Song Sát

Chương 6



.

Quý Ngật Lăng quả nhiên ngay ngay hôm sau đã liên hệ lại với Triển Phi, nói bọn họ chấp nhận thử đánh cuộc cho kế hoạch lần này, đồng thời yêu cầu Triển Phi sau khi bớt chút thì giờ chỉnh sửa lại hợp đồng thì chuyển qua cho cậu. Không ngờ triển Phi lần này trái lại vô cùng dễ chịu, nói rằng hợp đồng Quý Ngật Lăng gửi đến hắn đã xem qua, không có chỗ nào cần phải sửa chữa, nhờ vậy màthời gian ký kết đã được rút ngắn đi rất nhiều.

Quá trình đặt bút ký hợp đồng chính thức tựa hồ càng thêm mau gọn nhanh lẹ. Như trước ở trong văn phòng của Triển Phi, Quý Ngật Lăng mang theo trợ lý tiến vào, tay trợ lý vừa nhác thấy Triển Phi thì lập tức lộ ra bộ dáng thành kính cúi đầu vô cùng cảm kích, còn bồi thêm một trận những lời lẽ khách sáo linh ta linh tinh, gì mà bản thân không uống được rượu mạnh, may nhờ có Triển tổng quan tâm chăm sóc chu đáo. Sau đó mới ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh Quý Ngật Lăng lấy ra bản hợp đồng.

Cho dù là kẻ vốn bình tĩnh như Triển Phi, nhưng đối với hành động vừa rồi cũng có hơi lúng túng, nhướng mày nhìn sang Quý Ngật Lăng hàm ý sâu xa, thế nhưng ánh mắt đối phương lại làm ra vẻ ta đây cái gì cũng không biết. Tên trợ lý hơn phân nửa sau khi tỉnh lại, phát hiện đang nằm trong phòng nước nóng cao cấp đã không khách khí mà hưởng thụ một phen, dù sao chi phí đều sẽ được tính hết lên đầu Triển Phi.

Triển Phi không đặt nghi vấn cũng không nói gì, không hề cố ý gây khó dễ, các hạng mục trong hợp đồng hợp tác do phía công ty Quý Ngật Lăng cung cấp khá ổn thỏa.

Sau khi việc ký kết hoàn tất, hai người bắt tay tượng trưng, giống như lúc trước, ngón tay vừa chạm nhẹ đã nhanh chóng tách ra, nhưng lần này người thu hồi tay trước là Triển Phi.

Sau khi an bài một ít công tác, Triển Phi hỏi Quý Ngật Lăng có muốn ở phòng 711 tại Kim Hải Ngạn trong khoảng thời gian lưu lại đây không. Dù sao đó cũng là phòng được hắn bao dài hạn, bình thường không hay sử dụng. Nếu bây gờ Quý Ngật Lăng phải nán lại Thượng Hải hơn một tháng, thay vì…. thuê khách sạn, không bằng trực tiếp ở luôn bên kia, Triển Phi sẽ đem chìa khóa giao cho cậu, hơn nữa hứa sẽ không đến làm phiền cậu khi cậu ở đó.

Lắc lắc đầu, Quý Ngật Lăng gần như không hề cân nhắc mà ngay lập tức cự tuyệt ý tốt của Triển Phi. Mặc kệ hắn nghĩ gì, đơn thuần là hảo ý hay có suy tính gì khác, vô luận lý do của hắn là gì, Quý Ngật Lăng cũng sẽ không bao giờ bước vô căn phòng đó. Vả lại, không phải chỉ là tiền phòng khách sạn hơn một tháng thôi sao, số tiền đó đối với công ty của cậu không đáng để vào mắt, huống hồ tiền này sẽ tính cho Triển Phi, Quý Ngật Lăng càng không có trách nhiệm phải thay hắn tiết kiệm.

Triển Phi cũng không vì thành ý của mình bị từ chối mà tỏ vẻ khó chịu, chỉ nhún vai nói, “Chỉ cần cậu ở thấy quen là tốt rồi.”

Quý Ngật Lăng trở về khách sạn, trước tiên đi làm thủ tục thuê phòng, sau đó gọi điện về cho gia đình, nói với phụ thân mình vì bận một ít chuyện công nên phải nán lại Thượng Hải một tháng, nhờ ông chiếu cố sự vụ ở công ty, có vấn đề nào lớn thì gọi điện qua cho cậu. Tuy Anh Quốc nói xa thì có xa thật, nhưng ngồi máy bay bất quá cũng chỉ mất khoảng mười mấy tiếng đồng hồ.

Quý Thiên Hùng đương nhiên sẽ không nghi ngờ quyết định của con trai, nếu cậu đã tính như thế, thân làm cha cư nhiên sẽ không can thiệp vào, chỉ mong cậu yên tâm công tác đồng thời chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mức lao lực.

Sau khi trao đổi thêm một chút chuyện công việc, Quý Ngật Lăng gác điện thoại, thờ dài, đi vào phòng tắm.

