Sống Chung Với Bá Tước

Chương 56: Một năm kia



Buổi dạ tiệc giống như trong mơ đã kết thúc, Đào Khánh Hoa vẫn còn không ngừng nghĩ tới căn biệt thự sang trọng kia, mỗi một đồ dùng đều là đò cổ quý báu, thế nên không trách được Bảo Nhi chỉ tiện tay ném ra cũng ném một viên kim cương lớn như vậy, có một gia thế như thế này mình còn lo gì tới việc xem mắt của Bảo Nhi nữa, chỉ cần con bé tùy tiện đưa cho mình một món đồ thì cuộc sống còn lại của hắn đâu cần phải lo nghĩ gì nữa.

So sánh với tâm tình kích động của Đào Khán Hoa, Tô Cầm lại chán nản rất nhiều, bà ta không dám lạc quan như vậy, bà cảm thấy mình làm những chuyện kia nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, nhưng nếu thật sự muốn so đo thì cũng có rất nhiều điều hiền toái.Thật sự không nghĩ tới con bé đó lại may mắn như thế, thật tức chết mình rồi, chỉ có như vậy mà cũng tìm lại được cụ ngoại , đã vậy lại còn là một người siêu cấp có tiền. Nhìn lão ấy cũng đã sắp vào quan tài nằm rồi, nếu như lão cho Bảo Nhi thừa kế toàn bộ tài sản, vậy còn mình và Thi Thi thì sao? Ngày ngày vẫn còn phải đi lại quan hệ, đến lúc đó. . . . . .

Bên trong biệt thự, một buổi tối náo nhiệt qua đi bây giờ cũng đã yên tĩnh lại cả biệt thự như đi vào giắc ngủ say, ngay cả Ba Ba Lạp ồn ào như vậy cũng đã đi ngủ.

Bảo Nhi ngược lại cô dậy rất sớm, cũng không phải không mệt, mà là chuyện tối ngày hôm qua quá nhiều, khiến cô không thể nào ngủ ngon, nên tỉnh dậy rất sớm.

Sau khi tỉnh lại cảm giác có rất nhiều vấn đề không rõ, hôm nay cũng không cần đi học, Bảo Nhi lại vào bếp, cô vốn chỉ biết nấu có mấy món mì, nhưng dưới sự huấn luyện ma quỷ của lão quản gia thì tay nghề của cô hiện tại cũng không đến nỗi, đoán chừng nếu không có việc làm thì đi làm đầu bếp cũng có thể sống được rồi.

Đối với sự xuất hiện bất ngờ của Ba Ba Lạp, Bảo Nhi đột nhiên cảm thấy có chút lạ, vốn là có cảm giác cô và Tịch Nhan cũng có chút mập mờ, nhưng cũng không ai giải thích cho cô, bởi vì cái tên mặt lạnh Tịch Nhan cái gì cũng không nói nhưng Bảo Nhi không hiểu sao lại cẩm nhận được cảm giác kia rất chân thực.

Cho đến khi Ba Ba Lạp tới, Bảo Nhi chợt thì có một loại cảm giác nguy cơ, hoặc là nói có một loại cảm giác mình giống như người ngoài.

Cô vô thức đi đến nhà bếp, ban đầu lão quan gia dạy cho cô kỹ thuật cắt rau, hiện tại cũng có thể giúp cho cô tĩnh tâm lại.

Cầm lên một củ khoai tây, trước đều đều cắt thành lát, cắt nữa thành sợi, cắt nữa thành những miếng nhỏ, lập tức một củ khoai tây tươi ngon đã trở thành từng miếng nhỏ, nhưng nhìn kỹ cũng sẽ thấy mỗi miếng đều có độ dày mỏng lớn nhỏ như nhau.

Cắt xong rồi, suy nghĩ một chút, Bảo Nhi mở ngăn kéo tầng cao nhất tìm được mọt bọc tỏi, chuẩn bị làm curry, trước nghe Bình An nói mẹ của cậu ta làm curry thịt bò ăn thật ngon, Bảo Nhi cũng muốn thử một lần.

Một khi muốn làm chuyện gì, Bảo Nhi sẽ rất tập trung, tựa như lúc ban đầu cùng Abe học đánh nhau, cùng Tịch Nhan học đánh tennis, Abe cùng Tịch Nhan rất lợi hại, nhưng là không thể phủ nhận, Bảo Nhi thiên phú rất tốt, nhất là khi cô toàn tâm toàn ý tập trung vào học.

Được trải qua một khóa huấn luyện của lão quản gia, động tác của Bảo Nhi như nước chảy mây trôi, trong nhà tất cả gia vị đều có sẵn ngay cả tỏi cũng bị Bảo Nhi tìm được trong góc bếp.

Mà giờ khắc này trong biệt thự chỉ còn có duy nhất Ba Ba Lạp là tỉnh dậy được sau buổi tiệc tối qua, cô không hiểu Tịch Nhan kiêu ngạo như thế sao lại thích một con người hèn mọn như vậy, hơn nữa lại có vẻ rất nghiêm túc là đằng khác, không giống như những người anh khác của mình chỉ muốn vui đùa chút mà thôi.

