Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 16: Cái chết của Âu Dương Khắc



Edit: Vân Nhi

Cùng là một nữ nhân, bản thân mình đã không được hưởng ảo mộng đêm tân hôn, cho nên Mai Siêu Phong cũng không có cưỡng bách hai người phải động phòng trong tiểu điếm nhỏ này. Ba người cùng ngồi trò chuyện với nhau, chờ đợi Ngu cô trở lại. Âu Dương Khắc nằm ở trong bụi rậm, tất cả mọi lời nói của họ đều nghe thấy, mặc dù trong bụng cảm thấy rất đói, nhưng mà ngay cả thở mạnh hắn cũng không dám thở. Chợt nghe thấy bên ngoài cửa vang lên một tiếng huýt gió, đi theo là tiếng cười ha ha, âm thanh chấn động mái nhà, chính là âm thanh của Chu Bá Thông, chỉ nghe thấy hắn lên tiếng:

“Lão độc vật, ngươi từ Lâm An đuổi đến Gia Hưng, lại từ Gia Hưng đuổi về Lâm An, một ngày một đêm thủy chung vẫn không đuổi kịp Lão Ngoan Đồng ta, hai anh em ta thắng bại đã quyết định, ngươi còn muốn làm chuyện gì nữa?”

Hoàng Dung không khỏi giật mình, nhỏ giọng nói:“Lão Ngoan Đồng tại sao lại đi so cước lực với Âu Dương Phong? Hắn để sư phụ một mình ở trong hoàng cung sao?”

Lại nghe thấy tiếng Âu Dương Phong kêu lên: “Ngươi có chạy trốn đến chân trời thì ta cũng sẽ đuổi theo ngươi tới chân trời!”

Chu Bá Thông cười nói: “Vậy thì hai ta không ăn cơm, không ngủ, cũng không đi đại tiểu tiện, so tài xem ai trốn chạy được lâu dài, ngươi có dám so tài cùng ta không?”

“Có chuyện gì mà ta không dám? Ta cũng muốn nhìn xem ai sẽ mệt chết trước đây” Âu Dương Phong trả lời.

“Lão độc vật, so về việc nhịn tiêu nhịn tiểu, ngươi không thể nào so với ta được đâu!”

Hai người giọng nói vừa dừng lại, đồng loạt lên tiếng cười dài, tiếng cười vừa dứt thì bóng người cũng đã đi xa hơn mười trượng. Lục Quán Anh cùng Trình Dao Gia không biết hai người này là dạng người như thế nào, trong đêm khuya nghe tiếng bọn hắn chợt tới chợt đi, không khỏi nhìn nhau hoảng sợ, nắm tay nhau đi tới cửa quan sát. Mai Siêu Phong sống lâu ở tái ngoại, tự nhiên nhận thức võ công của đảo Đào Hoa là cao nhất, căn bản là không xem Âu Dương Phong cùng với Lão Ngoan Đồng có gì quan trọng, lên tiếng nói: “Ta đi đây!” Bà tung người đuổi theo. Cô dâu tân hôn sau khi thương lượng, quyết định đổi nhà khác tiếp tục tân hôn.

Trong mật thất hai người bọn họ lo lắng cho Hồng Thất Công, cũng không có nói chuyện nữa, lặng lẽ vận công chữa thương. Âu Dương Khắc đói khát khó nhịn nằm ở trong góc, nghe thấy hai người rời đi, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh hai người động phòng, tạo nên mộng xuân. Đang lúc hắn nửa tỉnh nửa mê thì cảm giác có người đi vào, mở mắt ra nhìn thì ra là tiểu vương gia Hoàn Nhan Khang.

“Tiểu Vương gia, sao ngươi lại ở đây? Thúc thúc của ta đâu?”

“Âu Dương tiền bối cùng phụ vương ta tiềm phục trong hoàng cung, chờ đến đêm mai lại đi tìm Võ Mục Di Thư. Tiền bối kêu ta tới đưa ngươi về khách sạn Lâm An, chờ trời sáng chúng ta sẽ trực tiếp trở về kinh đô!”

Nghe nói đến rời khỏi địa phương này, Âu Dương Khắc thật là vui mừng, giang hai cánh tay chờ Hoàn Nhan Khang đỡ mình. Nhìn bốn bề vắng lặng, Hoàn Nhan Khang bỗng dưng lấy trong ngực áo ra một thanh thiết thương cắn chặt hàm răng dùng toàn lực đâm thẳng vào trong bụng của Âu Dương Khắc, phải sâu tới năm sáu tấc, ngay sau đó thì hắn lộn vòng nhảy ra xa. Hoàng Dung cùng với Quách Tĩnh lấy làm kinh hãi, không biết chuyện gì đã xảy ra. Mặc dù bị ám toán nhưng Âu Dương Khắc võ công cao hơn Hoàn Nhan Khang nhiều, chỉ cần đánh một cái đã khiến hắn bay ra, rơi xuống trên bàn. Đợi hắn nhịn đau đứng dậy thì phát hiện ra Âu Dương Khắc đã sớm đi tới bên cạnh mình, nắm lấy yếu huyệt trên gáy mình, tứ chi chẳng hề linh động, thì có thể biết hắn đã muôn vàn khó khăn may mắn thoát khỏi.

