Sống Lại Cải Tạo Vợ Cám Bã

Chương 1: Sấm sét giữa trời quang



La Tiểu Nặc năm nay hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học danh tiếng, là con gái của La Nhất Kim người giàu nhất thành phố X, vừa tốt nghiệp đã kết hôn với bạn trai Đường Vĩ cũng là thanh mai trúc mã nhiều năm của cô, được cha mẹ thương yêu và chồng che chở. Ngay cả La Tiểu Nặc cũng cảm kích ông trời đối với mình thật tốt. Cô vẫn cho là những ngày hạnh phúc ấy sẽ kéo tiếp tục kéo dài mãi, thật không nghĩ đến......

Buổi tối, La Tiểu Nặc chán đến chết ngồi ở trên ghế salon xem ti vi, “Tuần lễ này Vĩ lại đi công tác, haizz…, một mình thật là nhàm chán. Đúng rồi, mình đi lấy âu phục của anh ấy ra ủi cũng tốt”.. Vừa nghĩ tới đó La Tiểu Nặc phấn chấn chuẩn bị bắt tay vào làm. Lúc này, điện thoại trong phòng vang lên

“Là ai vậy? Muộn thế này còn gọi điện thoại tới đây, chắc chắn là cha”. La Tiểu Nặc suy đoán, sau khi cô và Đường Vĩ kết hôn, La Tiểu Nặc vẫn cho rằng sẽ ở cùng một chỗ với cha mẹ, La Tiểu Nặc tự mình cảm thấy không có gì là không ổn, dù sao cha mẹ cũng ngày một già đi, mình lại là đứa con duy nhất trong nhà, ở cùng nhau cũng dễ dàng chăm sóc, hơn nữa cha mẹ của Đường Vĩ đã qua đời từ khi anh còn bé, thời điểm này cũng không nói đến việc phải chăm sóc cha mẹ chồng. Nhưng mấy lần Đường Vĩ nhắc tới chuyện hai người dọn đi ra ngoài ở, trải qua thế giới hai người. Nghĩ đến hai người mới cưới chẳng bao lâu, cũng đang là lúc tình ý dạt dào, trời sinh tính La Tiểu Nặc ôn hòa, nghĩ tới dù sao phòng ở mới cũng cách nhà không xa, cùng lắm thì đến lúc đó để cha mẹ đến ở cùng là được, cũng không phản đối. Nhưng cha mẹ luôn không nỡ, mỗi ngày đều gọi mấy cuộc điện thoại tới thăm con gái yêu của mình, đối với chuyện này La Tiểu Nặc cũng hoàn toàn không còn cách nào, chỉ muốn trong năm nay nhanh chóng thu xếp để cha mẹ tới đây, nói chung lại ở cùng nhau thì có thể chăm sóc lẫn nhau.

"Alo?"

"Xin chào, xin hỏi đây là nhà cô La Tiểu Nặc phải không?" Trong ống nghe truyền đến giọng nữ.

"Đúng, tôi là La Tiểu Nặc, xin hỏi cô là?"

"Tôi ở khoa cấp cứu bệnh viện số 1 thành phố X, xin hỏi cô có quen biết với La Nhất Kim và Tạ Hồng Liên không?"

Bệnh viện nhân dân số 1, khoa cấp cứu, La Tiểu Nặc vừa nghe dđ.lqđ đến đây thì đầu óc choáng váng, toàn bộ chìm vào mơ hồ.

"Tôi là con gái của La Nhất Kim và Tạ Hồng Liên, bọn họ xảy ra chuyện gì?" La Tiểu Nặc giọng khẽ run nói.

"Là như vậy, La Nhất Kim và Tạ Hồng Liên xảy ra tai nạn xe, bây giờ đang cấp cứu tại bệnh viện chúng tôi, tình huống rất xấu, mời cô lập tức tới ngay”.

