Special Ability - Khả Năng Đặc Biệt

Chương 17: Hồi phục



Phải nói rằng khả năng hồi phục của tôi rất tốt. Chỉ sau một ngày là tôi đã có thể sinh hoạt như bình thường. Và hôm nay tôi cũng sẽ đi học lại. Tất nhiên là hôm nay cũng là ngày nộp bài thực chiến của đội tôi. Tôi cá rằng mọi chuyện đều ổn, chị Vic sẽ không để lỡ cơ hội xông xáo một ngày cuối đâu. Chắc chắn là chị đưa những người còn lại đi tìm linh yêu tiếp rồi.

Tôi bước ra khỏi chiếc giường ấm áp, mò đến nhà tắm thay quần áo chuẩn bị vào tiết học. Trong đầu tôi vẫn còn lởn vởn cơn ác mộng kia. Thật may, tôi đã không bán trái tim mình cho ác quỷ và đó chỉ là giấc mơ thôi.

- Băng Vy, cô đã khỏi rồi hả?

Tôi hơi giật mình nhìn anh, rồi khe khẽ gật đầu:

- Tôi đã khoẻ, ừm cảm ơn anh.

Tôi nắm chặt tay lại. Quả thực tôi rất muốn hỏi những ngày qua anh đã ở đâu? Tôi không thấy anh, tôi đã lo lắng cho anh rất nhiều, biết đâu anh đang gặp nguy hiểm? Và anh, anh có lo lắng khi tôi bị thương hay không? Dù chỉ một chút thôi cũng được... Nhưng tôi nghẹn lại, có thứ gì đó ngăn cản tôi không được lên tiếng...

Và Hàn, anh không hỏi gì thêm chỉ lẳng lặng ngước nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia nắng đã bắt đầu chiếu rọi, một ngày mới lại bắt đầu.

-----------:)------

Cảm giác đi học lại thật thích. Tôi vui vẻ cười đi bên cạnh Hàn tiến vào lớp. À tất nhiên là anh chẳng nói năng câu gì. Trông anh có vẻ rất tức giận khiến tôi hơi chạnh lòng.

Tôi nhanh chóng tiến vào lớp để tránh cái không khí căng thẳng này. Tôi sẽ nói chuyện với anh sau vậy.

Vừa bước vào lớp đã có tiếng râm ran trò chuyện, Ngọc Anh không biết từ đâu chạy tới đỡ lấy tôi.

- A... Vy vy, cậu khoẻ chưa?

Tôi híp mắt cười với cô ấy:

- Rồi, nhờ phúc đức của cậu phục vụ tớ ngày qua đấy. Mà tờ khoẻ mà, không cần đỡ tớ như thế đâu. Hì hì...

Ngọc Anh cau mày, bĩu môi:

- Thôi cô nương, nhờ cô mà tôi lo lắng mất ăn mất ngủ đấy. Ai da, lúc đi tinh thần hăng hái bao nhiêu, lúc về thảm hại bấy nhiêu... Haiz...nhờ cậu mà tớ sợ hãi thực chiến đấy...

Hình như Hàn đang bước vào lớp, Ngọc Anh vội kéo tôi về chỗ ngồi. Tôi loạng choạng suýt té. Ngọc Anh à, cậu vừa nói lo cho sức khoẻ của tớ đấy...

- A tớ làm cậu mệt hả??? Xin lỗi xin lỗi...

Tôi gật đầu lia lịa, nén cười nhìn khuôn mặt ăn năn hối lỗi rất đáng yêu của cô ấy.

- Cả lớp trật tự. Các trò hôm nay sẽ thực hành thực chiến với yêu ma để khảo sát năng lực lên cấp Thường đẳng thực lực, rõ chưa.

Giọng anh trầm ấm, không to nhưng rất có uy lực, chúng học trò tụi tôi chẳng ai kêu ca. Tôi tính ra lớp ứng chiến và yêu ma này của Hàn cũng đã học được khoảng hơn tháng rồi, và là lúc để chúng tôi khảo sát lên Thường đẳng thực lực bậc 1.

