Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 47: Cô chỉ là công cụ



Tay hơi run, đeo lên cho Trần Tư Khải.

Trần Tư Khải đã mở điện thoại, tìm thấy một trò chơi đấu súng, bắt đầu chơi.

Thật là một người đàn ông quả quyết, anh bên này đang phân tâm chơi, người anh em của anh lại có thể sừng sững không ngã!

Phương Ý Hàm nhẹ nhàng vuốt ve ngực của Trần Tư Khải, đang muốn áp xuống hôn lên cơ ngực của anh thì lại bị Trần Tư Khải dùng tay đẩy ra.

Phương Ý Hàm vội nhìn Trần Tư Khải, lông mày của anh hơi nhíu lại, rõ ràng, anh không thích động tác vừa rồi của cô ta.

Thế thì... Hôn vào mặt của anh thì sao?

Phương Ý Hàm lại dán sát vào bên mặt của Trần Tư Khải, thè lưỡi ra, hướng đến cằm của Trần Tư Khải.

Có lẽ Trần Tư Khải chơi game quá chuyên tâm, không có phòng bị để lưỡi của cô ta chạm vào cằm của anh.

Mắt của Trần Tư Khải nheo lại, vô thức vung tay chính là một cái tát.

Chát!!

Một cái tát này khiến Phương Ý Hàm nằm sấp trên giường.

“Á...” Phương Ý Hàm kêu lên một tiếng, đau đớn như bị trật khớp quai hàm vậy.

“Tư Khải...”

Tại sao lại đánh cô ta? Tại sao chứ?

Biểu tình của Trần Tư Khải có chút tàn nhẫn, anh dùng tay lau cằm, bực bội nói: “Ai cho cô hôn tôi! Bẩn chết đi được!”

Phương Ý Hàm lúc đó mới hiểu, Trần Tư Khải không cho phép bất kỳ ai hôn vào mặt của anh.

Chứ càng đừng mong là môi...

Phương Ý Hàm nhịn đau, không có rơi nước mắt, cô ta cắn răng bò tới, tiếp tục hôn phía dưới của Trần Tư Khải.

“Được rồi, lên đi.” Trần Tư Khải không kiên nhẫn nói.

“Hả? Em, em đi lên?”

Trần Tư Khải lập tức sầm mặt lại: “Sao hả? Cô không biết? Vậy cô ở đây kéo dài thời gian làm cái gì!”

“Biết, biết...” Phương Ý Hàm bị ánh mắt muốn ăn thịt người của anh dọa đến mức trái tim cũng run rẩy, che giấu sự ngại ngùng và sợ hãi, cô ta bò lên trên người của Trần Tư Khải.

Rùng mình do dự, dù sao đây là lần đầu tiên của cô ta, cô ta nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, cô ta chưa từng thử qua, cô vẫn rất sợ.

Lần đầu tiên của người con gái, không phải nên để người đàn ông chủ động sao?

Người đàn ông cho người phụ nữ đủ sự yêu thương vuốt ve, để cô gái ở trong ngực của anh ta cảm nhận sự hạnh phúc và ấm áp khi được yêu, sau đó người đàn ông cường thế tiến vào, sự đau đớn của cô gái như thế mới đáng một chút.

Điều này tính là cái gì?

Lần đầu tiên của cô ta, đau đớn của cô ta, đều là cô ta tự làm?

CHƯƠNG 47: CÔ CHỈ LÀ CÔNG CỤ

Tay hơi run, đeo lên cho Trần Tư Khải.

Trần Tư Khải đã mở điện thoại, tìm thấy một trò chơi đấu súng, bắt đầu chơi.

Thật là một người đàn ông quả quyết, anh bên này đang phân tâm chơi, người anh em của anh lại có thể sừng sững không ngã!

Phương Ý Hàm nhẹ nhàng vuốt ve ngực của Trần Tư Khải, đang muốn áp xuống hôn lên cơ ngực của anh thì lại bị Trần Tư Khải dùng tay đẩy ra.

Phương Ý Hàm vội nhìn Trần Tư Khải, lông mày của anh hơi nhíu lại, rõ ràng, anh không thích động tác vừa rồi của cô ta.

Thế thì... Hôn vào mặt của anh thì sao?

Phương Ý Hàm lại dán sát vào bên mặt của Trần Tư Khải, thè lưỡi ra, hướng đến cằm của Trần Tư Khải.

Có lẽ Trần Tư Khải chơi game quá chuyên tâm, không có phòng bị để lưỡi của cô ta chạm vào cằm của anh.

Mắt của Trần Tư Khải nheo lại, vô thức vung tay chính là một cái tát.

Chát!!

Một cái tát này khiến Phương Ý Hàm nằm sấp trên giường.

“Á...” Phương Ý Hàm kêu lên một tiếng, đau đớn như bị trật khớp quai hàm vậy.

“Tư Khải...”

Tại sao lại đánh cô ta? Tại sao chứ?

Biểu tình của Trần Tư Khải có chút tàn nhẫn, anh dùng tay lau cằm, bực bội nói: “Ai cho cô hôn tôi! Bẩn chết đi được!”

