Song Sát

Chương 15



.

Sự im lặng kéo dài, cả bầu không khí xung quanh giống như bị tưới đầy xăng, bất cứ lúc nào chạm vào cũng sẽ nổ ngay tức khắc, không có khả năng vãn hồi. Hai người ai cũng không chịu nhượng bộ, Triển Phi vẫn như trước gắt gao đè chặt cửa, không cho Quý Ngật Lăng rời đi.

“Triển Phi, đừng làm mất thì giờ của ta.” Lạnh đến mức không có một chút nhiệt độ.Ngươi đã không để cho ta thượng, ngươi cũng không thể ở trong này làm thần giữ cửa mãi được, ta có quyền tự do làm những gì mình muốn.

Nhưng Triển Phi vẫn không hề nhúc nhích, sự phẫn nộ thiêu đốt trong con ngươi dần dần đem dục hỏa che giấu đi, liền không kiêng nể bắn tới tắp vào Quý Ngật Lăng.Ngươi tại sao lại có thể thành ra như vậy, sao dám ở trước mặt ta, nói ra những lời đó!

Chỉ cần ta còn là một thằng đàn ông, dứt khoát không cho người bước qua cánh cửa này.

Giận dữ trừng mắt giằng co qua lại mấy chục giây, ngay khi Quý Ngật Lăng không thể nhịn được nữa, chuẩn bị dùng sức mạnh đẩy cửa, sau đó hiên ngang rời đi, Triển Phi bất thình lình một tay kéo lấy cánh tay cậu, dùng sức đem cậu lôi về, “Muốn tìm đàn ông. . . . . trong này không phải đang có một người sao!”

Ném Quý Ngật Lăng lại lên giường, tại thời điểm cậu có ý đồ giẫy giụa, Triển Phi đột nhiên làm động tác nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, vươn tay bắt đầu cởi bỏ nút thắt quần bỏ mà cậu đã vất vả đóng lại, khiến dục vọng vẫn đang bành trướng sung huyết chậm rãi được phóng thích ra bên ngoài.

“Triển Phi. . . . . .?” Khi nút trên quần bỏ toàn bộ được tháo bỏ, lớp quần lót đang bao lấy dục vọng cũng một phen được lột xuống, Quý Ngật Lăng nhìn thấy triển Phi, liền như vậy một ngụm, đem dục vọng đang ngẩng cao đầu nuốt vào trong miệng, cảm giác được siết chặt trong nháy mắt làm cậu thoải mái nhịn không được rên rỉ nhè nhẹ.

“Không phải chỉ giải quyết dục vọng thôi sao, không cần nhất định phải ra ngoài tìm người.” Có lẽ đã lâu rồi không dùng miệng, động tác của Triển Phi tương đối chậm chạp, không có bất cứ kỹ thuật nào đáng nói, thật chẳng khác nào đứa nhỏ đang ăn kẹo que, cũng không biết liếm mút như thế nào, chỉ biết dùng sức đem kẹo nhét vào trong miệng, sau đó sống chết hút lấy không buông, khiến Quý Ngật Lăng bị kích động muốn trợn trắng hai mắt.

Được rồi, nhưng cũng không thể phủ nhận, nhìn người đàn ông trước mặt, cứ như vậy phun ra nuốt vào dục vọng của chính mình, chỉ cần duy nhất điểm ấy, cũng đủ khiến dục vọng của Quý Ngật Lăng liên tục không ngừng bành trướng, đặc biệt có vài lần trong nháy mắt đầu đỉnh được yết hầu ôn nhu bọc lấy, cũng đủ để làm Quý Ngật Lăng nhịn không được mà run lên.

Thật sảng khoái, bởi vì bộ dạng này của hắn, đang ngồi xổm trước mặt mình, vì mình khẩu giao, chỉ cần nghĩ thế Quý Ngật Lăng cả người đã bắt đầu run rẩy.

Bất giác vươn tay, hai tay gắt gao luồn vào mái tóc của Triển Phi, dùng sức túm chặt lại, Quý Ngật Lăng không cho hắn tiếp tục mấy động tác gà mờ kia nữa, quyết định tự mình động thủ.

