Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chương 17



Trác Vân nhìn vẻ mặt tức giận của Hạ Quân Bình, đột nhiên cảm thấy mình không có lập trường hận Hạ Quân Bình. Dù kiếp trước Hạ Quân Bình đã làm những gì, đã tàn nhẫn lạnh lùng thế nào, đó cũng là chuyện kiếp trước. Nàng ám sát Hạ Quân Bình bốn lần, cũng coi như đã báo thù cho Lục Phong xong, cho nên, những thù hận kếp trước có phải cũng nên xem như đã kết thúc? Hạ Quân Bình của hiện tại chỉ là một đứa nhỏ đáng thương cửa nát nhà tan không nơi nương tựa, nếu không nhờ nàng rủ lòng từ bi cứu giúp, nói không chừng sói con này đã chết trên đường của thành Vũ Lương từ lâu rồi. A, không! Cho dù không có nàng, Hạ Quân Bình cũng sẽ không chết!

Trác Vân không cách nào tưởng tượng Hạ Quân Bình rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì mới có thể khiến cho đại thiếu gia suốt này nói ầm ĩ lại biến thành Hạ đại tướng quân uy danh hiển hách lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.

Trác Vân nghĩ, có lẽ ông trời đều cho mỗi người một cơ hội, nàng không bị bán vào thanh lâu để rồi sau đó thành cướp, Lục Phong thì sẽ có cuộc sống của một đại thiếu gia đúng nghĩa, còn Hạ Quân Bình thì có thể lớn lên bình thường, tương lai có thể thành Hạ đại tướng quân, nhưng sẽ không đằng đằng sát khí như đời trước.

Con người thật là một loài động vật kỳ quái, lúc trước nàng hận Hạ Quân Bình đến mức lúc nào cũng nghĩ làm sao để giết chết Hạ Quân Bình, nhưng khi nghĩ thông suốt lại thấy rất nhiều chuyện không hề nghiêm trọng như mình vẫn tưởng. lle.quý @đô!n Trác Vân thở dài một hơi, híp mắt nhìn Hạ Quân Bình, đưa cao cây cung lên, kéo căng, bắn.

Dù gì sức nàng cũng không so được với Hạ Quân Bình, kéo cung không căng hết cỡ được, Hạ Quân Bình lập tức cười to, vẻ mặt khá hài lòng, nói, “Đừng tưởng rằng ngươi biết chút võ là giỏi, so về bắn tên, chỉ sợ ngươi còn phải kêu ta một tiếng ‘sư phụ’ đấy!” Rõ ràng Hạ Quân Bình còn đang canh cánh trong lòng chuyện bị buộc phải nhận Trác Vân là sư phụ, mỗi lần nhắc tới, đều phải oán trách vài câu.

Trác Vân khinh thường liếc Hạ Quân Bình một cái, rút mũi tên đặt lên, kéo căng dây bắn đi hoàn toàn không cần ngắm, mũi tên đã cắm ngay điểm đỏ. Không đợi Hạ Quân Bình kịp phản ứng, nàng đã bắn ba phát liên tục, tất cả đều cắm thẳng vào điểm đỏ trên bia.

“A....” Trác Vân lắc đầu thở dài một tiếng, do không đủ sức chứ nếu là ngày trước, nàng còn có thể bắn mũi tên sau chẻ đôi mũi tên trước nữa kìa, nay lại chỉ có thể dựa vào chút trò mèo này để dọa con nít, thật là xấu hổ!

Hạ Quân Bình vuốt vuốt mặt, giống như làm vậy có thể tán đi tất cả khiếp sợ, mạnh miệng nói “Cũng không phải cái gì....... Giỏi lắm, ta cũng có thể làm được! Cái bia là vật chết, con mồi mới là vật sống, nếu vào núi đi săn, chỉ bằng chút sức yếu ớt của ngươi không đủ dùng đâu!” Hạ Quân Bình chợt nhớ tới chuyện gặp heo rừng mấy ngày trước, đỏ mặt, chuyển đề tài nói “Ngươi đói chưa, ta đỡ ngươi đi vào ăn chút gì! Phương Trác Vân, ngươi nói khi nào thì Trụ Tử đại ca mới về......”

