Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chương 49



Trong nhà trọ Bình An, hai huynh đệ nhà họ Kha đang ủ rũ ăn đậu phộng trong một góc phòng của sảnh lớn. Tiền bạc trên người bọn họ không còn nhiều lắm, nhưng vẫn chưa có tin tức gì của lão Tam, trong nhà trọ lại đang còn một đống người thân đang chờ ăn cơm, khiến hai huynh đệ rất nhức đầu.

“Đều do tên kia hết, nói ở chỗ này sẽ gặp lão Tam! Nhưng chúng ta tìm khắp cả thành cũng có thấy bóng hắn đâu! Trời mới biết tiểu tử đó đã đi đâu!” Kha lão đại hung hăng mắng “Tiểu tử kia dám trốn hưởng phúc một mình, không thấy hai huynh trưởng đang lưu lạc sao?!”

Kha lão nhị chột dạ nói nhỏ “Dù tìm được lão Tam thật, cũng không chắc lão Tam sẽ giúp đỡ chúng ta. Nếu hắn không cho chúng ta vào cửa thì phải làm sao?”

“Hắn dám!” Kha lão đại trừng mắt, lạnh lùng nói “Nếu tiểu tử kia dám không cho lão tử vào cửa, lão tử sẽ xóa tên hắn khỏi gia phả!”

Hiển nhiên Kha lão nhị không cảm thấy việc xóa tên khỏi gia phả là uy hiếp ghê gớm, huống chi bọn hắn bây giờ xem như đã thất thế, những kẻ thích bắt nạt kẻ yếu luôn thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa trong tộc kia có thể nghe lời bọn hắn sao? Ngộ nhỡ lão Tam ghi hận, ngược lại cho tiền người trong tộc, sợ rằng bị xóa tên khỏi gia phả sẽ là bọn hắn mới đúng.

“Nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được lão Tam!” Kha lão nhị bóc một viên đậu phộng ném vào miệng, vẻ mặt chán chường, nói nhỏ “Đại ca, trong tay đại ca còn bao nhiêu? Ngọc Mai nhà đệ đang mang bầu, mấy ngày nay ăn gì cũng không thấy ngon miệng…”

Kha lão nhị chưa kịp nói hết câu đã bị Kha lão đại cắt ngang, quát lên “Đến lúc nào rồi ngươi còn lo cho một nha đầu thông phòng? Chúng ta sắp không có cơm ăn kìa! Cho nàng ta một miếng cơm đã là không tệ, còn chê tới chê lui! Đợi nàng ta sinh xong, ngươi lập tức tìm tú bà bán đi, đỡ lãng phí lương thực…..”

Bình thường Kha lão nhị luôn nghe lời Kha lão đại, nay bị hắn mắng cũng không dám lên tiếng, chỉ cúi gằm đầu nghe.

Kha lão đại mắng hồi lâu, cảm thấy thoải mái hơn một chút, đang muốn kêu tiểu nhị cho thêm một dĩa đậu phộng nữa, bỗng thấy có hai thiếu niên tiến vào cửa nhà trọ.

Hai thiếu niên kia khá cao, khuôn mặt tuấn tú, không chỉ khắp Vũ Lương mà ngay cả Trường Sa cũng khó tìm ra người xuất sắc như vậy. Kha lão đại vốn nam nữ đều không chê, trước kia, lúc trong nhà còn tiền, trong phủ cũng nuôi mấy gã sai vặt thanh tú, nay thấy hai thiếu niên này, nhìn đến choáng váng, mắt không nháy mắt lấy một cái.

Hiển nhiên Kha lão nhị biết rõ tính tình của huynh trưởng mình, nhưng thấy hai thiếu niên kia có vẻ quý phái, biết mình không chọc nổi bèn lén đá Kha lão đại một cái, ý bảo hắn thu liễm lại. Kha lão đại bị đau, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, tuy ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hai thiếu niên kia như cũ, chậc chậc khen “Lão nhị, ngươi xem, đây mới gọi là xinh đẹp, nếu so với bọn họ thì Ngọc Mai nhà ngươi chẳng khác gì một nha đầu nhóm lửa!”

So sánh một nha đầu thông phòng với hai nam tử !? Kha lão nhi thật không biết phải nói gì cho phải, nhưng không dám lên tiếng phản bác, chỉ khuyên “Đại ca hãy thu liễm một chút, đệ thấy hai thiếu niên này khí chất hơn người, sợ rằng không dễ chọc! Đại ca cứ nhìn người ta chằm chằm như vậy, ngộ nhỡ người ta nổi giận, thì chúng ta sẽ xui xẻo đó!”

Kha lão đại tất nhiên cũng biết mình nay đâu bằng xưa, bị Kha lão nhị khuyên mấy câu, ngượng ngùng thu mắt lại, không cam lòng nói “Nếu là trước kia…..”

Nhưng dù là lúc trước, hai vị này cũng không phải người mà huynh có thể mơ tưởng! Kha lão nhị thầm nghĩ.

