Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Chương 41



Ngã tư đường, gió lạnh đìu hiu, trong trẻo mà lạnh lùng, đèn đường hai bên không biết bị trục trặc gì mà lóe lên rồi tắt đi không ngừng. Vân Hề đứng ở đầu đường, mờ mịt nhìn bảng hiệu đang phát sáng đối diện mình – Sào tửu. Hai cánh tay để bên người đột nhiên lạnh lẽo, thỉnh thoảng còn truyền đến âm thanh tim đập trong ***g ngực.

Tại sao phải ở chỗ này? Vân Hề nhớ rõ Sào Tửu năm năm trước đã biến mất, ông chủ Lê Bân cũng không biết trốn ở chỗ nào. Còn có, hiện tại đang là mùa hè, vì sao cậu lại cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương như vậy?

Bỗng nhiên cửa vào Sào Tửu bị hai nhân viên phục vụ mở ra, có mấy người từ bên trong ra ngoài, cho dù cách rất xa Vân Hề vẫn có thể ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc trên người bọn họ. Đám người này vừa đi, lại có hai ngươi khác tiến vào, chỉ là Vân Hề không nhìn thấy rõ ngoại hình.

Cậu không tự chủ được tiến lên trước khẩn cấp muốn chứng minh cái gì. Rốt cuộc khi cậu thấy được ngoại hình hai người kia, liền lảo đảo lùi về vài bước, trước mắt cậu chính là khuôn mặt tươi cười của Lê Tích đang kéo tay Hàn Diệp Tu, hai người đang thân mật nói gì đó.

Vân Hề ú ớ, nhưng phát hiện mình một chữ cũng nói không nên lời, lúc này Hàn Diệp Tu cũng rốt cục phát hiện cậu. Trong mắt Hàn Diệp Tu hiện lên sự kinh ngạc, hắn đẩy tay Lê Tích ra bước nhanh đến gần Vân Hề, “Trời lạnh như thế này sao lại chạy đến đây? Không phải anh đã nói sẽ về sớm một chút sao? Đã bôi thuốc hay ăn cơm chưa? ” Hàn Diệp Tu nói xong còn vẫy vẫy tay với Lê Tích: “Mau tới đây.”

Lê rõ ràng cười hì hì chạy đến, làm vẻ vô cùng thân thiết mà khoác tay Vân Hề: “Vân Hề sao anh lại tới đây, bọn tôi đang chuẩn bị đi về mà.”

Vân Hề cứng ngắc nghiêng đầu nhìn về phía lê rõ ràng, trong mắt giống như không thể tin nổi.

Lê Tích nháy mắt mấy cái, “Anh Vân Hề tại sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi? ” Y nói rồi quay người nhìn về phía Hàn Diệp Tu nói, “Anh Hàn, anh nói xem có phải anh vân lại chuẩn bị hỏi sao em lại chạy từ nhà tù đến đây có phải hay không?”

Đầu gối Vân Hề mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống. Sao lại như vậy? Sao có thể như vậy? Lê Tích rõ ràng đã bị tống vào tù, Sào Tửu cũng rõ ràng bị đóng cửa rồi, sao có thể lại xuất hiện! Sao có thể!

“Đừng trêu đùa Vân Hề nữa. ” Hàn Diệp Tu quát một tiếng lấy tay sờ sờ lên trán Vân Hề: “Tốt quá không sốt, có khó chịu không?”

“Em nói rất đúng mà? ” Lê Tích bất mãn nói, “Từ khi anh Vân Hề sống lại đến giờ, em thường xuyên xuất hiện, em ủy khuất không đúng sao?”

Không phải, đây không phải là mơ, không phải, Vân Hề càng không ngừng lắc đầu, mồm lại như bị đinh đóng chặt không thể thốt lên nổi một chữ.

“Vân Hề em làm sao vậy? ” Hàn Diệp Tu thân thiết nhìn Vân Hề, trong mắt mơ hồ có chút nôn nóng.

“Không phải!”

Vân Hề mạnh ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

“Ba ba làm sao vậy? ” Tròng mắt vân nhạc vẫn cònmơ mơ màng màng mà đứng lên.

Vân Hề nghiêng đầu, cần thận xoa lên gương mặt non nớt của vân nhậc, độ ấm truyền đến lòng bàn tay nó cho cậu biết hết thảy những điều thấy vừa rồi đều là ác mộng hết.

Xoa lại xoa lên đầu tròn của vân vui mừng, Vân Hề ôn nhu nói: “Không sao, còn sớm, ngủ tiếp một chút nữa nha.”

