Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 36



Vào trong một gian phòng, nữ phục vụ mặc kimono quỳ kính cẩn mang đồ ăn bày biện đẹp mắt vào trong, sau đó cúi thấp đầu kéo cửa giấy lại.

"Đóng thùng đóng thùng, thật chịu không nổi." Lục Phong oán giận nói. Hiển nhiên hắn đối với mấy nghi thức gò bó rất lấy làm kỳ thị.

Hắn giả bộ bắt chước người ta quỳ chưa được 30 giây đã lười biếng duỗi đôi chân dài ra, đụng vào đầu gối của tôi, chẳng những không rút lại, còn giở trò quái quỷ chọt vào giữa.

Tôi giật mình hoảng hốt, lùi về sau thật sâu.

Lục Phong nhướn mày, "Em đang trốn anh à?"

"Không có..." Không phủ nhận được là mình rất ngốc.

"Vậy lại đây." Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Đừng ngồi xa như vậy."

Miễn cưỡng căng thẳng đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, tay chân lóng ngóng không biết làm sao cho đúng.

"Không đói bụng à? Sao không ăn gì cả?"

Chỉ thị đưa ra, tôi liền máy móc cắm đầu ăn.

"Uống chút rượu đi." Tôi mồm còn lúng búng thức ăn tiếp nhận lấy cái chén nhỏ sáng bóng xinh xắn.

Liên tiếp bị chuốc cho vài chén, mặt đã hơi hơi nóng lên.

Hắn cứ thế tự nhiên mà ôm lấy eo tôi, "Này, em đỏ mặt kìa."

Những lời này dán vào lỗ tai tôi mà nói, tay tôi run mạnh lên, chén rượu cũng vì thế mà đổ xuống.

"Thật xin lỗi..." Rượu nhanh chóng loang ra trên vải. Mẹ nó... có biết cái quần này bằng cả tháng lương của tôi không. Tôi luống cuống quơ lấy khăn tay hướng đùi hắn mà chà lau, nghĩ muốn vớt vát tình thế. Chà lau rồi lại chà lau. Tay lại chạm trúng vào khối nóng rực cứng ngắc kia.

Lục Phong nhìn tôi thất kinh thu hồi tay lại, mặt nở nụ cười biếng nhác không mấy thiện lương, "Sao vậy?"

"..."

Hắn sáp lại gần, hơi thở nhè nhẹ phảng phất trên mặt tôi. Tôi vừa hé miệng, đã bị mạnh mẽ ngăn chặn lấy. Eo bị bế lên, hai chân mở ra, đặt ngồi lên thắt lưng hắn.

Hôn môi đột ngột như vậy, tình dục nồng đậm càng không thể che giấu. Đầu lưỡi cưỡng ép dây dưa, một tay tiến vào trong áo chà xát, tay còn lại đã muốn rút bỏ dây nịt.

"Không." Tôi khó khăn dứt môi ra, giãy giụa ngăn chặn bàn tay loạn động của hắn, "Không nên như thế..."

"Sợ cái gì, không có ai vào đâu." Lục Phong dù là khi nào cũng tỏ ra thản nhiên trấn định, nhanh chóng cuốn chiếc áo len mỏng của tôi lên đến ngực, hôn lên ấy một chút, tay còn lại linh hoạt trượt vào trong quần, nắm lấy mông.

"Không được..."

Cùng với hắn nửa ép buộc hôn môi cùng vuốt ve, tôi rõ ràng đã sớm có phản ứng. Nhưng trong lý trí vẫn còn chút gì đó rụt rè mà ngoan cố bài xích, tôi không ngừng vặn vẹo kháng cự, khiến sự nôn nóng của hắn dâng lên, cố định chết thắt lưng của tôi, cương quyết nâng lên mà tiến vào."Đừng!" Tôi cố sức đẩy hắn ra, đánh đá loạn xạ muốn tách khỏi phần vừa nóng vừa cứng kia.

"Ngoan một chút."

"Không được, em không muốn!"

Có lẽ hắn cảm thấy lần này tôi phản kháng mãnh liệt khác thường cùng nghiêm túc, Lục Phong miễn cưỡng dừng lại, không tiếp tục nữa. Chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn tôi trong chốc lát, rồi mới buông tay, "Tại sao?"

Tôi chật vật trèo từ đùi hắn xuống, đứng cũng đứng không được, đành nửa ngồi nửa quỳ dưới đất kéo quần từ mắt cá chân lên.

"Tại sao? Em không muốn ở cùng một chỗ với anh?"

Giọng điệu lạnh lùng ấy khiến người ta không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên. Một tầng mồ hôi mỏng toát ra.

Không được tranh cãi, tuyệt đối không thể lại tranh cãi với hắn.

"Không phải..."

"Em rốt cuộc là có muốn bắt đầu lại hay không?" Hắn nhấn từng chữ một.

"Em không biết..." Hô hấp không thông, tôi yếu ớt trả lời. Tôi cúi thấp đầu, không dám nói ra là trong tâm tưởng vẫn còn đang đấu tranh, "Cho em một chút thời gian... cho em suy nghĩ thêm chút nữa, được không?"

"Có gì phải suy nghĩ?" Lục Phong hơi tức giận, "Muốn với không muốn, có gì mà khó trả lời đến thế?"

Hắn đã mặc quần áo tử tế, không nói gì nửa ngày, rõ ràng đang cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, "Anh không quấy rầy em nữa. Suy nghĩ thấu đáo rồi gọi điện cho anh, nhé?" Hắn vươn tay vò đầu tôi, vò thật mạnh, khiến tóc tai tôi rối tung.

Tôi không phải không muốn, chỉ là không dám.

Vạn nhất bước đi này vừa bước tới đã té ngã, tôi sợ rằng cả đời sẽ không thể đứng dậy được.