Ngày hôm sau là bắt đầu triển khai kế hoạch chiến đấu, bởi hợp đồng đã được ký kết, cậu và Triển Phi đã cùng thống nhất mục tiêu, hiện tại là thời khắc vì mục tiêu này mà phấn đấu.

Hai người qua lại nhiều hơn, Triển Phi cũng bạo gan để Quý Ngật Lăng tham gia tất cả các hội nghị cao cấp của công ty, thậm chí còn bố trí một phòng làm việc tạm thời cùng tầng với văn phòng của hắn cho Quý Ngật Lăng sử dụng.

Có khi, Triển Phi bởi vì công vụ khác của công ty không thể tham dự các buổi kiểm tra đánh giá sản phẩm của bộ phận sản xuất đồ chơi, cũng sẽ để Quý Ngật Lăng hỗ trợ quan sát, xem như một sự khẳng định đối với năng lực của cậu. Nhưng hành động cho phép một bên thứ ba can dự vào nội bộ công ty quả thật có chút khiến kẻ khác không biết nói sao cho phải. Ngay cả Quý Ngật Lăng cũng cảm thấy mình được trao cho một quyền lực vượt quá quyền hạn, nhưng bất quá nếu ngay cả mấy quản lý bên bộ phận sản xuất đồ chơi không nói gì, thì Quý Ngật Lăng cũng không từ chối. Dù sao bản thân cậu cũng không có ý kiến gì về vấn đề này, nhiều nhất thì cũng chỉ đưa ra một số nhận xét về sản phẩm.

Một tuần kế tiếp, không thể không thừa nhận, hiệu quả hợp tác cùng Triển Phi quả thật rất rõ rệt, hai người vốn là những kẻ làm việc có năng suất, không thích dây dưa dông dài, lại còn rất hiểu nhau. Quý Ngật Lăng rốt cuộc cũng biết Triển Phi để cậu đứng quan sát là nhằm mục đích gì. Bỏ qua mối quan hệ thể xác của hai người trước đây, dù sao cả hai đối với nhau cũng vô cùng quen thuộc, đại khái về việc nắm bắt tường tận ý tưởng của Triển Phi không ai có thể so với Quý Ngật Lăng, cho dù không biết được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì, nhưng ít nhất một khi đề nghị, hắn đồng ý hoặc không đồng ý, về điểm ấy, Quý Ngật Lăng vẫn hoàn toàn có thể cảm nhận được.

Có đôi khi mở miệng cười chế giễu, thật không nghĩ quan hệ của bọn họ từ yêu say đắm biến thành oán hận, rồi từ hai người đã gần như biến thành hai kẻ xa lạ trở thành đối tác làm ăn tốt nhất.

Nên nói sao đây? Triển Phi thật sự là một nhân tài vô cùng lợi hại, có thể tận dụng nguồn tài nguyên ngay bên cạnh để phát huy đến cực hạn.

Tại buổi tiệc chúc mừng việc hoàn tất giai đoạn điều chỉnh sản phẩm cuối cùng cho hội chợ triển lãm đồ chơi sắp tới, Triển Phi hào phóng bao trọn gói cả khách sạn. Không những các quản lý cao cấp mà toàn bộ công nhân nhân viên trong công ty đều được mời đến tham dự, để mọi người cùng chúc tụng và thả lỏng một bữa. Không hề có bất kỳ sự gò bó hạn chế nào, mọi người đều thỏa sức ăn uống vui chơi, rồi sau đó sẽ bắt đầu chuẩn bị cho một chiến dịch khắc nghiệt hơn.

Một lão bản vô cùng hào phóng, không có nhân viên nào lại không yêu mến, cho dù phải liều mạng thì đa số cũng đều sẽ tự nguyện, Triển Phi hoàn toàn biết phải làm thế nào để xử lý mối quan hệ với công nhân. Ngày hôm nay hắn leo đến vị trí cao như vậy thì cũng không phải là một lão hủ hủ bại, toàn bộ đều nhờ vào những người hắn đã tâm đắc tuyển chọn, họ đã hợp lực nâng hắn lên, đồng thời sẽ vì hắn mà bán mạng, hạnh phúc vì tiềm lực của bản thân được phát hiện và trở nên hữu dụng.

Công ty trực thuộc bộ phận sản xuất đồ chơi trẻ em thật sự là do Triển Phi một tay sáng lập, mượn tiềm lực của Triển Thị để duy trì nguồn vốn lúc ban đầu, sau đó tự thân tiếp tục phát triển lớn mạnh.

Khó trách tạp chí Forbes cố ý mời một người Trung Quốc làm nhân vật trang bìa, hắn quả thật có năng lực này, tin rằng trên khắp lãnh thổ Trung Hoa cũng không được mấy người.

Nhiều nhân viên hơn, không khí lại càng thêm náo nhiệt, Triển Phi thân là đổng sự tự nhiên sẽ trốn không thoát. Bị người ta vây quanh kính rượu hết ly này đến ly khác, Triển Phi cũng dỡ xuống vẻ mặt lạnh lùng hàng ngày, thật sự nể tình đáp lễ lại bọn họ.

