Sống Lại Năm 1977, Để Được Gần Nhau!

Chương 18: Anh ba



Anh hai Trương gia Trương Kiến Vĩ, và anh ba Trương gia Trương Kiến Nghiệp là anh em sinh đôi, là song bào thai duy nhất trong thôn, lúc trước khi sinh ra, coi như đem tới náo động không nhỏ.

Bọn họ nhỏ hơn anh cả Trương Kiến Quốc hai tuổi, bây giờ đều là 33 tuổi, khi Trương Kiến Bân sinh ra, bọn họ đã bắt đầu lên tiểu học.

May mà kém nhau nhiều tuổi, nhưng đều là bé trai nên có thể chơi đùa cùng nhau.

Cho nên, đời trước ở trong đoạn thời gian này Thẩm Nguyệt Hoa ở Trương gia, mấy người anh em của Trương Kiến Bân đều đối với cô không tệ, ít nhất trong vòng mấy tháng cô bị bệnh liệt giường, công việc trên tay cô đều là đàn ông Trương gia giúp đỡ hoàn thành.

Mà sau khi nhiều năm như vậy trôi qua, tuy Thẩm Nguyệt Hoa đã quên không ít, nhưng đối với chuyện năm đó luôn có ấn tượng, đại khái biết được cá tính của mấy anh em này.

Nói ra, anh cả Trương Kiến Quốc, tính tình trầm mặc ít nói, ở nhà ít khi nói gì, nhưng mỗi một lần nói chuyện, anh chị em trong nhà đều nghe lời anh ta.

Còn anh hai Trương Kiến Vĩ, là người làm ruộng giỏi giang, rất có tên tuổi ở trong thôn xóm, người ta thật sự thích làm ruộng nha, cho nên trồng ra cái gì đó, đều không giống với người khác trồng ra, tóm lại thực sự tốt hơn nhiều, coi như là một nhân tài.

Và anh ba Trương Kiến Nghiệp, tác phong nhưng lại không hề giống bất kỳ người Trương gia nào, bởi vì người ta vừa sinh ra đã trở nên đặc biệt xảo quyệt, Thẩm Nguyệt Hoa đối với hình tượng thông minh lanh lợi của hắn, ấn tượng lại càng khắc sâu.

Nên vừa rồi nhìn thấy, hai anh em này, bộ dáng đúng như trong ký ức của cô, một người thật thà phúc hậu ngay thẳng, một người thông minh lanh lợi nhanh nhẹn, tóm lại đều lợi hại.

Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ đến anh em Trương gia, liền không nhịn được nhớ tới Trương Kiến Bân.

Nói ra lúc trước cô gả cho anh, đối với những chuyện này trong Trương gia có vài phần ấn tượng, nhưng đối với Trương Kiến Bân người này, lại cũng chỉ ở trong đêm tân hôn, không ngờ trùng sinh trở về đêm tân hôn, mới có ấn tượng sâu như vậy.

Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ đến người đàn ông có ánh mắt sắc bén kia, trái lại rũ mắt xuống, im lặng yên tĩnh đứng một bên không lên tiếng.

Mà Lý Quế Phân thấy hai đứa con trai khác của mình, dắt theo con cái tới, liền cười đến không khép miệng được nói: “Làm sao tới đúng lúc như vậy, vừa khéo ngay lúc chúng ta ăn cơm, có phải hay không nắm chặt giờ cơm mà tới đó?”

Tuy bà nói như vậy, cũng tỏ ra thân thiết, dắt tay cháu trai Trương An Nhạc, nói: “A, vài ngày không thấy, Nhạc Nhạc càng ngày càng cường tráng a.”

Trương An Nhạc nghe nói như thế, tròng mắt xoay vòng, bước tới nở nụ cười, nói: “Mới không có cường tráng đâu, mẹ nấu cơm không ngon như bà nội, cháu gầy đi rồi, bà nội, cháu nhớ bà lắm.”

Lý Quế Phân nghe vậy, lại càng vui vẻ, bà vỗ vỗ tay Trương An Nhạc, đến: “Miệng mồm ngọt quá, nói vậy không phải muốn bà nội, mà là muốn ăn cơm nhà bà nội thôi, đồ tham ăn, tới đây, dẫn em cháu qua đây, làm quen với thím tư của cháu.”

Trương An Nhạc nghe nói như thế, mới chuyển ánh mắt lên người Thẩm Nguyệt Hoa, ngọt ngào gọi: “Thím tư, con là Trương An Nhạc, là cháu trai nhỏ nhất của bà nội, có điều... nếu thím tư sinh ra em trai khác, con không còn là nhỏ nhất nữa, con chính là anh trai rồi.”

