Song Sát

Chương 36



.

Không tăng ca, đúng giờ tan tầm Quý Ngật Lăng đi vào văn phòng Danny, y đã chỉnh lý tốt năm bản hợp đồng. Hai phần hợp đồng ý đồ không hợp lý cũng đã được y khéo léo từ chối, căn bản không cần thiết thông báo để Quý Ngật Lăng ra quyết định. Ba bản còn lại đã được tiến hành tu sửa đơn giản, lấy những thông tin cần thiết, dùng phương thức rõ ràng minh bạch tóm lượt lại, rồi đóng mộc lên trang nhất của bản hợp đồng, sắp xếp dựa trên trình tự số vốn đầu tư sau đó đặt cùng với tư liệu chuẩn bị giao cho Quý Ngật Lăng.

“Vất vả cho cậu, vừa quay về đã bắt cậu phải làm việc thêm giờ.” Nhìn Danny đang làm việc, Quý Ngật Lăng có phần áy náy nói.

“Elan, đừng khách khí, thật khiến tôi không quen chút nào.” Hạng mục mà Danny hiện đang làm chính là kế hoạch lần này của Triển Phi, không chờ đến sau Hội chợ đồ chơi Nhật Bản mới bắt đầu tiến hành. Hiệu quả mà Quý Ngật Lăng yêu cầu chính là nương theo cỗ cao trào kia, cường thế đánh vào thị trường Anh Quốc, trước đó nếu không làm tốt công tác chuẩn bị, căn bản sẽ không đạt được hiệu quả như mong đợi. “Lâu lắm không tiếp xúc với loại hợp đồng thế này, tôi hiện tại cảm thấy có chút mới mẻ, tay chân không đủ nhanh nhạy, hẳn nội trong hai ngày sẽ có thể thích ứng, ba tháng tới so với trợ lý của anh sẽ không thua kém đâu.”

Danny nở một nụ cười nhẹ nhàng, vành mắt đen phía bên dưới đôi mắt, trên làn da trắng nõn dường như càng thêm nổi bật, tối hôm qua hẳn đã không ngủ được nhiều lắm.

Nói cậu hoàn toàn không có cảm giác là không có khả năng. Dù sao một người toàn tâm toàn ý nổ lực chỉ vì cậu, trái tim dù có sắt đá cũng sẽ bị rung động. Nhưng cũng chỉ là rung động, duy nhất một cảm xúc này mà thôi, Quý Ngật Lăng tìm không ra phân tình cảm nào khác.

Cuối cùng khuyên một câu, “Đừng về muộn quá, việc này trước hết cũng không cần vội, cậu ngã xuống tôi tìm không thấy người thứ hai tri kỷ có thể giúp tôi được thế này.”

Cười cười gật đầu, lời này tuy rằng ý tứ biểu đạt sự quan tâm nhưng khi nghe lại có chút không tự nhiên, nhưng quả thật chỉ có nói như vậy, mới có thể khiến Danny nghe theo, cũng sẽ ngoan ngoãn mà làm theo.

Cho dù là nghỉ ngơi, cũng là vì cậu, điểm ấy Quý Ngật Lăng so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ tính cố chấp của người con trai ôn nhu này.

Nhìn thấy Triển Phi, Quý Ngật Lăng chính là cố gắng đem câu “Anh đã vi phạm luật thương mại” nuốt xuống, hiếm khi có cơ hội mời hắn ăn bữa cơm, không nghĩ sẽ lại bởi vì mấy chuyện cải vả mà khiến không khí mất vui.

Trực tiếp đi xuống gara lấy xe, Quý Ngật Lăng một đường chạy dọc theo sông Thames, tới Maidenhead, ở làng Bray không xa bên phải khách sạn Hinds Head dễ dàng tìm thấy nhà hàng Fat Duck mang đậm phong cách miền quê yên bình nước Anh.

Đây vốn là một nhà hàng đệ nhất nổi danh khắp thế giới, Triển Phi cũng đã sớm nghe danh, bất quá chưa có dịp ghé qua đây nếm thử đặc sản làm nên tên tuổi nơi này.

Bởi trước đó đã yêu cầu thư ký đặt bàn trước, hai người đi theo nhân viên phục vụ đến một bàn ăn có khung cảnh không tồi, kế bên cửa sổ lại vừa tương đối yên tĩnh.

Cuộc trò chuyện diễn ra không quá sôi nổi, thậm chí hai người không hề đề cập đến công việc mà chỉ ngồi chờ từng đĩa từng đĩa thức ăn lạ mắt được mang ra. Triển Phi khó có được dáng vẻ của một thực khách vãng lai thấy gì cũng mới mẻ, mỗi món ăn được đưa đến đều khiến hắn lộ ra biểu tình kinh ngạc, làm Quý Ngật Lăng cũng cảm thấy buồn cười, rất thả lỏng vui vẻ.