“Âu Dương ta tung hoành nửa đời, không nghỉ tới hôm nay lại chết trong tay của tiểu tử này. Chỉ là trong lòng ta thật sự không hiểu, tiểu vương gia, ngươi rốt cục tại sao lại muốn giết ta?”- Âu Dương Khắc cười như không cười âm ngoan hỏi, vết máu loang ra phía trước áo hắn.

“ngươi không chịu nói, muốn ta chết không nhắm mắt sao?” Vừa nói hắn vừa tăng lên thêm mấy phần kình lực.

Hoàn Nhan Khang cắn răng nói:

“Thúc phụ ngươi võ công cái thế, ta muốn bái ông ta làm thầy. Ta sớm đã có ý này nên phụ vương ta từng hướng về phía thúc phụ ngươi đề cập tới, bất quá các người từ trước tới nay bao giờ cũng luôn có một quy củ, đó là đời đời đều chỉ đơn truyền. Vì thế hắn đã cự tuyệt ta. Nếu như ngươi chết, thúc phụ ngươi sẽ có thể thu ta làm đồ đệ rồi!”

"Thì ra là như vậy, chúng ta cùng phó thác cho số mệnh thôi!”

Vừa nói, Âu Dương Khắc vừa giơ cao tay, định đánh vào huyệt thiên linh trên đỉnh đầu Hoàn Nhan Khang. Hắn nhắm mắt chờ chết, nhưng qua một hồi lâu, đỉnh đầu cũng không có động tĩnh nào, mở mắt ra thì thấy Âu Dương Khắc trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, tay phải vẫn giơ lên cao, tay trái bắt được gáy của mình cũng đã buông lỏng. Hắn gấp gáp thoát ra, Âu Dương Khắc té xuống, khí đã tuyệt mà chết. Biến cố này khiến cho Quách Hoàng hai người mồ hôi lạnh đổ ra, vạn vạn không nghĩ tới vì mục đích hèn hạ của mình mà hắn dám đem Âu Dương Khắc tàn nhẫn giết chết. Hoàn Nhan Khang định thần, đem dấu vết đánh nhau bên trong nhà xóa hết, kéo thi thể của Âu Dương Khắc đến hậu viện chôn cất qua loa rồi rời đi. Không lâu sau khi hắn bỏ đi, Ngu cô tay cầm đả cẩu bỗng của Hoàng Dung ló đầu ra ở cửa sau. Thì ra là khi Hoàng Dung tâm thần bất định đỡ Quách Tĩnh vào mật thất thì Ngu cô thấy cây gậy xanh lục khả ái, nên mượn gió bẻ măng lấy ta chơi, sau đó nhét vào bên ngoài quên thu hồi lại. Nhìn thấy bộ dạng đáng sợ hãi của Mai Siêu Phong, nàng chạy đi thì lại lo lắng Dung nhi sau khi biết được sẽ đánh mình, nên nàng lại đem nó quay lại trả thì nhìn thấy từ đầu tới cuối sự việc giết người vừa rồi. Tiện tay đem Đả cẩu bổng ném ở trên lò bếp, hướng về phía mật thất nói:

“Ta trộm lấy đồ của cô nương, ta đem trả lại cho ngươi đây, nó một chút cũng không dễ chơi! Ngươi ra lấy lại đi. Còn phải cẩn thận công tử chân gãy biến thành quỷ đến tìm các người nha!”- Sau đó bỏ đi ra ngoài.

Dương Khang sau khi bước đi ra cửa thì chợt nhớ tới Niệm Từ đã đem cha mẹ của mình về Ngưu Gia thôn này an tang. Hỏi thăm người ta xong, hắn mua nhang đèn đi về phía nghĩa trang. Quách Hoàng hai người tâm tình bình tĩnh tiếp tục vận công chữa thương. Một ngày mới lại tới, tiểu điếm lại nóng lên, lần này là do người Mông Cổ, thê tử tương lai của Quách Tĩnh cùng đại cửu tử đến. Quách Tĩnh ngây ngốc nói thật cho Hoàng Dung biết quan hệ của họ, khiến cho quan hệ giữa hắn và Hoàng Dung lại phủ một tầng bóng ma khó giải. Trong mật thất hai người đang cãi vã, thì Dương Khang bên ngoài giả trang thành nghĩa đệ Quách Tĩnh, lừa dối người Mông Cổ không có tâm kế gì, ý đồ muốn khích bác Đại Tống cùng với Mông Cổ liên kết lại kháng Kim.

