Sông Ngầm

Chương 11: Băng ghi hình



Vài ngày sau, cục cảnh sát đưa ra kết luận chính thức: Căn cứ vào kết quả kiểm tra nói dối của Hàn Vệ Minh, ban chuyên án tiếp tục điều tra làm rõ sự thật của vụ án. Vụ việc Hình Chí Sâm chuẩn bị phạm tội giết người tạm thời hoãn xử lý.

Tiêu Vọng tiếp tục nhận nhiệm vụ điều tra tuyến bên phía khách sạn Thành Loan, tùy theo tình hình anh cũng báo lại cho Phương Mộc biết tiến triển của vụ việc. Theo lời anh nói, khách sạn Thành Loan thành lập vào năm 2001, giám đốc khách sạn tên là Kim Vĩnh Dụ, qua thông tin điều tra được từ cơ quan thuế và cơ quan quản lý hành chính cho thấy khách sạn này chưa từng vi phạm pháp luật, hầu như không có điểm nào khả nghi.

Cùng lúc đó, Phương Mộc cũng bí mật tiến hành điều tra, mục tiêu quan trọng nhất chính là Đinh Thụ Thành, anh này đã mất tích từ rất lâu, có lẽ anh ta chính là chìa khoá để tháo gỡ tất cả những câu hỏi hóc búa này. Cậu không thể quên được căn phòng trong nhà Hình Chí Sâm, không thể quên được cái tủ lạnh kia, càng không thể nào quên được cảnh tượng Hình Na đang cuộn tròn trong cái tủ lạnh đó. Phương Mộc không biết bản thân mình làm như vậy là đúng hay sai, thậm chí còn không biết là có đáng hay không nữa.

Nhưng công việc trước mắt đây còn cần phải cân nhắc là đáng hay không sao?

Buổi chiều thứ tư, Ban chuyên án họp định kỳ lần thứ ba.

Thời hạn tạm giam Hình Chí Sâm đã gần hết, nếu không nhanh chóng tìm thấy chứng cứ chứng minh Hình Chí Sâm vô tội, cục cảnh sát thành phố chỉ còn cách chuyển vụ án sang Viện Kiểm sát truy tố Hình Chí Sâm với tội danh cố ý giết người, một khi vụ án được tòa án đưa ra xét xử, e rằng khả năng lật lại là cực kỳ nhỏ bé.

Cửa phòng họp bỗng nhiên bị đẩy ra, một người sải chân bước vào, đi thẳng tới chiếc bàn cục trưởng đang ngồi.

Là Trịnh Lâm.

Cục trưởng hơi nhíu mày: "Trịnh Lâm, chúng tôi đang họp, cậu ra ngoài đi."

"Tôi biết, tôi tới chính là vì vụ án này," Trịnh Lâm không ngừng chân, lập tức bước tới trước mặt cục trưởng, "chúng tôi có phát hiện cực kỳ quan trọng."

Diện tích phòng hỏi cung không quá 10 mét vuông, đột nhiên xuất hiện thêm mười mấy người, liền trở nên chật chội. Cục trưởng cảm giác áp lực nặng nề, quay người chỉ chỉ Phương Mộc, Tiêu Vọng và Trịnh Lâm : "Cậu, cậu, cậu nữa ở lại, những người khác đi ra cả đi."

Trong phòng rộng rãi hơn một chút, ông xoay người về phía người thanh niên đang ngồi trước bàn, ôn hòa nhã nhặn hỏi: "Anh là ai?"

Người thanh niên ngẩng đầu lên, Phương Mộc và Tiêu Vọng lập tức bốn mắt nhìn nhau.

Là Cảnh Húc.

Đối diện với nhiều cảnh sát như vậy, Cảnh Húc có vẻ hơi lo lắng bất an, ánh mắt cũng dao động bất định. Trịnh Lâm mở miệng: "Anh ta tên là Cảnh Húc, là nhân viên bảo vệ khách sạn Thành Loan, ngày hôm đó lúc vụ án xảy ra anh ta đang trực ban."

"Ồ?" cục trưởng nhìn về phía Trịnh Lâm: "Cậu nói có phát hiện quan trọng là phát hiện gì?"

"Băng ghi hình" Trịnh Lâm giơ một cái túi hồ sơ lên, "trong đây ghi lại toàn bộ tình hình ở hành lang hôm xảy ra vụ án."

