Song Sinh

Chương 29



Tôi lại bắt đầu tiếp tục đi học rồi, sau khi suy nghĩ thật lâu rốt cuộctôi chọn chuyên ngành tiếng Anh trong học viện tự thi của đại học A, tôi cũng không biết vì sao tôi lại chọn chuyên ngành này, có lẽ bởi vì cóchỗ nào không hiểu thì anh có thể dạy kèm cho tôi.

Không biết có phải là do từng đi làm hơn một tháng gặp đủ loại người hay mọi người trong lớp tôi sống chung với nhau khá dễ hay không mà tôikhông còn bị động quen biết bạn bè như trước nữa, tôi đã quen được khánhiều bạn tâm đồng ý hợp. Giờ tự học, tôi nhàm chán lật qua lật lại từng tờ sách nhìn nội dung có chút khó hiểu ở trong.

"Lý Ngọc Uyển tan học cậu có đi đâu không? Nếu không có việc gì thìchúng ta đi dạo phố đi." Viên Mai ngồi bên cạnh đẩy tay tôi một cái.

"Còn có thể đi đâu chứ, tới căn tin ăn cơm thôi, buổi chiều còn có lớpđó." Tôi nghiêng đầu liếc cô ấy, đây là Viên Mai - kẻ cuồng đi dạo phố,bắt được chút thời gian rảnh là liền đi shopping, sau đó mua một đốnglớn đồ chả có chỗ dùng trở về, cái móc dây đinh đinh đang đang treo trên di động của tôi chính là chiến lợi phẩm cùng cô ấy đi dạo phố mấy lầncó được.

"Lại là căn tin à! Lý Ngọc Uyển, cậu ăn mãi ở căn tin không chán sao,đổi chỗ mới ăn đi, nếu không chúng mình ra ngoài ăn McDonald?" Tôn LinhLâm ngồi đằng trước nghe tôi nói buổi trưa tới căn tin ăn cơm thì vẻ mặt không ủng hộ xoay người đề nghị.

"thôi, mập lên nữa là mình phải giảm cân đó..., lại nói ra ngoài ăn, đitới đi lui cũng mất gần một tiếng, còn thời gian nào mà ăn nữa chứ, quay về cũng không còn thời gian nghỉ ngơi." Tôn Linh Lâm là cô nàng cuồngđồ ăn nhanh, dáng người nhỏ nhỏ tong teo mà có thể ăn cả một thùng lớnhamburger KFC nhưng ăn thế nào cũng không thấy cô ấy tăng ra thêm chútthịt, gần đây tôi cùng đi ăn với cô ấy mấy lần lại phát hiện dường nhưmình có béo lên một chút so với trước.

"Lý Ngọc Uyển, cậu còn nói mập lần nữa mình bóp chết cậu." Một đôi tay thịt thịt vòng qua cổ tôi.

"Chu Châu, mình sắp bị cậu bóp chết rồi." Tôi vỗ vỗ cái tay vòng trên cổ.

"Lý Ngọc Uyển cậu còn nói mập nữa, mình dứt khoát không thèm sống nữa."Cái vòng trên cổ buông ra, Chu Châu có chút tròn vo từ phía sau tôi đitới hàng ghế trống phía trước ngồi xuống.

"Chu Châu, cậu không mập, cậu chỉ là đầy đặn mà thôi, nếu đặt ở triềuđại nhà Đường cậu còn xinh đẹp hơn cả Dương quý phi." Chu Châu ngườicũng như tên, ngũ quan dung mạo rất xinh đẹp, tròn trịa khiến người tayêu thích, chỉ là có chút tham ăn. Chỉ cần là ăn thì đều thích, luôn làkhông ngăn được cái miệng nên không thể nào hạ được quyết tâm giảm cân.

"Cũng đến giờ rồi, đi ăn thôi... ăn xong quay về còn có thể nghỉ ngơiđược một lát." Tôi giơ cổ tay nhìn đồng hồ, cũng sắp tới giờ mở cửa căntin rồi.

"Đi thôi........"

"Lại căn tin à........."

"Đồ ăn ở đó thật ra cũng không tệ mà!"

