Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chương 30



Bức thư của Hạ Quân Bình đã cứu vớt bọn huynh đệ Tiểu Sơn đang trong nước sôi lửa bỏng. Trác Vân nghiêm mặt cầm lá thư đi, đuổi hết mọi người ra, đóng cửa phòng cẩn thận rồi mới mở thư ra xem. Mới đi có mười ngày đã viết một phong thơ dầy thế này, Trác Vân dở khóc dở cười nghĩ.

Trong thư của Hạ Quân Bình có thể có chuyện quan trọng gì? Chỉ có mấy chuyện nhỏ xíu, như trên đường về đất Yến khổ cực thế nào, chỗ nào cảnh đẹp, chỗ nào náo nhiệt, sau mới nói về việc đã đến Nghi Đô gặp được mẫu thân và cữu phụ, di mẫu, tất cả đều khỏe mạnh này nọ, viết dong dài cả mười mấy tờ, nhưng chẳng có lấy một chuyện quan trọng nào.

Trác Vân ghét bỏ ném thư lên bàn, mắng “Đã mười lăm mười sáu tuổi mà văn chương thế này, may mà không đi học đi thi bằng không làm sao có mặt mũi gặp người!” Mắng xong, Trác Vân lại thấy chua xót trong lòng, nhất là cứ nghĩ tới đời trước Hạ Quân Bình bị oan uổng, nàng lại áy náy không dứt.

Trong mười năm đó nàng vẫn luôn dựa vào mối thù khắc cốt đó mà sống, mỗi ngày đều nghĩ phải tìm Hạ Quân Bình để báo thù, khi Triệu Hoài Annh kiếm kia đâm vào trong thịt của Hạ Quân Bình thì trong đầu nàng chỉ còn lại mấy chữ ‘đã báo được thù’.

Giờ nhớ lại, Hạ Quân Bình đúng là cực kỳ xui xẻo, nàng cũng cực kỳ ngu xuẩn, bị Lục Phong đùa bỡn cả mười năm trời, đến nỗi còn đánh mất cả tính mạng. Mấy ngày qua, trong đầu nàng luôn là một đống hỗn độn, rất nhiều chuyện nàng nghĩ không thông, cũng không thể giải thích tại sao, không dám tin người nam nhân đối xử với nàng thật tốt kia lại lừa nàng.

Cái chết của hắn cũng là lừa gạt, vậy mười năm chờ đợi và đau lòng đến chết kia của nàng có ý nghĩa gì? Bốn năm yêu nhau triền miên của hai người có ý nghĩa gì?

Trác Vân tự nhận mình không tính là đần, thậm chí đã đoán được lúc đầu vì sao Lục Phong phải bất chấp tất cả để chuộc nàng về, thậm chí còn làm rầm rộ cho cả thành đều biết. lle>#qys~!don Thực tế, dù không là hoa khôi của Tiểu Hồng Lâu thì cũng sẽ là hoa khôi của một lâu khác mà thôi, chỉ cần có thể ảnh hưởng xấu tới Triệu Hoài Annh danh của hắn là được, vậy là đủ để nhà họ Lục có cớ đuổi hắn khỏi phủ, sau đó hắn giả chết bỏ chạy, đổi tên, làm Triệu tướng quân của nước Yến.

Nhà họ Lục quả không hổ là nhà quyền quý trăm năm, rất biết nhìn xa trông rộng, mọi người đều biết nhà họ Lục nổi tiếng có con cháu học hành chăm chỉ, làm quan nhiều đời, nhưng không hề biết Lục lão thái gia đúng là một lão hồ ly, đã sớm tìm đường lui cho cả gia tộc, khó trách lúc Triệu Hoài Any đổi triều đại chỉ có nhà họ Lục là vẫn trụ vững.

