Sống Chung

Chương 43: Cười cái gì️



Edit:Yann.

Beta: Đậu Xanh

Sau khi nhận phòng khách sạn, đoàn người tự túc tách ra.

Tưởng Uyển và Văn Tẫn bỏ balo xuống, chuẩn bị xuống dưới lầu ăn cơm.

Lúc gọi món, Văn Tẫn vẫn không mở miệng, Tưởng Uyển xác nhận với người phục vụ mấy lần, "Chúng tôi không ăn rau, lá cải cũng không được, một xíu màu xanh lục cũng không thể xuất hiện, có thể chứ?"

Người phục vụ gật đầu, "Được."

Văn Tẫn ngẩng đầu nhìn Tưởng Uyển.

Khuôn mặt thanh tú, lông mi mảnh và dài, tóc không dài lắm buông xõa trên vai, làn da trắng nõn, lúc nói chuyện đôi mắt luôn mang theo chút ý cười thiện ý.

Diện mạo làm người ta cảm thấy rất thoải mái.

Cô không chú trọng bề ngoài, lại không trang điểm, cũng không thích ăn mặc quần áo rực rỡ, dường như quần áo của cô luôn là áo thun quần jean, váy dài và trang sức mà những cô gái bây giờ yêu thích, cô không có một thứ nào.

Cô ít nói điềm tĩnh, mặc dù tò mò, cũng không hỏi anh.

Cô chính là như vậy.

Khiến Văn Tẫn lần đầu tiên có ý muốn mở miệng.

"Không muốn đi."

"Cái gì?" Tưởng Uyển không rõ, "Đi chỗ nào?"

"Nhà ba mẹ anh." Văn Tẫn lặp lại, "Không muốn đi."

"Em biết." Đầu ngón tay Tưởng Uyển vuốt ve trên khăn trải bàn, "Thật ra em và ba mẹ cũng xảy ra chuyện không vui, hiện tại em cũng không lui tới với bọn họ."

Đáy lòng cô mơ hồ có một ý tưởng, có lẽ đây là lần đầu tiên Văn Tẫn nói về ba mẹ mình cho người khác, cho nên vì công bằng, cô cũng chủ động thẳng thắn một chút về quá khứ của mình.

"Em không học đại học." Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, "Nhưng em thi đậu, chỉ là không được đi."

Mặt Văn Tẫn không cảm xúc, "Anh cũng không học, anh tự học thi lấy hai cái giấy chứng nhận."

Tưởng Uyển: "..."

Người phục vụ bê đồ ăn qua đây.

Tưởng Uyển hít sâu một hơi, hỏi anh, "Tại sao anh không học đại học?"

Văn Tẫn cúi đầu cầm lấy nĩa, "Quá đơn giản."

Tưởng Uyển: "..."

"Phiền phức." Anh bổ sung, lông mày hơi hơi nhăn lại, "Nữ sinh, luôn thích nói chuyện với anh, quá nhiều chuyện, rất phiền."

Tưởng Uyển gật gật đầu, lại nhìn anh một cái.

Ở trường học diện mạo này đúng là kiểu được nữ sinh yêu thích.

Nếu nam sinh khác cũng như vậy, không biết cuồng vọng tự kiêu bao nhiêu lần, anh lại cảm thấy phiền phức.

Tưởng Uyển nhẹ nhàng bật cười.

"Cười cái gì?" Anh hỏi, "Em cũng bị rất nhiều nam sinh theo đuổi?"

Tưởng Uyển: "..."

Đau tim.

Cơm nước xong, Tưởng Uyển muốn đi một chuyến thăm quan xung quanh trường đại học.

Cô chưa tới đại học bao giờ, muốn cảm nhận một chút bầu không khí đại học.

Văn Tẫn đi theo cô suốt chặng đường.

Anh thân cao chân dài, hơn nữa giá trị nhan sắc quá cao, vô cùng hút mắt người khác, tới tới lui lui không ít người đổ dồn ánh mắt kinh diễm về phía anh.

Anh hơi hơi nhíu mày, cầm lấy khẩu trang che khuất mặt, sau đó nắm tay Tưởng Uyển đi qua đường cái.

Trường đại học gần đây nhất cũng mất 15 phút đi bộ.

Nắng gắt trên đỉnh đầu oi bức mãnh liệt.

Hai người đi mười phút, Tưởng Uyển đã thở hổn hển, cả người mồ hôi nhễ nhại.

Cô mở bản đồ ra, còn một cái đèn xanh đèn đỏ ở phía trước là đến một khu nhà khoa học của đại học kỹ thuật.

Tưởng Uyển không rõ có thể đi vào trường với dáng vẻ không giống học sinh lắm hay không.

May mắn, đang là thời gian ăn trưa, người đến người đi, bọn họ xen lẫn trong trong đám đông đi vào.

Hồ nước nhân tạo xinh đẹp, bên cạnh là hàng liễu rủ xuống, các bạn học sinh nói chuyện rôm rả trên đường, mọi thứ trở thành bức tranh sống động trong tâm trí Tưởng Uyển, như thể cô đã từng dung nhập vào môi trường này.

Hai người đi dạo đến cửa viện nghiên cứu, Văn Tẫn nhận được điện thoại.

Là mẹ Văn Tẫn, Lý Thải.

"Mẹ nghe nói hôm nay con tới Thượng Hải? Con đang ở đâu?"

Đôi mắt của Văn Tẫn không có cảm xúc, "Ở cửa viện nghiên cứu của mẹ."