Nhanh chóng rời khỏi phòng học, tôi quay qua nhìn cô gái vẫn ngồi trongphòng học đang cúi đầu đọc sách không hề nói chuyện. "Nhiễm Tĩnh, cùngđi ăn cơm chứ?"

"Không cần, tôi không đói bụng." Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồilại cúi đầu đọc tiếp. Tôi nhún vai không để ý, rời khỏi phòng học.

"Lý Ngọc Uyển, cậu làm gì mà tốt với tình địch thế?" Chu Châu tiến tới trước mặt tôi thấp giọng hỏi.

"Tình địch, từ khi nào thế, sao mình không biết?" Đột nhiên nghe được tin tức kinh người.

"Lần trước không phải Trịnh Kiệt hẹn cậu đi xem phim sao? Bắt đầu từ lần đó, cậu không cảm thấy cô ấy làm chuyện gì cũng chĩa múi nhọn vào cậusao." Vẻ mặt Chu Châu như là 'cậu mới phất hiện sao' nhìn tôi.

"Mình cũng thấy thời gian gần đây cô ấy làm cái gì cũng có cảm giác luôn nhắm vào mình, nhưng mà Trịnh Kiệt không phải mời mình, là mời chúng ta mà, cái hôm cậu ta đưa vé xem phim cho mình là muốn mời cả bốn đứa tụimình mà." Tôi nhớ lần trước mặc dù Trịnh Kiệt có đưa vé xem phim chotôi, nhưng tổng cộng có bốn vé, lúc đi xem phim cũng là bốn người chúngtôi cùng đi.

"Đó là bởi vì Trịnh Kiệt sợ hẹn một mình cậu thì cậu sẽ không đi, chonên mới kéo ba đứa bọn mình đi làm bóng đèn, mình nghe nói trước kia bọn họ từng là bạn học, Nhiễm Tĩnh bởi vì thích Trịnh Kiệt nên mới theoTrịnh Kiệt tới đây học."

"Cậu biết rõ thật đấy." Tôi vươn tay nhéo nhéo cánh tay núc thịt của Chu Châu.

“Dĩ nhiên, trước kia mình chính là mật thám nổi danh đó”. Chu Châu đưacánh tay thịt tự hào vỗ ngực. Đến căn tin, tôi và Tôn Linh Lâm đi tìmchỗ ngồi, Chu Châu và Viên Mai tới chỗ bán cơm. Tôi cầm đĩa ngồi lại chỗ liền nghe thấy Tôn Linh Lâm vừa ăn vừa nói sao đại học A không có traiđẹp thế này, đại học A không có trai đẹp thế kia. Tôi có chút buồn cườinhìn cô ấy, đừng nói chuyện quan trọng nhất trong lòng cô ấy chỉ có gàrán với trai đẹp thôi nha?

“Này, này trai đẹp kìa”. Chu Châu vỗ vỗ Tôn Linh Lâm Đang mất hồn chỉchỉ năm người đang ngồi cách chúng tôi bảy tám bàn. Tôi ngẩng đầu nhìntheo hướng Chu Châu chỉ, không cần nhìn mặt tôi cũng biết rõ bóng lưngquen thuộc kia là của ai.

“Chu Châu, chỉ nhìn bóng lưng thôi cậu liền biết là trai đẹp, cậu có mắt nhìn thấu sao? Nói không chừng bóng lưng người ta đẹp thật, nhưng mặtthì lại giống con cóc”. Tôn Linh Lâm khoát tay vẻ mặt không tin.

“Hội trưởng hội học sinh của đại học A đợt này cậu không thể không ấntượng chứ?” Tôn Linh Lâm trợn to mắt vốn đang không có tinh thần lại gần Chu Châu. Ngay cả đám Viên Mai đối với trai đẹp không có hứng thú cũngxông tới.

“Đúng vậy! Đó chính là Lý Ngự Chương. Hội trưởng hội học sinh khóa này”. Tôi cũng ghé vào bọn Chu Châu nghe tin đồn.

“Không biết anh ấy có bạn gái chưa?”. Mặt Tôn Linh Lâm tràn đầy vẻ mơ mộng.

“Đương nhiên là có rồi…, người bên cạnh anh ấy kìa”. Chu Châu chỉ Từ Tiểu Trí đang đưa đồ uống cho anh.

