Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Chương 13: Giao hẹn



Cô không muốn tiếp tụctranh cãi với hắn nữa: “Tốt thôi, nếu như cậu muốn can thiệp vào cuộc sống củatôi, tôi sẽ không ngăn cản. Có một anh chàng đẹp trai theo đuổi, đi đến đâucũng rất hãnh diện.” An An cố tình nói một cách khoa trương, nhưng hắn biếtnhất định cô chẳng thấy hãnh diện gì cả, hắn chỉ như một con dế to mà thôi, còncô, trông cũng chẳng thấy chồ nào là mê trai hết. “Tôi sẽ không né tránh cậunữa, tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của tôi, cậu vẫn tiếp tục cuộc sống của cậu.Nhưng nếu chúng ta gặp nhau, tôi không muốn mồi ngày sống trong nơm nớp lo sợ,tôi nghĩ chúng ta nên thực hiện “hiệp ước ba điều” thì sẽ OK ngay”, lông mày côkhẽ dao động, đợi câu tó lời của hắn.

“Hiệp ước ba điều là nhưthế nào?”, Vũ Minh không hề phản đối.

Một khởi đầu tốt, cô tiếptục: “Đừng dùng cách thức của cậu để ép buộc tôi. Đừng gán cho tôi cái danhhiệu ‘Tôi làngười cậu thích’, tôi không chịu nổi. Đừng mong đợi sẽ có một ngàytôi yêu cậu, có mà nằm mơ, tôi còn sợ là chưa đợi đến lúc tỉnh dậy thì đã bịmột cô nào đó chặt treo lên rồi”. An An hoàn toàn không thèm để ý đến s trongđôi mắt của hắn, lòng thầm nghĩ một cách tàn nhẫn, hừ, giờ thì mới biết là tôichẳng dịu dàng gì đâu, sợ rồi chứ, đã nói đừng tin vào đôi mắt cậu rồi mà, sựdịu dàng của tôi chỉ dành cho người mà tôi quan tâm thôi.

Nhưng chỉ qua một chútngạc nhiên ngắn ngủi, hắn lại lộ nét cười tỏ vẻ đã hiểu. Không phải hắn muốnmột người con gái hoàn mỹ, mà hắn chỉ cần một người con gái khiến hắn cảm thấyấm áp, không sai, Vũ Minh như bị chìm đắm vào thứ cảm giác ấm áp ấy. Bất luậndù cô có nhẹ nhàng, dịu dàng, hay tươi vui, ngang ngược, hắn đều thích. Chỉ cầncô chân thành đối đãi, không trốn chạy khỏi hắn.

“Không vấn đề gì, nhưngcô không nên chạy trốn mãi.” Hắn rít mạnh điếu thuốc trên tay rồi gí xuống cáigạt tàn. Làn khói từ từ bay lên giống như một lời cam kết chầm chậm chuyển tớiông trời, nhờ ông làm chứng thỏa thuận giữa hai người.

“Được, tôi chỉ có thể đốixử với cậu như một cậu em đẹp trai, đừng phản đối”, cô ngắt lời hắn: “Nếu xemcậu như một người đang theo đuổi mình, tôi sẽ muốn lẩn tránh; nếu xem cậu nhưmột người bạn đồng nghiệp bình thường, cậuchắc sẽ lại có ý kiến. Tôi chỉ có thểnghĩ ra mối quan hệ này thôi, nếu cậu chỉ như một kẻ qua đường chẳng quan hệ gìthì đã tốt quá, thỉnh thoảng tôi còn có thể chăm sóc một chút cho cảm xúc củacậu. Mà có một đứa em đẹp trai và đáng yêu như cậu, đi ra ngoài không biết cóbao nhiêu cô gái phải ghen tỵ đây? Cho nên, nếu không xem cậu là em mình, liệutôi có sống nổi không?”. Nói xong, chẳng thèm để ý đến hắn, cô cầm ly nước lênhút nghe “rột rột”. Nói nhiều như vậy khiến miệng cô khát khô. Dù sao hắn vẫnnên hiểu ra.