“Ưm… ” vân vui mừng gật đầu một lần nữa rồi nằm xuống, rất nhanh lại lâm vào ngủ say.

Thu tay lại, Vân Hề nhẹ nhàng trở mình thân xuống giường, cho dù biết đó là một giấc mơ thôi, thế nhưng đáy lòng cậu vẫn cảm giác bất an cảm càng lúc càng lớn, cậu nghĩ cậu hẳn nên xác minh quá khứ để chứng minh mấy hình ảnh vừa rồi đều là giả dối.

*********

Trong căn phòng âm u ẩm ướt vang lên tiếng ngáy ngủ điếc tai, một người đàn ông mặc quần áo tù nhân ngồi khoanh chân trên giường, đối với tiếng ngáy điếc tai trong gian phòng vẫn làm ngơ. Quần áo tù trên người tuy rằng đã cũ kỹ, nhưng được giặt giũ vô cùng sạch sẽ, dưới loại hoàn cảnh này đúng là hiếm thấy.

Đầu người này hơi ngẩng lên nhìn về sóng sắt duy nhất trong căn buồng giam, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ như đang xuyên thấu song sắt cũng lại như đang suy tư diều gì đó. Người này có một mở gương mặt xinh đẹp, thế nhưng gương mặt này trong loại hoàn cảnh này mang đến không biết bao nhiêu tại họa,điều này có thể chứng minh qua viết máu mới khô trên khóe môi thâm tím.

“Rầm! Rầm!”

Người đàn ông mới ngủ lập tức tỉnh dậy nhìn về ngoài song sắt.

“Số 8437, có người thăm hỏi.”

Thanh niên tựa như không nghe được tiếng gọi, vẫn giữ nguyên một tư thế ngồi như trước.

“8437, đi ra! ” Giọng nói khó chịu của quản ngục vang lên lần thứ hai, giống như tùy thời có thể xông vào mang theo gậy cảnh sát đánh cho.

“Này! Tên nhãi kia, gọi mày đấy, nhanh đi ra ngoài. ”

Thanh niên ngẩn người, sau đó chậm rãi trèo xuống giường.

“Nhanh lên một chút! Chậm chạp quá chưa ăn cơm sao!”

Trên mặt thanh niên kia hiện lên nụ cười mỉa mai, y quả thực còn chưa ăn cơm. Ra khỏi phòng, quản ngục khóa hai cánh tay y lại rồi đẩy lên phía trước.

Đáy mắt thanh niện hiện lên vẻ nghi hoặc, y không biết lúc này còn ai vào đây thăm hỏi y nữa, nhưng mà y cũng sẽ không hỏi quản ngục, như vậy chỉ được ăn mắng thôi.

Thăm hỏi trong phòng có một cửa sổ thủy tinh, ngăn cản giữa người đến thăm và phạm nhân. Thanh niên nghiêng đầu tò mò nhìn vài người đang ngồi trong phòng thăm hỏi cầm ống nghe điện thoại nói gì đó, có kích động, cũng có bình tĩnh.

Quản ngục chỉ vào một vị trí nói: “Đi thôi, đây là chỗ ngồi hỏi thăm của mày.”

Thanh niên nhìn đến chỗ được quản ngục chỉ, nhìn đến người ngồi phía sau tấm cửa thủy tinh kia, đầu tiên y ngây người ra một lúc, sau đó ba hai bước xông lên tàn bạo trừng mắt với người đối diện.

Vân Hề kinh ngạc địa nhìn vẻ mặt âm độc của lê rõ ràng, tuy lúc ấy cậu đã ở nước ngoài cũng cố gắng không quan tâm đến Hàn Diệp Tu, thế nhưng chuyện Lê Tích bị tống vào tù là chuyện cậu nên biết và đã biết. cậu còn biết điều kiện sống trong tù của Lê Tích rất kém cỏi, thế nhưng không ngờ tới năm năm trôi qua, trên mặt y vẫn còn treo móc muốn làm bị thương người khác, xem ra cho dù bỏ tù năm năm, tính cách lê rõ ràng cũng không tốt hơn được chút nào.

Lê rõ ràng gõ cửa sổ thủy tinh, sau đó chỉ chỉ vào điện thoại trong tay Vân Hề.

Vân Hề hơi mím môi, sau đó cầm điện thoại lên đặt đến bên tai.

“Năm năm rồi, không ngờ người đầu tiên đến hỏi thăm tao lại là mày!”