Cấp độ lên cấp rất đơn giản, giáo sư sẽ rút thăm để đấu tay đôi, và mười người có năng lực nhất sẽ được lên Thường đẳng thực lực bậc 1. Sau đó tiếp tục rèn luyện để lên các bậc tiếp như thường đẳng bậc 2 và bậc 3. Sau khi đã qua bậc ba sẽ được tiến vào lớp Trung đẳng và học lên như vậy. Thành ra có rất nhiều anh chị khoá trước vẫn lò dò ở Thường Đẳng. Và tôi thì không biết sẽ qua nổi không đây.

- Trời ơi mình hồi hộp quá Vy à.

Ngọc Anh ngồi một bên lo lắng nhìn sân đấu đang từ từ nhô lên khỏi khán đài. Và bao quanh là một màng từ trường màu trắng sữa nhàn nhạt để tránh ảnh hưởng đến thiết bị xung quanh.

Chúng tôi chăm chú nhìn màn ảnh kia để xem thông tin đối thủ của mình.

- Ôi không chứ? Đối thủ của mình là Marilyn, người Mỹ, năng lực là hệ thuỷ, hiện đang là Thường đẳng bậc 1. Mình chẳng muốn thực chiến một tẹo nào.

Ngọc Anh một bên xót xa. Tôi vỗ vai an ủi cô ấy, kể ra người hiền lành như vậy không nên chiến đấu mới đúng...

- Vậy à? Băng Vy, cậu không lo lắng sao?

Một hơi thở phả nhẹ vào tai tôi khiến tôi giật nảy mình, nghiêng đầu khe khẽ. Hoá ra là Đường Tử Vĩ, ách, cậu ta đã đến đây bằng cách nào vậy. Tôi đẩy cậu ta ra, khoảng cách quá gần rồi.

- Tử Vĩ cậu thật là... Mà cậu đến đây khi nào và bằng cách nào vậy?

Đường Tử Vĩ rất gian manh nhìn tôi cười:

- Bí mật... Nhưng nếu Băng Vy thật lòng muốn biết thì hãy hôn tôi, tôi sẽ cho em biết...

Hôn cậu. Mơ đi. Tôi lảng ra một bên, phớt lờ cậu ta. Ngọc Anh túm lấy tay cậu ta kéo xuống:

- Thật là điên đầu với cậu đấy... Cậu ngồi xuống đi không lại có người chửi cho. Chắn tầm nhìn người ta đấy...

Tử Vĩ ngồi phịch xuống không cam lòng.

- Ngọc Anh đến cả cậu cũng vậy là sao chứ...

Tôi kệ hai người lảm nhảm kia, tiếp tục dò tên của mình. Càng dò thì càng không thấy. Chỉ có cái tên Đường Tử Vĩ với đối thủ là Lee Kang Soo, người Hàn quốc, 20 tuổi, năng lực hệ Hoả. Hệ sét cùng hệ Hoả đánh nhau thì bên nào thắng nhỉ? Tôi chắc kẻ nào có kinh nghiệm kẻ đó sẽ thắng, tất nhiên là tỷ lệ thắng của Đường Tử Vĩ cao hơn. Cậu ta vốn dĩ thâm sâu khó lường mà.

Nhưng tôi vẫn không có tìm thấy tên tôi trong danh sách kia, tôi nhìn Hàn đang tập trung đánh máy gì đó trên bục giảng kia, lòng nghi ngờ trỗi dậy. Hay là anh sợ tôi sẽ thua hay sợ vết thương của tôi lại tái phát?

Đang ngẫm nghĩ thì giọng nói ấy lại vang lên:

- Vũ Băng Vy kỳ này sẽ không tham gia thực chiến, trò đã nghỉ mất 5 buổi học so với quy định là 3 buổi/ tháng nên bị đình chỉ thi. Trò rõ chưa?

Tôi đứng dậy gật đầu đáp nghiêm chỉnh:

- Rõ, thưa giáo sư.

Hàn nâng gọng kính lên, tiếp tục nói:

- Vậy trò lên đây, thống kê kết quả cho tôi.

Cả hội trường đưa con mắt nhìn tôi. Có ngưỡng mộ, có thương hại, có nghi ngờ. Tiếng xì xào rất nhỏ lại bắt đầu vang lên. Tôi cố gắng ngẩng cao đầu, đi lên bục giảng, ngồi vào ghế trợ giảng mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, thi thoảng liếc vị giáo sư anh tuấn bên cạnh.