Sống Lại Cải Tạo Vợ Cám Bã

Chương 11: Cuộc hành trình đến Tây Tạng



Đối với kiếp trước của La Tiểu Nặc mà nói, thế giới của cô chỉ chuyển động xung quanh một mình Đường Vĩ, anh ta muốn đi học cô cũng đi học với anh ta, dù thi vào đại học X đối với cô mà nói khó khăn đến vậy cô vẫn cố gắng thi được vào. Anh ta muốn gây dựng sự nghiệp cô đã giúp thu xếp cho anh ta vào công ty của cha, rồi cô tặng cho anh cổ phần mà cha đã chuyển sang tên cô, cô cũng cam tâm tình nguyện. Món sở trường của cô chính là món anh ta thích ăn nhất, môn thể thao cô am hiểu nhất chính là môn thể thao anh ta thích, La Tiểu Nặc đã từng cứ sống đơn giản như vậy lấy Đường Vĩ làm trung tâm vũ trụ, thậm chí ở nơi đó đánh mất chính mình cũng không sao cả. Cho đến tín ngưỡng (tin tưởng và ngưỡng mộ) vụn vỡ, thế giới sụp đổ, La Tiểu Nặc mới phát hiện thì ra là quá yêu một người sẽ u mê, u mê đến nỗi không phân biệt được hiện thực và hư ảo, u mê đến quên mình là người ai. Còn lần này, trời cao cho cô cơ hội bắt đầu sống lại một lần nữa, cô không muốn tiếp tục vì người ai nữa, chỉ vì bản thân, vì La Tiểu Nặc sống một lần nữa. Lần này La Tiểu Nặc không ngừng cố gắng rốt cuộc cũng giành được cho mình cơ hội đi du lịch một mình cùng đoàn. Khi ở sân bay vẫy tay tạm biệt cha mẹ, mang theo tất cả hành lý lớn nhỏ đi theo đoàn du lịch bước lên máy bay, tâm tình vô cùng kích động.

Tây Tạng, đối với rất nhiều người mà nói là một nơi mê hoặc nhất. Nếu tìm tòi nghiên cứu gì đó mà La Tiểu Nặc muốn đến Tây Tạng, e rằng bản thân cô cũng không thể nói rõ ràng. Đó là một ý nghĩ, luôn luôn quanh quẩn ở một chỗ sâu nhất trong đáy lòng La Tiểu Nặc, không thể nói rõ được. Trước khi sống lại cô cũng đã từng cho rằng mình đã quên mất cái khát vọng này, nhưng thực lòng mà nói dường như vẫn ám ảnh theo cô suốt bốn mùa, cho đến khi được tái sinh một lần nữa. Như xa mà gần, như gần lại xa. Cho tới bây giờ đều dùng thái độ bình tĩnh lạnh nhạt về theo tiếng gọi của con tim, dường như không bao giờ câu nệ. Tư vị này giống như một chiếc ánh đèn nho nhỏ, tuy không tỏa ra ánh sáng huy hoàng, nhưng lại lung linh, lại lẳng lặng dẫn dắt thiêu đốt tâm hồn yếu ớt. Mà bây giờ rốt cuộc cô đã đặt chân đến thần bí này. Hướng dẫn viên du lịch còn ở đằng kia nói liến thoắng không ngừng giới thiệu, các vị khách trong đoàn cũng không ngừng bày ra các loại tư thế vỗ tay khuôn sáo, chỉ có một mình cô bình tĩnh dừng trước cung điện Bố Lạp Đạt, nhìn kiến trúc hùng vĩ dưới trời xanh mây trắng, xúc động nói không nên lời. Đây là sự tinh khiết giản dị và tự do lan tỏa mạnh mẽ. Cả linh hồn đều run rẩy trong chốn thiên đường, dường như được sinh ra một lần nữa. Lúc này La Tiểu Nặc mới chân chính cảm thấy mình thực sự trở lại quá khứ, bắt đầu lại lần nữa. Trong khoảng thời gian này, mặc dù tất cả có vẻ như tiến hành đâu vào đấy, nhưng một khi rảnh rỗi, cô luôn không tự chủ được lâm vào một loại trạng thái mênh mông mù mịt. Không biết mình cần cái gì, theo đuổi là cái gì? Mà ở nơi đây, tất cả hình như từ phức tạp cũng biến thành đơn giản, có lẽ cuộc sống chính là mỗi ngày uống một chút bơ trà, uống một chút sữa chua, kết hợp với một chút hươu bào ngồi trong quán trà ở đầu đường mặt hướng cửa cả ngày không rời, tìm bất cứ ai nói chuyện linh tinh, sau đó già rồi chết đi. Tất cả mọi thứ lại cứ thế trở về thiên nhiên, có lẽ cô cần phải làm cũng chỉ là vì mình mà sống một lần nữa thôi. Sau khi nghĩ thông suốt tất cả Tiểu Nặc thở dài một hơi, đi vào trong đoàn. Bầu trời Tây Tạng sao lại gần đến thế, gần đến nỗi dường như có thể chạm tay vào.

