Spider

Chương 16



17

Từ ngày Đàm Giám nhận lời Trần Diệp trở đi, dường như y với Trần Diệp thật sự hẹn hò như người yêu, chỉ cần hai bên có thời gian rảnh sẽ cùng nhau đi ăn cơm, lúc hẹn hò có hôn môi cũng không đẩy Trần Diệp ra, chỉ riêng chuyện làm tình thì vẫn không có hứng thú quá lớn, tuy rằng không đến mức cự tuyệt nhưng Trần Diệp nhìn ra được, y đối với chuyện cùng mình trên giường thật sự rất miễn cưỡng. Vì vậy Trần Diệp cũng hiểu ra ngồi yên vô ích, hắn thậm chí còn đi hỏi qua Kiều Tấn Vi, có thật là trên đời có người trời sinh không thể lên giường với đàn ông không.

Kiều Tấn Vi nói: “Trời sinh không thể lên giường với đàn ông à? Có đấy, thạch nữ, cơ thể có khiếm khuyết, thận yếu hơn bình thường.”

Trần Diệp nói: “Kiểu đấy có phải có sinh lý như bình thường, nhưng trên mặt không có biểu tình gì?”

Kiều Tấn Vi nói: “Không biểu tình? Chẳng lẽ là như Sử Thái Long, gương mặt bị thương đến hoại tử?”

Trần Diệp nói: “Cái đệt!”

Kiều Tấn Vi tò mò hỏi: “Mày nói tới ai, không phải là Hạ Tiểu Xuyên chứ?”

Trần Diệp lại nói: “Đệt! Ông đây với hắn xong lâu rồi!”

Kiều Tấn Vi nghi hoặc nhìn hắn, đột nhiên kêu lên sợ hãi: “Chẳng lẽ là Đàm Giám?!”

Trần diệp không nói lời nào.

Kiều Tấn Vi trợn tròn hai mắt nói: “Đó là một người máy đó, mày làm rồi à? Anh em thật sự là phục mày chết được!”

Trần Diệp buồn bã: “Y chỉ đồng ý tao làm người tình vài tháng.”

Kiều Tấn Vi lạnh lùng cười: “Không tệ, lẽ nào mày muốn y yêu mày cả đời, cùng mày phiêu bạc chân trời?”

Trần Diệp lại nói: “Chỉ cần y muốn, tao thật sự nguyện ý.”

Kiều Tấn Vi mắng lên: “Đừng nói với tao mấy câu như vậy! Trần Diệp, tao khuyên mày một câu, đàn ông tốt trên thế giới này còn nhiều, đàn bà tốt cũng không ít đâu.”

Trần Diệp cười rộ lên: “Đúng vậy, tao đoán không bao lâu nữa tao cũng sẽ quên y.”

Kiều Tấn Vi nói: “Đấy là đương nhiêu, ai đó còn là một tên trẻ người lông bông mà.”

Trần Diệp nói: “Nhưng trước đó, tao không biết phải làm sao đây.”

Bốn phía yên lặng, Trần Diệp và Kiều Tấn Vi đứng ở hành lang bệnh viện, hai người đều đang hút thuốc lá, hai người đều mang vẻ mặt thê lương.

Kiều Tấn Vi nói: “Thật ra người tỉnh táo nhất là Đàm Giám, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, ngay từ đầu xác định không nên đụng vào, thì thế nào cũng không động lòng.”

Trần Diệp nói: “Y bảo y không yêu đàn ông.”

Kiều Tấn Vi lạnh lùng cười: “Tao tin.”

Trần Diệp lại nói: “Thế nhưng y và tao làm tình cũng có cao trào.”

Kiều Tấn Vi trả lời: “Trong lòng và sinh lý là hai việc khác nhau. Mày nhìn mày đi, với đàn ông hay đàn bà cũng có cao trào, lẽ nào mày bác ái đến vậy?”

Sắc mặt Trần Diệp đại biến, giận mắng lên: “Cái đệt mợ mày! Kiều Tấn Vi, mày bảo ai là con vịt chết?”

Kiều Tấn Vi bất đắc dĩ nói: “Tao chỉ định ví dụ—-“

“Có kiểu ví dụ thế sao? Đệt!”

