Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 11: Giải quyết hôn sự (thượng)



Edit: Vân Nhi

Ngày hôm đó, sau khi ăn điểm tâm xong ba thầy trò, cha con đang ngồi nói chuyện phiếm thì chợt thấy ách bộc cầm danh thiếp báo lại. Thì ra là Âu Dương Phong mang theo Âu Dương Khắc tới cầu hôn. Hai sư tỷ muội hai bộ quyền này trao đổi ánh mắt với nhau, nhân lúc Niệm Từ quấn lấy Hoàng Dược Sư thì Dung Nhi cấp bách viết một tờ giấy báo cho Quách Tĩnh và Chu Bá Thông nhanh chóng đến Tích Thúy Đình cướp cô dâu.

“Sư phụ, Âu Dương Khắc sao lại có thể vô sỉ như vậy, dám lên đảo cầu hôn? Ngay từ lúc ở vương phủ Hoàn Nhan của Kim Quốc hắn đã biết được thân phận của sư muội mà vẫn có thể cùng một đám ô hợp bao vây chặn đánh. Sau đó ở miếu thổ địa Tô Châu, đầu tiên là suýt nữa khinh bạc ta, sau đó lại khi dễ Mai sư tỷ đôi mắt không nhìn thấy. Nếu không phải là sư phụ kịp thời xuất hiện, thì ngày đó hai chúng con đã chết rồi”- Niệm Từ nhân cơ hội nói xấu Âu Dương Khắc.

“Hài tử không hiểu chuyện, chớ có nói lung tung”- Hoàng Dược Sư vốn là đang rất cao hứng Âu Dương Phong vì cháu mà tự mình đến đây cầu hôn, nhưng nghe những lời đệ tử mình nói khiến cho hắn cảm thấy không vui lắm. Dọn dẹp một lúc Hoàng Dược Sư mang theo nữ nhi cùng với đồ đệ đi tới Tích Thúy Đình chờ đợi đón tiếp hai chú cháu Âu Dương Phong. Trên đường tới đó, Niệm Từ phát huy đầy đủ ưu điểm của Đường Tăng ( ý là nói nhiều), ở bên tai Hoàng Dược Sư thao thao bất tuyệt nói về chuyện hư hỏng của Âu Dương Khắc: nói hắn thị thiếp đông đảo có thể so được với hậu cung, nói hắn lăng nhăng đạo đức bại hoại, ám chỉ hắn nam nữ thông ăn, quan hệ đồng tính, còn nuôi cả luyến đồng, thậm chí đem cả chuyện hắn có thể là con tư sinh của Âu Dương Phong nói ra. Dung Nhi nghe xong thấy rất hứng thú.

“Sư tỷ, làm sao tỷ biết được?”

“Đừng quên ban đầu là nghĩa huynh của tỷ đề nghị Hoàn Nhan Hồng Liệt mời Âu Dương Khắc, trước đó dĩ nhiên hắn đã phải điều tra tử tế rồi. Đây đều là do Dương Khang nói cho ta biết. Nếu không phải là do hắn tới cầu hôn, sợ làm trễ nãi việc chung thân của sư muội, tỷ mới nói ra cho mọi người biết, nếu không tỷ sẽ không lên tiếng làm gì, tránh cho mọi người nói tỷ là người ba hoa.”- Niệm Từ có cảm giác mình đã dội nước bẩn lên người Âu Dương Khắc hơi bị nhiều, ánh mắt của Hoàng Dược Sư nhìn nàng rõ ràng có mang theo vẻ hoài nghi, nên nàng đành mang Dương Khang ra làm lá chắn cho mình. Trong khoảng thời gian này, thường xuyên tiếp xúc với nhau, Hoàng Dược Sư cùng nữ nhi và đồ đệ ba người tương đối hòa hợp. Hoàng Dược Sư không biết đùa, là người rất ít nói chuyện mà có nói cũng dùng giọng mũi trả lời, Dung nhi thì hoạt bát cơ trí, khi bị đụng tới nhược điểm thì liền biến thành bạo long khủng bố, Niệm Từ thì trầm ổn, giỏi về làm chính trị, cứ như ruồi bọ bên tai ong ong mãi, cho đến lúc nàng đạt thành ý nguyện mới thôi.