Thuận theo động tác tay của Quỳ Ngật Lăng, Triển Phi bị ép phải đi theo tốc độ của cậu, lực độ của cậu, từng chút từng chút dùng sức nuốt vào dục vọng co giật kịch liệt kia, Triển Phi còn có ảo giác mỗi một lần đâm vào đều giống như muốn đâm thủng cổ họng của hắn, chỉ cảm thấy từ môi đến yết hầu, đều đã hoàn toàn tê dại, chính là hắn theo bản năng khống chế lại tốc độ của mình, lại phải vận động theo tốc độ vô pháp kiềm chế của Quý Ngật lăng.

Ngay tại giây phút cảm thấy Quý Ngật Lăng sắp bạo phát, Triển Phi đột nhiên bị kéo cách ra một khoảng, cho rằng Quý Ngật Lăng hảo tâm muốn bắn ở bên ngoài, ai ngờ lại bắt gặp đôi con người triệt để bị dục hỏa bao phủ.

“Triển Phi, để tôi làm, để tôi làm. . . . . . Tôi chịu không nổi nữa. . . . . .” Trong khi nói, hai tay nguyên bản đang túm chặt tóc Triển Phi cũng lập tức chuyển xuống hai đầu vai của hắn, kéo mạnh một cái, cũng không đợi Triển Phi hồi đáp, trực tiếp đem mặt hắn áp xuống mặt giường, Triển Phi vốn đã bị lột sạch sẽ nên Quý Ngật Lăng không hề gặp bất kỳ trở ngại nào, lập tức húc dục vọng ướt sũng nước bọt vào hậu huyệt của Triển Phi, hoàn toàn không thể khống chế được nữa.

“Chờ một chút . . . . . . Lăng . . . . . Đừng . . . . . .” Ngay khi cảm giác thấy cái thứ nóng rực kia có ý đồ dùng sức mạnh cắm vào trong cơ thể mình, hắn như thế nào lại có thể ngồi chờ chết, liều mạng giãy giụa, hai người lại vật lộn thêm một trận nữa, cuối cùng Triển Phi cũng có thể lật người lại, mặt đối mặt với Quý Ngật Lăng hiện vẫn còn mặc áo, dục vọng ngẩng cao đầu, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Đôi con người kia xẹt qua quá nhiều cảm xúc, nhưng lại không có thứ Triển Phi cần, trong đó chỉ đơn thuần là tính dục, không thấy có chút bóng dáng yêu thương nào. Nhưng đồng thời, trong vẻ ham muốn khát khao kia, lại có chút cố chấp, giống như đã hạ quyết tâm lấy cho bằng được điều gì đó, cố chấp kia đã tới cực hạn, cũng có vài phần đáng yêu, đã vậy còn hơi lơ đãng toát ra vẻ cầu xin.

Là thật, thật sự muốn thượng mình, mà lại chính vì tính dục.

Triển Phi muốn phóng túng cười to lên, ha ha, chính mình sống suốt 35 năm, hô mưa gọi gió, kết quả là nhận được một kết cục như thế này. Mang đến thương tổn cả đời cho người mình yêu thương nhất, một thương tổn không cách chi bù đắp lại được, thật vất vả mới khiến cậu ta đối với mình nổi lên dục vọng, cũng buộc chính mình phải nằm thẳng để cậu ta thuần túy giải quyết dục vọng . . . . . . bản thân so với những tên đàn ông cậu ta ra ngoài tìm kiếm để phát tiết thì có gì khác nhau !?

Quý Ngật Lăng ánh mắt vẫn như trước cố chấp, hai tay cũng gắt gao kẹp chặt hai tay của Triển Phi, cậu hiện tại hoàn toàn đã bị dục hỏa đốt người, đã không còn thôi thúc muốn đi tìm người, bởi đã chờ không kịp nữa.

Đúng vậy, mặc dù biết mình bất quá chỉ là một đối tượng để cậu phát tiết dục vọng, nhưng Triển Phi cũng không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn cậu đi ra ngoài tìm một kẻ khác sau đó làm tình. Tự nguyện để bản thân trở thành đối tượng của cậu mặc kệ việc ấy xuất phát từ mục đích gì.