Trác Vân ở nhà đợi mười ngày, Trụ Tử vẫn chưa trở lại, khiến nàng bắt đầu đứng ngồi không yên. Tuy nàng biết tương lai ông chủ Tống sẽ phát đạt, nhưng con đường kiếm tiền không dễ đi, ai có thể bảo đảm lần nào cũng được bình an vô sự. Dù ông chủ Tống có bình an sống đến hai mươi năm sau, nhưng đại ca nàng thì sao?

Trác Vân càng ngày càng lo lắng, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc quyết định đi vào thành một chuyến xem sao. Tất nhiên Hạ Quân Bình sẽ đi theo, hiện giờ Hạ Quân Bình đã trở thành ‘cái đuôi nhỏ’ của Trác Vân.

Tuy lúc trước Hạ Quân Bình biểu hiện coi thường tài bắn cung của Trác Vân, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất khâm phục, liên tục mười ngày, đều tập bắn cung từ sáng sớm tới tối mịt, thậm chí còn ‘không ngại học hỏi kẻ dưới’ mà hỏi kỹ Trác Vân này nọ, sợ nàng giấu tài.

Hạ Quân Bình không phải không tò mò sao Trác Vân lại giỏi như vậy, từ ngày đầu tiên tới nhà họ Phương, đã bóng gió hỏi thăm chung quanh. Mới đầu Hạ Quân Bình thấy Trụ Tử là người thật thà lại hơi ngốc, mới tìm cách hỏi thăm, nhưng Trụ Tử dù thật thà, lại rất kín miệng, dù dụ dỗ thế nào cũng chỉ cười khúc khích đáp ‘Ta không biết’.

Hạ Quân Bình hết cách, đành hỏi thăm lão thái thái và hàng xóm chung quanh, hàngS xóm nào biết tại sao Trác Vân biết võ, chỉ cho là Hạ Quân Bình nói giỡn, về phía lão thái thái, chỉ nói tới nói lui một câu, ‘Nha đầu kia bị con yêu quái quấn thân!’

Hạ Quân Bình “... ...”

“Ngươi đi tay không?” Trác Vân thu thập hành lý xong, cột tay nải lên vai, cau mày nhìn Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình sững sờ hỏi lại, “Muốn ở lâu trong thành sao?”

Trác Vân khẽ đáp, “Đại ca và ông chủ Tống không có tin tức gì, chẳng biết có xảy ra chuyện gì không, ngộ nhỡ có chuyện ngoài ý muốn, nói không chừng chúng ta còn phải đi tìm. Nếu không có gì đương nhiên là tốt nhất, nhưng, về sau không thể để đại ca và ông chủ Tống đi một mình được, chúng ta cũng phải đi theo.”

Về phần lão thái thái, Trác Vân để lại hai lượng bạc, cộng thêm trong nhà còn gạo và bột mì, đủ cho một mình lão thái thái sống nửa năm đến một năm. Lão thái thái có bạc vô cùng vui mừng, hận sao từ nay về sau Trác Vân không về nữa mới tốt.

Hạ Quân Bình nhìn Trác Vân một hồi, không nói thêm gì, vội vào phòng gom mấy bộ quần áo của mình, bắt chước Trác Vân cho vào tay nải, rồi mới quay ra tìm nàng.

Hai người ra khỏi thôn đúng lúc gặp được một chiếc xe trâu đang vào thành, Trác Vân cho ba đồng tiền, để hai người đi nhờ.

Trong thành không khác trước là mấy, nhưng có vẻ náo nhiệt hơn một chút. Hai người đã quen đường, nhanh chóng đến Đồng An Đường, lại thấy cửa chính đóng thật chặt, Trác Vân tiến lên gõ cửa cả nửa ngày cũng không có ai ra mở.

“Làm sao bây giờ?” Hạ Quân Bình cau mày hỏi, “Chúng ta phải đi về sao?”

Trác Vân nghiêng đầu liếc Hạ Quân Bình một cái, kéo tay Hạ Quân Bình đến ngõ hẻm bên cạnh tiệm thuốc, vừa đi vừa nhìn quanh, đến khi thấy một cây Hạnh to mới dừng bước, quăng tay nải cho Hạ Quân Bình, tự mình vén tay áo lên, xoa xoa tay, lui về sau mấy bước, rồi nhảy lên trước, hai ba lần đã bắt được đầu tường.

Hạ Quân Bình há hốc miệng nhìn, lát sau phản ứng kịp, vội nhìn xung quanh một lượt, xác định bốn bề vắng lặng, mới bắt chước Trác Vân leo tường vào.

