Sống Lại So Chiêu Cùng Tình Địch Ngự Tỷ

Chương 47: Lạc thú đều sản sinh từ trong nhà



Dung Tiểu Kỳ cũng không phải là muốn đùa giỡn Trạm Hải Lam lúc này cũng đang tâm tình không vui, chỉ là thấy dáng dấp Trạm Hải Lam sốt ruột như vậy, bỗng nhiên nghĩ Trạm Hải Lam có thể bị lời vừa rồi của nàng nhiễu loạn nhân tâm.

"Dung tiểu thư, nếu như em có bên thứ ba có thể bảo chứng an toàn của em, nói cho chị biết địa chỉ, chị hiện tại đưa em qua." Trạm Hải Lam nhàn nhạt nói, an tĩnh lái xe trên đường cái.

Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, thở dài: "Bên em bây giờ không có người như vậy, nếu như nói đến người quan trọng, trước đây nhưng thật ra có một người."

Trạm Hải Lam hời hợt đáp một tiếng, nhìn Dung Tiểu Kỳ một chút nói: "Hiện tại thì sao?"

Dung Tiểu Kỳ hăng hái nhìn Trạm Hải Lam: "Trạm đổng có hứng thú?"

Trạm Hải Lam hết sức chuyên chú nhìn phía trước, đối Dung Tiểu Kỳ nói: "Dung tiểu thư nếu muốn nói tự nhiên sẽ nói cho chị biết, nếu không muốn nói chị thế nào hỏi cũng hỏi không ra."

Dung Tiểu Kỳ liếc Trạm Hải Lam: "Chị nói chính là tiêu chuẩn của bản thân chị, em mới không có nhiều khuôn sáo như vậy. Nói đến người mình thích, ai không có vài đối tượng khắc cốt ghi tâm? Hiện tại coi như là học sinh trung học cũng có luyến ái lần thứ hai đi. Đau khổ vì tình thì có gì lạ."

"Đau khổ vì tình, cũng không có nghe em nhắc qua." Trạm Hải Lam vẫn như cũ nhàn nhạt, ngoài cửa sổ bóng đèn đường hắt lên trên mặt nàng nhất nhất đảo qua bóng ma. Dung Tiểu Kỳ nghĩ, Trạm Hải Lam hơn phân nửa là tâm lý không bình thường, bí mật Trang Uẩn Nhiên bị nàng biết, cho nên Trạm Hải Lam hiện tại muốn tìm tòi về một bí mật của nàng, bằng không thì tâm lý thất thường đến ngủ không được. Dung Tiểu Kỳ cắn môi, Trạm Hải Lam thực sự là lòng dạ hẹp hòi. Bất quá...Đây giống như là lần đầu tiên cùng Trạm Hải Lam trò chuyện về tình cảm riêng tư, hơn nữa là ở hoàng hôn, bầu không khí này cùng tràng cảnh này, kỳ thực dễ làm cho say mê.

"Em tại thời kì thiếu nữ từng rất thích một người." Dung Tiểu Kỳ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, "Cô ấy rất đẹp, cũng ưu tú, ca tốt, trình diễn tốt, em vì muốn đứng bên cạnh cô ấy nên mới quyết định vào giới giải trí. Kỳ thực lúc đó người đại diện của em nói cho em biết, cho dù em nỗ lực đến thế nào cũng sẽ không có thành tựu gì lớn, tối đa vỗ vỗ quảng cáo nhi đồng, sắm vai một thiếu nữ thanh thuần. Hắn nói em ngay cả cơ hội chuyển hình cũng không có. Thế nhưng em vẫn một mực kiên trì, bởi vì em đang vì yêu mà nỗ lực."

Trạm Hải Lam quay đầu lại nhìn Dung Tiểu Kỳ một chút, nói: "Sau đó thế nào?"

Dung Tiểu Kỳ vuốt tóc: "Đương nhiên là bi kịch xong chuyện."

Trạm Hải Lam không có hỏi lại, Dung Tiểu Kỳ chỉnh lý một chút tâm tình, nói: "Cô ấy cùng nữ nhân khác bên nhau, then chốt nhất chính là, em phát hiện cô ấy cho tới bây giờ cũng không có yêu mình."

Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ, nhàn nhạt nói: "Xem ra em đã từ trong tình cảm quá khứ đi tới."

