Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Chương 7



Bởi vì vừa mới hạ sốt, hơn nữa đêm qua Vân Hề còn bị Hàn Diệp Tu đánh đập dằn vặt cả đêm, cho nên cậu chạy chạy không được bao lâu liền bị hắn vòng tay ôm chặt vào lòng. Hai mắt cậu lúc này đỏ đậm, tâm tình không ổn định, buông ngay vài câu lạnh lùng với hắn: “Cút!Buông!”

Hàn Diệp Tu chưa từng được nghe loại ngữ khí này từ Vân Hề bao giờ lập tức ngây ngẩn cả người, cho nên ôm người càng chặt hơn nữa: “Vân Hề là anh đây, em làm sao vậy?”

Những kí ức đau đớn thống khổ kia không ngừng quay lại đánh mạnh vào đại não Vân Hề, cậu cấu mạnh vào cánh tay Hàn Diệp Tu ra gầm nhẹ lên: “Cút ngay! Đừng đụng vào tôi!”

Hàn Diệp Tu tựa hồ như không cảm nhận được đau đớn trên cánh tay, hắn vẫn gắt gao ôm chầm lấy Vân Hề: “ Vân Hề anh là Diệp Tu, em quay đầu nhìn lại đi, anh là Diệp Tu mà!”

Lời nói nhỏ của Hàn Diệp Tu giống như sấm sét giáng vào tai Vân Hề khiến đầu óc cậu như nổ mạnh một cái, cho dù là được Hàn Diệp Tu ôm chặt, cậu vẫn như cũ cảm thấy lạnh lẽo buốt giá sau lưng. Vân Hề như chợt tỉnh, không tự chủ rùng mình một cái,nếu như vừa rồi xúc động mạnh hơn chút nữa….thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi.

Cảm nhận được Vân Hề đang run rẩy trong tay mình, Hàn Diệp Tu ôm cậu xoay ngược lại mặt đối mặt thân thiết hỏi han: “Em sao vậy? Có phải đang khó chịu hay là choáng váng không vững?”

Đáy mắt đỏ ửng chậm rãi lui dần đi, Vân Hề cười trừ: “Xin lỗi, vừa rồi em cứ tưởng…”

“Tưởng kẻ nào xông đến bắt cóc sao?” Hàn Diệp Tu cười cười hôn nhẹ một cái lên khóe miệng cậu: “Ngu ngốc, em thiếu chút nữa hù chết anh, hôm nay em sao vậy? Lúc nãy ở trong phòng vẫn còn tốt mà sao lại đột nhiên bỏ chạy?”

Hàn Diệp Tu tuôn xuống một tràng giống như pháo nện vào cái đầu đang choáng váng của Vân Hề, đắn đo một chút, cậu rũ mắt xuống: “Em và rồi có chút xúc động, anh lần đầu tiên đối xử với em như vậy….Ân…khác rất nhiều so với trước kia, cho nên em nhất thời tiếp thu không nổi, cho nên…xin lỗi.”

Hắn vốn rất nghi hoặc với hành động vừa rồi của Vân Hề nhưng nghe cậu giãi bày như vậy lại có chút yên lòng, ngẫm lại từ lúc hắn và Vân Hề gặp gỡ cho tới nay quả thực đây là lần đầu tiên hắn quan tâm săn sóc cậu như vậy.Có lẽ hắn đã quá vội vàng nhất là lúc thay cậu đút cháo có chút giống phim điện ảnh quá, nhưng đối với quan tâm săn sóc từ trước đến nay của Vân Hề hắn tập dần thành thói quen được cậu chiếu cố, theo lí người thường cũng sẽ thoải mái hưởng thụ.

Sau đó hắn bắt đầu chán ghét loại sinh hoạt bình yên không nóng không lạnh này, rồi tới năm thứ ba chuyện càng trở nên trầm trọng cộng thêm tâm tình không tốt, cứ uống rượu say là nhất đinh phải chửi bới rồi động chân tay, sau cùng lại bắt đầu ngoại tình.