Trong bốn năm đó, đến tột cùng Lục Phong ôm tâm tình gì để đối mặt với nàng? Trác Vân bỗng cảm thấy tức cười. Nàng “A….” một tiếng, phát hiện có một giọt nước nóng bỏng rớt xuống từ hốc mắt, giống như vòng châu bị đứt dây rớt từng viên một. Nàng lau một cái, lại một cái, nhưng trên mặt vẫn cứ ướt.

Thật là vô dụng! Trác Vân hận không thể tát mình một bạt tai, khó khăn nào nàng chưa từng trải? Nay lại khóc vì một tên nam nhân đáng chết, nếu các huynh đệ ở núi Phương Đầu biết, chắc chắn sẽ cười nàng chết mất.

Nhưng, trong lòng nàng rất khó chịu, giống như có người cầm một Triệu Hoài Annh đao cùn cứa từng nhát vào, đau đến mức nàng thở không ra hơi.

Đáng chết!

Trác Vân mắng một câu. Tên khốn Lục Phong kia rõ ràng có thể trong vòng nửa năm là làm xong tất cả mọi chuyện, sau đó cho nàng ít bạc thả về quê dưỡng lão, như vậy nàng sẽ không phải gặp nhiều khổ sở như vậy rồi! Tối thiểu nàng sẽ không yêu hắn, sẽ không mê muội những ấm áp hắn cho nàng, sẽ không vì thứ tình cảm hư vô kia mà dâng tặng tính mạng của mình, thậm chí kéo Hạ Quân Bình chết theo.

Đời trước, sau khi bị đâm bởi Triệu Hoài Annh kiếm tẩm độc kia, Hạ Quân Bình có chết không? Có phải hắn cũng cảm thấy rất oan uổng? Những điều này Trác Vân không hề biết, duy nhất có một điều nàng có thể xác định đó là nàng nợ Hạ Quân Bình.

Cho nên ông trời cho nàng sống lại thật ra là vì để trả nợ cho Hạ Quân Bình? Trác Vân chán nản nghĩ, e là ngay cả ông trời cũng nhìn không nổi nên mới không cho nàng xuống mười tám tầng địa ngục, ngược lại cho nàng sống lại để bồi thường cho Hạ Quân Bình.

May mắn là lần ở núi Thạch Thủ kia nàng không có hại chết Hạ Quân Bình, nếu không, thiếu hắn hai cái mạng, dù kiếp sau nàng có làm trâu làm ngựa cũng trả không hết.

Trác Vân nhốt mình trong phòng, vừa khóc vừa mắng thật lâu, sau đó nàng nằm trên giường ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy mới cảm thấy tỉnh táo hơn chút.

Trác Vân mặc quần áo đàng hoàng mở cửa ra thì thấy Trụ Tử đang dựa vào vách tường ngoài cửa phòng nàng ngủ say. Diệp Tử và A Đông đang tưới nước cho hoa trong sân, thấy Trác Vân ra ngoài, kích động đến mức nhảy dựng lên.

“Sư phụ…” A Đông và Diệp Tử cung kính chắp tay chào Trác Vân, chỉ sợ làm không tốt lại chọc giận nàng.

Trụ Tử nghe tiếng cũng mở mắt, thấy Trác Vân lập tức nở nụ cười thật thà, “Rốt cuộc muội cũng chịu ra rồi.”

Trác Vân xoa xoa con mắt đau xót, đưa tay kéo Trụ Tử lên, vừa oán trách vừa cảm động nói “Đại ca ngồi đây làm gì? Trời lạnh, đại ca ngồi đây ngủ, không sợ bị cảm à?”

Trụ Tử vỗ vỗ ngực mình, nói “Đại ca rất khỏe, sao bệnh được!” Dừng một chút, thấy A Đông và Diệp Tử đứng nghiêm trong sân, cười híp măt hỏi “Buổi chiều có tập bắn tên không, nếu có đại ca sẽ kêu Tiểu Sơn và Tiểu Kiều tới.”

A Đông va Diệp Tử nghe thấy rùng mình một cái. Trác Vân thấy vậy, rốt cuộc phì cười một tiếng, phất tay nói “Nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay các ngươi vất vả rồi!”