“Tôi không muốn làm emtrai của cô”, Vũ Minh kháng nghị tỏ vẻ không hài lòng.

“Thật là không muốn chứ?Làm em tôi, với tư cách người chị, tôi có thể quan tâm cậu hơn. Nghĩ đi, tôichỉ đối đãi tốt với người tôi thích mà thôi, cậu có phải là người tôi thíchkhông, điều đó phải chờ kiểm nghiệm đã.” An An cố làm ra vẻ quan sát, giả vờsuy nghĩ, đánh giá hắn.

“Cốc”, cô chưa kịp phảnứng gì thì tay hắn đã đưa ra gõ vào trán cô. “Này”, cô không hài lòng, “Có đứaem trai nào vô lễ thế không. Đúng rồi, thêm một điều kiện, phải lễ phép vớichị, lần sau không được tái phạm”. Cô nghiêm túc tăng thêm một điều khoản.

Vũ Minh lắc đầu bất lực,thật là một cô gái ngốc nghếch. Làm sao mà hắn chịu nhận làm em trai cô chứ,nhưng thấy cuối cùng thì cô cũng có thể thoải mái gặp hắn mà không phải đềphòng nữa. Thế cũng tốt, từng bước một vậy, người con gái này đúng là cứng đầu,muốn sử dụng mối quan hệ này để trói buộc hắn, nhưng dù sao sớm hay muộn thì côcũng sẽ đến với hắn thôi, hắn sẽ từ từ chơi trò đuổi bắt này cùng cô“Đúng rồi,tôi vẫn chưa biết tên cậu là gì? Tôi tên An An, cậu có thể gọi tôi là chị An.”Cô nghiêm túc giới thiệu.

Hắn chẳng thèm để ý, ánhnhìn đầy kiêu ngạo, xí, còn chị

An nữa, mà trông cô đủnglà ra dáng bà chị lắm đấy!

“Lục Vũ Minh”, hắn trảlời đơn giản, ừm, An An, cái tên này trong trái tim hắn đã gọi biết bao nhiêulần, lúc này tận tai nghe cô nói ra càng khiến trái tim hắn rung động. Giá nhưAn An chỉ thuộc về riêng hắn.

“Lục - Vũ - Minh”, cô khẽđọc: “Vũ là vũ trụ? Còn Minh?? Là ánh sáng ngày mai?”, cô tò mò tra hỏi.

“Minh trong minh thủy, lànước biển”, thấy cô có vẻ chưa hiểu lắm, hắn phải dùng tay vẽ từng nét ra trênbàn.

Cuối cùng An An cũng hiểura, cái chữ Minh này cô ít thấy. Chỉ thấy ánh mắt cô như dại đi rồi lại bừngtỉnh trở lại, cô bỗng kêu lên: “Tiểu Vũ, à, sau này sẽ gọi cậu làTiểu Vũ. Ngherất dễ thương”. Hắn sầm mặt lại, cau mày khinh bỉ, sao lại gọi hắn bằng cái têncon nít thế chứ.

Không đợi hắn phản đối,cô đã vội cướp lời: “Gọi Tiểu Vũ mới thân thiết, mới phân biệt rõ được vớinhững người bình thường khác, cậu không muốn sao? Vậy tôi gọi cậu là em Lụcnhé”. Hắn bị cô đánh bại rồi, lẽ nào người con gái này hai mươi tám tuổi thậtư, Vũ Minh bắt đầu có chút lo lắng, cái điều hắn chưa nhận định được kia liệucó làm hắn sợ hãi?

“Cô đâu có giống hai mươitám tuổi”, hắn khinh khỉnh nói, những điều cô nói cũng có lý, hắn chẳng phảnđối làm gì, còn hơn bị cô gọi là em Lục.