Dung Tiểu Kỳ liếc mắt nhìn Trạm Hải Lam, nói: "Thời gian luôn sẽ hòa tan tất cả."

Dung Tiểu Kỳ nghĩ bản thân cũng không tin tưởng những lời này, làm sao thời gian có thể xoá đi tất cả, nếu không phải chính tay nàng đòi lại, mới sẽ không bình tâm tĩnh khí tiếp tục sinh tồn. Thế nhưng hiện tại cũng không thể cho Trạm Hải Lam ghi sâu ý niệm này trong đầu, bởi vì tâm tình Trạm Hải Lam lúc này nhất định không yên ổn, bằng không nàng ấy sao có thể nhàn hạ thoải mái một buổi tối chở nàng đi hóng gió.



"Cho nên, Dung tiểu thư, em hiện tại có người có thể ở cùng không?" Trạm Hải Lam hợp thời nói ra, thuận tiện quét Dung Tiểu Kỳ.

Dung Tiểu Kỳ lắc đầu: "Không có." Trạm Hải Lam để làm chi luôn luôn trạc vết sẹo người.

Trạm Hải Lam gật đầu nói: "Vậy đi nhà của chị, quyết định như vậy đi."

Quyết định như vậy đi, ý tứ là quyết định đưa ra không thể dị nghị, không thể đổi ý, không thể sửa chữa. Dung Tiểu Kỳ kinh ngạc đến nói không nên lời, Trạm Hải Lam hiển nhiên đã làm tốt quyết định, đồng thời không cho thay đổi.

Lần thứ hai đi tới nhà Trạm Hải Lam, Dung Tiểu Kỳ cảm giác có chút hoảng hốt, lần trước tới là lúc nào đã nhớ không được, thế nhưng trong nhà Trạm Hải Lam, nói như thế nào nhỉ, sở hữu bài biện cùng gia cụ cũng không có biến qua, không có mảy may di chuyển.

Ly thủy tinh củ ấu toàn bộ 60 độ nghiêng hướng ban công, hoa bách hợp trên bệ cửa sổ vĩnh viễn là cắm một dài một ngắn, cành dài cao hơn cành ngắn luôn ở khoảng hai bàn tay người.

Dung Tiểu Kỳ nhịn không được hỏi: "Chị sẽ không phải có chứng ép buộc hay khiết phích đi."

Trạm Hải Lam đang phao trà, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Theo như lời em, mao bệnh này chị cũng không có."

Dung Tiểu Kỳ hỏi: "Vậy trong nhà chị vì sao thật lâu thật lâu cũng không có biến đổi?"

Trạm Hải Lam nói: "Bởi vì a di phụ trách quét tước có chuẩn mực công tác, yêu cầu gia cụ phải bày như thế nào, hoa tươi phải bày như thế nào, dì ấy đều là dựa theo chương trình làm việc, cho nên là hiệu quả này."

"Chị đều gọi a di tới quét tước?" Dung Tiểu Kỳ lúc này mới minh bạch hóa ra Trạm Hải Lam cũng không phải như vậy nhàn hạ thoải mái quét tước gian phòng, "Em còn tưởng chính chị tranh thủ lúc rảnh rỗi làm."

Trạm Hải Lam đem trà cụ tinh xảo bày ở trên bàn trà trước mặt Dung Tiểu Kỳ, nói: "Chị cũng không có bận rộn như vậy, chỉ bất quá không có tâm tình làm việc này mà thôi."

Dung Tiểu Kỳ nói: "Chị suốt ngày thấy đồng nhất một góc hoa, đồng nhất một cái ly, sẽ không cảm giác một chút cũng không thú vị sao?"

Trạm Hải Lam nhàn nhạt nói: "Nơi ở chỉ bất quá là chỗ nghỉ ngơi tạm thời, có lạc thú gì đặc biệt?"

"Đương nhiên là có!" Dung Tiểu Kỳ nhịn không được phản bác, "Nhân sinh rất nhiều lạc thú đều là ở nhà sản sinh, thế nào sẽ không có lạc thú."

"Vậy em nói một chút, đều có cái lạc thú gì." Trạm Hải Lam dùng thìa đều đều khuấy một khối đường.