Biết Triển Phi tửu lượng luôn luôn không tồi, nhưng trận oanh tạc này cũng thật là. . . . . . Con kiến thậm chí có thể ăn voi!

Lần tiến quân vào thị trường hải ngoại này, Quý Ngật Lăng cũng là một trong những người phụ trách chính, đối với tình huống hiện tại thật lòng cảm thán một câu, không hẳn là không ứng phó được với những người mời rượu mình. Ai lại chẳng biết người này trong công ty là do chính Triển tổng nhìn trúng, hiện tại đối với cậu kính rượu cũng giống như cho Triển Phi một chút thể diện, với lại còn được trọng dụng như thế, ai có thể biết được trong tương lai cậu có nhảy vào công ty của bọn họ hay không. Kết quả là dần dần, do được mời rượu mà tách ra lúc ban đầu, từng chút một bị đặt lại cùng một chỗ.

Cơ hồ tất cả những người từng đến bên Triển Phi mời rượu đều đồng thời gọi tên Quý Ngật Lăng, yêu cầu cùng nhau làm một ly rượu mừng.

Cậu bất đắc dĩ nhận lời, thời điểm tay vươn ra để cạn ly, tay cậu vô tình tiếp xúc với ngón tay lạnh lẽo của Triển Phi, trong nháy mắt kia tựa như một lần nữa bị điện giật trúng. Quý Ngật Lăng hơi hơi run rẩy kịch liệt, rượu bị tràn ra ngoài một ít, cũng may không ai phát hiện. Tựa hồ đối với Triển Phi, chỉ cần không tập trung tinh thần, sẽ không cách nào kháng cự được phản ứng bản năng của cơ thể.

Đi qua ba tuần rượu, hầu như mọi người đều đã đến mời rượu xong, có người bắt đầu đề nghị buổi tốt tiếp tục làm thêm tăng hai, Triển Phi cười nói, buổi sáng ngày mai cho toàn bộ nhân viên nghỉ nửa ngày, cả đại sảnh như bùng nổ, mọi người hoan hô điên cuồng.

Không tham dự hoạt động sau đó của bọn họ, Triển Phi cùng Quý Ngật Lăng rời khỏi khách sạn. Lúc đứng cạnh nhau ở ngoài cửa chờ trợ lý mang xe đến hộ tống.

“Vẫn còn cảm thấy chán ghét tôi đúng không? Nên mới chỉ vô tình đụng phải đã lập tức không thể chịu được?” Không nghĩ tới Triển Phi lại đột nhiên nói chuyện với mình, Quý Ngật Lăng ngây ra một lúc, không trả lời câu hỏi của hắn.

Sự run rẩy kia quả nhiên đã bị đương sự là Triển Phi sớm phát hiện ra, hơn nữa còn rất để ý.

Sau một tuần hợp tác như vậy, Triển Phi vừa quy củ cũng rất thành thật, ngoại trừ công việc, không hề xuất hiện cùng một chỗ với cậu quá nhiều, bởi vậy mới cảm thấy thất vọng sao?

“Lăng, tôi không muốn cậu xem tôi như kẻ địch.” Xoay người, triển Phi mặt đối mặt với Quý Ngật Lăng đang đứng bên cạnh, sau đó vươn tay thong thả khoác lên đôi vai của cậu.

Cố nén xuống sự run rẩy, Quý Ngật Lăng biết Triển Phi hy vọng chính mình đối xử với hắn tự nhiên hơn, nhưng phản ứng của thân thể không phải là thứ cậu có thể khống chế được. Đáp lại đôi con ngươi có chút bi thương của Triển Phi, Quý Ngật Lăng hít sâu một hơi, từ từ khép hai mắt cố gắng bình tĩnh trở lại.

Bàn tay trên bả vai chậm rãi di chuyển, những ngón tay có hơi mát lạnh, cứ như vậy gắt gao ôm lấy gáy của Quý Ngật Lăng.

Cơn run rẩy thật vất vả mới có thể áp chế lại lần nữa men theo sự đụng chạm trên da thịt bắt đầu nổi lên, tư thế này có chút. . . . . . là tư thế mà Triển Phi thích nhất, chỉ cần bàn tay hắn hơi dùng sức thêm chút nữa, là có thể dễ dàng kéo cậu đến sát bên cạnh, sau đó. . . . .

Là một tư thế hôn môi tiêu chuẩn.

Không thể mặc cho triển Phi lỗ mãng, Quý Ngật Lăng bật mở hai mắt, ngay lúc muốn dùng lực để vùng ra, bàn tay vừa mới vượt quá giới hạn kia đột nhiên khôi phục lại tư thế đặt trên đầu vai, sau đó vỗ vỗ lên bả vai của Quý Ngật Lăng nói, “Cố lên.”

Cùng lúc đó, trợ lý cũng vừa lái xe đến chạy ra mở cửa, Triển Phi không nhìn lại Quý Ngật Lăng, xoay người ngồi vào ghế.