Hai người trẻ tuổi kia không tới tìm chỗ trọ, vào cửa, nhìn lướt khắp sảnh lớn một lượt, thấy bên cạnh hai huynh đệ nhà họ Kha có một bàn trống, bèn đi thẳng tới đó. Tiểu nhị rất có mắt nhìn người, vừa thấy quần áo của hai thiếu niên này đã biết là người có tiền, đón tiếp cực kỳ nhiệt tình.

Thiếu niên lùn hơn có vẻ là một người nóng tính, không chờ tiểu nhị giới thiệu món ăn xong, đã nói “Ra khỏi nhà thì không thể đòi hỏi nhiều! Cho bốn mặn một canh, à, một vịt hấp, một cá hấp tỏi, một gỏi ngó sen, một canh đậu hủ cá bạc. Hai ta đói bụng rồi, mau cho đồ ăn lên đi!”

Tuy chỉ là những món ăn tầm thường, nhưng hai huynh đệ nhà họ Kha đã lâu chưa được ăn một bữa cơm đàng hoàng, nên nay chỉ nghe tên mấy món này không đã nuốt nước bọt liên tục.

Hai thiếu niên vừa ngồi uống trà vừa tán ngẫu.

“…..Nghe nói bên Vũ Lương có Nhân sâm tốt, nhưng ta nghĩ chỉ là lời đồn thôi! Có Nhân sâm nào hơn được Nhân sâm Đông Bắc chứ? Nếu mua cái này về tiệm, chẳng phải sẽ phá hủy danh tiếng của Hằng Thọ Đường chúng ta?!”

“A Vân nói phải lắm, sau này cứ đi Đông Bắc mua Nhân sâm thôi! Tuy đường xa một chút, nhưng dù gì hàng vẫn tốt hơn!”

Kha lão đại vễnh tai nghe hai người nói chuyện, đột nhiên giật mình nghĩ, Hằng Thọ Đường? di;kjễn.đ'àn,lê.,qu;ý,đôln Chẳng phải là tên tiệm thuốc nhà bọn họ? Chẳng lẽ… Quả thật có thể nói là đi mòn giày sắt mãi không thấy, nay không mất chút sức nào lại tìm ra, bọn họ đi kiếm khắp thành hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng lão Tam, giờ lại gặp người làm của lão Tam trong tiệm này!

Kha lão đại lập tức kích động đứng bật dậy, vọt tới bàn của hai thiếu niên kia, hỏi to “Vừa nghe hai tiểu huynh đệ nói tới Hằng Thọ Đường, không biết Đông gia của Hằng Thọ Đường tên gì?”

Hai thiếu niên nghe vậy, nhướng mày, liếc mắt đánh giá Kha lão đại, thấy hắn ăn mặc lôi thôi thì có vẻ xem thường. Thiếu niên cao hơn lạnh lùng nói “Tên của Đông gia chúng ta có thể tùy tiện nói cho người khác nghe sao?”

Kha lão đại cứ đinh ninh ông chủ Hằng Thọ Đường chính là lão Tam nhà mình, thấy hai thiếu niêu này chỉ là người đi thu mua dược liệu cho Hằng Thọ Đường, còn hắn, khi tìm thấy lão Tam, tất cả Hằng Thọ Đường sẽ là của hắn, bèn tự đắc hừ nói “Ta khuyên hai ngươi hãy biết điều một chút! Đông gia của các ngươi chính là đệ đệ ruột của ta, chờ ta tìm thấy hắn, những cửa hàng kia đều là của ta hết! Các ngươi muốn kiếm ăn dưới trướng ta, thì hãy mau cung kính một chút cho ta!”

Hai thiếu niên kia nghe xong giận quá hóa cười. Thiếu niên lùn hơn lắc đầu nói “Đồ điên!” nói xong, lập tức kêu tiểu nhị đến đuổi Kha lão đại đi.

Kha lão nhị sợ làm lớn chuyện, vội lại hòa giải, cười nói “Đại ca ta uống chút rượu nên hơi say, mong hai vị đừng chấp!” Kha lão nhị vừa nói vừa túm Kha lão đại kéo về.

Kha lão đại giận dữ, đang định nổi giận, thì bị Kha lão nhị đá một cước nói, “Đại ca bình tĩnh đã!” Kha lão nhị khuyên “Chuyện chưa rõ ràng gì hết, đại ca đã vội vàng chạy tới đòi nhận thân, không trách người ta muốn đuổi đi! Đại ca cứ tạm chờ ở đây, chớ lên tiếng, để đệ đi hỏi thăm rõ ràng đã! Nếu Hằng Thọ Đường này đúng là do lão Tam mở, dù hai người này không nhận, chúng ta cứ trực tiếp đến tận cửa hàng tìm hắn, không sợ tìm không được người!”

Kha lão đại nghe lọt, nghiến răng nhịn, nhưng đôi mắt cứ quét tới quét lui trên mặt hai thiếu niên kia, thầm nghĩ, chờ hắn lấy được Hằng Thọ Đường rồi, nhất định sẽ khiến hai tiểu tử này phải quỳ xuống cầu xin hắn.

