Sống Lại Năm 1977, Để Được Gần Nhau!

Chương 10: Bạn bè



Thẩm Nguyệt Hoa hoang mang, lúc nãy đầu choáng váng nên ngã xuống giường liền ngủ ngay, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, nhưng chắc cũng không tới bốn, năm tiếng.

Cô đi ra mở cửa, một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, xem sắc trời bây giờ, chắc khoảng bốn, năm giờ.

Cho nên, thời gian nửa vời này đến gõ cửa, tuyệt đối không phải người nhà họ Trương, bởi vì bọn họ xuống ruộng làm xong trở về cũng phải bảy, tám giờ tối, ngoài trời còn chưa tối.

Như vậy ngay lúc này, người nào sẽ tìm đến chỗ cô chứ?

Khẳng định không phải mợ, bởi vì cô nhớ rõ, sau khi cô kết hôn, mợ thu 500 đồng tiền lễ hỏi, trong lòng thấy chột dạ, cho nên không xuất hiện trước mặt mình, sợ mình đoạt lại.

Sau đó nói bóng nói gió biết mình không coi trọng số tiền này, mới vui mừng thường xuyên đến đây, mỗi lần tới đều thuận tay lấy đi vài thứ.

Lúc ấy tuổi cô còn trẻ, da mặt mỏng, tuy rằng lấy của Trương gia như vậy không tốt lắm, nhưng không chịu nổi cái tay dài của mợ, vả lại trong thôn này mình chỉ có hai trưởng bối, nên cũng im lặng không nói, nghĩ bản thân mình làm thêm việc, bù đắp vào là được.

Nhưng cho dù như vậy, cũng bị chị dâu cả bên cạnh xem thường.

Cho nên, đời trước sau khi kết hôn, trong vài ngày tân hôn, mợ chưa từng xuất hiện.

Đời trước Thẩm Nguyệt Hoa bị bệnh đến mơ màng, hiện tại đã trôi qua vài chục năm, cũng nhớ không rõ chuyện năm đó, tuy vậy hình như cũng nhớ rõ, có không ít người tới thăm mình.

Tuy nhiên, ngày tân hôn đầu tiên đã tới thăm, chính là mấy người bạn thân của cô.

Thẩm Nguyệt Hoa nhớ lại bạn bè trong thời gian này, sau đó trong đầu, tựa như nhớ lại vài bóng người.

Thời gian qua đi đã nhiều năm, nghĩ đến gặp lại bạn bè năm đó, Thẩm Nguyệt Hoa không có cảm xúc vui mừng, bới vì sau khi tham gia kỳ thi lên đại học, phải đi Bắc Kinh, sau đó cuối cùng đã không quay lại nông thôn, cũng không biết chuyện gì xảy ra sau đó.

Tuy rằng ngẫu nhiên có thể nghe được vài chuyện của bạn bè, nhưng chỉ nghe thôi, hoàn toàn không để trong lòng, dần dà lâu ngày cảm tình từ từ phai nhạt đi, hiện tại trong lòng cũng có hơi xa lạ và ngăn cách.

Quả nhiên, khi cô mở cửa phòng, liền thấy được Hứa Tuệ và Đổng Kiều Thiến, hai người họ, ở lúc tham gia đội sản xuất ở nông thôn, là hai người bạn thân nhất trong đại đội thanh niên trí thức của cô.

Giờ phút này, lúc Hứa Tuệ nhìn cô, trên mặt mang vẻ lo lắng.

Mà Đổng Kiều Thiến, lại có chút ghét bỏ nhìn căn phòng này, miệng giật giật, cuối cùng bị Hứa Tuệ lôi kéo một hồi, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đi vào.

Thẩm Nguyệt Hoa nhìn thấy hết, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi, cô tùy tay khép cửa phòng lại, đi đến bên bếp lò, lấy ấm nước xuống, rót hai ly nước đưa tới.

Chờ họ nhận lấy uống một ngụm, mới mở miệng nói trước: “Sao hai người lại tới đây, việc ở ruộng đất làm xong chưa?”

Nghe được cô hỏi như vậy, Hứa Tuệ có hơi ngoài ý muốn, biểu tình trong nháy mắt trở nên mất tự nhiên.

Bất quá cô ta cũng che lấp đi, rất nhanh đã nói: “Em kết hôn chuyện lớn như vậy, trong thôn bọn chị lại là người biết sau cùng, bây giờ em còn chưa biết mẹ chồng em đâu, có nhiều người nói thổi phòng còn phóng đại, nghe được bọn chị cũng bị mất mặt, chị cảm thấy có điều không thích hợp, nên ghé thăm em một chút.”

Đổng Kiều Thiến nghe nói như thế thì nổi nóng, ngay lập tức trách cứ: “Chị nói em cũng thật là, nói kết hôn liền kết hôn, vốn chỉ là lời vui đùa, đã xuống nông thôn này nhiều năm, lúc khổ như vậy còn gắng vượt qua, sao lại sinh bệnh rồi đòi kết hôn, còn thu 500 đồng tiền lễ hỏi, người trong thôn nói rất khó nghe, chị nghe được mà xấu hổ.”

Đổng Kiều Thiến tức giận, còn tính nói tiếp, lại bị Hứa Tuệ giữ chặt.