Trong rừng trúc có tòa đình nghỉ mát bằng trúc, phía trên có một bức hoành phi đề ba chữ “Tích Thúy Đình” lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Hai bên cột treo một đôi phó liễn, chính là hai câu thơ “Đào hoa ảnh lý phi thần kiếm, Bích hải triều sinh án ngọc tiêu”. Hai câu thơ này đã bao hàm hai loại tuyệt kỹ tự sáng tao ra của Hoàng Dược Sư:công phu nhanh như phi đao, đẹp như âm thanh của tiếng tiêu. Đôi liễn này cũng khắc họa về cuộc đời của hắn, trong đời hắn không thể tách rời cây đào cùng với biển rộng, hoa đào rực rỡ tuyệt đẹp còn biển rộng mãnh liệt bao la giống y như tính cách của hắn. Ba thầy trò ngồi trong đình, Niệm Từ phải lo ứng phó với những câu hỏi của Dung nhi.

“Sư tỷ, cái gì gọi là nam nữ thông ăn, cái gì gọi là đoạn tụ chi phích?” Dung nhi quả thực là một đứa trẻ ham học hỏi, cái gì cũng muốn biết, lúc này còn chưa rảnh suy nghĩ sao Quách Tĩnh tới giờ còn chưa tới.

“Tiểu hài tử đừng hỏi nhiều, chờ ngươi trưởng thành thì ngươi sẽ biết”- Niệm Từ bây giờ đã có được cảm giác làm sư tỷ là như thế nào.

“Tỷ chỉ hơn muội có ba tuổi, tại sao tỷ có thể biết mà muội lại không được?” Tiểu bảo bảo tò mò lại tiếp tục đặt câu hỏi.

“Sư tỷ ngươi là từ nhỏ phải lo sinh kế, vào nam ra bắc mãi võ, bị buộc phải trưởng thành sớm hơn. Ngươi cũng muốn bị như vậy sao?” Hoàng Dược Sư rốt cục cũng không chịu được những câu hỏi của nữ nhi, lên tiếng, đồng thời quay sang liếc mắt nhìn Niệm Từ, ý bảo nàng đừng có ở chỗ này xoáy vào những đề tài đó nữa.

Đúng lúc ấy, có hai người theo ách bộc từ trong rừng trúc đi ra. Người đi trước mặc một chiếc trường bào sa tanh màu trắng thêu hoa kim tuyến, cầm chiết phiến trong tay, chính là Âu Dương Khắc. Khi tới gần đình trúc, hắn hắng giọng nói:

“Tây vực Âu Dương tiên sinh bái kiến đảo Đào Hoa Hoàng Đảo chủ!”

Niệm Từ chăm chú nhìn người đứng phía sau lưng Âu Dương Khắc, nhưng chỉ thấy hắn thân hình cao lớn, cũng mặc bạch y, bị Âu Dương Khắc che khuất, nên không thể nhìn thấy diện mạo của hắn. Hoàng Dược Sư bước ra phía trước, Niệm Từ cùng với Hoàng Dung đi sát phía sau ra đón. Âu Dương Phong bước nhanh về phía trước mấy bước, hướng về phía Hoàng Dược Sư tán tụng chào hỏi, Hoàng Dược Sư đáp lễ.

Âu Dương Khắc cũng quỳ sụp xuống đất, nói:“Tiểu tế ra mắt nhạc phụ đại nhân, kính chúc nhạc phụ đại nhân kim an!” - Vừa nói vừa định dập đầu, Âu Dương Khắc đột nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ nâng mình lên, khiến cho động tác muốn dập đầu hạ bái không thể hoàn thành.

“Hiền chất trước tiên chớ vội bái lạy ta. Ta không nhớ ta đã từng đem nữ nhi gả cho ngươi lúc nào. Có phải không, Âu Dương huynh?”- Hoàng Dược Sư cười nhìn về phía Âu Dương Phong.

“Ha ha ha! Đây không phải là nên trách huynh nuôi nữ nhi bảo bối quá đẹp, để cho Khắc nhi không thể tự kiềm chế tình cảm của mình, sai bồ câu đưa thư cho ta, năn nỉ ta cấp tốc tới đảo Đào Hoa cầu hôn sao. Ta nghĩ Bạch Đà Sơn cùng với đảo Đào Hoa môn đăng hộ đối, mà hai đứa lại có tình cảm với nhau, chúng ta là trưởng bối cớ sao lại không tác hợp cho chúng”- Người mới tới có giọng nói rin rít như âm thanh của kim loại, nghe được hết sức chói tai.