Phương Mộc hai mắt lập tức trợn trừng, cậu đột nhiên cảm giác, mình đã biết Trịnh Lâm làm thế nào để lấy được băng ghi hình kia từ khách sạn Thành Loan nhưng trong lòng vẫn tồn tại một tia hi vọng...

"Băng ghi hình?" cục trưởng kinh ngạc quay đầu lại, mặt ngó về phía Cảnh Húc, "Không phải vì điều chỉnh lại hệ thống camera, ngày hôm đó không thu hình hay sao?"

Cảnh Húc nhìn cục trưởng, lại nhìn Trịnh Lâm, làn môi ngập ngừng, tựa hồ không biết nên trả lời thế nào.

"Là như thế này, lúc ấy mấy cái camera đã điều chỉnh xong," Trịnh Lâm thay anh ta trả lời, "trong đó có chiếc cammera đặt tại góc phía nam của tầng 6, vừa hay lại đối diện dãy hành lang kia."

Cục trưởng liếc Trịnh Lâm một cái, lại quay mặt ngó về phía Cảnh Húc: "Lúc đó anh vì sao không giao cuộn băng này ra?"

"Tôi," Cảnh Húc cúi đầu, "tôi..."

"Anh ta sợ bị trả thù, cũng không muốn liên lụy tới khách sạn. " Người nói lại là Trịnh Lâm.

Cục trưởng lại một lần nữa quay đầu nhìn Trịnh Lâm, chân mày cau lại

.Tim Phương Mộc đột nhiên đập dồn, dự cảm chẳng lành lúc trước đang dần dần trở thành sự thực.

*********

Băng ghi hình tổng cộng dài 1 tiếng 40 phút. Khoảng 1 tiếng 20 phút đầu thì không có điểm gì đặc biệt. Nhưng vào lúc 16 giờ 01 phút, một người đàn ông cao to bỗng nhiên xuất hiện trong hành lang, tuy chỉ thấy bóng lưng, nhưng từ quần áo mặc trên người có nhận biết đó chính là Hình cục phó.

Mọi người đều vui mừng, nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt. Sau khi người đàn ông tiến vào phòng 624, trên màn hình tạm thời lại trở nên yên tĩnh. Nhưng sự yên tĩnh này chỉ duy trì vẻn vẹn được 2 phút 12 giây, cửa phòng 624 bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông từ trong phòng vội vàng chạy ra ngoài, lập tức, Hình cục phó cũng đuổi theo. Ánh mặt trời xiên vào phòng chiếu rọi xuống thảm trải sàn ở ngưỡng cửa, Phương Mộc nhìn thấy một vài vệt sáng kia, bỗng nhiên trợn trừng mắt...

Trịnh Lâm, anh đúng là một kẻ ngu ngốc mà!

Ước chừng khoảng 10 giây sau, trên hình đột nhiên xuất hiện ba người mang khẩu trang, bọn họ nhanh chóng tiến vào phòng 624 đóng cửa lại, 1 phút 20 giây sau, hai người đi trước ôm một vật dài và hẹp từ trong phòng đi ra, người phía sau xách theo một cái túi nhựa màu đen căng phồng, ba người dảo bước không ngừng, nhanh chóng biến mất khỏi màn hình máy quay.

Cục trưởng rướn thẳng người, cũng không vội nói, ông phất phất tay bảo những người khác đi ra, chỉ lưu lại riêng một mình Trịnh Lâm.

Phương Mộc và Tiêu Vọng quay lại trong hành lang, Tiêu Vọng vẻ mặt hưng phấn: "Công việc bây giờ rất đơn giản rồi, có chứng cứ này, lập tức có thể chứng minh lời nói của Hình cục phó là đúng." Phương Mộc cười khổ một cái, không trả lời, quay mặt ngó ra phía bên ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên, giọng nói trong phòng cao vút lên, có thể mơ hồ nghe thấy cục trưởng đang rống to: "....Trong đầu cậu đang chứa thứ gì chứ hả, cậu cảm thấy hiện tại còn chưa đủ loạn hay sao?".

Phương Mộc quay đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Tiêu Vọng, hai người ngơ ngác nhìn nhau, đúng vào lúc này, cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, cục trưởng nhô đầu ra nét mặt đầy vẻ giận dữ, chỉ Phương Mộc quát: "Cậu, vào đây!".