Dung Tiểu Kỳ suy nghĩ rất nhanh nói: "Tỷ như chị cùng người yêu thích làm cơm ăn, hai người cùng nhau giặt quần áo, thu thập gian phòng, chọn mua hoa lá, cho dù chỉ là oa trên sô pha nhìn TV cũng tốt."

Trạm Hải Lam nhàn nhạt nói: "Chị cũng không có người yêu thích."

Dung Tiểu Kỳ ngẩn người nhìn Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam biểu tình rất bình tĩnh, căn bản là như đang kể rõ một chuyện hoàn toàn cùng bản thân không quan hệ. Dung Tiểu Kỳ rốt cuộc hỏi: "Trang Uẩn Nhiên cũng không phải sao?"

Trạm Hải Lam như trước trấn định tự nhiên vuốt vuốt tách trà: "Cô ấy là người quan trọng."

Dung Tiểu Kỳ thiếu chút nữa bị nghẹn chết, cái gì quan trọng hay không quan trọng chứ, nàng mới không cần nghe lời nói không hề dinh dưỡng này. Nàng chỉ muốn biết rốt cuộc Trạm Hải Lam cùng Trang Uẩn Nhiên là quan hệ gì, có hay không cái loại tình cảm được gọi là gian tình.

Thế nhưng đương nhiên không thể cứ như vậy trực tiếp hỏi ra miệng, cho nên Trạm Hải Lam thực sự khiến người tức chết đi được.



Dung Tiểu Kỳ tự trấn định lại, thay đổi một loại phương thức hỏi: "Nếu như chị tìm đối tượng, Trang tiểu thư là người thứ nhất được đề cử sao?"

Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ, thở dài, nói rằng: "Cô ấy cùng chị có phẩm vị nghệ thuật tương đồng, chúng ta thưởng thức cùng một bộ phim, hướng tới đắp nặn đồng dạng vai, duy nhất không giống chính là cô ấy tính cách lãnh đạm, trong giới giải trí cũng không có bằng hữu gì."

Dung Tiểu Kỳ hiểu rõ nói: "Trang tiểu thư cũng là loại hình chị rất thưởng thức sao?"

"Cô ấy cùng những người xung quanh rất khác biệt, lúc chị ở bên cô ấy, cảm giác rất thư thái, lúc đó người đại diện của chị đang tìm kiếm diễn viên mới, vì vậy chị liền đề cử cô ấy."

"Sau đó thế nào?" Dung Tiểu Kỳ mơ hồ nghĩ đây là bi kịch bắt đầu.

Trạm Hải Lam ngừng động tác trong tay, trầm mặc một trận mới nói: "Có một ngày, đạo diễn đột nhiên gọi điện thoại cho chị, nói Trang tiểu thư bởi vì một cái quảng cáo thụ thương, lúc đó thụ thương rất nghiêm trọng, toàn bộ thân thể đều là huyết, thời điểm chị chạy tới bệnh viện, cô ấy đã được đưa đến phòng cấp cứu."

Dung Tiểu Kỳ nhìn biểu tình Trạm Hải Lam, nói: "Đây chỉ là ngoài ý muốn." Trang Uẩn Nhiên là trong lúc quay phim xảy ra chuyện, thì liên quan gì đến Trạm Hải Lam, vì sao cô ta lại muốn cùng Trạm Hải Lam thành người xa lạ?

"Cho nên?" Dung Tiểu Kỳ càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, "Cho nên Trang Uẩn Nhiên trách giận đến trên người chị?"

Trạm Hải Lam lắc đầu: "Cái quảng cáo kia vốn là chị nhận, sau mới biết được người đại diện hiểu rõ quảng cáo kia có nguy hiểm, cố ý không cho chị đi, trái hợp đồng phải đền bù gấp bội,

cho nên hắn an bài Trang tiểu thư đi."

Dung Tiểu Kỳ lấy làm kinh hãi: "Chị không có phản đối sao?"

Trạm Hải Lam thở dài: "Lúc đó chị cũng không biết, chỉ nghe người đại diện nói quảng cáo kia có thể tìm thế thân, chị nghĩ không sao nên đáp ứng, không nghĩ tới hắn tìm thế thân là Trang tiểu thư."

Dung Tiểu Kỳ thở ra một hơi: "Cho nên, đây là hiểu lầm sao?"