Phương Ý Hàm lúc đó mới hiểu, Trần Tư Khải không cho phép bất kỳ ai hôn vào mặt của anh.

Chứ càng đừng mong là môi...

Phương Ý Hàm nhịn đau, không có rơi nước mắt, cô ta cắn răng bò tới, tiếp tục hôn phía dưới của Trần Tư Khải.

“Được rồi, lên đi.” Trần Tư Khải không kiên nhẫn nói.

“Hả? Em, em đi lên?”

Trần Tư Khải lập tức sầm mặt lại: “Sao hả? Cô không biết? Vậy cô ở đây kéo dài thời gian làm cái gì!”

“Biết, biết...” Phương Ý Hàm bị ánh mắt muốn ăn thịt người của anh dọa đến mức trái tim cũng run rẩy, che giấu sự ngại ngùng và sợ hãi, cô ta bò lên trên người của Trần Tư Khải.

Rùng mình do dự, dù sao đây là lần đầu tiên của cô ta, cô ta nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, cô ta chưa từng thử qua, cô vẫn rất sợ.

Lần đầu tiên của người con gái, không phải nên để người đàn ông chủ động sao?

Người đàn ông cho người phụ nữ đủ sự yêu thương vuốt ve, để cô gái ở trong ngực của anh ta cảm nhận sự hạnh phúc và ấm áp khi được yêu, sau đó người đàn ông cường thế tiến vào, sự đau đớn của cô gái như thế mới đáng một chút.

Điều này tính là cái gì?

Lần đầu tiên của cô ta, đau đớn của cô ta, đều là cô ta tự làm?

CHƯƠNG 47: CÔ CHỈ LÀ CÔNG CỤ

Tay hơi run, đeo lên cho Trần Tư Khải.

Trần Tư Khải đã mở điện thoại, tìm thấy một trò chơi đấu súng, bắt đầu chơi.

Thật là một người đàn ông quả quyết, anh bên này đang phân tâm chơi, người anh em của anh lại có thể sừng sững không ngã!

Phương Ý Hàm nhẹ nhàng vuốt ve ngực của Trần Tư Khải, đang muốn áp xuống hôn lên cơ ngực của anh thì lại bị Trần Tư Khải dùng tay đẩy ra.

Phương Ý Hàm vội nhìn Trần Tư Khải, lông mày của anh hơi nhíu lại, rõ ràng, anh không thích động tác vừa rồi của cô ta.

Thế thì... Hôn vào mặt của anh thì sao?

Phương Ý Hàm lại dán sát vào bên mặt của Trần Tư Khải, thè lưỡi ra, hướng đến cằm của Trần Tư Khải.

Có lẽ Trần Tư Khải chơi game quá chuyên tâm, không có phòng bị để lưỡi của cô ta chạm vào cằm của anh.

Mắt của Trần Tư Khải nheo lại, vô thức vung tay chính là một cái tát.

Chát!!

Một cái tát này khiến Phương Ý Hàm nằm sấp trên giường.

“Á...” Phương Ý Hàm kêu lên một tiếng, đau đớn như bị trật khớp quai hàm vậy.

“Tư Khải...”

Tại sao lại đánh cô ta? Tại sao chứ?

Biểu tình của Trần Tư Khải có chút tàn nhẫn, anh dùng tay lau cằm, bực bội nói: “Ai cho cô hôn tôi! Bẩn chết đi được!”

Phương Ý Hàm lúc đó mới hiểu, Trần Tư Khải không cho phép bất kỳ ai hôn vào mặt của anh.

Chứ càng đừng mong là môi...

Phương Ý Hàm nhịn đau, không có rơi nước mắt, cô ta cắn răng bò tới, tiếp tục hôn phía dưới của Trần Tư Khải.

“Được rồi, lên đi.” Trần Tư Khải không kiên nhẫn nói.

“Hả? Em, em đi lên?”

Trần Tư Khải lập tức sầm mặt lại: “Sao hả? Cô không biết? Vậy cô ở đây kéo dài thời gian làm cái gì!”

“Biết, biết...” Phương Ý Hàm bị ánh mắt muốn ăn thịt người của anh dọa đến mức trái tim cũng run rẩy, che giấu sự ngại ngùng và sợ hãi, cô ta bò lên trên người của Trần Tư Khải.

Rùng mình do dự, dù sao đây là lần đầu tiên của cô ta, cô ta nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, cô ta chưa từng thử qua, cô vẫn rất sợ.

Lần đầu tiên của người con gái, không phải nên để người đàn ông chủ động sao?

Người đàn ông cho người phụ nữ đủ sự yêu thương vuốt ve, để cô gái ở trong ngực của anh ta cảm nhận sự hạnh phúc và ấm áp khi được yêu, sau đó người đàn ông cường thế tiến vào, sự đau đớn của cô gái như thế mới đáng một chút.

Điều này tính là cái gì?

Lần đầu tiên của cô ta, đau đớn của cô ta, đều là cô ta tự làm?