Spider

Chương 17



Trần Diệp thật sự đã làm được, tháng chín đi, đi đâu cũng không biết. Ý của ông già nhà hắn là muốn hắn giải quyết xong tấm bằng thạc sĩ bác sĩ, nếu chỉ là ra ngoài mạ vàng, vậy phải để vàng kim lóng lánh trở về mới được.

Kiều Tấn Vi nói: “Đệt, nói như vậy, mày mà đi… ít nhất cũng phải… năm năm!”

Trần Diệp liều mạng hút thuốc.

Kiều Tấn Vi còn nóii: “Khi trở về liệu có chuyện cảnh còn người mất không nhỉ?”

Trần Diệp nói: “Mẹ nó mày có thể đừng lảm nhảm vớ vẩn được không? Cái gì mà cảnh còn người mất?”

Kiều Tấn Vi vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Xem đi mày hiểu lầm rồi? Tao là nói sau khi mày quay về thì có khi tao đã có con rồi cơ.”

Trần Diệp hất tay hắn ra: “Con mẹ nó mày có biến thành lão yêu tinh cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

Ngực Trần Diệp thật phiền muộn, lại không nói ra được phiền muộn. Càng là những gì không có được lại càng muốn có, hắn khát cầu Đàm Giám có thể cho hắn chút gì đó, để hắn không đến mức rơi vào cảnh không cam lòng như vậy.

Kiều Tấn Vi không vì những lời khó nghe này của hắn mà tức giận, chỉ là chậm rãi nói: “Trần Diệp, thật ra mày có từng nghĩ đến chuyện đau dài không bằng đau ngắn?”

“Ý mày muốn nói gì?”

“Quan hệ của Đàm Giám và mày như vậy, khó có thể nói là không phải là chuyện tốt—- mày suy nghĩ một chút đi, nếu bọn mày thật sự yêu nhau đến không dứt ra được, trái lại mới không dễ xử lý đúng không? Mày phải đi, y không nghĩ đến chuyện đi cùng mày, mày lại càng không thể vì y mà ở lại. Mày cảm thấy bọn mày chẳng lẽ còn có khả năng chờ 5 năm 7 năm để quay lại với nhau sao? Trần Diệp, tao vẫn không rõ, mày nói mày yêu y, đột nhiên yêu sao?

“Mày nói thế là có ý gì?”

“Rất đơn giản, từ đầu đến cuối tao vẫn không tin mày thật sự yêu y.” Kiều Tấn Vi lạnh lùng cười. “Tình yêu sét đánh? Không phải là rất đáng buồn cười sao? Mày là đại thiếu gia lúc nào thì thành tình thánh rồi? Đàm Giám có mị lực lớn như vậy ư? Nói thẳng ra, nếu y trước sau không đối xử ôn hòa với mày, mày cũng không đến mức không dứt ra được như thế đúng không?”

Trần Diệp không giấu được buồn bực: “Tao là thích y, con mẹ nó mày ít đứng cạnh lanh chanh phân tích đi!”

“Hạ Tiểu Xuyên thương y, tao có thể hiểu, bởi vì cuộc sống của cậu từ trước đến nay vẫn chỉ tồn tại một người đàn ông.” Kiều Tấn Vi mặc kệ Trần Diệp có muốn nghe hay không, vẫn phải nói. “Thế nhưng còn mày? Từ khi mày quấn quýt lấy Đàm Giám là bởi vì thích y sao? Đừng nói Đàm Giám không tin mày, đến tao cũng chẳng tin mày. Trên thế giới này làm gì có chuyện đột nhiên lại yêu người khác đến không cầm lòng được như vậy? nếu như đấy là mối tình đầu thơ mộng của một cậu nhóc thì cũng cho qua, nhưng mày thì không phải! Mày yêu y, không phải là do lòng tự trọng của mày nổi lên sao, Đàm Giám nói không sai, y và mày dựa vào cái gì mà nói đến chuyện tình yêu?”

Mặt Trần Diệp xanh trắng bất định, muốn nổi cáu, lại không biết bắt đầu từ đâu — hắn nhớ tới tim của mình, hắn không cam lòng, trên đời này nhất định có một vài thứ hắn không có được, thế nhưng hắn không cho phép.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hắn muốn, dường như rất dễ dàng có được, hắn không yêu người khác là đương nhiên, nhưng người khác không yêu hắn, sao có thể bỏ qua được? Thế nhưng Hạ Tiểu Xuyên nói không yêu hắn, hắn cũng chẳng quá lưu ý, bởi vì khi đó tâm tư của hắn đã chuyển hết lên người Đàm Giám.