Đến buổi tối, chỉ sợ thiên hạ không đại loạn, Toàn Chân Thất Tử cũng đến Ngưu Gia Thôn. Cùng với Lão Ngoan Đồng đấu cước lực không có kết quả nên Âu Dương Phong quay trở về, đụng độ với Mai Siêu Phong, cả ba bên đều không vừa mắt lẫn nhau, không hài lòng liền ra tay động thủ. Tuy có Thiên Cương Bắc Đẩu Trận làm chỗ dựa, nhưng võ công của bảy người cũng chỉ tạm được, cũng may là Âu Dương Phong đã đấu với Lão Ngoan Đồng hai ngày hai đêm, nội lực đã hao tổn không ít. Mai Siêu Phong thì tài nghệ cũng không tầm thường, cho nên cả ba bên không ai lấy được chút lợi thế nào khiến cho cả ba đều không vui vẻ gì cả. May mắn duy nhất đó là Mai Siêu Phong cùng với Đàm Xử Loan cũng không có bỏ mạng.

Bảy ngày bảy đêm chữa thương qua đi, Quách Tĩnh đã hoàn toàn hồi phục lại như cũ. Hoàng Dung nóng lòng vì Đả cẩu bổng bị Hoàn Nhan Khang lấy đi, sẽ làm hư đại sự của Cái Bang. Hai người quyết định nhanh chóng chạy tới Quân Sơn Hiên Viên đài, nơi diễn ra đại hội của Cái Bang, ngăn cản Hoàng Nhan Khang giả trang làm bang chủ. Từ mật thất lấy ra một ít châu báu làm lộ phí đi đường, Quách Tĩnh lại đem sơn thủy đồ vẩy mực làm của riêng. Sau khi tất cả mọi người đều đã rời đi, Âu Dương Phong không yên lòng lo lắng cho đứa cháu của mình, lại một lần nữa trở về xem thử. Trong ngoài lục soát một lần cũng không có phát hiện thấy tông tích của hắn, trong khi buồn bực thì lại gặp Ngu Cô trở về nhà kiếm ăn.

“Tiểu cô nương, cô có nhìn thấy một vị bạch y công tử bị thương gãy chân ở đây không?” Khi tuyệt vọng nên cái gì cũng có thể thử, Âu Dương Phong vội hỏi Ngu Cô.

Ngu Cô suy nghĩ một lúc, ngoắc ngoắc tay kéo hắn đi tới hậu viện nơi chôn Âu Dương Khắc. Âu Dương Phong bán tín bán nghi đào đất lên, thì thấy Âu Dương Khắc cả người đầy máu nằm đó. Không khỏi sửng sốt như sét đánh ngang tai, lửa giận trong lòng bốc lên, xoay qua Ngu Cô.

“Nói mau! Là ai đã giết?” hắn khàn giọng hỏi.

Ngu Cô hoảng sợ sắc mặt trắng bệch. Một hồi lâu sau nàng bắt trước giọng điệu của Âu Dương Khắc và Hoàng Nhan Khang lặp lại cuộc đối thoại của hai người.

“Họ Âu Dương ta tung hoành nửa đời, không nghĩ tới hôm nay lại chết ở trong tay tiểu tử ngươi, chỉ là trong lòng của ta thật sự không hiểu được, tiểu vương gia, rốt cục vì sao ngươi lại muốn giết ta?”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Âu Dương Khắc là do hắn cùng chị dâu tư thông với nhau mà sinh ra, gọi là cháu nhưng thật ra cũng chính là con ruột của hắn. Hắn đối với đứa con trai tư sinh này yêu thương như tính mạng của mình, không nghĩ tuyệt thế võ công của mình lại trở thành nguyên do khiến cho con trai của mình bị giết. Hắn từ từ buông Ngu Cô ra, Ngu Cô mượn cơ hội bỏ chạy đi, hắn lại cúi xuống ôm thi thể mang ra.

“Khắc Nhi đừng sợ! Phụ thân đưa ngươi trở về Bạch Đà Sơn. Ngươi không phải yêu thích Hoàng Dung và Mục Niệm Từ sao? Chờ phụ thân dàn xếp tốt cho ngươi, sẽ đem hai người đó chôn theo làm bạn với ngươi. Yên tâm, Hoàn Nhan Khang sẽ không chạy trốn được đâu. Ta tạm thời không tìm được hắn, trước tạm thời sống ở chỗ của Hoàn Nhan Hồng Liệt, chờ khi thời cơ đến, ta sẽ đem cẩu tặc tử kia giết chết báo thù cho ngươi. Khắc nhi, ngươi ở trên trời phù hộ cho cha. Chờ cha luyện thành Cửu Âm Chân Kinh, sẽ đem cả võ lâm náo loạn ngược lên hả giận cho ngươi”- Nói xong, hắn phi thân rời đi.