Soul Eyes - Đôi Mắt Linh Hồn

Chương 9: Hồn ma nữ sinh



《《 SOul Eyes》》

Tác giả:Triệu Long

____________________________________

Chap 9: Hồn ma nữ sinh

____________________________________

Tóm tắt tập trước: Ở phần trước Nam được bà kể nghe lại một câu truyện dài về các bậc tiền bối đi trước và cả trận chiến của ông cậu. Cuối cùng cậu lại ngỡ ngàng vì mình lại có một mối hôn ước từ trước đó.

____________________________________

- Hôn ước? Tại sao là cháu cơ chứ? Cháu từ hôn được không?

-Ta cũng hết cách đây là sự sắp đặt của ông nội cháu!

-Đây là tâm nguyện của ông trước lúc mất, nên tốt nhất là cháu hãy làm theo, nếu không thể thì cũng là do ý trời!

Tôi thở dài

-Hầy!

Bà đứng dậy tiến về cái cột đá cao mà trên nó là thanh kiếm gỗ. Tôi biết đến với cái tên Vô Thường Kiếm.

Bà đưa hai tay về phía trước thanh kiếm bắt đầu có sự chuyển dịch, nó bay từ từ lên không trung,rồi hạ xuống nằm ngang lên tay bà.

- Đây cháu hãy cất giữ cẩn thẩn! Phải nhớ đem theo nó bên mình.

Tôi đưa hai tay về trước nhận kiếm

- Nhưng không lẽ phải đeo nó lên người suốt hả bà?

Ba mỉm cười

-Hà hà! Ta biết cháu sẽ nói thế, xòe bàn tay có Hỏa Long Ấn ra nào.

-Vâng!

Xòe bàn tay có dấu ấn ra phía trước, bà dựng ngược thanh kiếm đặt trên lòng bàn tay tôi. Dấu ấn bỗng sáng lên, giống như cái ấn thanh kiếm dần dần thẳm thấu xuống bàn tay tôi và mất đi.

- Ghê vậy bà! - Tôi nói

Bà bảo

- Ừm! Thôi hai bà cháu ta quay lại kẻo Quỳnh Anh chờ lâu.

-Mà sao bà không để Quỳnh Anh vào với chúng ta? - Tôi hỏi

Bà im lặng vài giây rồi bảo

- Thật ra Quỳnh Anh đã không còn là người nữa!

Tôi ngạc nhiên

-Ý... ý bà cô ấy là một linh hồn?

-Đúng vậy,một ngày mưa to vào nửa năm trước, ta đã tìm thấy thần thức của con bé đang ngồi trước một ngôi đền. Ta đã thu nhận nó về làm bạn với ta và xem nó như con cháu trông nhà.

-Do quang lực của kết giới qua mạnh nên ta không cho con bé vào!

Vừa dìu bà đi tôi vừa hỏi

- Vậy tại sao đã qua 49 ngày rồi mà cô mà cô ấy không trở thành ác ma hay không đi siêu thoát ạ?

-Ta nghi ngờ rằng, tuy thần thức rời khỏi phần cơ thể, nhưng phần cơ thể vẫn còn hoạt động. Nói cũng chẳng còn nhớ những chuyện trước kia nữa, chắc nó bị tai nạn bị chấn thương nặng phần đầu nên...

- Cháu hiểu rồi!

Cửa mật thất mở ra tôi và bà bước ra ngoài, Quỳnh Anh thì đang ngồi xem TV. Cô ấy đứng dậy, tiến lại dìu bà ngồi xuống

-Hai người làm gì lâu thế ạ?

-Ta chỉ dạy cho nó vài thứ ấy mà!

-Bà nói

-Để cháu đi pha trà!

Nói rồi cô ấy kéo cánh cửa đi ra. Nhìn sang đồng hồ thì đã 1 giờ sáng rồi, tôi bắt đầu ngáp và xin phép bà trở về phòng. Mở cửa phòng ra, tôi tiến tới bật chiến đèn cạnh giường lên rồi ngồi xuống giường. Xòe lòng bàn tay ra ngắm ngía chiếc ấn, tôi nghĩ:

-Hầy! Mình phải làm gì với nó đây?

Nói rồi tôi tắt đèn lên giường ngủ, nhưng có vẻ cả khi ngủ tôi cũng không được yên thân. Mở mắt ra, tôi nhận ra mình đang ở... Bạch Giới.

- Quái! Tại sao mình lại ở đây?