“Mình biết ngay trai đẹp đã có chủ mà”.Tôn Linh Lâm thất vọng dựa vào ghế.

“Tớ nghe nói hoa khôi hệ tiếng Trung của học viện văn học công khai nóimuốn theo đuổi Lý Ngự Chương đó”. Chu Châu chỉ chỉ cô gái tóc dài đangsóng vai đưa lưng về phía chúng tôi, trên người mặc một chiếc áo len đen bên dưới là quần cụt phong cách Scotland.

“Tớ cũng mở bàn cược đây, ai có thể ở trước mặt công chúng nói ‘ Lý NgựChương, em thích anh’, sau đó không bị anh ấy mắng thì tớ liền mới người đó một bữa thức ăn nhanh no nê”. Tôn Linh Lâm lấy ra tờ 100 đồng từtrong ví ra hào khí ngút trời vỗ lên bàn.

“Cái đó của cậu tính là gì, tớ cũng vậy, nếu ai có thể trước mặt côngchúng hôn lên mặt Lý Ngự Chương mà anh ấy không tức giận, tớ liền mờimột bữa no kem Haagen-Dazs”. Viên Mai cũng lấy 200 đồng từ trong ví rahào khí ngút trời vỗ lên bàn.

“Mấy thứ đó của các cậu thì có là gì. Ai có thể khiến Lý Ngự Chương hônlại cô ấy một cái, tớ liền tặng vé ăn tình nhân miễn phí vào dịp giángsinh của nhà hang Xuân Thiên Tiên Hoa này cho người đó”. Chu Châu rút ra tờ phiếu ăn miễn phí được in rất tinh xảo vỗ lên bàn. Tôi cầm phiếu ănmiễn phí của Chu Châu lên nhìn, tôi biết sự kiện tiệc ăn giáng sinh này, gần đây báo chí tuyên truyền bốn phía, vé dành cho một người đã gần 498 đồng rồi, phần cho đôi tình nhân tăng lên cũng phải 1000 đồng.

“Này, Lý Ngọc Uyển cậu có muốn thử một chút hay không, nghe nói Lý NgựChương thích cô gái có khí chất như cậu đó” Chu Châu rút tờ phiếu ăntrong tay tôi lắc qua lắc lại.

“Haha thử chút đi, nói em thích anh, phiếu ăn miễn phí này không đượcnhưng cũng được bữa ăn nhanh nha!” Tôn Linh Lâm ở một bên cũng bắt đầuồn ào.

“Cậu dám hôn anh ấy, tớ mời cậu ăn Haagen-Dazs.” Viên Mai cũng xông tới.

“Lý Ngọc Uyển, cậu làm được điều thứ ba tớ sẽ đưa cậu tờ phiếu này nha.” Chu Châu tiếp tục cầm phiếu ăn lắc lắc trước mặt tôi. Những người ngồigần đó nghe được đánh cuộc của chúng tôi cũng tò mò nhìn sang.

“Chu Châu, tớ mà làm được, phiếu miễn phí này thật sự cho tớ sao?” Tôinhìn chằm chằm phiếu ăn miễn phí đang bay qua bay lại trước mặt.

“Cậu làm được tuyệt đối sẽ cho cậu”.

“Không đổi ý?”

“Tuyệt không đổi ý!”

“Viên Mai, Tôn Linh Lâm hai cậu làm chứng nha”.

“Được không thành vấn đề, bọn này làm chứng.”

“Được, vậy tớ đi.” Tôi đưa túi cho Chu Châu rồi đứng lên.

“Cố lên nha!” Ba người bọn họ ở phía sau ra dấu tay, tôi khoát tay áomột cái. Thời gian ăn trưa rất đông người, tôi thật vất vả chen vào đứng đằng sau lưng anh, An Đằng ngồi đối diện nhìn thấy tôi đang định lêntiếng chào, tôi ra dấu tay im lặng. Tôi lòn tay từ bên cổ xuyên quabuông xuống trước khuôn ngực đã tựa vào vô số lần của anh, cả người dánsát vào lưng anh, đầu cũng nhẹ nhàng tựa lên vai anh