Sống Sót

Chương 46: Thuận theo



Edit: Đầm♥Cơ

Qua kỳ nghỉ hè, tôi liền ở chủ nhiệm lớp hạ lệnh cưỡng chế , trở lại lớp. Kiến thức lớp mười hai dĩ nhiên khác lớp mười một, không chỉ có nội dung nhiều hơn, còn lấy tự học làm chủ, mặc dù đơn giản, tôi cũng không dám xem thường.

Kiếp trước tôi đã học qua lớp mười hai, nhưng kiếp này vẫn bị bài tập tràng giang đại hải hù sợ, trung học phổ thông tôi học bây giờ tốt hơn trung học phổ thông tôi học trước kia, cho nên tài liệu học tập cũng nhiều hơn. Đề thi trước khi cải cách rất khó, vừa khó vừa nhiều khiến tôi làm không kịp, mỗi ngày đều ngủ không đủ, tựu trường một tháng liền gầy hơn mười ký, sau đó lại cao đến 1m8, gương mặt bị dãn ra, đường cong bén nhọn, cả người nhìn có chút suy nhược.

Hai ngày nghỉ bị bóp lại còn nửa ngày, nửa ngày này tôi đều ngủ, Mạnh Khung đau lòng, không dám làm ồn tôi, cũng không sờ tôi, có đến vài lần tôi thấy anh nhẫn nại nhịn đến mặt đỏ rần.

Mạnh Khung đang đứng ở độ tuổi dễ bị kích động, nếu tôi rỗi sẽ giúp anh phát tiết một lần, nhưng phần lớn thời gian tôi đều vùi đầu làm bài, Mạnh Khung cũng biết tôi vội, hơn phân nửa sẽ không quấn tôi. Tôi cảm thấy đau lòng, có một lần giúp anh lấy ra không cẩn thận ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại phát hiện Mạnh Khung đắp chăn cho tôi, từ lúc đó anh không làm mấy việc kia nữa.

Mặc dù nhà và trường gần nhau, nhưng mỗi ngày về nhà đều khiến tôi cảm thấy mệt không thở nổi, vì thế tôi suy tính có nên ở lại trường hay không, bởi vì như vậy có thể khiến Mạnh Khung nhẹ nhõm một chút. Mỗi ngày tôi tự học ở lớp đến mười giờ rưỡi tối, đã trễ thế này anh còn phải ở bên ngoài chờ tôi.

Tôi thử dò xét hỏi thăm Mạnh Khung trước, Mạnh Khung rất khiếp sợ nhìn tôi, không lên tiếng, nhưng tôi đã biết đáp án của anh rồi.

Nhưng kỳ quái là, ngày càng khổ thì trôi qua càng mau. Tôi còn chưa cảm thấy gì thì chỉ chớp mắt, đã đến lúc đi thi.

Tôi lấy tư thái tham thảo nói cho Mạnh Khung biết lý tưởng của tôi, Mạnh Khung ngẩn người, ‘ a ——’ thật dài một tiếng, nửa ngày mới nói:

“Tốt, trường đó gần.” Sau đó anh lại cẩn thận hỏi, “Liệu có thi đậu không?”

Tôi có chút buồn bực, nói: “Mấy lần thi sát hạch cũng tạm, nhưng chỉ vừa đủ điểm, không biết thi tốt nghiệp trung học sẽ sao nữa.”

“À. . . . . .” Mạnh Khung lại cẩn thận nói, “Thành tích của cháu tốt như vậy, không được cử đi học sao?”

Tôi há miệng, suy nghĩ một chút, nói:

“Nhưng trường được cử đi học không gần nhà.”

Mạnh Khung dừng một chút, đợi trong chốc lát sờ sờ đầu của tôi, anh than thở nói: “Chú không muốn cháu vất vả.”

Tôi cho là Mạnh Khung sẽ thật vui mừng, nhưng anh lại không có.

Thì ra giữa hai lựa chọn ‘ tôi hầu ở bên cạnh anh ’ và ‘ tôi sẽ không vất vả’, anh sẽ lựa chọn vế sau.

Sự lựa chọn của anh khiến tôi xúc động, trầm mặc nói:

“Rồi cũng sẽ tốt thôi.”

Sau đó chúng tôi tiến hành buổi lễ tốt nghiệp, trường học phát lặp đi lặp lại một bài bài hát cũ, giống như đúc trường trung học phổ thông của tôi trước kia, bài hát này khiến tôi liên tưởng đến buổi lễ tốt nghiệp kiếp trước. Tôi là học sinh đại biểu lên nói chuyện, nhìn cảnh sắc trắng nhạt phương xa, tôi có chút hoảng hốt, cho đến khi xuống giảng đài, tôi vẫn không rốt cuộc mình nói cái gì.