A Đông và Diệp Tử nghe vậy càng không dám động, bốn mắt nhìn nhau, chần chờ một lát, xác định Trác Vân cười thật lòng, mới thở phào nhẹ nhõm, nắm tay nhau chạy vội ra ngoài, tới cổng rồi mới vuốt ngực thở hổn hển, nói “May mà có thư của Thạch Đầu ca, bằng không, không biết sư phụ còn hành hạ chúng ta tới khi nào!”

“Trong thư Thạch Đầu viết gì vậy?” Vừa vào phòng, Trụ Tử đã tò mò hỏi.

Trác Vân chỉ vào thư trên bàn nói “Đại ca tự xem đi.”

Trụ Tử cười ‘hắc hắc’ mấy tiếng, ngượng ngùng sờ ót nói, “Muội còn không hiểu đại ca sao, tuy biết được mấy chữ, nhưng sao đọc nổi bức thư dài như vậy, muội đọc cho ta nghe đi!” Trụ Tử vốn ngây ngô, không hề nghĩ tới việc không thể xem thư Hạ Quân Bình gửi cho Trác Vân. Lại nói, Hạ Quân Bình đi hơn mười ngày, Trụ Tử cũng rất nhớ.

Trác Vân kiên nhẫn đọc hết mười mấy tờ cho Trụ Tử nghe, Trụ Tử vừa nghe vừa dở khóc dở cười, “Thạch Đầu viết cái gì vậy? Ta cứ tưởng hắn viết gì ghê gớm lắm mới dài vậy, ai ngờ đi đường ăn gì cũng viết ra, dài dòng như ông cụ non! Chuyện của mẫu thân và cữu cữu hắn sao không thấy hắn viết nhiều một chút, đứa nhỏ này…..”

“Vậy đại ca tự nói với Thạch Đầu đi!” Trác Vân lấy bút mực và giấy viết thư ra, cầm bút lông chấm mực, nói “Đại ca nói, muội viết.”

Trụ Tử chưa viết thư cho người khác bao giờ, nghe vậy lập tức hưng phấn, liếm liếm môi suy nghĩ một hồi mới nói “Viết thế này…. Thạch Đầu, ta là Trụ Tử đại ca đây, gần đây ngươi có khỏe không? Đi đường thuận lời chứ?”

“Không phải trong thư Thạch Đầu đã nói rõ rồi sao?” Trác Vân cắt ngang lời Trụ Tử, dở khóc dở cười nói “Đại ca phải chọn việc chính để nói!”

“Thạch Đầu là Thạch Đầu, ta là ta!” Trụ Tử vội la lên, “Đại ca cứ thích hỏi một tiếng vậy đó, muội đừng ồn, nghe tiếp này!” Dứt lời, Trụ Tử sửa sang lại quần áo, ho nhẹ hai tiếng, suy nghĩ một hồi, nói “Ta nghe nói đất Yến và Ích Châu khác xa nhau, ngươi sống quen không? Còn nữa, mẫu thân và cữu cữu ngươi cũng khỏe chứ? Bên này mọi người đều rất khỏe, chỉ có Nhị nha, không Trác Vân bị bệnh một hồi……”

Trác Vân dừng bút, liếc Trụ Tử một cái, tức giận hỏi “Muội bị bệnh lúc nào?”

Trụ Tử liếc Trác Vân một cái, cố chấp nói “Vậy còn không phải bị bệnh? Từ Hồng Thành về muội cứ ỉu xìu mãi. Đúng rồi, muội hỏi một câu nữa, xem Thạch Đầu khi nào về? Chúng ta rất nhớ hắn.”

Trác Vân tức giận trừng Trụ Tử một cái, cắm đầu viết tiếp. Trụ Tử tò mò lại gần nhìn thử, “Muội viết chuyện muội ngã bệnh chưa?”