“Không nói thế thì mày hiểu được sao? Trần Diệp, tóm cái váy lại thì là Đàm Giám thích mày hơn người khác một chút, chỉ một chút, chí ít trước đó y cũng đã nói rõ giao dịch với mày, cân nhắc lợi hại, xác định không có gánh nặng mới bằng lòng cho mày một chút tình cảm!”

Trần Diệp không nói lại được gì, cuối cùng khinh cười rộ lên: “Cho tao một chút tình cảm… câu này mày nói thật mẹ nó quá độc.”

Kiều Tấn Vi nói: “Mày muốn bắt được phần tình cảm này? Được, nhưng ít nhất mày cũng phải giống như y, thấy rõ ràng.”

Trần Diệp nói: “Thấy rõ ràng? Tao thấy rất rõ ràng, mỗi một phần trên cơ thể y tao đều thấy rất rõ ràng! Thấy rõ ràng thì thế nào? Từng chút tao đều muốn!”

Kiều Tấn Vi mắng to: “Cái đệt! Con mẹ nó mày thật không có tự trọng!”

Trần Diệp biến sắc: “Không có tự trong? Kiều Tấn Vi, hại tao dính vào đàn ông là mày, bảo tao quay sang Đàm Giám cũng là mày, mày nhìn vui rồi, con mẹ nó mày thì cao quý?”

Kiều Tấn Vi giận quá hóa cười: “Trần Diệp, con mẹ nó mày đừng như con chó điên gặp ai cắn người đó — cứ như tao lúc nào cũng xen vào việc của người khác vậy? Mày yêu người ta, sau này nếu chết vì người ta tao cũng chỉ tiễn mày hơn người khác được vài cái vòng hoa, xem mày đến cuối cùng có được bao nhiêu hạnh phúc!”

Hắn nghĩ Trần Diệp xong rồi, cái tên công tử lúc nào cũng cười nói chơi trò nhân sinh vô vị kia không còn nữa. Hôm nay thật cao hứng từ từ nhắm hai mắt lại từ trên núi cao nhảy xuống, ngươi kéo hắn, hắn lại coi ngươi thành kẻ thù, hận không thể cùng chết chung.

Đàm Giám cho hắn chút kẹo ngọt, hắn liền không dứt ra được, hận không có nhiều hơn. Nhưng mà Đàm Giám tàn khốc mỉm cười, chỉ có thể cho mi như vậy, nhiều hơn mi sẽ không thấy thích nữa — đàn ông ư, đều là tiện.

Kiều Tấn Vi lạnh lùng cười, thì ra bọn họ đều coi thường Đàm Giám, trên đời này chỉ có y là thông minh nhất.

Đàm Giám như thường này về nhà, vừa mới bước vào, một vật thể không rõ bay đến trước mặt y, kèm theo tiếng kêu giận dữ của Hạ Tiểu Xuyên: “Đây là cái gì? Đàm Giám!”

Đàm Giám khom lưng nhặt đồ vật đó lên, nhìn thoáng qua, trả lời: “Hai tờ giấy.”

“Hai tờ giấy? Cái đệt! Sao anh không nói vài tờ?” Hạ Tiểu Xuyên nhào tới trước mặt y, bởi vì phẫn nộ mà gương mặt vặn vẹo. “Vì sao chủ hộ hai tờ sổ tiết kiệm đều là tên tôi? Hơn mười vạn đấy, Đàm Giám, con mẹ nó sao anh để lại cho tôi nhiều tiền như vậy?!”

Đàm Giám sửa lại: “có mười vạn là mẹ cậu để lại cho cậu.”

Hạ Tiểu Xuyên tức giận mắng: “Đấy là phí nuôi tôi bà ta cho anh! Ý anh là gì? Sợ sau này tôi chết đói, vẫn để lại tiền cho tôi ư? Cất rất lâu rồi nhỉ, Đàm Giám? Có số tiền này sao không mua xe? Tra một lần tuyệt đối đủ chứ—- không phải anh vẫn muốn mua xe sao?”

Đàm giám không chịu nói nói.

Hạ Tiểu Xuyên đoạt lấy sổ tiết kiệm trong tay y, hận không thể xé làm hai nửa: “tôi là phết vật sao Đàm Giám? Sao anh cứ phải chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ cho tôi? Có phải không tiền kết hôn của tôi anh cũng chuẩn bị sẵn rồi?”