Cứ nghĩ đến mỗi lần bản thân gây tổn thương sâu sắc cho Hân Về ở kiếp trước, Hàn Diệp Tu có cảm giác hối hận không gì sánh được, mặc dù hắn đã tỉnh ngộ, ông trời cũng cho hắn một cơ hội để sửa chữa sai lầm thế nhưng kí ức kia vẫn mãi khắc ghi trong óc, vĩnh viễn không thể xóa nhòa nổi.

Lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Vân Hề, Hàn Diệp Tu ôn nhu nói: “Vân Hề, trước kia anh đối xử với em không tốt, thế nhưng từ giờ trở đi, anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương em, chăm sóc em, em có thể tin anh một lần không?”

Sống qua một đời kinh nghiệm còn muốn tôi tin tưởng anh lần nữa? Thế nhưng Vân Hề vẫn phải rũ mắt xuống thu lại trào phúng dưới đáy mắt hơi gật đầu một lần: “Được”.

Hàn Diệp Tu sung sướng giương cao khóe miệng, một thân ôm chặt lấy Vân hề sải bước đi về: “Như vậy bệ hạ yêu dấu ơi, hiện tại vi thần có thể ôm ngài về nghỉ ngơi không?”

Vân Hề đầu tiên kinh ngạc hô to một tiếng, sau đó chấp nhận tựa vào hõm vai Hàn Diệp Tu, mà ánh mắt cậu sáng tối bất phân minh.

Thấy được Vân Hề dịu ngoan cảm giác của Hàn Diệp Tu hết sức thỏa mãn, lúc này đây hắn rất cảm ơn ông trời đã cho mình được sống lại ngoại trừ chuyện ẩu đả tối qua, hắn sẽ không còn tạo thương tổn cho Vân Hề nữa. Hắn biết chuyện phát sinh tối qua sẽ để lại kí ức khó phai mờ trong lòng cậu thế nhưng dựa vào Vân Hề vẫn còn yêu hắn, hắn tin tưởng chỉ cần mình sau này đối xử tốt với cậu, thì sẽ có một ngày cậu đem kí ức đau thương tối qua xóa đi.

Ngày hôm sau Vân Hề vẫn kiên trì đòi quay lại trường học, Hàn Diệp Tu không thể làm gì khác hơn là lái xe chở cậu đến cổng trường rồi mới đi làm. Có lẽ do thân phận lớn lên ở cô nhi viện, cho nên cậu hiểu việc được đến trường thật không dễ dàng gì, cậu từ nhỏ đã sống khắc khổ nghèo túng nhưng chưa bào giờ đi học muộn dù một lần, thành tích học tập cũng luôn đứng hạng nhất, nếu không như vậy làm sao ti đậu trường đại học tốt nhất F thị.

Vốn dĩ với thành tích của Vân Hề có thể tự tin thi vào trường đại học ở thủ đô, thế nhưng lúc điền nguyện vọng thì cậu và Hàn Diệp Tu đã đến đoạn xác định quan hệ, để có thể ở bên cạnh hắn mọi lúc mọi nơi cậu dứt khoát bỏ cơ hội được học tập tại S thị. Đối với quyết định này của Vân Hề, Hàn Diệp Tu lúc đó phi thường thỏa mãn.

Mặc dù vết bầm trên khóe miệng vẫn chưa tan đi, thế nhưng Vân Hề dường như không đem chuyện đó đặt vào đáy mắt mà trực tiếp dự tiết giảng dạy vào buổi sáng hôm đó. Kiếp trước ngoại trừ Hàn Diệp Tu cùng Đường Hạo, cậu ở trước mặt người khác đều rất lạnh lùng xa cách, sỡ dĩ như vậy nên đã lên đến năm hai đại học nhưng cậu vẫn chưa có bạn tốt nào ở đây.

Vân Hề đến lớp đường như tạo thành một cái trùng kích nho nhỏ cho mọi người trong lớp, cậu vốn dĩ là hình tượng mỹ nam lạnh lùng băng giá trong mắt bạn gái, thành tích học tập rất tốt, tướng mạo tuấn tú, giảng viên cũng rất thích cậu.Những điều kiện này xứng đáng là một đối tượng được toàn bộ bạn gái năm hai theo đuổi. Nhưng các bạn nam lại không cho là như vậy.