“Hắn đã từng cùng người khác ăn hiếp đồ nhi mắt mù của ta, sau lại bày xà trận tấn công nàng ta, ta cũng muốn nhìn xem một chút hắn có bao nhiêu đạo hạnh”- Hoàng Dược Sư nói.

“Đó chỉ là hiểu lầm nho nhỏ, Hoàng huynh không cần để ý. Hài tử của ta đây còn không xứng với thiên kim tiểu thư của ngươi sao?”- Âu Dương Phong tiếp tục cười ha hả. Hắn sờ tay vào ngực, móc ra một hộp gấm, mở nắp hộp ra, chỉ thấy bên trên lớp gấm trong hộp để một viên cầu lớn như trứng bồ câu màu vàng, màu sắc tối tăm không có gì thu hút, cười nói: “Viên này là “Thông tê địa long hoàn” lấy được từ dị thú của Tây Vực, sau khi trải qua sự tinh luyện cùng thảo dược của ta, chỉ cần bỏ ở trong người sẽ bách độc bất xâm, khắp thiên hạ chỉ có một viên này thôi. Về sau Hoàng tiểu thư làm cháu dâu ta, sẽ không cần sợ hãi độc trùng rắn độc của ta nữa. Viên Địa Long Hoàn này công dụng không phải nhỏ, nhưng cũng không phải là kỳ trân dị bảo gì. Phụ thân tiểu thư tung hoành thiên hạ, trân bảo gì lại chưa thấy qua? Ta đây lấy vật này làm hạ lễ ra mắt, thật làm cho huynh ấy chê cười rồi.”- Hắn vừa nói vừa đưa hộp gấm ra. Âu Dương Phong là vua độc vật, lại đem bảo vật tránh độc tặng cho Hoàng Dung, đủ thấy ý cầu hôn rất chân thành, khiến cho Hoàng Dược Sư không thể nổi lên được lòng nghi kỵ đối với hắn.

“Lễ ra mắt của Âu Dương tiền bối thật đúng là quá nặng. Đáng tiếc là Dung nhi muội ấy không thể nhận được, người đưa tới chậm rồi”- Dung nhi không có đưa tay nhận lấy, nên Niệm Từ ở một bên trả lời thay.

“Cái gì? Ngươi nói vậy là sao? Ngươi là ai?” Âu Dương Phong hỏi.

“Vãn bối Mục Niệm Từ, là đệ tử mới nhập môn của đảo Đào Hoa, xin ra mắt Âu Dương tiền bối” Nàng thi lễ với hắn và nói.

“Dung nhi sư muội đã có hôn ước, là hoa đã có chủ. Niệm Từ xin thay mặt đảo Đào Hoa xin cảm ơn tình nghĩa của Âu Dương công tử, và cũng chỉ có thể nói một câu xin lỗi” - Niệm Từ vừa nói vừa len lén nghiêng mắt nhìn sư phụ mình, vạn nhất Hoàng Dược Sư không thích mình tự tiện làm chủ từ chối hôn sự này, thì tuồng vui này thật đúng là không biết làm thế nào để hạ màn xuống đây. Bản thân mình mấy hôm nay quạt gió thổi lửa, Dung nhi thì thái độ kiên định, cộng thêm bận tâm về sư phụ Hồng Thất Công của Quách Tĩnh, thái độ của Hoàng Dược Sư đối với Âu Dương Khắc phải rất tạm bợ mới đúng.

“Không biết vị công tử kia của Hoàng tiểu thư là ai?” Âu Dương Phong hỏi.

“Là Quách Tĩnh, đệ tử nhập thất của bang chủ Cái Bang Hồng Thất Công. Thất Công lão nhân gia ông ấy rất đồng ý hôn sự này, đã bỏ xuống sự vụ trong bang, đang trên đường đi tới đảo Đào Hoa, có thể rất nhanh sẽ đến đây. Ông ấy tính tự mình sẽ hướng đến sư phụ của vãn bối cầu hôn, cũng đã ủy thác Chu Bá Thông tiền bối của Toàn Chân giáo làm bà mai cho hôn sự này.”- Nàng nhìn thấy sư phụ đối với việc mình nhúng tay vào không có phản ứng, lá gan nàng dần dần to lên.