Trong mấy ngày kế tiếp, trong lúc La Tiểu Nặc thả lỏng cho bản thân đi du ngoạn non nước trong lành ở Tây Tạng, không hề hay biết thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt đã đi hết một hành trình rồi. Hôm nay hành trình của bọn họ là muốn đi tham gia đốt lửa trại của dân tộc Tạng, thể nghiệm tục lệ của dân tộc Tạng.

Lúc đoàn du lịch tiến đến trước lều chiên của người Tạng, việc hướng dẫn viên du lịch làm trước là nói rõ với mọi người khi đốt lửa trại thì cả hai bên cùng nhau tham gia, cũng báo cho mọi người một số điều nên chú ý. Khi La Tiểu Nặc đi vào lều chiên mặc đồ bộ đồ của người Tạng ngồi xuống khăn ha đa* thì chợt sững sờ, "Cậu... tại sao cậu lại ở đây."

* Khăn ha-đa (dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần.)

Thì ra chỗ ngồi bên cạnh cô chính là oan hồn không tan Đường Vĩ. Rất rõ ràng, Đường Vĩ cũng vì thấy La Tiểu Nặc ở chỗ này mà cảm thấy kinh ngạc. Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, khẽ gật đầu một cái, cứ tiếp tục ngồi dường như rơi vào trong suy tư. Thật là duyên phận trớ trêu. La Tiểu Nặc tâm không cam tình không nguyện ngồi xuống, trong lòng là vô vàn không muốn. Đúng lúc này, đồng bào Tạng niềm nở rót cho mỗi một vị khách quý ngồi bên cạnh một ly rượu lúa mì thanh khoa* đặc biệt trên cao nguyên. La Tiểu Nặc nhẹ nhàng nhấp một hớp nhỏ: "Khụ khụ khụ, thật là cay." Cô khẽ nhỏ giọng nói một câu, rượu này thật là mạnh. Khóe mắt liếc xéo Đường Vĩ bên cạnh một cái, lại thấy cậu ta bưng ly rượu lên đổ luôn vào miệng, mặt không biến sắc tim không đập. Ặc, cậu nhóc này thật là mãnh liệt, sao cô chưa bao giờ biết thì ra từ lúc Đường Vĩ còn nhỏ như vậy cũng đã có một tửu lượng tốt như vậy nhỉ. La Tiểu Nặc âm thầm suy đoán nói.

*Lúa mì thanh khoa: giống lúa trồng ở vùng Tây Tạng, Thanh Đảo, Trung Quốc

Ông chủ lều chiên hiếu khách vừa thấy cậu bé này tửu lượng tốt như vậy, lập tức phấn chấn bước lại, ngân cao giọng hát lên bài hát mời rượu, lại một lần nữa rót đầy cái ly trước mặt Đường Vĩ. Chỉ thấy Đường Vĩ một hớp đã uống cạn sạch toàn bộ rượu trong ly. Có vẻ khá tốt, rượu càng rót càng hăng say, ai đến uống cùng cũng không cự tuyệt, hướng dẫn viên du lịch nhìn này dáng vẻ không ổn, cậu bé uống nữa sợ rằng sẽ xảy ra chuyện, vội vàng ở bên cạnh khuyên nhủ Đường Vĩ: "Cậu Đường vĩ, đừng uống nữa, rượu này tác dụng rất mạnh, cậu uống một hớp một ly như vậy..., sẽ say mất.

Đường Vĩ vung tay nhỏ bé đẩy hướng dẫn viên du lịch ra, nói không được rõ ràng: "Không cần anh quan tâm, nào, uống nữa."

Đoàn người vừa nghe giọng điệu này, cũng biết này đứa bé đã uống say. Hướng dẫn viên du lịch nói chuyện với ông chủ lều chiên một chút, ông không rót rượu vào chén Đường Vĩ nữa. Tiệc tối vẫn còn đang tiếp tục, thỉnh thoảng La Tiểu Nặc lại len lén liếc nhìn Đường Vĩ mấy lần, cô cảm giác hôm nay Đường Vĩ rất kỳ lạ, nhưng không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào. Một mình Đường Vĩ ngồi lầu bầu lẩm bẩm mấy câu "Thêm rượu" sau khi không ai để ý đến cậu ta, cậu ta chỉ đành một mình ngồi buồn bực, một lát sau lặng lẽ đi ra khỏi lều chiên.

Cậu bé này muốn đi đâu nhỉ? Bây giờ đã khuya, một mình uống nhiều rượu như vậy còn chạy ra ngoài, chẳng phải sẽ làm cho ông chủ người ta lo sao. La Tiểu Nặc có chút lo lắng nghĩ, vẫn không nhịn được cũng đi ra xem một chút.

Ban đêm trên cao nguyên, rõ ràng đang là mùa hè, nhưng nhiệt độ cũng chỉ có tám, chín độ. Gió thổi lồng lộng, ở nơi rộng lớn mênh mông này có vẻ hết sức cô đơn. La Tiểu Nặc vừa đi theo Đường Vĩ đi về phía trước, vừa âm thầm khẽ nguyền rủa: " Đứa bé chết tiệt này, rốt cuộc muốn đi đâu thế? Đợi lát nữa lạc đường, xem cậu ta làm thế nào?"