Kha lão nhị tươi cười chắp tay tạ lỗi với hai thiếu niên, nói “Hai vị công tử chắc không biết, Hằng Thọ Đường chính là tiệm thuốc gia truyền của nhà huynh đệ ta, sau do thời cuộc rối ren mới phải vội vã đóng cửa. Bọn ta và lão Tam nhà chúng ta thất lạc đã nhiều năm. Bọn ta tìm khắp nơi vẫn không thấy, vừa rồi nghe hai vị nói tới Hằng Thọ Đường, đại ca ta mới sốt ruột cho rằng Đông gia của hai vị chính là đệ đệ đã thất lạc nhiều năm của bọn ta!”

Thiếu niên cao hơn nghe vậy lập tức phủ định một cách quả quyết “Hai vị chắc chắnnhận nhầm rồi, thân thích của Đông gia nhà chúng ta đã chết từ lâu rồi, sao lại có huynh đệ gì nữa!”
Mặt Kha lão nhị biến sắc, nụ cười cứng đờ, gượng nói “Xin hỏi Đông gia của hai vị có phải họ Liêu không?”

Thiếu niên cao hơn lập tức lắc đầu cười nói “Ta đã nói chắc chắn hai vị nhầm người rồi mà! Đông gia nhà chúng ta không phải họ Liêu, mà là họ Kha! Họ này cũng khá hiếm!” Dứt lời hai thiếu niên không để thèm quan tâm huynh đệ nhà họ Kha nữa, trả tiền cơm xong thì đi ngay.

Kha lão đại và Kha lão nhị vội vàng đi theo sau hai thiếu niên kia, đi được hơn một nửa thành mới thấy hai người bước vào một nhà trọ. Đợi hai người lên lầu, Kha lão nhị mới vào, móc ra mấy đồng tiền đưa cho tiểu nhị, hỏi nhỏ “Hai vị khách vừa vào là từ đâu tới?”

Tiểu nhị nhìn vài đồng tiền lẻ kia, không thèm lấy, nhưng thấy mặt Kha lão nhị có vẻ nôn nóng, hơi sợ, vội vàng lấy sổ ghi chú ra xem rồi nói “Là khách tới từ Quảng Nguyên, ở đây hai ngày rồi!”

“Quảng Nguyên?” Kha lão nhị không rành Ích Châu, nên chưa nghe thấy tên này bao giờ, “Quảng Nguyên là ở đâu?”

Tiểu nhị liếc mắt xem thường, nói, “Quảng Nguyên cũng không biết? Cứ đi theo hướng đông bắc chừng ba bốn ngày là tới! Nhưng bây giờ Quảng Nguyên đã bị quân Yến chiếm, không biết có yên ổn không!”

Kha lão nhị lẩm bẩm mấy lần ‘Quảng Nguyên’ xong vội vàng đi ra, kéo Kha lão đại nói việc cho hắn nghe. dim'ễn.đ/'àn.l"mnê.quý.đ"ôn Kha lão đại lập tức cười lạnh nói “Tiểu tử thúi này không ngờ lại chạy đi xa như vậy, hại cả nhà chúng ta phải quanh quẩn trong Vũ Lương thật lâu! Đáng chết!”

Kha lão nhị nói “Giờ nói mấy lời này cũng chẳng có tác dụng gì! Quảng Nguyên cách đây không gần, chúng ta nên nhanh chóng thu dọn chuẩn bị đi thôi! Trong tay chúng ta chẳng còn nhiều tiền nữa, nếu cứ lề mề, e rằng sẽ phải đói bụng!”

Tra được tung tích của lão Tam nên Kha lão đại thoải mái rất nhiều, đắc ý nói “Trong tay ta còn hai mươi mấy lượng bạc, đến Quảng Nguyên không thành vấn đề!”

Kha lão nhị nghe vậy, thầm khó chịu, nhưng vẫn không nói gì, vội vàng kéo Kha lão đại về nhà trọ, kêu cả nhà dọn dẹp hành lý chuẩn bị đi.

Bởi vì quá nhiều người, Kha lão nhị phải mướn hai chiếc xe ngựa, nhưng lại nói trong tay mình trong có tiền bắt Kha lão đại trả, xong hai nhà chia nhau trèo lên hai chiếc xe ngựa, lên đường đi Quảng Nguyên.

Trác Vân và Hạ Quân Bình ngồi ở quán trà bên đường, nhìn theo bóng hai chiếc xe ngựa kia. Hạ Quân Bình cười hỏi “Coi như xong?”

Trác Vân lườm Hạ Quân Bình một cái “Không phải Mạnh tiền bối đã gửi thư hồi âm cho ngươi sao? Nếu như ngươi không yên tâm, cứ đi theo họ, cũng chỉ mất ba bốn ngày, chờ Mạnh tiền bối sắp xếp xong thì về là được chứ gì ?!”

Hạ Quân Bình sờ sờ cằm, cười híp mắt nói “Mạnh tiền bối làm việc ta rất yên tâm!” Hắn uống cạn ly trà trong tay, kêu tiểu nhị tới ném một thỏi bạc trả tiền, rồi kéo Trác Vân lên ngựa về Ích Châu.