Đây gọi là yêu sao? Coi như vậy đi?

Trần Diệp nói: “Vậy mày nói xem yêu một người là thế nào?”

Lần này đến lượt Kiều Tấn Vi không biết trả lời như thế nào, hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt, chắc chắn Trần Diệp đối với Đàm Giám cũng như bé con không giành được đồ chơi, sở dĩ không cam lòng buông tay. Thế nhưng nói đến chữ yêu này, ai có thể định nghĩa được? Ai có thể quy định tình cảm thế nào mới là yêu? Người người đều nói khi nhắc đến chuyện tình yêu không nên nông cạn như vậy, nhưng lại có mấy người cảm nhận được tình yêu của mình có bao nhiêu sâu sắc? Hắn với Trần Diệp cũng như nhau, cùng lắm chỉ là chơi đùa mà thôi, ở thời đại này rồi, cần gì phải tính toán chi ly tình yêu là một bát mỳ ăn liền hay là một bữa tiệc thịnh soạn nữa?

Đơn giản nhanh chóng là tình yêu, dài dòng hoa lệ cũng là yêu.

Vấn đề này quá phức tạp, Kiều Tấn Vi nói: “Đừng hỏi tao.”

Trần Diệp nói: “Tao muốn có được y, muốn giữ lấy y, muốn y thừa nhận y cũng yêu tao. Kiều Tấn Vi, mày hỏi tao yêu y thế nào? Như vậy có tính không?”

Kiều Tấn Vi không nói gì, một lát mới nói: “Đúng là hâm rồi, sao tao lại muốn thảo luận vấn đề có yêu hay không với mày nhỉ? Thảo luận tới thảo luận lui, mày vẫn phải đi.”

Trần Diệp nhắm mắt lại, thở dài: “Mày nói đúng, mặc kệ tao có yêu y hay không, có yêu y bao nhiêu, hai tháng sau vẫn phải đi.”

Hắn nghĩ cuộc chơi ái tình này, đôi khi tự nhiên muốn giữ lấy, giữ được bao lâu giữ bấy lâu, thế nhưng nếu không có, cũng không đến mức không sống nổi. Đàm Giám yêu hắn, hắn đi, Đàm Giám không yêu hắn, hắn cũng đi. Kết cục không có gì khác cả, nhưng hắn đương nhiên mong muốn Đàm Giám yêu hắn.

Không người nào muốn một tình cảm đơn phương, yêu một người đương nhiên muốn được hồi báo. Hắn nghĩ không phải Đàm Giám không đáp lại cho hắn, mà là đáp lại không đủ.

Kiều Tấn Vi và Trần Diệp tạm biệt nhau, trở về nhà mình, thấy Hạ Tiểu Xuyên nằm ườn trên giường mình, ung dung ăn khoai tây chiên.

Hắn nhăn mặt, cũng chỉ đành nhẫn nại đến phòng bếp nấu cơm tối. Buổi tối đó nhặt được Hạ Tiểu Xuyên, nghe cậu gào khóc cả đêm, càng làm trong phòng của hắn thay đổi. Cái này chưa tính, sau khi tỉnh lại Hạ Tiểu Xuyên nói không muốn về nhà, nói không biết đối mặt với Đàm Giám như thế nào, đặc biệt sau khi biết chuyện của y với Trần Diệp, sẽ nhịn không được mà phát rồ với Đàm Giám.

Kiều Tấn Vi nói cái đệt! Cậu sợ phát điên với y, rồi chạy tới phát điên ở nhà của tôi chắc?

Hạ Tiểu Xuyên nói, để tôi ở đây tạm thời, chờ Trần Diệp đi tôi sẽ về.

Kiều Tấn Vi khinh miệt nghĩ, thằng nhóc này nghĩ thật đơn giản, Trần Diệp đi cậu sẽ không gặp cản trở sao? Đàm Giám có thể giống như cậu sao? Cậu nằm mơ đi!

Mặt Hạ Tiểu Xuyên nghiêm túc nói, Kiều Tấn Vi, biểu tình đó của anh là sao! Đừng quên nếu trước đây anh không giới thiệu Trần Diệp cho tôi, hôm nay tôi cũng sẽ không quấy rầy anh!

Mặt Kiều Tấn Vi đen như đít nồi, cái đệt! Hạ Tiểu Xuyên con mẹ cậu thật không biết nói tiếng người!

Hạ Tiểu Xuyên lộ vẻ tức giận, nói, tôi mới nói hai câu tiếng người đấy thôi! Sau đó đau khổ nhíu mày, đau bụng!