Nó nói như vậy, liền kéo em gái ba tuổi Trương Đình Xuân đi tới, nói: “Đây là em gái ruột của con, rất đáng yêu, con thấy em bé cực kỳ tốt, nên hi vọng thím tư sớm sinh em bé.”

Người ở chỗ này nghe vậy, cũng nhịn không được cười lên ha hả, nó nói thích em bé một cách nghiêm túc, lại không biết ở trong mắt mọi người, nó mới đúng là một đứa bé.

Thẩm Nguyệt Hoa cong khóe miệng, thầm nghĩ: Thằng bé này rất lanh lợi đấy, đời trước cô không làm sao tiếp xúc được với người nhà anh hai và anh ba, mấy đứa con nít thì cứ lo chơi đùa, không gặp qua mấy lần.

Nhưng, đối với Trương An Nhạc, cô có ấn tượng rất sâu sắc.

Bởi vì, đơn giản là Lý Quế Phân thích cháu trai này nhất, trong nhà nó vốn là bé trai nhỏ tuổi nhất, mà từ nhỏ đã thông minh hơn người, ăn nói ngọt ngào, không ai gặp nó mà không thích, cho nên tính tình cũng càng ngày càng khôn khéo.

Nói tới thì, ba mẹ của Trương An Nhạc, là vợ chồng anh ba Trương Kiến Nghiệp.

Ba của Trương An Nhạc là Trương Kiến Nghiệp, tuy nhiên Thẩm Nguyệt Hoa và anh ba qua lại không thân, nhưng cũng nghe người trong thôn đánh giá qua Trương Kiến Nghiệp, đó chính là ba chữ: “Không an phận.”

Ở niên đại này, đều cần vâng theo quy củ làm việc, quản chế cũng đặc biệt nghiêm khắc.

Nhưng Trương Kiến Nghiệp cũng tại giai đoạn đầu năm 1970, dám cầm đồ vật trong thôn, đi ra huyện thành đầu cơ trục lợi, chính hắn ở trong thành phố có lối vươn lên, cũng nhanh có tiền bạc.

Thị trấn không thể sánh bằng ở nông thôn, đã có phiếu vé vô thành phố, những cái bình thường gì đó, tỷ như các loại thịt và trứng gà, ở nông thôn có nhiều mà cực kỳ rẻ, nhưng đem tới trong thành phố, chú ý đầu cơ trục lợi đều có thể kiếm một số tiền lớn.

Trương Kiến Nghiệp là làm cái nghề này, tuy kiếm ra tiền, nhưng liên lụy người cả thôn lo lắng hãi hùng, vài năm nay cũng có không ít người đối xử lạnh nhạt, nhưng cuộc sống gia đình của người ta tạm ổn lại trôi qua phát đạt.

Thẩm Nguyệt Hoa không biết về sau người này gặp được chuyện gì, nhưng nghĩ đến người dám xông pha lại liều lĩnh, đang bắt kịp Đại Thời Đại mở ra cải cách, đó là tuyệt đối không lo không thể kiếm tiền, không làm được sự nghiệp lớn.

Mà mẹ của Trương An Nhạc, cũng là tự mình Trương Kiến Nghiệp chọn trúng, bản thân cưới về nhà, lai lịch của người ta cũng không nhỏ, còn là một người làm công tác văn hoá có bộ dáng cũng không kém.

Lúc trước cũng là một bông hoa trong thôn, nhưng lại bị Trương Kiến Nghiệp hái xuống, gả đến Trương gia, tính tình mạnh mẽ lại thông minh lanh lợi, trong số mấy người con dâu trong Trương gia, chính là người lợi hại nhất và cũng khó đối phó nhất.

Lý Quế Phân thấy Thẩm Nguyệt Hoa cười, thì kéo tay cô nói: “Qua đây, mẹ dẫn con đi gặp những người khác trong nhà chúng ta.”

Bà nói xong, liền đến giới thiệu anh hai, anh ba, những điều này Thẩm Nguyệt Hoa đã biết, nhưng nghe lại một lần, cũng có thể tăng thêm ấn tượng, Thẩm Nguyệt Hoa mỉm cười nhớ kỹ trong lòng.

Hai người một đôi mẹ chồng nàng dâu ở chung hòa hợp, khiến cho mấy người đàn ông đều nở nụ cười.

Mà một màn này, rơi vào mắt hai người con dâu khác, đáy lòng cũng không thể thoải mái.