Đàm Giám nói: “Cậu không muốn dùng tiền của tôi, vậy không dùng là được, việc gì phải làm lớn chuyện thế này?”

Hạ Tiểu Xuyên lui về sau hai bước, mắt nhìn Đàm Giám, phảng phất như trở lại cái đêm lạnh lẽo năm năm trước, nước mắt trào ra, chỉ có nụ cười nhợt nhạt băng lãnh.

Lạnh lẽo như ngấm vào tim, nhiều năm như vậy, vẫn như vậy.

“Tại sao lại làm như vậy, Đàm Giám?”

Đàm Giám trầm mặc.

“Anh là anh tôi, nên cho tôi nhiều tiền như vậy?” Hạ Tiểu Xuyên muốn cười, thực sự muốn cười, người đàn ông này cho rằng giấu sổ tiết kiệm trong tủ treo quần áo sẽ không bị cậu phát hiện ra? Y nói y không thương mình, lời lẽ bén nhọn như dao găm, như cắt đôi tim cậu ra, thế nhưng khi cậu đang tuyệt vọng lại phát hiện ra người đàn ông này tích tiền cho mình bao năm.

Y có bệnh sao? Y cũng không phải là cha cậu, khổ cực tiết kiệm tiền cho cậu làm gì? Y không phải muốn tìm bạn gái sao? Y không phải còn muốn kết hôn sao? Số tiền này, vì sao không giữ lại cho y?

Rốt cục Hạ Tiểu Xuyên xoay người chạy ra ngoài.

Dù không nơi nào để đi cũng muốn đi/

Cách một ngày sau Kiều Tấn Vi gọi điện cho Đàm Giám, muốn gặp y, hỏi y đang ở đâu.

Đàm Giám nói: “Có chuyện gì, tối nay rồi hãy nói, bây giờ tôi cách rất xa thành thị, đi xe bus trở lại ít nhất cũng mất hơn một tiếng.”

Kiều Tấn Vi nói: “Nói cho tôi địa chỉ, tôi tới tìm anh.”

Đàm Giám nói: “Có cái gì không thể nói qua điện thoại sao?”

Kiều Tấn Vi nói: “Không phải chuyện nói một hai câu là xong, pin điện thoại của anh có đủ hay không? Tiền điện thoại di động còn bao nhiêu?”

Đàm Giám bất đắc dĩ nói: “Không nói ngay không được sao?”

Giọng Kiều Tấn Vi rất kiên quyết: “Đúng vậy.”

Đàm Giám thở dài: “Vậy được rồi, tôi ở Thúy Hoa Sơn.”

“Đâu?”

“Thúy Hoa Sơn, khu nghĩa địa công cộng.”

Nửa giờ sau, Kiều Tấn Vi chạy như bay tới, thấy Đàm Giám ngồi ở trên mặt đất hút thuốc.

Trước mặt y có một tấm bia, hình một cậu con trai mỉm cười trầm tĩnh, yên lặng nhìn về phía xa. Phía dưới không có hoa tươi, chỉ đốt một nén nhang.

Kiều Tấn Vi lạnh lùng cười: “Anh muốn tìm người nghiện thuốc lá với anh, không đến mức chạy tới nơi này chứ?”

Đàm Giám mệt mỏi phất tay một cái: “Không nên cười nhạo tôi ở đây, Kiều Tấn Vi.”

Kiều Tấn Vi cũng ngồi xuống, đốt một điếu thuốc, nói: “Nơi này cũng tốt, rất thanh tĩnh, nói gì cũng tiện.” Còn nói. “Anh tới thăm ai? Bạn anh sao? Hay người thân?”

Đàm Giám chỉ hút thuốc.

Kiều Tấn Vi nói: Anh xem người đã chết chính là không tốt chỗ này, anh nói cái gì người ta cũng không nghe được, chỉ có thể cười với anh.”

Cuối cùng Đàm Giám cũng mở miệng: “Cậu muốn nói gì, nói.”

Kiều Tấn Vi hít một hơi thuốc lá, nói: “Hôm qua tôi ở một quán rượu ngoại nhặt được Hạ Tiểu Xuyên, say như chết, chỉ biết cười khúc khích hỏi tôi có yêu cậu ta hay không, có muốn làm tình với cậu ta hay không — may mắn là tôi, nếu như gặp phải một tên bệnh hoạn thì anh nói sẽ thế nào?”