Đối với các bạn nam khác mà nói tuy Vân Hề ăn mặc rất đẹp, nhưng gia đình không có thế lực, thái độ làm người lại quá mức lãnh đạm, cũng không người nào nguyện ý kết bạn cùng đâu.

Dưới ánh mắt xôn xao của mọi người trong lợp học, Vân Hề cứ làm theo lẽ thường đến ngồi vị trí bên cửa sổ, mở cuốn sách mang tựa đề “Tài chính học” trong tay ra, cậu không nhịn được vuốt ve trên mặt bìa. Lúc trước vì nghĩ mình tốt nghiệp có thể đến công ty giúp đỡ Hàn Diệp Tu, Vân Hề dứt khoát chọn chuyên ngành quản lí tài chính, cậu còn nhớ rõ lúc mình nhận được giấy báo nhập học đã híp măt tươi cười nói với Hàn Diệp Tu: “Chờ em tốt nghiệp sẽ lập tức đến công ty trợ giúp anh, cho nên em nhất định sẽ cố gắng học tập thật tốt.”

Chỉ là cậu không nghĩ được mình còn chưa tốt nghiệp Hàn Diệp Tu đã đuổi ra đường rồi. Hối hận sao? Vân Hề tự hỏi chính mình, nhưng mà đáp án trước và sai khi sống lại là khác nhau, không yêu cho nên không còn hận nữa. Trên thực tế Hàn Diệp Tu cũng không nợ gì cậu, mặc dù trong lúc yêu đương hắn là người ngoại tình thế nhưng lúc ấy cậu cũng hoàn toàn có thể lựa chọn việc ra đi.

Bất quá bởi quá yêu Hàn Diệp Tu cậu đã không rời đi, vẫn mặt dày mong muốn giữ được hắn, cậu cùng Hàn Diệp Tu, một người phá một người giữ cho nên tổn thương sâu sắc đó chẳng qua là do cậu gieo gió gặt bão mà thôi. Nghĩ vậy Vân Hề không khỏi cười tự giễu chính mình, cười rằng sao bản thân lại chấp nhất như vậy, đến mức chẳng có thuốc nào chữa nổi được.

Mặc dù môn học này cậu đã từng học, thế nhưng trải qua bốn năm đã quên đi không ít, cho nên lúc nghe giảng Vân Hề tự nhiên rất chăm chú lắng nghe. Sau này cậu không cần đến trợ giúp Hàn Diệp Tu, thế nhưng học tập tốt có thể tự tìm cho mình một công việc tốt, cậu tin tưởng khi rời khỏi hắn sẽ có được cuộc sống thoải mái hơn.

Hết giờ học Vân Hề lập tức vội vã chạy theo giảng viên, thấy cậu thở hổn hển theo mình, giảng viên dừng bước nhìn cậu: “ Bạn Vân Hề, em có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?”

Giảng viên dạy Vân Hề môn “Tài chính học” làm một nam nhân trên bốn mươi tuổi rất nổi tiếng, bình thường đối xử với cậu rất ôn hòa: “Thưa thầy, em muốn hỏi một chút về chuyện chuyển trường du học.”

*********************

Trong phòng làm việc được bày đặt cẩn thận, Hàn Diệp Tu một thân tây trang thẳng tắp đang chăm chú xét duyệt văn kiện trong tay, đột nhiên điện thoại trên bàn rung lên mãnh liệt. Hắn nhíu mày một cái, cầm điện thoại lên trong tay, khi màn hình hiển thị hai chữ “Dịch Dương” không khỏi giật mình.

Dịch Dương là một người anh em tốt của hắn thời đại học, thái độ làm người chính trực, đầu óc rất linh hoạt, chỉ tiếc là lúc qua cầu Nại Hà chọn kiếp không tốt trở thành con trai của đại ca hắc bang Dịch Thiên. Đã thế trong đám con trai của mình lão lại chỉ yêu thích nhất đứa con trầm lắng chính trực này. Vì muốn Dịch Dương chấp nhận kế thừa sự nghiệp của mình, Dịch Thiên dùng rất nhiều thủ đoạn tồi tệ để ép cậu ta, thế nhưng sau khi tốt nghiệp đại học Dịch Dương liền kiên quyết lựa chọn con đường du học, đỗi với việc này, cậu ta cùng cha mình náo loạn nhiều trận không thôi.