Vân Hề ngẩn người, sau đó thản nhiên nói: “Tôi rất vinh hạnh.”

Lê rõ ràng hừ lạnh một tiếng, “Không phải mày đã mất tích rồi sao? Tại sao lại trở về? Có phải sau khi đi rồi phát hiện không có hắn thì không sống nổi? ” nói xong lê rõ ràng còn đánh giá Vân Hề thêm vài lần, “Ăn mặc rất sành điệu nha, cũng không biết là tên đàn ông nào mua cho nữa.”

Vân Hề khẽ thở dài một cái, không nói lời nào.

“Không phản bác được đúng không? ” lê rõ ràng cười đắc ý: “Tao đoán mày chắc chắn đã bị hắn sớm vứt đi, không thì hắn làm sao có thể cho mày vào thăm hỏi tao? Mày đã nếm được cảm giác đó rồi đúng không? Hay là mày muốn chạy đến đây để khoe với tao cuộc sống của mày rất tốt, tao sẽ không bao giờ được quay lại những ngày như trước đây nữa?”

“Không phải.” Vân Hề lắc đầu, trong mắt lộ ra mê man, “Tôi chỉ..”

Cậu chỉ là gì? A, cậu chỉ muốn chứng minh mình đã sống lại, đã hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống trước đây, những hình ảnh kia chỉ là trong mơ mà thôi, chân thực đến đáng sợ, cho nên cậu muốn đến nơi này để xác minh những hình ảnh kia đều là giả dối, hoàn toàn không tồn tại. Vì vậy cậu mới tới nahf tù này.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy Lê Tích cậu bắt đầu hối hận, loại hành vi này là có ý nghĩa gì?

“Mà thôi, tự mình giải quyết đi.”

“Vân, hề! ” lê rõ ràng cắn răng hung ác nói: “Tốt nhất mày nên cầu mong tao suốt đời này sẽ không ra được khỏi đây, bằng không tao nhất định sẽ đem cay đắng mấy năm qua trả lại hết! Mày nhớ kỹ!”

“Được.” Vân Hề gật đầu để điện thoại xuống xoay người rời đi.

**

Một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen ngồi trên một chiếc ghế sa lông da cũng màu đen, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, hắn híp hai mắt lại, đáy mắt đen tối bất minh: “Anh nói, Arvin đi nhà tù?”

“Đúng vậy. ” A Tam cúi thấp đầu lễ phép nói.

“A… Thú vị, thật là thú vị.”

“Thiếu gia, có cần tôi đi…”

“Không cần, ” Người đàn ông khoát khoát tay, “Trước tiên đem chuyện kia giải quyết đã.

“Đúng vậy.”

*********

“Cái gì! Vân Hề đi tới nhà tù? ” Hàn Diệp Tu quoắc mắt đứng lên, điện thoại di động bị nắm đến chặt chẽ.

Không biết đầu dây bên kia điện thoại nói gì đó, Hàn Diệp Tu trầm giọng nói: “Tôi đã biết, cảm ơn ngài.”

Hàn Diệp Tu cúp điện thoại, nắm lấy chìa khóa xe trên bàn vội vã chạy ra phòng làm việc.

“Tổng giám đốc Hàn…”

Hàn Diệp Tu khoát khoát tay: “Cuộc họp hôm nay chuyển sang ngày mai, có tình huống khẩn cấp thì gọi điện thoại cho tôi.”

Hàn Diệp Tu nhanh chóng chạy tới ga ra tìm được xe của mình, khẩn cấp khởi đọng xe rời đi, hắn nghĩ Vân Hề sẽ biết chuyện Lê Tích bị tống vào tù, nhưng hắn không ngờ cậu sẽ đến thăm Lê Tích. Hắn không lo lắng lê rõ ràng sẽ làm ra chuyện xấu với Vân Hề, dù sao bây giờ y cũng không thể làm được chuyện này.

Hắn chỉ lo lắng lê rõ ràng sẽ nói linh tinh trước mặt Vân Hề, hiện tại quan hệ giữa hắn và Vân Hề vốn vô cùng mỏng manh, nếu như lại bị xích mích bởi vài câu nói, hắn thật sự lo lắng Vân Hề sẽ miên man suy nghĩ.