Đàm Giám nói: “Hẳn là nó nhận ra được cậu nên mới nói như vậy.”

Kiều Tấn Vi cười lạnh: “Anh cũng thật lý trí. Cậu ta suốt đêm không ngừng hỏi tôi rốt cuộc anh có yêu cậu ta hay không, tôi cũng đàng hoàng nói cho cậu ta biết, kỳ thực anh đã sớm lên giường với Trần Diệp. Cậu ta nói thế nhưng anh tiết kiệm rất nhiều tiền cho cậu ta. Tôi nói anh cho cậu ta tiền chỉ là chủ nhân dự trữ thức ăn cho mèo nhỏ, sau khi ăn no nên sẽ tùy tiện vứt nó ở đầu đường xó chợ. Sau đó cậu ta như phát rồ đập phá tất cả đồ đạc trong nhà tôi…. Đệt!”

Đàm Giám nói: “Đại ý cậu nói không sai,”

Kiều Tấn Vi rốt cục nhịn không được mắng lên: “Con mẹ nó anh là tảng băng sao, ngàn năm không tan! Trần Diệp hắn xong rồi! hắn đùa trên đầu ông già nhà hắn, nói hắn không xuất ngoại…. Cái đệt! Hoa thơm ở đâu tìm không được? Hắn không nên coi trọng anh! Anh không thương hắn, tại sao phải cho ngọt cho đường?”

Đàm Giám hơi kinh ngạc: “Làm sao có thế? Không phải hắn nói cuối năm sẽ đi sao? Visa cũng đã làm xong rồi, sao lại đột nhiên không đi?”

Kiều Tấn Vi nói: “Anh chỉ quan tâm cái này?”

Đàm Giám nói: “Hắn nói với tôi hắn nhất định sẽ đi.”

Kiều Tấn Vi nhìn y một lát, cười khổ: “Đúng vậy, hắn nhất định sẽ đi, ông già nhà hắn là ai? Hắn nói một tiếng không là được ư? Chẳng qua hắn chỉ phát điên, chạy ra trước nòng súng của ông già nhà hắn… Đàm Giám, tôi không hiểu, anh có thể lạnh lùng với Hạ Tiểu Xuyên như vậy, sao lại đáp ứng Trần Diệp?”

Đàm Giám nói: “Có thể vì tôi yêu Trần Diệp đi?”?

Kiều Tấn Vi cười quái dị: “Tôi thật sự muốn ghi lại những lời này của anh, đưa cho Trần Diệp, đai khái hắn có bị ông già nhà hắn đánh chết cũng không chịu đi.”

Đàm Giám nói: “Được rồi, tôi nói thật với cậu, trước đây tôi có thể đấu với hắn vì tôi không biết thì ra Trần Diệp lại có tiền như vậy, hôm nay đã biết, sao dám đắc tội hắn? Trăm phương nghìn kế nịnh nọt hắn cao hứng còn không kịp, vạn nhất chọc giận hắn, hắn tìm người đánh tôi, có lẽ ép tôi đến đường cùng, làm sao bây giờ? Sở dĩ tôi để lại tiền cho Hạ Tiểu Xuyên vì một ngày nào đó nếu tôi đột nhiên bốc hơi trên nhân gian, chí ít còn chừa cho nó một đường lui.”

Kiều Tấn Vi nghe y nói xong những lời này, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, tay cũng vung lên, hận không thể tát y một cái mới tố — thế nhưng vẫn nhịn được, một lúc lâu sau, cười nhạt: “Anh đúng là biết đùa — tôi không phải trẻ con, anh nghĩ đang kể chuyện cổ tích cho tôi nghe sao! Anh là loại người như vậy chắc?”

Đàm Giám nói: “Tôi là loại người như vậy? Cậu nhìn thấu?”

Kiều Tấn Vi nói: “Anh sợ Trần Diệp, đây là điều buồn cười lớn nhất — hắn ta muốn động thủ với anh còn phải đợi đến lúc này sao? Nếu anh biết rõ hắn tuyệt đối sẽ làm gì anh, hiện tại mới sợ hãi chẳng phải buồn cười lắm sao? Theo tính cách của anh, không thể trêu vào, anh sẽ không trêu vào, cùng lắm thì rời khỏi đây, thiên hạ to lớn chẳng lẽ không giúp anh thoát khỏi một Trần Diệp?”

