Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình

Chương 4:



Triều đại nhà Trần năm thứ tám, vua Trần Viễn lâm bệnh nặng không thể quản việc triều chính. Thái tử vô năng chỉ biết ăn chơi xa đọa, nhị vương gia Trần Lâm một tay cầm quyền. Trần Lâm xử lí mọi việc gọn gàng, ra tay tàn nhẫn. Những người phản kháng đều bị chết không lý do, có thể nói cả triều đình đều bị Trần Lâm thâu tóm.

"Tam thế tử Trần Mạc Nhiên dung mạo anh tuấn, thông minh cơ trí, là một nhân tài hiếm có. Mẫu thân hắn dù là thiếp nhưng vương gia vô cùng sủng ái, chỉ tiếc không may qua đời sớm. Lại nói thế tử trưởng thành càng ngày càng giống mẫu thân, muốn bao nhiêu đẹp có bấy nhiêu, dung mạo như nước như ngọc vậy bảo sao vương gia không sủng ái cho được. Dường như bao sự yêu mến với Nhan Nhược phu nhân năm xưa đều đổ dồn vào vị hài tử này."

Trong Thiên Hoa Lâu, khách điếm nổi tiếng nhất kinh thành có nhóm người tụm năm tụm bảy vừa uống rượu vừa cùng nhau bàn tán. Người vừa nói là một người đàn ông có râu quay nón, hắn dừng lại nhấp thêm một ngụm rượu rồi bắt đầu kể tiếp.

"Lại nói nhị công tử của phủ tướng quân Tần Lăng cũng là một nam nhân văn võ song toàn, từ năm mười sáu tuổi đã giúp phụ thân đánh trận lập được bao nhiêu là chiến công. Lại còn thân thiện và ôn nhu, xung quanh biết bao nhiêu là nữ nhân vây quanh là người đào hoa có tiếng. Nói về nhan sắc chỉ có hơn chứ không thua kém Mạc Nhiên thế tử, hai nam tài tử của kinh thành biết bao nhiêu người mến mộ đùng một cái tổ chức hôn lễ với nhau, bảo sao nhiều cô nương chẳng thiết sống nữa."

Hắn nói xong thở một tiếng dài não nề, một công tử áo xanh có vẻ như là người nơi khác đến không hiểu lắm nhíu mày hỏi: "Hai nam nhân tổ chức hôn lễ là chuyện trước nay chưa từng có, huống hồ còn cả hai đều quyền cao chức trọng, hoàng thượng cũng không phản đối sao?"

Một tên khác hạ cúi đầu xuống hạ giọng: "Ngươi không biết rồi, hoàng đế quanh năm bệnh nặng, trong triều tiếng nói của vương gia là lớn nhất. Chẳng phải mấy năm trước có người phản đối, chỉ trích vương gia lạm dụng quyền hành, chỉ mấy hôm sau nhà đó trong một đêm chết sạch. Như vậy hỏi xem ai dám phản kháng?"

Công tử áo xanh há hốc miệng kinh ngạc, lại hỏi tiếp: "Giữa hoàng thành giết nhiều người như vậy mà không ai làm gì được sao?"

Tên kia chép miệng: "Haizz vị công tử này, không bằng không chứng thì ai làm gì được hắn. Dù có bằng chứng thật cũng không ai dám phản kháng, những người thấp cổ bé họng chỉ biết  mắt nhắm mắt mở cho qua thôi."

"Như hôn lễ giữa hai vị công tử này, dù biết là chuyện hoang đường, không đúng với luân thường đạo lý nhưng ai dám ngăn cản? Cuộc sống này không phải người có quyền là có thể đổi trắng thay đen, muốn gì cũng được sao?"

Gã râu quai nón gật đầu tán thành: "Quả thực rất đúng, chỉ đáng buồn cho Tần nhị công tử vốn đã có vị hôn thê, hơn nữa còn là đích tôn trong nhà. Vì không muốn đối đầu với vương phủ mà phải chấp nhận hôn sự này đúng thật là đáng thương."