Kiều Tấn Vi liếc mắt nhìn khoai tây chiên trên giường, sắc mặt liền biến đổi, mắng, con mẹ nó rốt cục cậu ăn bao nhiêu rồi?

Hạ Tiểu Xuyên ôm bụng chạy như bay vào WC.

Kiều Tấn Vi bấm số điện thoại của Đàm Giám, mắng to, anh nhanh đến vác Hạ Tiểu Xuyên về cho tôi, ông đâykhông có nghĩa vụ nuôi con thay anh!

Đàm Giám bình tĩnh nói, cậu ta muốn ở chỗ nào là tự do của cậu ta, nếu cậu chịu không nổi, nhặt được cậu ta ở chỗ nào thì trả về chỗ đấy.

Kiều Tấn Vi trừng mắt nhìn điện thoại di động, hắn nghĩ Đàm Giám mẹ nó anh thật hiểm! vừa muốn mắng vài câu nữa trong điện thoại lại truyền đến tiếng ho khan kinh thiên động địa, sau đó đối phương cúp máy.

Sau khi Hạ Tiểu Xuyên từ WC đi ra, phát hiện không thấy Kiều Tấn Vi đâu nữa.

Cậu bĩu môi, đi đến phòng bếp, lấy từ bữa cơm Kiều Tấn Vi đã hâm nóng từ trong lò vi sóng ra, mở TV ngồi trên ghế salon ăn.

Thủ nghệ bình thường thôi, không so với Đàm Giám được.

Hạ Tiểu Xuyên thở dài, chính mình thực sự bị Đàm Giám nuôi quen rồi, không ngờ không quen ăn đồ người khác làm. Trong lòng cậu có chút hận Đàm Giám, buổi tối đó Kiều Tấn Vi nói cho cậu biết Đàm Giám sớm đã lên giường với Trần Diệp, thực sự là đả kích với cậu — cậu nghĩ tuy Đàm Giám không yêu mình, nhưng nhiều năm như vậy cũng không thích gặp người khác, nếu y không thể tiếp nhận đàn ông, Hạ Tiểu Xuyên cũng chấp nhận, nhưng y cư nhiên có thể ở chung với Trần Diệp — tại sao lại như vậy? tại sao lại như vậy chứ?

Ánh mắt vô ý rơi vào chùm chìa khóa trong tay, hận y lại hận y, nhớ y cũng không tránh được. không biết hiện tại Đàm Giám đang làm gì?

Hiện tại Đàm Giám đang làm gì? Đàm Giám hiện tại đang nằm trên giường, sốt cao 39 độ.

Sau khi treo điện thoại của Kiều Tấn Vi, y đã mơ màng ngủ, mãi đến khi từng đợt chuông cửa truyền đến tai, y đành phải đứng lên mở cửa.

Kiều Tấn Vi đứng ngoài cửa, lại khiến Đàm Giám ngây ngẩn cả người.

“Tôi nghe qua điện thoại thấy anh nói như tắt thở, anh bị bệnh?” Trên mặt Kiều Tấn Vi còn có chút mồ hôi, Đàm Giám hơi ngây người, y không nghĩ tới Kiều Tấn Vi lại vì chuyện này mà chạy tới thăm y. Quan hệ giữa bọn họ, có như không, nói xấu không xấu, bình thường nói chuyện vài lần, đơn giản cũng chỉ xoay quanh Hạ Tiểu Xuyên và Trần Diệp, trong nhất thời Đàm Giám có chút cảm động.

Chỉ là Hạ Tiểu Xuyên không đi theo, điều này lại khiến y thấy ngoài ý muốn.

Nghiêng người để Kiều Tấn Vi vào trong nhà, Đàm Giám không còn sức bắt chuyện với hắn, nghiêng ngả đi theo sau, nói: “Trong tủ lạnh có nước, chính cậu lấy uống đi.” Sau đó ngã xuống giường.

Kiều Tấn Vi cầm lon nước, vào phòng Đàm Giám, lấy tay sờ trán của y, kinh hãi: “Sao lại nóng như vậy? Đi bệnh viện chưa?”

Đàm Giám nói: “Không có gì đâu, ngủ một giấc là tốt rồi.”

Kiều Tấn Vi nói: “Người bình thường sẽ nóng rần như vậy sao?”

Đàm Giám lắc đầu, y mặc áo ngủ cổ tròn, Kiều Tấn Vi nhanh mắt nhìn thấy ở chỗ cổ và xương quai xanh của y có chút loang lổ, nhìn vô cùng mờ ám.

