Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 17: Cảm ơn anh đã cứu tôi



Tiêu Mộng bĩu môi nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi muốn đánh người kia, ai dè lại đánh nhầm người, ân nhân à, anh không sao chứ?”

Kim Lân đá một cước qua, đá thằng nhóc có ý đồ đánh anh xa vài mét, sau đó vung nắm tay trái, đánh bay một tên khác.

Vẫn còn có tâm tư tán tỉnh Tiêu Mộng: “Ai da, cô bé à, tôi vì em mà đầu rơi máu chảy, có phải em tính lấy thân báo đáp không?”

Tiêu Mộng sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, đâu còn tâm trạng mà phản ứng lời nói thô tục của anh ta, hét lên: “Á á á, trước mặt có người muốn đánh anh! Á á, anh mau nhìn đi!”

Đang đánh hăng say, Ngũ Ca mang theo một đám người chạy tới: “Lân! Nơi này giao cho anh thu thập! Mẹ nó, ngay cả cậu chủ Kim cũng dám động! Các ngươi dừng hết lại cho tôi! Biết ai đây không hả? Đây là cậu chủ tập đoàn tài chính Vàng Bạc! Muốn chết à! Dừng hết lại cho tôi! Để cậu Trần của Chính Hổ Đường tới đây, phế hết mấy người các người!”

Mấy tên nhóc trong phòng kia đều bị dọa sợ, cả đám ngừng đánh, ngây ra như phỗng.

Không ai có thể ngờ, cái tên đàn ông đẹp trai trẻ tuổi này lại là cậu chủ của tập đoàn tài chính Vàng Bạc, hơn nữa Ngũ Ca còn nhắc tới Chính Hổ Đường!

Chính Hổ Đường! Chính là... băng đảng lớn nhất trong các tổ chức ngầm!

Cậu Trần, đương gia trẻ tuổi nhất của Chính Hổ Đường, lẽ nào cũng quen biết với cậu chủ Kim sao?

Tiếp tục liên tưởng, đám côn đồ trở nên yên tĩnh.

Chọc ai cũng không thể chọc Chính Hổ Đường.

Vang danh giang hồ... người người cảm thấy bất an.

Kim Lân phủi tay, quay người ôm lấy Tiêu Mộng đang sợ hãi, giống như đang ôm đồ của nhà mình, gật đầu nói với Ngũ Ca: “Ngũ Ca tới đúng đúng lúc lắm. Cái tên kia muốn ăn đậu hủ người phụ nữ của tôi! Hắn ta coi trời bằng vung! Ngũ Ca, anh thay tôi phế hắn đi!”

Ngũ Ca liếc Tiêu Mộng, ầy, lại là cô gái kia, xem ra Kim Lân thật sự để ý tới cô gái này, hở ra là “người phụ nữ của tôi”.

Ngũ Ca ôm đồm tất cả: “Anh em, cậu cứ đi đi, chỗ này giao cho anh, anh nhất định khiến cho cái tên cặn bã này không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai! To gan lớn mật! Ngay cả người của cậu chủ Kim cũng dám động? Đúng là muốn tìm chết!”

Kim Lân và Ngũ Ca liếc nhau, mỉm cười, vẫy tay rồi ôm Tiêu Mộng rời đi.

CHƯƠNG 17: CẢM ƠN ANH ĐÃ CỨU TÔI

Tiêu Mộng bĩu môi nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi muốn đánh người kia, ai dè lại đánh nhầm người, ân nhân à, anh không sao chứ?”

Kim Lân đá một cước qua, đá thằng nhóc có ý đồ đánh anh xa vài mét, sau đó vung nắm tay trái, đánh bay một tên khác.

Vẫn còn có tâm tư tán tỉnh Tiêu Mộng: “Ai da, cô bé à, tôi vì em mà đầu rơi máu chảy, có phải em tính lấy thân báo đáp không?”

Tiêu Mộng sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, đâu còn tâm trạng mà phản ứng lời nói thô tục của anh ta, hét lên: “Á á á, trước mặt có người muốn đánh anh! Á á, anh mau nhìn đi!”

Đang đánh hăng say, Ngũ Ca mang theo một đám người chạy tới: “Lân! Nơi này giao cho anh thu thập! Mẹ nó, ngay cả cậu chủ Kim cũng dám động! Các ngươi dừng hết lại cho tôi! Biết ai đây không hả? Đây là cậu chủ tập đoàn tài chính Vàng Bạc! Muốn chết à! Dừng hết lại cho tôi! Để cậu Trần của Chính Hổ Đường tới đây, phế hết mấy người các người!”

Mấy tên nhóc trong phòng kia đều bị dọa sợ, cả đám ngừng đánh, ngây ra như phỗng.

Không ai có thể ngờ, cái tên đàn ông đẹp trai trẻ tuổi này lại là cậu chủ của tập đoàn tài chính Vàng Bạc, hơn nữa Ngũ Ca còn nhắc tới Chính Hổ Đường!