Momoro và Lão Bạch xuất hiện

-Chào cậu chủ! - Hai người đồng thanh

-Sao hai ông lại gọi cháu đến đây? -Tôi hỏi

Momoro bảo

-Thưa câu chủ! Tôi đã nói từ trước rằng nếu cậu có được Hỏa Long Ấn và Vô Thường Kiếm thì sẽ bắt đầu tập luyện.

-Tập luyện?

-Đúng vậy, tuy cậu giỏi võ thuật nhưng về kĩ năng chiến đấu cậu còn kém lắm. Yêu ma có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nên phải tập luyện để ứng phó. Tôi sẽ dạy cho cậu kiếm pháp mà ông cậu từng dùng.

Nói rồi, Momoro lấy một thanh kiếm từ không trung ra. Nó có màu màu xanh ngọc, trên thanh kiếm còn có kí hiệu của Long Tộc

- Cậu hãy nhìn cho kĩ vào!

Tôi đứng chăm chú vào từng đường kiếm của ông ấy, xong rồi lại bị lôi ra luyện lại. Được hồi lâu, tôi ngồi xuống nghỉ mệt

- Cậu cũng khá đấy chỉ trong một thời gian ngắn mà đã gần như thông thạo rồi! -Momoro nói

- Nhìn kĩ mới thấy cậu chủ giống như ông chủ lúc còn trẻ vậy! - Lão Bạch chen vào

- Vậy ông cháu hồi trẻ như thế nào nhỉ?

Lão Bạch ngồi xuống

-Ông ấy rất rất mạnh, giới yêu ma khi nói đến tên ông ấy là đã sợ khiếp vía. Kiếm pháp này do ông ấy sáng tạo ra và đúc kết sau mỗi lần chiến đấu.

-Vô Thường Kiếm chỉ là kiếm gỗ sao nó lại có uy lực thế ạ

-Lý do đơn giản là cậu cần phải có hồn kiếm để thức tỉnh Vô Thường Kiếm.

-Hồn kiếm?

-Là một linh hồn tinh khiết, lạc lối nhưng mạnh mẽ đồng ý làm hồn kiếm cho cậu. Nhưng Vô Thường Kiếm khác với những thanh kiếm trong mật thất, ngoài hồn kiếm cậu phải có hồn tướng!

- Momoro nói

- Đấy là gì ạ?

Lão Bạch vuốt râu nói

- Tương truyền trước khi trở Diêm Vương, ông ấy là một vị vua bên cạnh có 8 vị tướng, sau khi chết và cũng như bao linh hồn khác họ cũng phải trải qua 18 tầng địa ngục, sau này trở thành những thân tính của Diêm Vương cai quản Âm Giới. Ta chỉ biết ngoài Hắc Bạch Vô Thường ra, còn 6 vị kia thì ta không rõ.

-Nếu cậu kí kết thế ước được với họ thì mai ra...

-Cái này thì có vẻ khó đây!

- Tùy duyên thôi cậu chủ! - Momoro đáp

Tôi tỉnh giấc, lại là cái cảm giác này...

-Tỉnh dậy ra ăn sáng nào Nam!

Bà chị lại ngồi một cục trên bụng tôi

- Chị...ra...trước.. đi em ra ngay - Tôi nhừa nhựa

-Hihi!

Giọng cười này thì nghe là lạ nha, nghóc đầu dậy tôi nhìn thấy Quỳnh Anh đang đứng trước cửa che miệng cười.

RẦM!!

-Thằng nhóc này có cần mạnh chân vậy không?

Ăn cơm cùng cả nhà xong tôi ra viếng mộ của ông cùng với bà, nhưng bà nói đây chỉ là phần mộ giả của ông thôi. Phần mộ thật đang được cất giấu tại một nơi khác. Sau 2 ngày, đã tới lúc tôi cùng gia đình trở lại thành phố rồi. Trước khi chia tay bà đưa cho tôi một quyển sách bách khoa toàn thư của pháp sư. Bà bảo

- Cái gì không biết thì hãy đọc nó!

-Cháu hiểu rồi! Tạm biệt bà.

Chị tôi ôm bà

- Cháu đi nha bà! Bà ở lại mạnh khỏe.

Bà cười

-Ừm

Ba mẹ lần lượt nói

-Chúng con đi đây ạ!

Xe từ từ lăn bánh tôi nhìn lại thấy bà vẫn đứng vẫy tay từ phía xa...

Về đến nhà mẹ và chị đi vào trong, tôi cùng bố thu dọn hành lí ở ngoài xe. Cất đồ xong tôi chạy thẳng lên gác mái, bên trong tối ôm, cũng có vẻ khá nhiều bụi. Đi đến chỗ công tắc tôi bật đèn lên

-Lão Bạch! Momoro! Hai ông ở đâu?