Trác Vân không để ý tới. Trụ Tử sờ sờ mũi tiếp tục nói “Ông chủ Tống sắp thành thân, đã định ngày vào hai mươi tháng chín, không biết ngươi có về được không….” Trụ Tử nói Triệu Hoài Ano Triệu Hoài Ano cả nửa khắc, cho đến khi Trác Vân viết đến mỏi cả tay mới ngắt lời “Đại ca, viết được mười tờ rồi, đại ca còn dong dài hơn cả Thạch Đầu đó!”

Trụ Tử sững người, không tin tiến lại nhìn thử, buồn bực nói “Hả….. ta mới nói có mấy câu thôi mà nhiều vậy à? Một phong bì nhét có hết không? Nhị nha, muội có gì muốn nói với Thạch Đầu không?”

Trác Vân đáp “Cái gì muốn hỏi thì đại ca đều hỏi hết rồi, muội không còn gì để hỏi nữa.” Quả thật nàng không biết phải nói gì với Hạ Quân Bình, chẳng lẽ viết đời trước nàng thật có lỗi với hắn, đời này nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để trả?

Trác Vân viết xong chữ cuối cùng, thổi thổi mực cho khô, cẩn thận gấp từng tờ cho vào phong bì, rồi đưa cho Trụ Tử nói, “Một lát, đại ca nói ông chủ Tống sai người đưa đến Nghi Đô đi.”

Trụ Tử cười hì hì nhận lấy, nói “Thạch Đầu nhận được tin của chúng ta, chắc chắn sẽ rất vui!”

Nếu Hạ Quân Bình biết tất cả đều là do Trụ Tử nói cho Trác Vân viết, không biết có tức đến hộc máu không?!

Lúc này Hạ Quân Bình đang cùng Triệu Hoài An và Triệu Hoài Kỳ uống trà trong quán. Triệu Hoài An nhạy cảm phát hiện Hạ Quân Bình có lời muốn nói nhưng cứ ngập ngừng.

Uống hết ba ly trà, Hạ Quân Bình mới nói vào việc chính, “Đệ có chuyện muốn hỏi, hi vọng hai biểu ca không để bụng! Nếu không do chuyện có liên quan đến danh dự của mẫu thân, đệ cũng không đến nỗi cẩn thận như vậy, phải lôi hai người đến quán trà mới dám nói.”

Triệu Hoài An lập tức đoán được Hạ Quân Bình muốn hỏi gì, lén nháy mắt với Triệu Hoài Kỳ một cái.

Hạ Quân Bình giống như không thấy hai người bí mật trao đổi ánh mắt, tiếp tục nói “Vị Ngô tướng quân kia và phủ ta rốt cuộc có quan hệ như thế nào?” Hạ Quân Bình không ngốc, lúc trước nhận được quà của Ngô tướng quân đã bắt đầu hoài nghi, hôm qua gặp Ngô đại tiểu thư lại bị mắng như tát nước, sao có thể đoán không ra gì đó, cũng vì tính nghiêm trọng của vấn đề mới không dám suy đoán lung tung thôi.

Triệu Hoài Kỳ ngậm chặt miệng, không nói lời nào, Triệu Hoài An thì tìm cách nói lảng sang chuyện khác. lle#$quy>,don Hạ Quân Bình cũng không gấp, cầm ly trà chậm rãi uống từng hớp một, nhìn Triệu Hoài An hồi lâu mới cúi đầu nói “Đại biểu ca nếu không thể nói, vậy đệ chỉ có thể đi tìm đại cữu hỏi.”

“Không được!” Triệu Hoài An lập tức nhảy dựng lên, “Biểu đệ chậm đã, chuyện này….. chuyện này nếu đệ muốn nghe ta sẽ nói.”