Buổi lễ kết thúc, tôi trở lại lớp học, chủ nhiệm lớp còn chưa vào lớp, tôi vừa đi vào phòng học, liền nghe được nụ cười bén nhọn của nữ sinh.

Họ vì tôi đi tới mà cười, trong nụ cười không có ác ý, nhưng lại làm tôi cảm thấy kỳ quái.

Nhưng một lát sau tôi biết ngay tại sao họ cười. Một nữ sinh rất cao rất gầy nhẹ nhàng đụng đụng lưng của tôi, lúc tôi quay đầu liền kéo cánh tay tôi, mặt đỏ bừng, nói:

“Khải Minh, cậu theo tớ đi ra ngoài một chút được không?”

“. . . . . .” Tôi bất động thanh sắc hất tay cô ta ra, lạnh nhạt nói, “Giáo viên sắp tới.”

Nghe xong chủ nhiệm lớp giảng bài, chúng tôi có thể rời đi. Tôi không muốn bị cô gái gầy teo thật cao đó quấn lấy, vì vậy vừa nghe tiếng chuông tan học tôi liền dọn dẹp balo chuẩn bị đi, nhưng tôi vẫn bị ngăn ở cửa, cô gái kia sắp khóc đến nơi, mang theo tiếng khóc nức nở nói:

“Tớ thật sự có lời muốn nói với cậu.”

Tôi bất đắc dĩ để balo xuống, nói: “Được, cậu nói đi.”

Cô gái nhịn khóc nhưng không được, mascara bị nước mắt làm nhòe, đen thùi lùi một mảng.

Đồng dạng là nước mắt, lại khiến cho người ta có cảm giác khác nhau. Cô gái khóc mang theo tiếng nức nở, bả vai đứng thẳng hơi dựng ngược lên, mà Mạnh Khung khóc chưa bao giờ phát ra âm thanh, anh chỉ không ngừng dùng mu bàn tay lau hai mắt của mình.

Mạnh Khung khiến tôi cảm thấy đau lòng, còn cô gái này lại khiến tôi cảm giác không chịu được. Suy nghĩ một chút, tôi vì đánh đồng Mạnh Khung và cô gái này mà ghét.

Cô gái vừa khóc vừa nói: “Tớ thật sự vô cùng thích cậu.”

“Ừ.” Tôi đáp nói một tiếng.

“Tớ chưa bao giờ muốn đến gần một người như vậy. Tôi nghĩ. . . . . . Nếu cậu là của tớ thì tốt biết bao.”

Cô nói xong liền lấy khăn giấy ra lau hai mắt của mình, mùi khăn giấy rất thơm, cứ quanh quẩn bên cạnh tôi.

Tôi thở dài, không lên tiếng, không khí trong nháy mắt đọng lại, tôi nghĩ nghĩ, nói:

“—— cậu cảm thấy kết giao với tớ, là như thế nào?”

Cô gái sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi nói: “Bây giờ cậu thích mặt của tôi, thích thành tích của tôi, cũng có khả năng thích tính tình của tôi. Nhưng sau này thì sao? Cậu có thể giúp tôi giặt quần áo nấu cơm, chăm sóc cuộc sống thường ngày của tôi sao?”

Cô gái hít hít nước mũi, nói: “Nếu có thể kết hôn với cậu, đương nhiên tớ nguyện ý, tớ cũng sẽ sinh em bé cho cậu.”

Tôi nói: “Nhưng bây giờ tôi đã có người như vậy.”

Dưới ánh mắt khiếp sợ của cô gái, tôi nâng balo, đeo nghiêng bên phải vai, đi ra phòng học.

Gió tháng tư và tháng năm thật to, tôi vừa ra cổng trường liền nhìn thấy Mạnh Khung đứng nơi tôi quen thuộc, anh rướn cổ, thấy tôi ra ngoài liền mỉm cười ngoắc tôi.

Năm ấy lúc thi tốt nghiệp trung học trời cứ mưa, mỗi khi tôi ra khỏi trường thi liền nhìn thấy Mạnh Khung giơ cái ô đứng ở nơi đó —— nơi cổng đóng chặt, không đứng chung với đám người khác. Tôi chỉ nhìn một cái là có thể thấy anh, bởi vì trong đám người đó chỉ có ánh mắt của anh vẫn luôn đi theo tôi.