Phương Mộc vội vàng tiến vào trong phòng họp, nghe tiếng cục trưởng đang nặng nề đóng sập cửa phòng lại phía sau lưng. Trịnh Lâm sắc mặt cũng nặng nề, tay chống nạnh, liếc mắt nhìn Phương Mộc một cái rồi vội quay đầu hướng chỗ khác.

"Tốt, tiểu Phương, cậu nói thử xem" Cục trưởng không hướng về Phương Mộc, mà đang hùng hùng hổ hổ nhìn Trịnh Lâm, "băng ghi hình này thế nào?"

Phương Mộc trong lòng sáng rõ, quả thực đã không còn cách nào giấu diếm được nữa, nhưng vẫn không kìm được nhìn sang phía Trịnh Lâm. Trịnh Lâm cuối cùng cũng quay đầu lại, ánh mắt không còn gay gắt, thậm chí còn có tia cầu xin.

"Cậu không cần để ý cậu ta! Nghĩ như thế nào thì cứ nói như thế!" Cục trưởng lạnh nhạt nói.

Phương mộc mắt khép hờ: "Băng ghi hình này là giả."

"Nhìn đi! Nhìn cho kỹ đi!" Cục trưởng hằm hằm vỗ lên bàn một cái, "tiểu Phương không phải là kỹ thuật viên chuyên nghiệp mà còn có thể nhìn ra cậu cho rằng người ở khoa vật chứng đều là lũ đần độn chắc?"

Trịnh Lâm không để ý đến cục trưởng, vẫn nhìn chằm chằm Phương Mộc như trước: "Cậu dựa vào đâu mà nói là giả hả?"

Phương Mộc ngẩng đầu, cố gắng dùng giọng điệu bình thản nói: "Thời gian vụ án xảy ra là khoảng bốn giờ chiều, mặt trời phải ở hướng Tây Nam, mà phòng 624 lại ở hướng chính Nam, cho nên, ánh mặt trời không thể từ cửa sổ phòng chiếu vào trong hành lang được, băng ghi hình của anh, hẳn là được quay vào khoảng 1 giờ chiều."

Trịnh Lâm giật mình vài giây, cả người bỗng nhiên rung động, cuối cùng dựa vào cái bàn miễn cưỡng đứng vững.

"12: 30 trưa" Trịnh Lâm không hiểu sao lại bật cười, " thật không dễ canh đúng thời gian."

Nói xong, ánh mắt anh ta liền giãn ra, nhìn chằm chằm viên gạch ở dưới chân, không nhúc nhích.

Không khí im lìm từ ba người lan tràn ra, dần dần dày đặc, cuối cùng nặng nề chèn ép mọi người đến nghẹt thở.

Hồi lâu sau, cục trưởng mở miệng: "Được rồi, cậu tự tìm một cái cớ nào đó đuổi thằng nhóc đó đi, chuyện này dừng ở đây! không nhắc lại nữa."

Trịnh Lâm giọng nói mềm xuống: " Chỉ cần chúng ta tin tưởng băng ghi hình này là thực, không được sao?"

"Khốn kiếp!" Cục trưởng đá một phát lật chiếc ghế dựa, "Cậu điên rồi hả? đây là làm giả chứng cứ ! là vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật! cậu có thử suy nghĩ xem lão Hình vì sao mà phải vào trong đó gặm bánh ngô không hả?"

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa ầm ầm, lập tức, Tiêu Vọng rón rén chậm chạp thò đầu vào, nhỏ giọng nói với cục trưởng: "Nói xong rồi chứ ạ?"

"Có chuyện gì?" cục trưởng không chút khách khí hỏi: " Có chuyện thì nói nhanh lên!"

"Vừa rồi...người kia..." Tiêu Vọng vẻ mặt lúng túng, " tốt nhất là anh nên xuống lầu xem đi."

Cục trưởng thấp giọng chửi đổng một câu, đi nhanh ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Phương Mộc và Trịnh Lâm, không khí lại càng thêm nặng nề.

Phương Mộc đứng lặng một hồi lâu, thấp giọng hỏi: "Vì sao anh lại làm như vậy?"