Nhìn lại cả kiếp trước lẫn kiếp này thì Lê Tích đều chính là gúc mắt lớn nhất giữa Hàn Diệp Tu và Vân Hề. Trước khi sống lại Lê Tích là đối tượng ngoại tình đầu tiên của hắn, sau khi sống lại tuy rằng hắn không có dính dáng gì tới Lê Tích nữa, thế nhưng lê rõ ràng vẫn gây ra nhiều chuyện khủng khiếp với Vân Hề.

Hay chính bởi vụ bắt cóc kia đã chọc giận đến Vân Hề, cho nên cậu mới hạ quyết tâm đặt bẫy hắn với Lê Tích, hắn không giận cậu mượn tay mình diệt Lê Tích, chỉ sợ một Vân Hề quá đáng sợ mà thôi. Hắn đã quyết tâm, hắn có thể dính máu người, có thể dùng nhiều thủ đoạn độc ác, có thể nhiễm tất cả đen tối trên cuộc đời nhưng Vân Hề thì không. Với hắn Vân Hề phải luôn luôn đứng ở nơi ánh sáng rực rỡ, loại ra tay tàn độc này mình hắn làm là đủ rồi, cho dù phải xuống địa ngục, một mình hắn xuống là đủ rồi.

Khi Hàn Diệp Tu lái xe như bay đến cửa trại giam, cũng không ngạc nhiên khi xuất hiện một chiếc xe benz, xuyên thấu qua cửa kính phía trước, hắn thấy Vân Hề đang mím môi hai tay vịn lên bánh lái, cho dù chỉ nhìn nghiêng bên sườn cũng khiến hắn nhìn đến mê dại.

Khi hắn thử Vân Hề chuyện sống lại lần thứ hai, hắn không khỏi oán hận ông trời, rõ ràng cũng cho hắn sống lại, cho hắn cơ hội được sửa chữa sai lầm trong quá khứ, thì vì sao lại cũng để Vân Hề sống lại? Nếu như Vân Hề không sống lại thì có phải giờ khắc này hai người đã có cuộc sống ngọt ngào rồi, có thể Vân Hề sẽ trở thành một thành viên cốt cán không thể thiếu trong tâp đoàn, có thể bọn họ đã sớm ra nước ngoài đăng ký kết hôn, có thể bọn họ đã sớm được gia đình và bạn bè chúc phúc rồi.

Cho đến giờ phút này hắn mới phát hiện ra, có thể ông trời cho hắn một cơ hội nhưng cũng muốn cho Vân Hề một cơ hội nữa để lựa chọn. Kiếp trước hắn đã làm nhiều chuyện làm tổn thương cậu như vậy, dựa vào cái gì để dễ dàng có được sự tha thứ của cậu? Dựa vào cái gì mà Vân Hề không có quyền biết những chuyện kia? Dựa vào cái gì Vân Hề sẽ mãi đứng chờ hắn ở một chỗ?

Hắn không oán hận Vân Hề chỉ một lòng muốn trốn tránh hắn, hắn chỉ hận mình tại sao đã yêu người này còn muốn ra ngoài đi tìm cái gọi là kích thích, nếu như hắn có chút lương tâm thì hẳn nên thả cho Vân Hề đi tìm tự do rồi. Thế nhưng nếu hắn thực sự buông tay, nhất định hắn sẽ sống không bằng chết, Vân Hề đã trở thành một phần sinh mạng của hắn, buông tha Vân Hề đồng nghĩa với việc đem hắn lăng trì* đến chết, thậm chí hắn còn không tìm được ý nghĩa cho cuộc sống của mình nữa.

Cái gì mà chỉ cần nhìn em hạnh phúc là tốt rồi, cái gì mà chỉ cần có thể nhìn em là đủ rồi, hắn căn bản không thể làm được, hắn không phải là thánh nhân, cũng không có cách nào rộng lượng như vậy, hắn chỉ cần biết, cho dù phải cố gắng đến mức nào chỉ cần có thể bắt đầu lại với Vân Hề, hắn đều nguyện ý.

Hàn Diệp Tu giơ tay lên, ngốc nghếch vẽ lại đường nét khuôn mặt Vân Hề trong không gian, cho dù một giây sau Vân Hề có thể lạnh lùng nhìn hắn, chí ít giờ phút này hắn đã rât thỏa mãn rồi.

Hàn Diệp Tu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, phảng phất như đang cố gắng đem những nét mặt được miêu tả vừa rồi khắc sâu vào tim. Mở mắt ra, Hàn Diệp Tu cởi giây nịt an toàn ra, mở rộng cửa xuống xe, từng bước một, đến gần người hắn ngày đêm nhung nhớ.