“Hoàng huynh, anh em ta từ biệt ở Hoa Sơn đã hơn hai mươi năm qua rồi. Ta thấy Hoa Sơn Luận Kiếm sắp đến gần, Hoàng huynh lại đem nữ nhi gả cho đồ đệ của Hồng Thất Công, lại nhờ Toàn Chân giáo làm bà mai, đóng cửa một nhà làm hôn sự. Ta ở chỗ này chúc mừng Hoàng huynh lần Hoa Sơn Luận Kiếm này chưa bắt đầu đã thắng trước được hai nhà rồi”- Âu Dương Phong âm hiểm ám chỉ Hoàng Dược Sư vì Hoa Sơn Luận Kiếm nên dựa vào nữ nhi để lôi kéo nhưng người khác, làm giao dịch mờ ám.

Hoàng Dược Sư khẽ mỉm cười, cũng không có vì lời nói khích bác của Âu Dương Phong mà nóng giận. Lập tức từ trong áo lấy ra tiêu ngọc, nói:

“Khách từ phương xa tới, ta sẽ thổi một khúc để tiêu khiển cho cố nhân. Xin mời ngồi từ từ thưởng thức”

“Hay lắm! Khó được may mắn nghe tiếng tiêu của Hoàng huynh, kẻ hèn này cả gan được cùng diễn tấu với huynh”- Hắn vỗ tay hai cái, một thị nữ ôm một cây đàn tranh bằng sắt tiến lên phía trước.

Hoàng Dược Sư cười nói: “Chúng ta cùng hợp tấu một khúc”

Nghe được những lời ấy, Âu Dương Khắc vội vàng xé một mảnh vải đem nhét kín hai tai.

“Cha ta muốn thổi tiêu cho ngươi nghe, là đã cho ngươi bao nhiêu là sĩ diện, ngươi lại bịt kín lỗ tai, cũng là quá vô lễ đi! Đi tới đảo Đào Hoa làm thượng khách mà lại dám can đảm vũ nhục chủ nhân”- Hoàng Dung lên tiếng.

Hoàng Dược Sư nói: “Đây không tính là vô lễ được. Hắn không dám nghe tiếng tiêu của cha, chính là tự mình biết mình. Lúc trước hắn đã từng nghe qua rồi! Hahaha. Kỹ năng đánh thiết tranh của Âu Dương huynh là tuyệt nhất thiên hạ, con có bao nhiêu bản lãnh mà dám nghe? Đó là chuyện dễ dàng thử nghiệm sao?” -nói xong hắn lấy từ trong lòng ra một cái khăn lụa xé làm hai mảnh đưa cho nàng che hai lỗ tai lại.

“Niệm Từ, ngươi cũng đem hai lỗ tai bịt lại, tránh bị ảnh hưởng” Hoàng Dược Sư lại quay đầu dặn dò Niệm Từ.

“Không sao! Con đang muốn nghiệm chứng nội công của con đã đạt đến mức độ nào, sư phụ không cần lo lắng.”- Nàng thầm nghĩ, nếu Bích Hải Triều Sinh Khúc của Hoàng Dược Sư không ảnh hưởng được tới mình, thì thiết tranh của Âu Dương Phong cũng sẽ không làm gì được mình. Dù sao ở thời hiện đại mình cũng thường đi quầy bar xem biểu diễn nhạc Rock, cái lực rung động đó người bình thường cũng không có chịu nổi nha!”

“Dung nhi tới đây, chú ý tình trạng của sư tỷ con. Nếu có chuyện gì thì đặt tay ở huyệt đại chuy, nhẹ nhàng truyền nội lực giúp nàng ấy trấn định, để không bị tẩu hỏa nhập ma”- Hoàng Dược Sư cũng không phản đối, còn quay sang nữ nhi dặn dò.

Âu Dương Phong nói: “Công phu của đệ không tới nơi, muốn xin Hoàng huynh nhường cho ta ba phần!”

Hắn khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn, nhắm mắt vận khí trong chốc lát, năm ngón tay phải cử động, âm thanh lạch cạch leng keng vang lên. Tần Tranh* âm điệu vốn chua xót mãnh liệt, hắn lại dùng thiết tranh Tây Vực nên thanh âm càng thêm thê lương. Chỉ nghe tiếng đàn tranh vang lên gấp gáp hơn, càng về sau càng giống Kim cổ tề minh, vạn mã bôn đằng*. Bất ngờ một luồng tiếng tiêu mềm mại tinh tế réo rắt vang lên sâu kín hòa vào trong thanh âm của đàn tranh. Thanh âm của Thiết tranh mặc dù vang to, nhưng lại thủy chung không thể giấu được tiếng tiêu, hai luồng âm thanh cùng vang lên, âm điệu cực kỳ quái dị. Thanh âm của thiết tranh tựa như tiếng vượn hú, tiếng quỷ khóc nửa đêm, còn tiếng tiêu ngọc thì tựa như tiếng phượng hót, tiếng nói thì thầm trong khuê phòng. Một loại hết sức thê lương bi ai, một loại thì mềm mại uyển chuyển đáng yêu, một loại cao, một loại thấp, cái này tiến thì cái kia lui, hoàn toàn khác biệt.