Mỗi một món ăn ở nơi này đều được đích thân ông chủ tỉ mỉ thiết kế và sáng tạo. Đặc sắc nhất chính là món khai vị, hoặc còn có thể gọi là món ăn giúp thanh khẩu. Nhân viên phục vụ lần lượt chuyển đến hai cái lọ sắt, một lọ khí nén còn lọ kia đựng rượu khai vị cùng hỗn hợp nước cốt cam và trà xanh. Dùng một chiếc thìa bạc múc hỗn hợp chất lỏng, sau đó cho lên phía trên mặt hỗn hợp một tầng khí nén rồi đưa vào miệng, nhất thời đầu lưỡi nhè nhẹ rung động, có cảm giác lành lạnh. Càm giác mới mẻ này khiến Triển Phi khẽ nhướng mày, khoang miệng mang theo một dư vị như được sấy khô. Phía đối diện Quý Ngật Lăng cũng làm động tác tương tự rồi chậm rãi giải thích với Triển Phi. Món ăn này có mục đích làm thanh khẩu, giúp đầu lưỡi được tẩy sạch, làm thế này đảm bảo vị giác sẽ không bị gây trở ngại khi thưởng thức mỹ thực.

Sau đó món chính được đưa lên, cách thức trình bày tinh xảo làm người ta không đành lòng động dao. Con hào dựng thẳng trong đĩa tựa như vách núi đen bên bờ biển, kem mù tạc vừa lạnh vừa cay dễ khiến thực khách hắt hơi, rau câu chim cút trộn sốt tôm hùm, cháo yên mạch nấu với ốc sên, còn có chân giò hun khói ướp bách nhật hồng, đều là những món bình thường ở các nhà hàng khác chưa từng nếm qua, tuy ăn không quá no nhưng nhìn vẻ mặt của Triển Phi hẳn cũng có thể xem như đã rất thỏa mãn.

Thời điểm Quý Ngật Lăng tính tiền rồi bước ra khỏi nhà hàng trời đã tối hoàn toàn, cậu lấy xe cũng không vội trở về mà chạy dọc theo sông Thames ngắm cảnh, cũng coi như làm hết mình chức phận của một gia chủ, Triển Phi lặng yên nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình ảnh Luân Đôn xưa kia hiu quạnh nhưng cũng ồn ào náo nhiệt khắc sâu vào lòng sông, thập thoáng sự hưng thịnh rồi suy tàn của nước Anh qua ngàn năm, sự phồn hoa ngày hôm nay ở hai bên bờ sông phản chiếu phía trên mặt nước, hết nơi này đến nơi khác, đâu đâu cũng hiển hiện cảnh đêm xinh đẹp mang theo tinh túy văn hóa Luân Đôn.

“Dừng xe” Triển Phi đột nhiên hô lên một tếng làm Quý Ngật Lăng theo bản năng thắng xe lại, chỉ thấy hắn xuống xe, trực tiếp chạy vào cửa hàng tiện lợi gần đó.

Không rõ hắn đến tột cùng muốn làm gì, Quý Ngật Lăng chỉ còn cách ngồi trong xe chờ hắn. Vài phút sau liền thấy hắn xách theo một túi to đựng nhiều chai rượu đủ kiểu dáng quay trở ra, không trực tiếp chui lại vô xe mà gõ gõ cửa sổ bên chỗ ngồi của Quý Ngật Lăng, ý bảo cậu mau xuống xe.

Cậu còn đang nhíu mày thì Triển Phi đã một mình đến bên bờ đê, hoàn toàn không chú ý đến cậu nữa, Quý Ngật Lăng cuối cùng đành phải tắt máy xuống xe tiến lại chỗ hắn.

Tựa hồ cảm giác người ở phía sau đang đến gần, Triển Phi vặn nắp một chai whisky nhỏ đưa cho Quý Ngật Lăng, nhưng đối phương lại không lập tức tiếp nhận, mà chỉ tựa vào đê nhàn nhạt nói, “Tôi còn phải lái xe.”

Không chịu buông tha, Triển Phi nghiêng người nhìn Quý Ngật Lăng, đơn giản đem cả chai rượu của mình đặt vào lòng cậu. Xuất phát từ bản năng, Quý Ngật vươn tay đón cả hai chai rượu đột nhiên bị dúi tới, chỉ thấy vẻ mặt hắn có ý bảo,không phải chì là lái xe thôi sao? Để tôi giúp cậu giải quyết.Rồi bắt đầu đi đến gần chiếc xe cậu đậu cạnh đó.