Trịnh Lâm nặng nề thở ra một hơi: "Tôi với Hình cục phó vào sinh ra tử mười mấy năm trời, ông ta xảy ra chuyện, tôi không thể không quản được."

"Nhưng anh làm tất cả những chuyện này chẳng có tác dụng gì cả!" Phương Mộc nhịn không được, thấp giọng gào lên, "làm không tốt còn liên lụy chính bản thân mình nữa!"

"Tôi không sợ!" Trịnh Lâm mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn trừng trừng Phương Mộc, "chỉ cần Hình cục phó không sao, tôi có thể làm bất cứ điều gì!".

"Cục trưởng nói không sai," Phương Mộc cắn răng, "mẹ kiếp! anh quả thật là điên mà!" nói xong xoay người muốn rời đi.

Trịnh Lâm phản ứng túm chặt lấy cánh tay cậu, Phương Mộc ra sức giãy ra, thế nhưng không thoát được.

"Cậu hãy trả lời tôi, Hình cục phó rốt cục đã nói gì với cậu?" Trong ánh mắt Trịnh Lâm chứa đầy vẻ điên cuồng như người đã ất đi lí trí, "chúng tôi có thể giúp cậu!"

"Tôi sẽ không nói cho anh biết," Phương Mộc ngừng giãy dụa, thấp giọng nói, "bởi vì tôi không tin tưởng anh."

"Cái gì? cậu dám..."Trịnh Lâm mặt nhăn nhó, "thời gian chúng ta quen biết nhau không phải là ngắn...chúng ta cũng đã từng cộng tác với nhau rất ăn ý ..."

"Sự việc phát sinh đến nước này..." Phương Mộc dùng sức kéo tay Trịnh Lâm ra, gằn từng chữ nói, "tôi đã không còn tin tưởng ai nữa rồi!".

Nói xong, Phương Mộc xoay người đi tới cửa, vừa mới mở cửa ra, bỗng ngực bị đẩy một cái, lảo đảo mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Có hai người nhảy vào phòng, đóng cửa lại.

Phương Mộc nhận ra bọn họ, là a Triển cùng tiểu Hải.

"Hãy trả lời câu hỏi của Trịnh đội trưởng đi," A Triển lạnh nhạt nói, "nếu không thì đừng mong đi."

Phương Mộc nhìn anh ta, lại quay đầu nhìn Trịnh Lâm cười cười: "Tôi không muốn trả lời thì làm sao?"

"Vậy thì đừng có trách tôi không khách khí." Tiểu Hải rút từ phía sau ra một vật gì đó, "phách" một tiếng vung lên, là một cây cảnh côn ASP.(Trong phim "Sát Phá Lan", Chung Tử Đơn dùng cây này đấu với Ngô Kinh, gậy ASP chuyên dùng cho cảnh sát đặc biệt là cảnh sát chống bạo động, bình thường gậy dài 20cm khi bật dài ra thì gậy dài đến 50cm.)

"Vậy thì làm thử liền xem."

Ngay sau đó Một giọng nói đột nhiên vang lên tại ngưỡng cửa, một dáng người cao lớn nhanh chóng nhảy vào trong phòng, đứng cạnh Phương Mộc. Là Tiêu Vọng.

"Cậu mới tới, không liên quan tới chuyện này. " Trịnh Lâm lạnh nhạt nói, "đừng có mà tự tìm phiền toái."

"Chuyện liên quan tới cậu ta đều liên quan tới tôi" Tiêu Vọng mặt không biểu cảm, " anh ra tay thử xem."

Trịnh Lâm sắc mặt trở nên xanh mét, anh ta nhích từng bước một đến trước mặt Tiêu Vọng, gần như đụng tới chóp mũi của anh ta: "Tôi nói lại với cậu một lần nữa, chuyện này không liên quan tới cậu, đừng có tự tìm phiền toái."

"Khà khà." Tiêu Vọng không chút kiêng nể nhìn lại Trịnh Lâm, "Các anh đánh nhau trong cục tôi không có ý kiến gì, có điều, tốt nhất anh nên giải quyết phiền toái của chính mình trước đi."

"Hả?" Vẻ hung ác trên mặt Trịnh Lâm lập tức biến thành kinh ngạc, "cậu nói vậy là có ý gì?"