Niệm Từ ngồi xuống ngay tại chỗ, an tĩnh tinh thần, gạt bỏ suy nghĩ, vận nội công đạo gia của Toàn Chân Giáo, nhịp tim liền chậm đi. Rất nhanh, tâm tư của nàng liền yên tĩnh như nước. Hoàng Dung vốn là đang cười tủm tỉm nhìn hai người vừa đàn vừa thổi sáo, nhưng sau khi thấy hai người họ thần sắc trịnh trọng, phụ thân nàng đứng dậy vừa đi vừa thổi, dưới chân đạp phương vị bát quái thì nàng biết đây là lúc phụ thân nàng sử dụng nội công thượng thừa thường ngày tu luyện. Hẳn là đối thủ lần này cực kỳ lợi hại, cho nên phụ thân nàng phải dốc toàn lực để đối phó như vậy. Nhìn lại Âu Dương Phong mới thấy, đỉnh đầu hắn giống như lồng hấp, từng sợi nhiệt khí bốc thẳng lên, hai tay đánh đàn, tay áo khua ra từng trận tiếng gió, nhìn bộ dáng hắn cũng là không dám lơ là một chút nào. Sau gần một canh giờ tranh đấu, hai người đang chuẩn bị tiếp tục giao trận để phân định thắng bại thì phía xa ở trên biển chợt mơ hồ truyền đến một hồi tiếng huýt gió. Hoàng Dược Sư cùng với Âu Dương Phong đồng thời chấn động, tiếng tiêu cùng tiếng đàn tranh nhất thời cũng chậm lại. Tiếng huýt gió kia càng lúc càng tới gần, hình như là có người đang đi thuyền đến gần đảo. Âu Dương Phong phất tay bắn ra tiếng đàn, boong boong hai cái, như tiếng xé vải, tiếng huýt gió ở nơi xa kia cũng đột nhiên cất cao, chạm vào tiếng đàn của hắn. Chỉ một lúc sau, ống tiêu của Hoàng Dược Sư cũng tham gia vào trận chiến, tiếng tiêu có lúc cùng tiếng huýt gió tranh chấp, có khi lại cùng tiếng đàn tranh đấu, ba loại âm thanh liên tiếp chiến đấu hăng say cùng nhau.

Sau khi tiếng huýt gió gia nhập trận chiến so kè nội lực của ba vị tuyệt thế cao thủ thì nhất thời Niệm Từ không thể chịu đựng được, trên đầu bốc lên khí trắng còn trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Dung Nhi thấy thế liền nhanh chóng đặt bàn tay lên cổ nàng truyền nội lực để tương trợ, nhưng không biết vì lẽ gì mà giống như bỏ bùn vào nước không có chút tác dụng nào. Đang lúc nàng lúng túng không biết phải làm sao, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người nhẹ nhàng đẩy nàng ra, đem tay để lên cổ Niệm Từ giúp nàng một tay. Thì ra là Chu Bá Thông kịp thời chạy tới. Chu Quách hai người sau khi nhận được tờ giấy của Dung Nhi thì lập tức chạy đi. Đáng tiếc là không có Niệm Từ dẫn đường nên bọn họ rất nhanh bị lạc trong đào hoa trận, nhờ có tiếng tiêu cùng tiếng đàn vang lên bọn họ mới tìm được đường thoát ra đi tới nơi này. Vừa đến nơi, để đề phòng bất trắc, hai người vội vàng ngồi xuống vận nội công. Những ngày gần đây vì dạy Quách Tĩnh Cửu Âm Chân Kinh nên Chu Bá Thông vô tình thông suốt được lý luận bên trong của võ công, phát hiện ma âm kia đối với mình không có tác dụng hắn liền đứng dậy, lấy vải nhét vào lỗ tai Quách Tĩnh sau đó chạy tới chỗ của Niệm Từ kịp thời giúp đỡ.