Chính Hổ Đường! Chính là... băng đảng lớn nhất trong các tổ chức ngầm!

Cậu Trần, đương gia trẻ tuổi nhất của Chính Hổ Đường, lẽ nào cũng quen biết với cậu chủ Kim sao?

Tiếp tục liên tưởng, đám côn đồ trở nên yên tĩnh.

Chọc ai cũng không thể chọc Chính Hổ Đường.

Vang danh giang hồ... người người cảm thấy bất an.

Kim Lân phủi tay, quay người ôm lấy Tiêu Mộng đang sợ hãi, giống như đang ôm đồ của nhà mình, gật đầu nói với Ngũ Ca: “Ngũ Ca tới đúng đúng lúc lắm. Cái tên kia muốn ăn đậu hủ người phụ nữ của tôi! Hắn ta coi trời bằng vung! Ngũ Ca, anh thay tôi phế hắn đi!”

Ngũ Ca liếc Tiêu Mộng, ầy, lại là cô gái kia, xem ra Kim Lân thật sự để ý tới cô gái này, hở ra là “người phụ nữ của tôi”.

Ngũ Ca ôm đồm tất cả: “Anh em, cậu cứ đi đi, chỗ này giao cho anh, anh nhất định khiến cho cái tên cặn bã này không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai! To gan lớn mật! Ngay cả người của cậu chủ Kim cũng dám động? Đúng là muốn tìm chết!”

Kim Lân và Ngũ Ca liếc nhau, mỉm cười, vẫy tay rồi ôm Tiêu Mộng rời đi.

CHƯƠNG 17: CẢM ƠN ANH ĐÃ CỨU TÔI

Tiêu Mộng bĩu môi nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi muốn đánh người kia, ai dè lại đánh nhầm người, ân nhân à, anh không sao chứ?”

Kim Lân đá một cước qua, đá thằng nhóc có ý đồ đánh anh xa vài mét, sau đó vung nắm tay trái, đánh bay một tên khác.

Vẫn còn có tâm tư tán tỉnh Tiêu Mộng: “Ai da, cô bé à, tôi vì em mà đầu rơi máu chảy, có phải em tính lấy thân báo đáp không?”

Tiêu Mộng sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, đâu còn tâm trạng mà phản ứng lời nói thô tục của anh ta, hét lên: “Á á á, trước mặt có người muốn đánh anh! Á á, anh mau nhìn đi!”

Đang đánh hăng say, Ngũ Ca mang theo một đám người chạy tới: “Lân! Nơi này giao cho anh thu thập! Mẹ nó, ngay cả cậu chủ Kim cũng dám động! Các ngươi dừng hết lại cho tôi! Biết ai đây không hả? Đây là cậu chủ tập đoàn tài chính Vàng Bạc! Muốn chết à! Dừng hết lại cho tôi! Để cậu Trần của Chính Hổ Đường tới đây, phế hết mấy người các người!”

Mấy tên nhóc trong phòng kia đều bị dọa sợ, cả đám ngừng đánh, ngây ra như phỗng.

Không ai có thể ngờ, cái tên đàn ông đẹp trai trẻ tuổi này lại là cậu chủ của tập đoàn tài chính Vàng Bạc, hơn nữa Ngũ Ca còn nhắc tới Chính Hổ Đường!

Chính Hổ Đường! Chính là... băng đảng lớn nhất trong các tổ chức ngầm!

Cậu Trần, đương gia trẻ tuổi nhất của Chính Hổ Đường, lẽ nào cũng quen biết với cậu chủ Kim sao?

Tiếp tục liên tưởng, đám côn đồ trở nên yên tĩnh.

Chọc ai cũng không thể chọc Chính Hổ Đường.

Vang danh giang hồ... người người cảm thấy bất an.

Kim Lân phủi tay, quay người ôm lấy Tiêu Mộng đang sợ hãi, giống như đang ôm đồ của nhà mình, gật đầu nói với Ngũ Ca: “Ngũ Ca tới đúng đúng lúc lắm. Cái tên kia muốn ăn đậu hủ người phụ nữ của tôi! Hắn ta coi trời bằng vung! Ngũ Ca, anh thay tôi phế hắn đi!”

Ngũ Ca liếc Tiêu Mộng, ầy, lại là cô gái kia, xem ra Kim Lân thật sự để ý tới cô gái này, hở ra là “người phụ nữ của tôi”.

Ngũ Ca ôm đồm tất cả: “Anh em, cậu cứ đi đi, chỗ này giao cho anh, anh nhất định khiến cho cái tên cặn bã này không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai! To gan lớn mật! Ngay cả người của cậu chủ Kim cũng dám động? Đúng là muốn tìm chết!”

Kim Lân và Ngũ Ca liếc nhau, mỉm cười, vẫy tay rồi ôm Tiêu Mộng rời đi.