"Cục trưởng bảo tôi kêu anh đi xuống", trong ánh mắt Tiêu Vọng tràn đầy vẻ châm biếm, " Cảnh Húc đang ở trong phòng hỏi cung làm ầm ĩ lên kìa."

Khi tiến vào phòng hỏi cung, Phương Mộc liền sửng sốt.

Cảnh Húc cởi trần, lộ ra cơ thể đầy vết thương, trên cái bàn trước mặt anh ta có đặt một phong thư đang mở, bên trong là một xấp tiền dày cộp.

Cảnh tượng trước mắt này hiển nhiên đã vượt quá dự liệu của Trịnh Lâm, sau nửa phút đồng hồ, anh ta mới khôi phục lại tinh thần:

"Cậu định làm gì?" Trịnh Lâm giọng nói hòa toàn lạnh lẽo, "định thoát y à?"

"Anh ta tố cáo cậu dùng bạo lực ép cung," cục trưởng vẫn đứng ở một bên im lặng nãy giờ liền mở miệng, "Còn nữa..."

"Còn vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật."

Phương Mộc nghe có tiếng động bèn quay lại, một người đàn ông cao lớn đi giày da bóng lộn đang đi đến, phía sau ông ta là một người có vóc dáng nhỏ bé.

"Kim Vĩnh Dụ, giám đốc khách sạn Thành Loan," Tiêu Vọng tiến đến nói nhỏ vào tai Phương Mộc.

"Anh là ai?" Cục trưởng nhìn ông ta từ trên xuống dưới, lạnh nhạt hỏi.

Kim Vĩnh Dụ đưa danh thiếp tự giới thiệu, rồi lại chỉ chỉ người có vóc dáng nhỏ bé bên cạnh: "Đây là luật sư của tôi."

"Anh đến đây có chuyện gì?" Cục trưởng nhìn lướt qua tấm danh thiếp mà Kim Vĩnh Dụ đưa tới.

"Cảnh Húc là nhân viên của khách sạn chúng tôi, tôi thay anh ta tố cáo cảnh sát các anh dùng bạo lực ép cung, mua chuộc nhân chứng, giả tạo chứng cứ vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật, cũng muốn đề nghị truy cứu hành vi vi phạm pháp luật của cảnh sát ..."

"Người này với ông có quan hệ gì?" Trịnh Lâm cắt ngang lời nói của ông ta, "Ông dựa vào cái gì mà ra mặt thay cho anh ta?"

"Khà khà, chuyện đó thì phải hỏi anh." Kim Vĩnh Dụ chậm rãi mở miệng, "Anh giả tạo chứng cớ, tiếp theo chắc chắn là muốn làm lệch hướng điều tra, việc đó sẽ ảnh hưởng tới thanh danh khách sạn của tôi và làm ảnh hưởng xấu tới công việc kinh doanh thường ngày, tôi đương nhiên không thể ngồi nhìn mà không quản được."

Trịnh Lâm mặt lúc đỏ lúc trắng, đôi bàn tay cũng nắm chặt lại, anh ta quay đầu nhìn Cảnh Húc, anh ta không thèm ngó Trịnh Lâm một cái, nét mặt vhả hê khi người khác gặp họa.

"Tôi khinh bỉ anh." Trịnh Lâm nhẹ giọng hỏi: "Anh đã sớm bày kế này đối phó với tôi đúng không?"

Cảnh Húc nhìn chằm chằm mặt bàn, chậm rãi nói: "Anh không cần uy hiếp tôi, tôi là một công dân luôn tuân thủ pháp luật mà."

"Được rồi!" cục trưởng mắt thấy Trịnh Lâm lại muốn phát hỏa, vội vàng dàn xếp, ông ta quay về phía Kim Vĩnh Dụ thấp giọng hỏi," anh muốn như thế nào?"

"Tôi vừa rồi đã nói rất rõ ràng rồi." Kim Vĩnh Dụ thần sắc vẫn như cũ giống như đã nắm chắc thắng lợi ở trong tay, "nếu như ông xử lý bất công, tôi sẽ phản ánh việc này lên Viện kiêm sát và tòa án."

Cục trưởng yên lặng nhìn chằm chằm ông ta vài giây, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Trịnh Lâm, A Triển, tiểu Hải, lập tức giao súng cùng thẻ cảnh sát của các cậu ra đây, từ ngày hôm nay các cậu tạm thời bị đình chỉ công tác."