Những người còn lại nghe vậy cũng gật đầu tán thành như muốn cảm thông cho Tần nhị công tử. Bên ngoài đường là một đoàn người mặc hỉ phục, vừa đi vừa rải những cánh hoa xuống đường. Tiếng kèn hỉ sự vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, hôm nay chính là ngày thành hôn của Tần Lăng nhị công tử và tam thế tử Trần Mạc Nhiên.

"Công tử, công tử! Ngài mau tỉnh dậy đi."

Tần Lăng bị lay làm cho tỉnh giấc, nơi đây chính là âm tào địa phủ sao? Tần Lăng thấy đầu óc của mình choáng váng, một tay ôm đầu nheo mắt nhìn xung quanh, đập vào mặt trước tiên chính là khuôn mặt của cận vệ quen thuộc.

Tần Lăng nhíu mày hỏi: "Tu Kiệt?"

Tu Kiệt thấy người tỉnh liền nở một nụ cười tươi, một tay đỡ Tần Lăng lên nói: "Thiếu gia, cậu mệt rồi thì vào phòng ngủ đi. Khách khứa bên ngoài để lão gia và phu nhân tiếp là được rồi."

Hắn không trả lời để mặc Tu Kiệt đỡ mình lên, hắn nhận ra đây chính là Tần phủ nơi hắn từng sống suốt bao nhiêu năm. Xung quanh hiện tại đâu đâu cũng treo đèn và dây đỏ, cùng với những chữ hỉ chói lọi dán trên tường. Bộ y phục đang mặc cũng là bộ đồ tân lang, bên ngoài náo nhiệt toàn là lời chúc phúc. Những thứ này đều quen thuộc, hắn đã từng trải qua một lần, không phải mình đã chết rồi sao? Sao lại trở về ngày thành hôn với Trần Mạc Nhiên thế này?

Để xác định bản thân không nằm mơ Tần Lăng dùng hết sức tát thẳng vào mặt mình.

Đau!

Đúng là rất đau, đây là sự thật. Hắn vẫn chưa chết, hơn nữa còn được sống lại thêm một lần nữa. Thử lại vài lần cảm giác đều rất chân thật, xác định không phải là mơ. Tần Lăng cảm thấy khó tin, hóa ra cái gọi là trọng sinh là đây sao? Đúng rồi, nếu như hắn sống lại vào thời điểm này vậy có nghĩa là người nhà của hắn chưa chết, Giai Hy cũng còn sống. Nghĩ đến điều này làm Tần Lăng không kiểm soát được vui mừng cười lớn.

Tu Kiệt ở bên cạnh hoảng sợ nhìn chủ tử của mình, tự tát vào mặt xong rồi cười như điên, không phải vì bị ép thành hôn với thế tử mà bị điên rồi đó chứ?

Tu Kiệt vội vàng lay Tần Lăng: "Công tử, người bình tĩnh đừng quá đau buồn, lão gia cũng đã nói coi thế tử như nữ nhân bình thường là được, sau này công tử vẫn có thể cưới thêm thiếp mà."

Tần Lăng quay ra nắm chặt bả vai của Tu Kiệt vẫn không khép được nụ cười, xúc động nói: "Không phải, ta đang rất vui. Giai Hy chưa chết, mọi người vẫn còn đang sống ta thực sự rất vui."

Tần Lăng nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài mặc cho Tu Kiệt há hốc mồm. Quả thật là công tử bị sốc quá rồi, nói linh tinh chẳng hiểu gì cả, ai sống ai chết chứ?

Tu Kiệt đờ đẫn một lúc tỉnh lại đã thấy Tần Lăng đi xa vội vàng chạy theo, hét lớn: "Công tử, cậu còn đi đâu nữa! Muộn rồi mau về phòng đi thế tử còn đang đợi!"