Mạnh Khung chưa bao giờ hỏi tôi ‘ thi ra sao ’, anh chỉ sẽ hỏi tôi ‘ có đói bụng không, muốn ăn thứ gì. ’ giống như thành tích vốn không quan trọng, anh chỉ quan tâm thân thể của tôi.

Trước khi thi tốt nghiệp trung học một ngày, tôi vì khẩn trương quá độ mà đau bụng, cứ đứng ngồi không yên, mồ hôi lạnh chảy ròng. Anh săn sóc khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuối tôi cũng thi xong, thời gian dài sử dụng đầu óc khiến tôi vô cùng mệt nhọc, tôi biết anh đã làm xong cơm cho tôi, về nhà chỉ cần rửa tay là có thể ăn.

Mấy ngày thi tốt nghiệp trung học đó tôi không hề ngủ trưa, một là không có thói quen này, hai là tôi khẩn trương đến không ngủ được, thay vì nằm không còn không bằng đọc lại sách từ đầu tới đuôi một lần.

Thi tốt nghiệp trung học xong, tôi nằm ở trong nhà ngủ tròn hai mươi bốn tiếng, khi tỉnh lại eo mỏi lưng đau, dường như không bò dậy nổi. Mạnh Khung đứng ở bên cạnh tôi, kéo rèm cửa sổ ra, lo lắng nói:

“Rốt cuộc cũng tỉnh, thời gian dài như vậy cháu cũng không lật người, chú còn tưởng cháu chết rồi.”

Nghỉ đủ tôi liền giúp Mạnh Khung bưng cơm, ngày ngày đi nhà xe cùng anh. Có một ngày Mạnh Khung đi ra rửa xe, không cho tôi đi. Lúc đó có một công nhân lau xe chạy tới hỏi tôi:

“Tiểu Mạnh gần đây thật vui vẻ đó.”

Tôi gật đầu một cái, thật ra thì không cảm thấy Mạnh Khung có gì khác.

Công nhân cầm một điếu thuốc lên, nói: “Cuối cùng cũng bình thường. Cậu không biết đâu, mấy tháng này anh ta như thùng thuốc súng ấy, động một chút là phát nổ, lần trước thiếu chút nữa còn đánh nhau với ông Lý. Vẫn là con trai tốt, có con trai ở đây anh giống như con cừu nhỏ ấy.”

Tôi ngẩn người, hỏi: “Đánh nhau? —— tôi chưa từng nghe cha cháu kể.”

Người nọ thở ra một hơi, nói: “Cậu không biết sao? Công trường sát vách có hai người ——là đồng tính luyến ái, hai người đó vốn là anh em họ, không biết sao lại làm cùng một chỗ, còn làm ở bên ngoài, quản đốc vốn nói hai người bọn họ là anh em nằm ngủ một giường cũng không sao, ai biết sáng sớm ngày hôm sau thấy. . . . . . Aiz, nói cậu cũng không biết, rất buồn nôn. Quản đốc cảm thấy hai người này quá trớn, đuổi bọn họ ra ngoài còn đánh một trận, có một người bị đánh đến vỡ đầu luôn. . . . . .”

Tôi nghe được hơi động, tay mất tự nhiên lắc lắc, nói: “À.”

Người kia nói: “Ngày đó ông Lý cũng quá đáng. . . . . . Mắng thật khó nghe, ba cậu nghe không nổi liền nói lại đôi câu. Lão già kia bình thường miệng đã thối, tôi đoán chắc ba cậu nhịn không nổi mới đập một ghế lên đầu lão già kia! Thật là nhanh. . . . . .”

Tôi trầm mặc hồi lâu, nuốt nước miếng nhiều lần, khô cằn hỏi câu:

“Ông ta không bị thương chứ?”

“Không có.” Công nhân sờ sờ lưng tôi, “Làm sao có thể? Mọi người đều ra ngăn mà, nhưng ba cậu thật sự rất hung đó, bình thường yên lặng không nhìn ra, cái ghế nặng như vậy mà chỉ cần cầm một tay, hai người đều kéo không được, nhất định phải đánh ông Lý, giầy cũng văng ra ngoài. . . . . .”

Tôi cúi đầu nhìn , nói: “Vậy cám ơn chú, về sau ba tôi có chuyện đừng quên nói cho tôi biết một tiếng.”

“Không có việc gì không có việc gì. Nghe nói cậu học rất giỏi? Chỉ đăng ký một nguyện vọng thôi sao? Liệu có đậu không? Về sau có tiền đồ đừng quên mấy chú đó. . . . . .”