La Tiểu Nặc nghe lời nói trong loa, đột nhiên cảm thấy toàn thân vụt ngã xuống, lạnh lẽo như băng: "Được, tôi lập tức tới ngay”. La Tiểu Nặc đã nghe không rõ trong loa bác sĩ vẫn còn nói cái gì, mặt cô tái nhợt đứng lên, trong đầu trống rỗng. “Gọi điện thoại cho Vĩ, đúng, gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy nhất định biết bây giờ nên làm thế nào”. Tay La Tiểu Nặc run rẩy bấm số điện thoại của Đường Vĩ, thế nhưng từ đầu đến cuối không có người nghe. La Tiểu Nặc ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon nghe tiếng ‘tút tút’ trong điện thoại di động, tay chân luống cuống. “Không được, không thể cứ tiếp tục trì hoãn như vậy được, ba mẹ vẫn còn ở bệnh viện chờ mình đấy! Mình muốn đi bệnh viện, giờ phải kiên cường, La Tiểu Nặc, ba mẹ không có việc gì”. La Tiểu Nặc mạnh mẽ chống đôi chân có chút vô lực của mình đứng lên, động viên nói. Tiện tay khoác túi của mình lên, ra cửa đón taxi chạy thẳng tới bệnh viện.

Trong bệnh viện khắp nơi tràn ngập mùi thuốc sát trùng, gạch men màu xanh biếc khiến trong lòng thân nhân người bệnh hốt hoảng. La Tiểu Nặc hốt hoảng chạy đến khoa cấp cứu kéo cô y tá lại hỏi: “Cô y tá, xin hỏi La Nhất Kim và Tạ Hồng Liên ở phòng bệnh nào”.

"Cô là người thân của La Nhất Kim à, bọn họ đều đang ở trong phòng cấp cứu đấy, cô đi theo tôi đi”.

Cấp cứu, La Tiểu Nặc vừa nghe hốc mắt đã đỏ, dùng sức chớp mắt kiềm lại hơi nước trong mắt, ổn định bản thân đi theo y tá đi đến bên ngoài phòng giải phẫu, đèn ngoài phòng giải phẫu vẫn sáng, lòng La Tiểu Nặc như treo trên không trung, mắt cũng không dám chớp mà nhìn chằm chằm vào dđ.lqđ cửa chính phòng giải phẫu, chỉ sợ không cẩn thận bỏ lỡ cái gì. Rốt cuộc cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra. La Tiểu Nặc bước một bước dài tới, chờ mong hỏi: "Bác sĩ, ba mẹ tôi có sao không?"

"Cô La, xin hãy nén đau thương, chúng tôi đã cố gắng hết sức”. Mặt bác sĩ thương hại nhìn La Tiểu Nặc nói.

La Tiểu Nặc nghe lời này, chỉ cảm thấy nhịp tim hình như ngừng lại, cô từ từ đi vào phòng giải phẫu, thấy trên bàn mổ hai gương mặt giống như đang ngủ. Cô ngay cả hô hấp cũng thật cẩn thận, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm bọn họ tỉnh giấc.

"Cha mẹ, ngày hôm qua hai người mới gọi điện thoại bảo con thời tiết chuyển lạnh, phải nhớ tranh thủ lúc thời tiết đẹp, lấy chăn ra phơi nắng đấy thôi, hai người quên rồi sao? Tại sao ngày hôm qua còn mạnh khỏe, hôm nay đã thành như vậy?"

La Tiểu Nặc ngồi xổm trước bàn mổ, co ro lẩm bẩm nói: "Hai người không phải nói muốn nhìn thấy cháu ngoại ra đời, kể tất cả chuyện mất mặt khi còn bé con đã làm cho nó biết sao? Cha mẹ, hai người đừng ngủ, có được không, chúng ta về nhà có được không?" La Tiểu Nặc nghẹn ngào chờ mong ngẩng đầu lên, hi vọng thấy hai người thân quen thuộc nhất có dđ.lqđ thể giống như thường ngày, nhưng đáp lại cô chỉ là một mảnh yên tĩnh trong phòng giải phẫu. Lòng La Tiểu Nặc từ từ chìm xuống, trên mặt hoảng hốt, rơi vào một mảnh tăm tối.