Không thấy hồi âm, tôi định trở xuống nhưng lại thấy một bức tranh lạ treo ở góc tường. Tôi tiến lại gần xem thử, có vẻ nó đã có từ rất lâu rồi. Màu giấy vàng nâu và có vài vết rách ở mép tranh, bức tranh có hình như cái cổng phép trong phim vậy. Một con gián đang bò tiến đến bức tranh

-Nó đâu!?

Con gián vừa bò trên bức tranh đã biến mất. Tôi đưa tay sờ bức tranh xem thử tại sao nhưng....

-Bạch Giới?

Tôi hiểu ra rồi vậy là bức tranh này là cánh cửa của Bạch Giới, ngoài thần thức có thể đến đây thì cơ cơ thể bình thường cũng có thể vào. Trên không trung tôi thấy hai cái chấm nhỏ, thì Lão Bạch cùng Momoro đang ngủ trên ấy. Tôi to giọng, giả vờ nghiêm nghị

-Hai ngươi thật to gan,dám phớt lờ lời kêu gọi của ta.

Từ trên cao rơi xuống, hai người gặp lầu lia lịa

-Xin lỗi cậu chủ, xin người hãy phán tội!

-Cháu đùa thôi các ông làm quá vậy! Các ông đứng lên đi.

Hai người từ tư đứng dậy. Lão Bạch nói

-Thiếu chủ có gì chỉ dậy!

-Cũng không có gì! Định vào tìm hai ông nhưng bị kéo vào bức trang này

Lão Bạc vuốt râu

-Đấy là Bạch Họa cánh cửa dẫn đến Bạch Giới, nó được chị cậu treo vào đây đấy!

- Vậy à! Thôi ta tập luyện tiếp.

Momoro bảo

- Không giống như thần thức, nếu cậu tập luyện bằng chính cơ thể của mình thì sẽ bị đau đấy ạ!

-Không sao cháu sẽ chịu được ạ!

- Vậy ta bắt đầu!

Cứ thế tôi cùng tôi cùng Momoro luyện kiếm và học cách sử dụng bùa chú từ Lão Bạch. Khi kết thúc toàn thân tôi đau nhức cả lên, mồ hôi thì nhuể nhãi trên trán và khắp cơ thể.Tôi nghĩ

-Trời cũng đã tối rồi, mình cũng đã tối rồi ra ăn tối thôi, kẻo mẹ lại trông!

Tôi đứng dậy bảo

- Cháu xin phép đi trước ạ! Tới bữa tối rồi.

Khi tôi định quay đi Lão Bạch gọi

-Thiếu gia xin dừng bước, thật ra không gian ở Bạch Giới khác với không gian ở bên ngoài, 1 tiếng ở đây sẽ là 1 phút ở bên ngoài. Nên cậu mới chỉ rời khỏi 5 phút thôi.

-Thật vậy à!

Tôi lấy con Iphone từ túi quần ra xem thì đúng thật như vậy

- Khá là kinh đấy. Bạch Giới quả không tầm thường! - Tôi nói

-Vậy thiếu gia hãy trở ra nghỉ nghơi đi ạ!- Momoro nói

-Vậy cháu xin đi trước!

Nói rồi tôi bước ra khỏi Bạch Giới.

Hai tháng sau....

Hôm nay là ngày tôi tựu trường nhưng....

-Nam!!! Giờ này giờ nào mà em còn ngủ nướng nữa, thức dậy mau.

Tôi mơ màng

-Tựu trường là.... cái... giề... Hử???

Tôi bật dậy nhìn đồng hồ

-What The * bíp*!!! 7:30 rồi, trễ mất!

Tôi chạy thẳng xuống nhà quần áo, đánh răng xong, tôi vội gặm ổ bánh mì. Chưa mang xong đôi giày tôi chạy thẳng ra bến xe buýt.

-Trời ơi là trời trường xa thế biết vậy bảo mẹ cho ở trọ cho xong!!

Đến nơi, tôi chạy thẳng vào trường. Nhưng có vẻ sắp khai giảng rồi, đằng xa là đám đông.

Nhưng.... tại sao cô gái này.!!!

》》Hóng chap 10《《

☆Comment phía dưới để giúp Long phát triển và fix lại các chap chưa tốt để cho Soul Eyes hoàn thiện hơn. Cảm ơn vì đã theo dõi!