Kiều Tấn Vi hiểu, trận sốt này của Đàm Giám, tám phần mười là do lăn lộn trên giường với Trần Diệp.

“Tối hôm qua anh ở trên giường với Trần Diệp?”

Sắc mặt Đàm Giám hơi cứng lại, không phản bác.

“Hắn biến anh thành bộ dạng như vậy?” Kiều Tấn Vi thật khó tin, Trần Diệp đã nói với hắn Đàm Giám không thích lên giường với Trần Diệp, nhưng khi nhìn đến bộ dáng của Đàm Giám bây giờ, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết tối hôm qua Trần Diệp kịch liệt đến như thế nào!

Đàm Giám rất không muốn cùng hắn thảo luận chuyện này, gần đây Trần Diệp có chút quá phận, quả thực là quá sức độc tài, hình như qua hai tháng này sẽ chia ly, động một chút là lại lôi y lên giường.

Đàm Giám không quen cùng đàn ông làm chuyện kịch liệt như vậy, y nghĩ cho dù đồng ý quen Trần Diệp thì chuyện này một tuần làm một hai lần là đủ rồi, hơn nữa y thực sự cũng rất đau nhức.

Kết quả thỏa hiệp của Trần Diệp, một tuần làm một hai lần thì phải làm đến thỏa mãn, đêm qua thiếu chút nữa giết chết y, Đàm Giám dùng hết sức kéo thân tàn về nhà, sau đó liền phát sốt.

Sở dĩ đánh chết y cũng không đến bệnh viện, không phải là vì mất mặt xấu hổ hay sao?

Trong lòng Kiều Tấn Vi mắng chửi, đệt! Trần Diệp cũng làm quá rồi, trước đây chưa từng thấy hắn như vậy, đem người trên giường hành hạ thành cái dạng này! Bất quá Đàm Giám dễ dàng tha thứ cho hắn, thì càng khó tin. Kiều Tấn Vi không phải không rõ tính Đàm Giám, y không phải người tùy tiện để người khác càn quấy, trừ phi chính y nguyện ý.

Chẳng lẽ, y thực sự yêu Trần Diệp?

Đàm Giám nói: “Cậu đừng ở đó suy nghĩ vẩn vơ, có phải cậu đang nghĩ liệu tôi có thật sự yêu Trần Diệp hay không?”

Kiều Tấn Vi cười khổ: “Cái gì anh cũng nhìn ra được.”

Đàm Giám nói: “Mọi người đều phải đi, cậu hiểu không? Rót giùm tôi chén nước đi!”

Kiều Tấn Vi giật mình, đi rót nước, đưa cho Đàm Giám, sau đó nói: “Tôi không muốn lại hỏi anh chuyện này, hỏi đi hỏi lại vẫn những câu trả lời đấy, không có ý nghĩa.”

Đàm Giám mỉm cười, uống một hớp.

“Nhưng là tôi thật rất mong anh chưa hẳn yêu hắn. Tôi thấy trong vòng xoáy, nếu thật sự nghiêm túc, cuối cùng đau khổ nhất vẫn là anh.”

Đàm Giám ngẩng đầu, cười ha hả: “Vòng xoáy nào? Cậu đã thấy cái gì? Kiều Tấn Vi, cậu là ai trong vòng xoáy đấy?”

Vẻ mặt Kiều Tấn Vi quẫn bách, nói: “Chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, Đàm Giám, tôi không nói đùa với anh đâu.”

Đàm Giám ngưng nét cười, nhàn nhạt nói: “Tôi biết.”

Y nghĩ người tên Kiều Tấn Vi này cũng thật biết điều, hình như hắn nghĩ Đàm Giám thích Trần Diệp là sai, không thích Trần Diệp cũng là sai. Lần trước khí thế hung hăng chất vấn y vì sao không thích Trần Diệp, lúc này lại lo lắng y thật sự thích Trần Diệp — giữa hai người đàn ông có chuyện phức tạp như vậy sao?

Có thích hay không, cũng không có gì thay đổi cả.

Kiều Tấn Vi nói đúng, thật lòng sẽ không có kết quả tốt. Y dung túng Trần Diệp, có lẽ thật sự vì có chút động lòng, chỉ là y và Trần Diệp như bây giờ, rõ ràng chỉ có thể cùng nhau trong nhất thời, sau này một ngày nào đó, bọn họ đi thoáng qua nhau đã như hai người xa lạ.

Tình yêu của y quá mức lý trí, hiện tại Trần Diệp không gánh nổi.