, làm về lĩnh vựcthiết bị truyền thông, chỉ cần đợi làm xong giấy tờ là đến báo cáo thôi.” Côhơi lo lắng, nghe hắn nói vậy là hình như phải đi chỗ khác làm. “Yên tâm, ở đâycũng có chi nhánh của công ty”, hắn như nhìn thấu được trái tim cô, An An ngạingùng đỏ mặt, “Nhưng trước khi có thể đảm nhận công việc chính thức phải đi tậphuấn ở tổng công ty hai tuần”.

Cô có chút tiếc nuối khinghĩ tới việc hắn rời khỏi đây đến nửa tháng, nhưng vẫn nở nụ cười chúc: “Tốtquá, cố gắng làm việc. Cậu nhất định sẽ làm rất tốt”.

Nhận lấy lời chúc đó, hắnnhẹ nhàng ôm lấy cô, “Tôi biết, tôi luôn rất giỏi. Tôi hy vọng, cô có thể nghetheo tiếng nói từ trái tim mình, không phải tự lừa dối bản thân”.

Tiểu Vũ, cậu đúng là mộtcậu nhóc đặc biệt, trái tim cô âm thầm nhắc nhở.

Đêm đó, họ ngồi nóichuyện ở bờ sông đến mười hai giờ hắn mới đưa cô về.