"Đều không phải hiểu lầm, đều là trách nhiệm của chị, chị tin lầm người đại diện, biết rõ Trang tiểu thư là lần đầu tiên phách quảng cáo, cũng hoàn toàn không có nói cô ấy phải chú ý an toàn, cô ấy trước khi quay chụp có nói cho chị biết, cô ấy đã mất ngủ vài ngày, tại phim trường khẳng định sẽ tinh thần không tốt, nếu như chị có thể..."

Trạm Hải Lam nói đến đây, bỗng nhiên nhắm mắt lại đi tới bên cửa sổ, như tượng điêu khắc nửa ngày cũng không nhúc nhích.

"Trang tiểu thư nói chỉ có diễn xuất mới có thể làm cô ấy cảm thụ được giá trị sinh mệnh, cô ấy là vì diễn mà sinh, thế nhưng bởi vì chị, sở hữu sức sống cùng mộng tưởng của cô ấy, đều bị hủy."

Thanh âm Trạm Hải Lam tại gian phòng rộng lớn nghe phá lệ trong trẻo tịch liêu, bên cửa sổ có một vòng trăng bạc, ánh trăng hôn ám xuyên thấu qua cửa sổ thuỷ tinh, chiếu xạ vào trong phòng một âm ảnh.

Thân thể đơn bạc của Trạm Hải Lam càng có vẻ gầy yếu.

Dung Tiểu Kỳ đứng lên, đi tới phía sau Trạm Hải Lam, bỗng nhiên rất muốn cứ như vậy ôm lấy nàng, mặc kệ là cái ôm này mang tính chất gì, mặc kệ không nên tại thời gian Trạm Hải Lam hồi ức nữ nhân khác ôm nàng. Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên rất muốn, rất muốn đem nàng kéo vào trong lòng.

Dung Tiểu Kỳ cắn răng, đang muốn giơ lên cánh tay, đã thấy Trạm Hải Lam bỗng nhiên quay người, trực tiếp đưa tay ôm nàng.

Dung Tiểu Kỳ sửng sốt một chút, đầu Trạm Hải Lam dựa vào vai trái nàng, tóc trước trán Trạm Hải Lam nhẹ nhàng ma sát vành tai nàng.



Trạm Hải Lam ôm chặt lấy nàng, hơn phân nửa thân thể đều dán sát vào nàng, bờ vai đẹp của nàng ấy hình như đang hơi rung động, nàng ấy đang khóc sao?

Dung Tiểu Kỳ giơ lên cánh tay, ôm sát thắt lưng Trạm Hải Lam. Thắt lưng Trạm Hải Lam, hảo tế hảo nhuyễn, sẽ không phải như thế bị nàng ôm đứt đi?

Dung Tiểu Kỳ vừa nghĩ như thế, hơi chút thả lỏng sức, thế nhưng vai Trạm Hải Lam tần suất run run không có chút nào chậm lại, trái lại, hình như càng thêm nhiều.

Lúc này, hẳn là, phải nói cái gì an ủi. Thế nhưng muốn thế nào an ủi đây?

Nói Trang Uẩn Nhiên trách sai người, nói người đại diện kia đáng bị thiên đao vạn tiễn, hay là nói Trạm Hải Lam thánh mẫu quang hoàn tràn lan?

Hình như, cũng không hợp đi...

Dung Tiểu Kỳ cắn cắn môi, dừng một chút, rốt cuộc nói: "Chị như vậy, ngày mai con mắt sẽ biến thành quả đào."

Chính là nhắc nhở đến loại này công tác cuồng.

Nhưng mà Trạm Hải Lam run run cũng không bởi vì vậy mà ngừng, mơ hồ an tĩnh trái lại biến thành thấp giọng khóc nức nở. Dung Tiểu Kỳ cảm giác vai đã ướt một tảng lớn.

Không được, Trạm Hải Lam làm sao có thể như vậy khóc?

Dung Tiểu Kỳ nâng dậy Trạm Hải Lam, nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc."

Dung Tiểu Kỳ nói xong liền phủng mặt Trạm Hải Lam, thật sâu hôn lên.

Chỉ cần ngăn chặn miệng nàng, như vậy tiếng khóc sẽ không biện pháp sản sinh đi.

Dung Tiểu Kỳ một bên khen bản thân, một bên nhắm hai mắt lại.

——-