“Được, tôi cho cậu thượng, nhưng mà, đừng quá mạnh bạo. . . . . .” Triển Phi cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, bởi vì hắn không làm được, làm không được cái việc để mặc cậu ra đi, chỉ cần tưởng tượng hình ảnh cậu ở ngoài kia cùng kẻ khác ân ái cũng khiến Triển Phi muốn băm vằm kẻ kia.

Đã xúc phạm tới cực hạn, không thể lại gây ra bất kỳ thương tổn nào cho cậu nữa dù là chỉ một chút, thân thể mang theo bóng ma ám ảnh kia, đã không thể cho phép kẻ khác một lần nữa xâm phạm, Triển Phi nếu muốn lần thứ hai có lại được người này, dù phải dùng cả đời để xoa dịu vết thương kia hắn cũng cam lòng tình nguyện.

Đúng vậy, đó là việc không thể gấp được, giống như Kiều Duệ Dục sau khi bình tĩnh lại đã nói với hắn, tình hình thân thể của Quý Ngật Lăng như vậy cũng không phải là hỏng bét, nhưng sau khi khôi phục lại trạng thái cương cũng không thể tính là hoàn toàn bình phục. Tổn thương tâm lý so với những gì chúng ta tưởng tượng lúc trước lại càng nghiêm trọng hơn. Triển Phi, cậu ít nhất trong khoảng thời gian này, đừng nghĩ đến việc dùng sức mạnh để áp chế cậu ta, nếu không sẽ khó đảm bảo cậu ta có vĩnh viễn đi theo hướng cực đoan hay không.

Tốt nhất là đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng với loại vấn đề này cậu sao có thể ép cậu ta mở miệng được !? Hơn nữa, bóng ma hiện tại cũng sẽ không gây ra quá nhiều ảnh hưởng trong tương lai, tôi cũng không cho là cậu ta nhất định không thể không đi gặp bác sĩ tâm lý.

Nhưng ít nhất phải đợi cậu ta triệt để vượt qua đoạn đường này, Triển Phi, nếu cậu thật sự muốn tốt cho cậu ta, thì cậu không nên cưỡng ép mà phải chờ đợi, để cậu ta đối với cậu không còn tâm lý muốn tránh né nữa.

Việc này không thể dựa vào thủ đoạn cường ngạnh là giải quyết được, cho nên Kiều Duệ Dục đủ hiểu bản tính của Triển Phi như thế nào nên đã thành thật khuyên nhủ hắn.Triển Phi, cậu không còn cách nào có thể mang đến hạnh phúc cho Quý Ngật Lăng được nữa, nếu cậu còn có một chút tình ý với cậu ta, thì hãy để cậu ta ra đi thôi.

Đôi mắt vẫn đang bốc cháy ngùn ngụt hỏa dục, Quý Ngật Lăng nhíu thấp đầu mày, môi dưới hơi nhếch lên cũng cực kỳ gợi cảm, Triển Phi dùng sức bóp chặt nắm tay, đem tà niệm bỗng dâng lên của mình áp chế trở lại.

“Được, tôi sẽ không mạnh bạo, anh tự mình chuẩn bị đi.” Buông lỏng hai tay đang ra sức chế ngự Triển Phi, Quý Ngật Lăng thối lui nửa bước, để hắn có thể thuận lợi mở rộng thân thể.

Trợn mắt há mồm nhìn vẻ mặt vô tội của Quý Ngật Lăng, Triển Phi sau một hồi câm nín mới hỏi lại một câu, “Tôi tự mình làm?”

“Ừ, tôi sẽ không giúp anh bôi trơn, anh tự chuẩn bị cho tốt để tôi sáp nhập.” Nhìn đôi mắt Triển Phi càng lúc càng trợn to hơn, mày của Quý Ngật Lăng cũng nhíu lại ngày càng chặt, rất có tư thế bảo,nếu anh không làm, tôi sẽ trực tiếp đi vào.

Máu từ dạ dày chạy thẳng lên yết hầu nhờ vào ý chí kiên cường nhẫn nhục của Triển Phi mới có thể nuốt nó xuống trở lại, bằng không hắn đã lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Ngươi, kêu Triển Phi ta tự mình bôi trơn sau đó chờ ngươi đến sáp nhập !?

Ngươi rốt cuộc có biết hay không, ta chưa từng bị ai thượng qua !!!!!!!!!