Bình thường Hứa Tuệ ở trong đại đội thanh niên trí thức rất biết đối nhân xử thế, lúc này cô ta lôi kéo như vậy, Đổng Kiều Thiến cũng cho cô ta vài phẩn mặt mũi, thường ngày tính tình nóng nảy, bây giờ thì lại bình tĩnh hơn.

Thẩm Nguyệt Hoa lập tức đánh giá cao Hứa Tuệ hơn, Hứa Tuệ còn nghiêm túc nói: “Em đừng trách Kiều Thiến nói thẳng, mấy chị cũng là lo lắng cho em, kỳ thật chúng ta đã sớm muốn đi tới nhà mợ em thăm em rồi, chỉ là...công việc ở trong ruộng đất nhiều quá, không đến thăm được, hơn nữa mợ em lại nói đâu ra đó, chúng ta cũng không dám hỏi nhiều, ai ngờ đến ngày hôm qua đã kết hôn, còn gả cho một quân nhân.”

Cô ta lộ ra biểu tình thất vọng, tựa hồ đối với lựa chọn Thẩm Nguyệt Hoa là do cam chịu, rất là thương tâm.

Đổng Kiều Thiến nhìn không vừa mắt, bĩu môi nói: “Đúng vậy, chị còn nghe nói, cái lão già lõi đời đó, lúc còn trẻ ở trong thôn là đần độn nhất, hiện tại lại làm quân nhân, mặc dù nói ra ngoài thì dễ nghe, nhưng quanh năm không ở trong nhà. Một mình em là phụ nữ, còn là con dâu mới gả vào, không phải ở nhà phải xem sắc mặt mấy người nhà này sao? Ôi... Tóm lại là bị hủy rồi, có điều chúng ta là bạn bè tốt, nếu em có ủy khuất gì, hãy nói với bọn chị, tuy sức lực của tụi chị kém, nhưng đại đội thanh niên trí thức chúng ta rất đoàn kết, tuyệt đối sẽ không để em bị người nhà họ Trương khi dễ, em yên tâm đi!”

Thẩm Nguyệt Hoa nghe được cô ta là thực lòng, tất nhiên lúc này rất cảm kích, cười cũng thật tình hơn, nói: “Cám ơn, em biết chị tốt với em.”

Đổng Kiều Thiến lườm nói: “Ai kêu em là người nhỏ tuổi nhất trong số chúng ta, còn là đóa hoa của đại đội, ai nghĩ đến, em nhỏ tuổi nhất, nhưng lại gả đi trước tiên.”

Hứa Tuệ thấy đề tài có phần sai lệch, ho khan một tiếng, cắt đứt oán giận của Đổng Kiều Thiến, thân thiết nhìn Thẩm Nguyệt Hoa, hỏi: “Em cũng đừng khổ sở. Đúng rồi, hiện tại em có ý kiến gì không?”

Thẩm Nguyệt Hoa nghe cô ta hỏi như vậy, thì rũ mi mắt xuống, che lại cảm xúc trong ánh mắt, nói: “Cũng chỉ vậy thôi, khi nào hai chị kết hôn sẽ biết, tóm lại là không thể nào thoải mái.”

Cô cố ý nói ngược, dù sao cô cũng là từ thời đại mới tới, nói mấy câu đã ngăn được lời nói tiếp theo của Hứa Tuệ, dù sao ở thời đại này, con gái chưa gả chồng, nghe được chuyện vợ chồng này nọ, cũng ngượng ngùng tránh đi.

Quả nhiên, Hứa Tuệ không có được đáp án mình muốn, lại nghe Thẩm Nguyệt Hoa trêu ghẹo, sắc mặt liền cứng lại, cười khan vài tiếng, thì không lên tiếng nữa.

Mà Đổng Kiều Thiến cũng không vừa mắt, đột nhiên phát cáu nói: “Lúc trước em kết hôn, cũng do em phao tin ra ngoài, người trong đại đội chúng ta ai cũng đều biết, ngay cả người ở đại đội khác, cũng đều hỏi thăm bọn chị chuyện của em đó? Mà bây giờ đã bất mãn mình gả cho một quân nhân rồi, âm dương quái khí trách Hứa Tuệ là sao?”

Cô ta nói tới đây, tức không nhịn được uống một hớp nước, sau khi bổ sung khí lực, ý chí chiến đấu tràn đầy nói: “Lúc trước chúng ta cũng đã khuyên em, nhưng em đóng cửa phòng, căn bản không để ý tới chúng ta, mợ em còn nói em ngã bệnh, chị thấy chẳng phải sinh bệnh gì đâu, rõ ràng chính là không chịu khổ nổi. Tuổi em mới bây lớn, còn chưa lớn bằng chị đây, đã gả cho người ta, còn gả cho cái tên lính nghèo, chẳng lẽ em tính cả đời này ở trong đại đội, kiếm ăn cả đời ở tại thôn này?”

“Em như vậy, làm sao xứng đáng với Phùng Ý Viễn?”

Thẩm Nguyệt Hoa bị cô ta mắng dồn dập một trận, cả người đều ngây ngẩn, phản ứng đầu tiên không phải tức giận, mà là nghĩ: Phùng Ý Viễn là ai a.

Cô chưa từng trải qua chuyện yêu đương khi kết hôn, tuy rằng bên trong có chút cáo buộc, nhưng cô lập gia đình đàng hoàng, làm sao lại thực xin lỗi với Phùng Ý Viễn rồi hả?