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hạ Quân Bình, Ngô tướng quân kia và Triệu thị là người quen cũ. Ngô tướng quân có chính thê mất sớm, đã ở vậy nhiều năm, từ năm năm trước lúc Triệu thị tới Nghi Đô, Ngô tướng quân đã bắt đầu có ý, thường lui tới Triệu phủ, muốn cưới Triệu thị làm kế thất. Ngô tướng quân này chính là huynh trưởng của Yến vương, chỉ có một nữ nhi bảo bối, chính là Ngô đại tiểu thư kia, bởi vì mất mẹ từ nhỏ, không ai dạy dỗ, thành tính tình điêu ngoa hống hách như bây giờ. Nàng ta nghe nói Ngô tướng quân muốn kết hôn với Triệu thị, thì giận điên lên, chạy đến Triệu phủ làm ầm ĩ một phen.

“Mẫu thân ta có biết chuyện này không?”

Triệu Hoài An lén nhìn Hạ Quân Bình một cái, thấy vẻ mặt Hạ Quân Bình vẫn như thường mới thấp thỏm nói “Tất nhiên là cô cô biết, mấy năm nay Ngô tướng quân cứ đến phủ hoài, lại nhờ Yến vương phi làm mai, nhưng đều bị cô cô từ chối. Có điều, từ hai năm trước…. Bình ca nhi, ngươi cũng biết đó, mấy năm nay vẫn luôn không có tin tức của ngươi, mọi người đều đồn rằng ngươi đã….. cô cô một thân một mình không nơi nương tựa, thực đáng thương, phụ mẫu ta bèn khuyên….”

Triệu thị và Ngô tướng quân là thanh mai trúc mã, nếu không do từ bé đã hứa gả cho nhà họ Hạ, e rằng đã thành thê tử của Ngô tướng quân. Nay, Hạ lão gia mất đã lâu, Triệu thị làm quả phụ, sống nhờ nhà huynh trưởng, khó tránh có một vài kẻ đáng ghét nói ra nói vào. Triệu lão gia và Triệu phu nhân thấy Ngô tướng quân rất có thành ý, bèn năm lần bảy lượt khuyên Triệu thị tái giá, trước khi Hạ Quân Bình trở lại, Triệu thị cơ hồ đã sắp không trụ được, có dấu hiệu lung lay.

Chuyện lớn như vậy, nếu là ta, sợ rằng đã sớm tức giận đến nhấc bàn, Triệu Hoài An thầm nghĩ, nhìn lén Hạ Quân Bình một cái lại thấy vẻ mặt Hạ Quân Bình vẫn như thường, giống như chuyện không hề liên quan tới mình.

“Đi.” Hạ Quân Bình uống cạn ly trà trong tay, đứng dậy đi ra cửa. Triệu Hoài An và Triệu Hoài Kỳ nhìn nhau một cái rồi vội vàng ném một thỏi bạc trả tiền trà vọt theo Hạ Quân Bình.

Ba người vừa mới ra khỏi quán trà không quá một trăm bước, đột nhiên có ba người mặc đồ đen che mặc xông tới đánh.

Triệu Hoài An kinh hãi, sợ Hạ Quân Bình bị thương, cuống quít ra tay cản, ba người kia hình như đã chuẩn bị từ trước, lập tức chia ra hai người đấu với hai huynh đệ Triệu Hoài An, Triệu Hoài Kỳ, còn một người chạy tới đánh với Hạ Quân Bình.

“Biểu đệ cẩn thận!”

Nói thì chậm nhưng hành động thì rất nhanh. Tay Hạ Quân Bình vừa vung lên, hoàn toàn không thấy rõ động tác, chỉ chớp mắt người bịt mặt kia đã khóc rống lên.

Mọi người kinh hãi, đều dừng lại nhìn hắn. Người bịt mặt kia tóc tai bù xù ngồi trên đất, khăn đen che mặt đã rớt mất, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, quần áo trên người cũng bị rạch làm hai nửa, để lộ lòng ngực trắng nõn, quan trọng là ngực hắn bị lưỡi dao sắc bén cắt một đường dài, đã bắt đầu rướm máu.

“Trần Thanh Tùng!” Triệu Hoài An chỉ vào thiếu niên đang gào khóc kia, nghi ngờ hỏi “Sao lại là ngươi?”