Lúc Quý Ngật Lăng còn đang trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm, Triển Phi liền mở nắp capo, lung tung nắm giật vài cái, xa xa nhìn lại, rõ ràng hắn không giống như đang khởi động xe mà chiếc xe thì tựa như đang giãy giụa trước khi lìa đời, khói đen từ từ bốc lên. Sau mấy động tác lập đi lập lại, Triển Phi mới vừa lòng đóng nắp lại, vỗ vỗ tay, rút di động bắt đầu gọi điện.

“Ân, đúng vậy, bị chết máy, vị trí hiện tại của tôi là . . . . . . Hãy nhanh chóng cử xe tải đến đây, cám ơn.”

Trừng mắt nhìn Triển Phi, Quý Ngật Lăng không thể tin được hắn có thể cư nhiên không thèm hỏi qua mình, liền đem xe phá hư, còn thay cậu gọi xe cứu hộ.

Không nhìn đến ánh mắt chòng chọc đầy giận dữ của Quý Ngật Lăng, Triển Phi nhún vai, cầm lại chai rượu của mình, “Có đôi khi, xe cũng là một loại phiền phức.” Nói xong, một lần nữa giơ chai lên cụng vào chai của Quý Ngật Lăng.

Trong lòng thở dài một hơi thật to, Quý Ngật Lăng phát hiện chính mình nguyên bản không có biện pháp cùng gã đàn ông “chỉ có muốn hoặc không muốn” này giảng đạo lý. Phép tắc thông thường đối với hắn xem ra không thể áp dụng được.

Di chuyển chai rượu, Quý Ngật Lăng nhẹ nhàng cụng vào cạnh chai của Triển Phi, lập tức ngẩng đầu uống một ngụm lớn, whisky này độ cồn không thấp chút nào.

Gió ban đêm thổi xào xạc mà lại cô tịch, hai người uống rượu nồng độ cao nhưng không có cảm giác quá lạnh lẽo, chất lỏng nóng bỏng chảy vào khoang miệng để lại dư vị ấm áp, khiến bọn họ cảm thấy có chút kích thích trước hình ảnh phản chiếu của những tòa kiến trúc cổ đặc thù mang phong cách nước Anh trên dòng sông Thames, theo từng gợn sóng nước lăn tăn hợp thành một bức tranh duy mỹ, rì rầm kể lại một thời huy hoàng của Luân Đôn, trái lại có phần lãng mạn.

Bởi đã giải quyết xong vấn đề xe cộ, hai người được thế càng uống nhiều rượu. Lúc đầu óc choáng váng hoa mắt lại bị gió lạnh thổi tỉnh, cảm giác khi thì thanh tỉnh, khi thì mơ màng vừa đặc biệt lại vừa ngây ngất.

“Lăng, nếu khoảng cách không còn là vấn đề, cậu nguyện ý cho tôi thêm một cơ hội không?”

Không nghĩ Triển Phi lại đột nhiên nói chuyện, hơn nữa vừa mở miệng lại chính là vấn đề này, Quý Ngật Lăng không nhìn hắn mà lạnh lùng ngắm mặt sông dập dờn lên xuống, híp nhỏ hai mắt, “Triển Phi, anh không nên là kẻ thích “nếu”, trên đời này không có nhiều “nếu” như vậy để lựa chọn, những lời này chính anh đã từng nói với tôi.”

“Chẳng qua, vô luận câu trả lời của cậu là gì, tôi vẫn không muốn buông tay, đây căn bản là làm chuyện thừa thải . . . . . .”

Khóe miệng co rút, Quý Ngật Lăng không nghĩ Triển Phi đáp lại mình chính là câu này, bất quá không đợi cậu kịp phản ứng trước việc tự quyết định của hắn, Triển Phi đột nhiên kéo đầu cậu sang, hung hăng hôn lên môi cậu.

“Nói thật, Lăng, đôi khi tôi thật hy vọng có thể tàn nhẫn không từ thủ đoạn khiến công ty cậu phá sản, làm cậu cả đời không thể trở mình, như vậy tôi mới có thể bất chấp tất cả đem cậu cột ở bên người, nơi nào cũng không cho đi . . . . . .”

Căm giận rít xong câu kia giữa hai kẽ răng, Triển Phi không khống chế mang toàn bộ tình cảm làm sâu thêm nụ hôn nồng nhiệt, không cho cậu để lọt vào một tia cự tuyệt.