Hắn còn nhớ khi đó tốt nghiệp đã hỏi Dịch Dương có tình toàn gì không, cậu ta chỉ cười khổ một tiếng: “Kì thực từ nhỏ ước mơ của tớ là được vào trường quân đội làm một cảnh sát, chỉ tiếc là thân phận không cho phép, mà lão cha cũng không thể cho phép nổi.” Cách đoạn thời gian này không lâu, hắn nghe tin Dịch Dương đã ra nước ngoài rồi.

Bây giờ nghĩ lại một chút hắn cũng nhớ ra, kiếp trước Dịch Dương cũng thông báo tin tức cậu ta về nước cho mình. Còn nhớ lúc đó bản thân nghe được tin tức cậu ta về nước thì cao hứng một hồi, ngay buổi tối đã lôi Dịch Dương đi uống rượu đến say mèm. Chỉ tiếc là hắn lựa chọn cái gọi là “kích thích” làm đường đi, hết lần này đến lần khác chạm phải dạng người đứng núi này trông núi nọ mà Dịch Dương căm ghét nhất.

Lúc đầu Dịch Dương còn khuyên can hắn, về sau phát hiện hắn vẫn khư khư giữ nguyên ý định còn đuổi người yêu đã ba năm là Vân Hề thì bất mãn càng thêm sâu đậm, sau cùng hai người dần dần xa cách không còn là bạn bè tốt như trước. Bây giờ hắn mới nghĩ ra trong đám bạn bè của mình, chỉ có Dịch Dương là xuất phát từ nội tâm khuyên can hắn, chỉ tiếc bản thân lúc ấy không biết quý trọng, cuối cùng mất đi người bạn thân thiết nhất, cũng mất đi người yêu thương hắn nhất.

Vùi xuống ngẩn ngơ của bản thân, Hàn Diệp Tu nhấn xuống nút nghe: “ Dịch Dương.”

“Hắc! Diệp Tu, tớ đã về rồi!”

Hàn Diệp Tu sung sướng cười một tiếng, lại nói: “Tiểu tử cậu cuối cùng cũng bò về rồi.”

“Thật không có biện pháp a, sinh hoạt ở nước ngoài thật con mẹ nó khó chịu. Thế nào, buổi trưa có rảnh không? Cùng đi ăn một bữa cơm.”

Nhìn đồng hồ trên tay một chút, Hàn Diệp Tu trêu đùa: “Dịch thiếu gia đã có lời mời dù có bận cũng phải cắt lịch đi, chút nữa đến quảng trường Thời đại gặp lại, tớ biết một nhà hàng cơm Trung mới mở gần đó, mùi vị cũng rất được.”

“Thành giao! Được rồi, tôi nhớ vị kia nhà cậu cũng gần quảng trường đó, không bằng kêu cậu ta đến cùng cho vui?.”

Đúng lúc Hàn Diệp Tu cũng có ý tưởng này vì vậy liền nhanh chóng đồng ý. Trò chuyện vui vẻ cùng Dịch Dương một lát hai người hẹn thời gian với nhau rồi mới cúp máy. Vốn muốn gọi điện báo cho Vân Hề một tiếng, thế nhưng Hàn Diệp Tu nghĩ giờ này cậu vẫn còn ngồi trong lợp học nên đành thôi, hắn tính buổi trưa trực tiếp đến cổng trường đón cậu.

Cùng lúc đó, Vân Hề đang ngồi chăm chú nghe giảng nhận được tin nhắn từ Đường Hạo: “Tài khoản đã mở, buổi trưa tớ tới tìm cậu, hai đứa cũng đi ăn cơm.”

Khóe miệng hơi nhếch lên, đầu ngón tay Vân Hề khẽ nhúc nhích, nhanh chóng đáp lại tin nhắn của Đương Hạo: “Được”