“Trong sân cũng không có ai.” Hạ Quân Bình vễnh tai nghe ngóng một hồi, mắt lóe lên vẻ hưng phấn, “Chúng ta vào trong?”

Trác Vân gật đầu một cái, linh hoạt ôm chạc cây nhảy lên nhánh nhỏ, rồi tuột xuống. Hạ Quân Bình cũng học theo, tuột xuống đất.

“Xem ra ông chủ Tống vẫn chưa bán nhà.” Trác Vân nhặt một nhánh cây nhỏ dài đi tới trước cửa phòng, nhìn ổ khóa trên cửa hồi lâu. Hạ Quân Bình cũng nhìn một hồi rồi nói “Nếu không có chìa, khó mà mở được.”

Hạ Quân Bình vừa dứt lời đã nghe thấy ổ khóa vang lên một tiếng, Trác Vân đã mở được, đắc ý hất cằm, “Ngươi còn phải học nhiều!” vừa nói vừa đẩy cửa bước vào nhà.

Trong phòng bài trí rất đơn sơ, chỉ có mấy thứ đơn giản, may mắn trong tủ còn đủ chăn nệm, trải ra là có thể ngủ được, dù sao cũng tốt hơn tốn tiền đi mướn nhà trọ, dĩ nhiên, cũng an toàn hơn nhiều. d.đ lê.squys @đônTrác Vân chỉ cho Hạ Quân Bình cách mở khóa phòng kế bên, rồi đuổi Hạ Quân Bình qua bên đó ngủ.

Nhà Tống Duệ Văn dù không lớn, nhưng đồ đạc đầy đủ hết, trừ mấy phòng ngủ, phía đông nam còn có một phòng bếp, bên ngoài phòng bếp lại có giếng nước. Trác Vân vào phòng bếp tìm một hồi, thấy được nửa thùng gạo, đủ nàng và Hạ Quân Bình ăn một khoảng thời gian.

“Chúng ta thật sự ở lại đây?” Hạ Quân Bình hiển nhiên chưa trải qua kiểu ‘ở nhờ’ thế này, rất không quen, từ khi bọn họ leo tường vào luôn co đầu rụt cổ, dáng vẻ lén lút, “Chúng ta.... ... Chúng ta sẽ không bị bắt lên quan phủ chứ ?!” Hạ Quân Bình lo lắng nhìn xung quanh, giống như sợ sẽ có một nha dịch bỗng xuất hiện từ một xó nào đó xông tới bắt người.

Trác Vân lườm Hạ Quân Bình, cười, “Nếu ngươi sợ thì ra ngoài đường ngủ đi, không cản!”

“Chúng ta không thể ở nhà trọ sao?”

Trác Vân chìa tay ra, “Tiền đâu?”

Hạ Quân Bình không phản bác được.

“Lần trước đưa ngươi tới khám bệnh ta đã nhìn kỹ rồi, ông chủ Tống chỉ sống một mình , không lo sẽ bị người phát hiện! Dù có bị nhìn thấy cũng không sao, cứ nói chúng ta là bằng hữu của ông chủ Tống, tới ở tạm vài ngày. Người khác sẽ không nói gì nữa.” Ai cũng sẽ không nghĩ hai người là ăn trộm, dù sao hai người còn nhỏ, thứ hai làm gì có ai cả gan ăn trộm trắng trợn như vậy?

“Nếu ông chủ Tống về.... ...”

Trác Vân nheo mắt cười ‘ôn hòa’ với Hạ Quân Bình, “Chúng ta là vì lo lắng cho ông chủ Tống mới tới đây! Dù ông chủ Tống trở lại....... Đến lúc đó hẵng tính!” Trác Vân không hề có ý chiếm nhà của người khác, chỉ vì phải đợi Trụ Tử và Tống Duệ Văn về, đến lúc Tống Duệ Văn về họ sẽ đi thuê chỗ khác. Dĩ nhiên, nếu Tống Duệ Văn không có ý kiến, giữ bọn họ ở lại là tốt nhất, như vậy sẽ tiết kiệm được ít tiền.

Hạ Quân Bình thấy Trác Vân thản nhiên, cũng dần bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút lại hỏi, “Vậy chúng ta đi đâu hỏi thăm tin tức?”

Trác Vân cười, “Ngươi quên mấy đồ đệ của ngươi rồi à?”

Trong thành, còn có ai biết được tin tức nhanh nhạy hơn ăn xin và côn đồ sao?