Đàm Giám uể oải bất kham: “Đáp án nào cậu cũng không vừa lòng, vậy cậu muốn tôi nói cái gì?”

Kiều Tấn Vi nói: “Thừa nhận anh yêu Trần Diệp, hoặc là Hạ Tiểu Xuyên. Anh là người, lẽ nào không có một chút tình cảm?”

Đàm Giám nói: “Tôi không yêu Hạ Tiểu Xuyên, trước đây không yêu, hiện tại không yêu, sau này cũng không có khả năng yêu. Tôi cũng thành thật nói cho cậu biết, Kiều Tấn Vi, tôi là người, người bình thường, không có biện pháp yêu em trai của mình.”

Kiều Tấn Vi nói: “Vậy cậu ta thích anh, thì không phải là người bình thường sao?”

Đàm Giám mỉm cườ: “Tôi đây mặc kệ, tôi chỉ biết tôi không yêu nó.”

Kiều Tấn Vi lặng lẽ, hắn tin những lời này của Đàm Giám, mặc kệ y đối với Hạ Tiểu Xuyên tốt bao nhiêu, y cũng không yêu cậu ta. Trong tròng mắt y không có một tia gợn sóng, chỉ là trần thuật một sự thật.

“Vậy anh yêu Trần Diệp?”

Qua một hồi lâu, cuối cùng Đàm Giám mới nói: “Vì sao cậu cứ phải bám lấy cái đề tài này? Kiều Tấn Vi, tôi yêu Trần Diệp, không yêu Trần Diệp, quan hệ gì đến cậu? như vậy tôi hỏi cậu, tôi không yêu hắn, hắn sẽ vì tôi mà chết sao?”

Kiều Tấn Vi hơi ngẩn ra, một lát mới nói: “Sẽ không, mặc kệ có khổ sở thế nào, rồi hắn cũng sẽ quên anh.”

“Như vậy tôi yêu hắn, hắn sẽ hạnh phúc sao? Cậu là bạn mà cổ vũ hắn thành đông tính luyến ái, vì sao? Cậu vốn biết rõ, Trần Diệp không phải không phải đàn ông thì không được, hắn đối với nam và nữ như nhau, là chơi đùa một chút, là hứng thú, một thời, hay là một đời?”

Kiều Tấn Vi nói: “Thì ra anh đối với chuyện tình cảm nghĩ hết trước sau như vậy. Trên đời này nếu có nhiều người lý trí như anh, đại gia cũng sẽ không thất tình — quay về với chuyện chính, anh cũng không thể bảo chứng một đời bên nhau, còn nói chuyện yêu đương làm gì? Việc đó không phải rất lãng phí sao? Chỉ là nếu như anh nhìn thấu triệt mọi việc như vậy, vì sao lại nhận lời Trần Diệp, sao lại cho hắn ôn nhu?”

Đàm Giám thở dài: “Tôi cũng là người, thỉnh thoảng cũng sẽ hồ đồ — cũng may chung quy hắn vẫn phải đi, dung túng một chút thì có sao?”

Kiều Tấn Vi hút xong một điếu thuốc, rời đi.

Hắn nghĩ không cần hắn xía vào, đụng vào một người như Đàm Giám là bất hạnh của Trần Diệp, và cũng là may mắn của hắn. từ nay về sau, Trần Diệp bỏ tính lỳ lợm, nếu không đừng hòng chạm vào một ngón tay của người đàn ông.

Đàm Giám vẫn đang hút thuốc lá, hương trước mộ Lâm Hàn cháy hết, y liền thay hắn đốt một nén.

“Một khi rời đi, từng bước là sai, tôi hay đối kháng, hay là làm sai. Lâm Hàn, cậu từng hỏi tôi yêu đàn ông đúng không, kỳ thực trong lòng cậu biết rất rõ ràng, cầu gì phải hỏi câu trả lời từ tôi.” Y chậm rãi nhả ra một vòng khói. “Tôi chỉ cần tim mình thoải mái, chuyện tương lai tôi không nhìn thấy, cũng không muốn nhìn.”

Lâm Hàn mỉm cười với y.

“Tôi sẽ không quay lại thăm cậu, Lâm Hàn.”

Đàm Giám đứng lên, ném nửa điếu thuốc còn lại đi, dùng chân dập tắt, xoay người đi.

[Hồng trần]