Rốt cuộc Đường Vĩ đi tới một gò núi nhỏ thấp thì ngừng lại, lặng lẽ đứng đó, La Tiểu Nặc đứng cách không xa phía sau cậu ta, một hồi im lặng, núi nhỏ này có cái gì hay mà nhìn thế nhỉ? Đường Vĩ từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào giữa khuỷu tay, ôi? Cậu ta sao thế nhỉ, không thoải mái sao? La Tiểu Nặc có chút lo lắng nhìn về bóng lưng phía trước của cậu ta đang khẽ run rẩy. Do dự một chút, vẫn đi tới.

"Này, cậu bé, cậu làm sao vậy?" La Tiểu Nặc mở miệng hỏi.

Đường Vĩ ngẩng đầu lên nhìn La Tiểu Nặc một cái, lạnh lùng hỏi: "Là cậu à. Không liên quan đến cậu, tránh ra".

Mặc dù là vào buổi tối, nhưng La Tiểu Nặc cũng mượn ánh sao nhìn thấy nước mắt trên gương mặt Đường Vĩ. Ôi, xem ra là cậu bé này có tâm sự đây, đau lòng đến thế! La Tiểu Nặc nghĩ đến chuyện đau lòng khi mình còn bé, khuyên giải nói: "Này, không phải là bị cha mẹ cậu mắng rồi trốn ra đây khóc chứ, xấu hổ xấu hổ quá."

"A, cậu có thời gian để ý đến chuyện vớ vẩn của tôi, chi bằng quản tốt bản thân mình trước đi". Đường Vĩ châm chọc nói: "A, tôi quên mất, cậu là con gái nhà giàu nhất thành phố X mà, có chuyện gì cần cậu tự mình làm chứ, chỉ cần có tiền, ban thực nghiệm của trung học Tử Dương cậu cũng có thể mua vào mà..., huống chi những thứ khác. Tôi đã nói trong khoảng thời gian này, thành tích của cậu sao lại tiến bộ vượt bậc như vậy, e rằng cũng chỉ là mua chuộc thầy cô đổi lấy thôi. Cha cậu đối với cậu thật là tốt nhỉ, số tiền lớn như vậy cũng chịu chi ra, con gái nhà giàu nhất đúng là không giống nhau nhỉ".

La Tiểu Nặc nghe xong tức giận nói: "Hoàn toàn không có chuyện như vậy có hiểu không, cái đầu nhỏ của cậu rốt cuộc là chứa cái gì, xin cậu có thể đừng sỉ nhục cha tôi và tôi như vậy được không? Tôi vào trung học Tử Dương cũng là do hiệu trưởng trực tiếp kiểm tra thêm 20 phút mới vào được ban thực nghiệm của Tử Dương, điều này và tiền không có bất kỳ liên quan gì được chưa?"

"Thật sao? Vậy tại sao hiệu trưởng Tử Dương chỉ tìm cậu tham gia kiểm tra chứ không tìm những người khác?"

"Làm ơn, đủ điểm vào Tử Dương trường chúng ta cũng chỉ có hai đứa mình, ông ấy không tìm tôi còn có thể tìm ai nữa?"

"À, bây giờ cậu nói gì chẳng đúng. Tôi nói không lại cậu, nhưng mà mời cậu lập tức cút ngay, tôi chán ghét loại người như cậu". Đường Vĩ có phần không thể nói lý la ầm lên.

La Tiểu Nặc nghe xong lời này lập tức nổi giận: "Cậu chán ghét tôi? Tôi cũng chán ghét cậu không kém đâu. Thằng nhóc chết tiệt này". La Tiểu Nặc không nhịn được đẩy Đường Vĩ một cái, cậu ta vốn ngồi xổm bị đẩy một cái cả người ngã quỵ ở trên đất. "Này, cậu làm sao thế, tôi cũng chưa dùng sức gì, cậu... cậu đứng lên đi." La Tiểu Nặc có chút khó xử nhìn Đường Vĩ đang nằm úp sấp xuống đất, đưa tay muốn đỡ cậu ta dậy. Lúc vừa chạm vào tay cậu ta, lay lay, sao tay lại lạnh như nước đá thế này. Vội vàng đưa tay sờ trán của cậu ta, ôi, thật là nóng. "Này, cậu bị sốt rồi, đứng lên đi, chúng ta vào trong lều chiên đi, nơi này lạnh lắm".

La Tiểu Nặc đẩy Đường Vĩ một cái, thế nhưng cậu ta lại không có phản ứng. La Tiểu Nặc nhìn lều chiên cách chỗ này rất xa, chung quanh lại không có bóng dáng ai. Thở dài, bắt được cánh tay của cậu ta khoác lên vai mình từ từ nâng cậu ta dậy, chậm rãi đi trên đường.