“Chính xác đấy. Tại saotôi phải buộc mình sống cuộc đời già nua chứ, có lý do nào bắt một cô gái haimươi tám tuổi không thể như thế. Tôi thích là được rồi.” Cô cười vui vẻ, cuốicùng cũng đạt được thỏa thuận. Trong lòng cô như vứt được hòn đá nặng, trời ơi,ban đầu vẫn lo hắn không chịu hiểu.

Hắn lặng lẽ nhìn cô,không hiểu sao lại cảm thấy rất vui, đây có được xem là một khởi đầu tốt không?

Như chợt nhớ ra điều gì,An An bất ngờ ngước lên, trong miệng còn ngậm ống hút, định nói nhưng bị nướclàm nghẹn lại, “khụ khụ” cô ho dữ dội, nhưng miệng vẫn muốnnói.

Vũ Minh vội ngồi gần lại,vỗ nhẹ vào lưng cô: “Muốn nói gì?”, khó khăn lắm mới điều hòa lại được hơi thở,mặt cô đỏ lựng, đưa tay ra trước mặt hắn: “Lấy điện thoại ra đây”, cuối cùng côcũng nhớ tới những bức ảnh kia, hắn không nhịn được cười. “Còn cười? Dám nhânlúc tôi ngủ để chụp trộm, mà không biết cậu có chụp ảnh tôi khỏa thân thật không,không được, phải tiêu hủy không để lại dấu v. Hắn nín cười hẳn, trong đầu ngườicon gái này chỉ toàn cài đặt những thứ kỳ lạ .

Hắn đưa điện thoại nhìncô vội vã mở ra. Lúc thấy bức ảnh chụp cô mặc nội y, An An hoảng hốt kêu lênrồi vội ấn nút “Xóa” còn không quên lừ mắt nhìn hắn. Vũ Minh cũng không ngăncản, dù sao thì bây giờ cô đã ở bên cạnh hắn, đâu cần phải giữ những tấm hìnhvô tri đó làm gì. Lúc cô xóa đến tấm cuối cùng, cả tấm cô đang ngủ được cài làmhình nền, thì hắn giật lại: “Tấm này không được xóa”.

“Không được, tấm này xấulắm.” An An đưa tay định giành lại thì hắn đã vòng qua bàn, ngồi đối diện vớicô. Vũ Minh hả hê giơ chiếc điện thoại lên: “Cũng phải để tôi giữ một tấm chođỡ nhớ chứ”. Cô không có ý định bỏ qua, nhưng hắn nhỏ nhẹ nói: “Cho em trai giữmột tấm ảnh thôi mà cũng keo kiệt thế?”. An An nghe hắn nói câu này, tay khựnglại rồi bồng cười phá lên, cuối cùng hắn cũng chấp nhận làm em trai cô. Hạ tayxuống, cô vui vẻ cười nói: “Được, coi như chị tặng em một món quà vậy. Tiểu Vũngoan”. Choáng thật, cô gái này quả là được đằng chân lân đằng đầu. Hắn khôngthèm để ý, cứ để cho cô đắc ý.

“Ở nhà cậu em không cóbản sao chứ, hãy trả lời thành thực, không được giấu giếm.” Cô vẫn còn chút lolắng.

“Tôi đâu có vớ vẩn thế,đây đều là những bức hôm cô ngủ, ngẫu nhiên nảy ra ý định chụp thôi.” Hắn thànhthật thú nhận. Cô nhìn hắn một lúc, quyết định tin tưởng.

“Đói chưa?”, hắn hỏi:“Muốn ăn gì không?”.

“À”, cô ngập ngừng, tốinay còn báo cáo phải làm, sợ về muộn làm không kịp. Được rồi, đằng nào vẫn phảiăn cơm, bây giờ về cũng chỉ ăn một mình, “ừm, cái gì cũng được, tôi không kénăn”, cô gật đầu đồng ý.

Có thể đây là lần hẹn hòđầu tiên của hai người, mặc dù khởi đầu không hoàn hảo nhưng cũng có tiến triểntốt. Hắn trong lòng đầy thỏa mãn.