Đêm hôm đó khi về nhà, tôi ôm hông Mạnh Khung thật chặt, Mạnh Khung sợ nhột, vỗ vỗ tay của tôi nói: “Đừng làm rộn.”

Tôi trầm giọng nói: “Mạnh Khung, cháu sẽ không rời khỏi chú. Dù người khác nói gì đi nữa.”

Mạnh Khung sững sờ, nửa ngày mới nói: “Giọng của cháu sao vậy? Bị cảm sao? —— sao đột nhiên nói những lời này, cháu làm sao vậy?”

Tôi không trả lời vấn đề của anh, trên thực tế, đêm hôm cái gì tôi cũng không nói, cũng không kịp nói. Lên lầu, còn chưa ăn cơm tôi liền níu cổ tay của anh lại, đẩy anh vào trong phòng ngủ.

Thân thể Mạnh Khung đột nhiên nóng lên, ngón tay của anh run rẩy vói vào trong quần của tôi. Bây giờ tôi đã cao như anh, thậm chí còn cao hơn anh một chút, vừa cúi đầu là có thể hôn môi anh. Anh từng phát từng phát đụng vào khóe môi tôi, không hôn sâu, giống như một trò chơi vĩnh viễn cũng sẽ không mệt mỏi, sau đó lại kéo áo sơ mi tôi xuống, dùng răng cắn bả vai của tôi.

Động tác của anh tràn đầy hấp dẫn cùng dục vọng, một năm này chúng tôi dường như chưa từng có động tác thân mật. Anh run rẩy vê hạ thể của tôi, mặt của tôi nóng đến phát bỏng, giống như bị đốt, chống cằm lên vai Mạnh Khung, dùng sức xoa nắn cái mông của anh.

Mông Mạnh Khung rất đẹp, cong và tròn hơn đàn ông bình thường nhiều, tôi cho rằng đó là vì anh luôn lao động chân tay. Tay của tôi không nhịn được dò vào trong quần lót của anh, dùng ngón tay chen vào cái miệng khép chặt mà không dừng co rúc lại phía dưới.

“Ưm. . . . . .”

Mạnh Khung rên rỉ lên một tiếng, ôm cổ của tôi, dùng chân kẹp lấy tôi, đặt toàn bộ trọng tâm lên trên người tôi, mở rộng chân để tôi dễ dàng xâm lấn.

Cái miệng nhỏ cực nóng của anh đầy sức dụ hoặc với tôi. Tôi chưa từng khát vọng tiến vào phía sau bất luận người nào như vậy, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy một loại hấp dẫn khiến người ta điên cuồng. Chỉ ngửi mùi vị của anh, tôi liền không nhịn được muốn cởi quần lót của anh xuống, dùng hạ thể cọ xát lấy nơi cũng cứng rắn của anh, ép cho chảy nước, sau đó hung hăng xỏ xuyên qua thân thể anh, khiến anh ngẩng đầu, toàn thân run rẩy, chỉ có thể gọi tên tôi.

Mạnh Khung giữ chặt cổ của tôi, trấn an tôi sau đó cúi đầu, không bao giờ kháng cự nữa.

Nhưng ngay khi tôi rút tay ra, tôi lại do dự.

Tôi không có thuốc bôi trơn, cũng không có bao cao su.

Kem dưỡng da, sữa tắm, xà bông thơm —— những thứ này khẳng định không tốt cho thân thể Mạnh Khung.

Tôi vẫn cảm thấy tôi phải nhẫn nại, khi đó không biết vì sao tôi có thể mạnh mẽ áp chế dục vọng trong thân thể của mình như vậy. Nhưng tôi thật sự nhịn được, đêm hôm đó tay của tôi không chạm vào giữa đùi Mạnh Khung một lần nữa —— tôi sợ tôi nhịn không nổi.

Rất nhanh sau đó, thành tích thi tốt nghiệp trung học đã có. Chưa đến mấy ngày, điểm trúng tuyển cũng đã có.

Tôi trầm mặc nhìn này thành tích thi tuyển đại học của mình, đột nhiên cảm thấy tâm lạnh như sắt.

Tôi thiếu bốn điểm.

——-

P/s: Bên ấy hệ điểm là 100, TKM thiếu 4 điểm = 0,4 gần bằng 0,5 điểm bên mình đó. Trong truyện lấy điểm thi tốt nghiệp làm điểm tuyển vào trường đại học.