Con người này rốt cuộc là có mị lực gì? Nhất định là do cô ta quyến rũ Tịch Nhan. Ba Ba Lạp rất thích Tịch Nhan, nhưng là Tịch Nhan trời sinh tính lạnh lùng, cô vẫn cho là mình còn chưa có trưởng thành cho nên đành đợi, cô muốn đợi đến lúc trưởng thành sẽ thổ lộ với Tịch Nhan, không nghĩ tới lúc tới đây lại có thể gặp được một con người.

Càng nghĩ càng không ngủ được, dù bên ngoài ánh nắng tươi sáng chính là lúc ngủ, cô vẫn còn lăn qua lộn lại.

Là một nữ Vampire kiêu ngạo, Ba Ba Lạp cảm giác mình cư nhiên so đo với một con người thật sự rất không có tiền đồ, không được, cô muốn đi xem cô gái kia một chút, lại dám có chủ ý với Tịch Nhan, cô sẽ cho cô gái đó đẹp mặt.

Nghĩ xong, Ba Ba Lạp liền ngồi dậy.

Bảo Nhi ở trong bếp vừa nhỏ giọng ngâm nga bài hát vừa ở nấu curry, lúc này điện thoại vang lên, Bảo Nhi đi nghe điện thoại.

Ba Ba Lạp thần thần bí bí chạy tới phòng bếp, nhìn thấy cô gái kia đang nấu ăn, không bằng cho thuốc tiêu chảy vào đây cho cô ta đi đến chết luôn.

Nghĩ đến liền làm, thấy xung quanh không có ai, Ba Ba Lạp nghịch ngợm móc ra một túi thuốc vẫn mang bên người, tìm lấy lọ thuốc xổ, mặt kích dộng đi mở nồi, nhất thời có mùi tỏi nồng nặc đập thẳng vào mặt, vì Ba Ba Lạp chủ yếu sống ở trong gia tộc không mấy khi đi ra ngoài nên cô bị cái mùi này làm cho ngu muội.

Ngay cả thuốc cũng không kịp đổ đã nghe thấy bên ngoài có tiếng động đành vội vội vàng vàng biến thân thành con dơi ẩn núp tạm vào một góc nào đó.

Bảo Nhi đi tới, thấy nắp vung bị mở ra, còn tưởng rằng mình quên đậy, định đậy lại để ninh tiếp, nhưng vừa nhìn, trong nồi lại có một thứ đen thui nổi lê. . . . . . Chẳng lẽ do không đậy vung nên bị cái gì đó rơi vào rồi, cô ảo não một hồi, đành phải lấy cái muôi múc đi lớp nước trên cùng đổ vào trong thùng rác.

Chỉ nghe được"Xuy xuy xuy" mấy tiếng, Bảo Nhi cũng không có chú ý, trong lòng còn đang mải suy nghĩ tới cuộc nói chuyện với cha mình hồi nãy .

Curry còn phải nấu thật lâu, Bảo Nhi cho nhỏ lửa lại, sau đó trở về phòng mình.

Mà giờ khắc này có một con dơi toàn thân dính đầy mùi vị tỏi curry đang phát điên rồi, nó không ngừng giãy giụa trong thùng rác, cô vay vọt tới trước cửa phòng Tịch Nhan, dùng sức gõ cửa, Tịch Nhan đôi mắt còn ngái ngủ nhìn thoáng qua, thấy trước cửa có một con dơi bẩn thỉu trên người lại còn đầy mùi quái dị liền tỏ vẻ ghét bỏ, đóng cửa lại tiếp tục ngủ, khong hề nhận ra đó chính là Ba Ba Lạp.

Ba Ba Lạp lại liều mạng gõ cửa, ngược lại khiến cho tên Abe đang mất hồn mất vía thức giấc, hắn đã cùng tham gia tranh tài với Ba Ba Lạp rất nhiều lần cho nên chỉ cần liếc mắt liền nhận ra cô, Abe ngay lập tức bịt mũi cầm lấy con dơi ném vào trong bồn tắm.

Được tắm rửa sạch sẽ Ba Ba Lạp mới khôi phục hình người, lần này cô thực sự bị chọc tức rồi, từ nhỏ đến lớn không hề có ai dám có thái độ ghét bỏ cô như thế.

Bảo Nhi hoàn toàn không biết mình bất tri bất giác thu thập người khác, cô khó có lúc được cha đích thân gọi điện thoại cho mình, mà lần này lý do ông gọi tới lại là muốn mình mời thái tổ phụ ra ngoài ăn cơm cùng ông ấy.

Hôm nay Bảo Nhi đối với mình cha cuối cùng đã thất vọng hoàn toàn, nhưng cái mối quan hệ tình thân ấy vẫn khiến cho cô thấy phiền não.

Vợ chồng Đào Khánh Hoa chỉ nhìn ngoài mặt chứ không xem xét vấn đề sâu sắc, nhìn qua thì vấn đề tưởng như rất nhỏ chỉ là khó khăn tạm thời về tiền bạc, chỉ cần có người giúp đỗ một chút là ổn thỏa, tuy nghiên thực tế là vấn đề này càng lúc càng lớn, càng ngày càng nảy sinh ra nhiều vấn đề khác, vậy mà Đào Khánh Hoa vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng về tương lai huy hoàng, căn bản không hề phát hiện ra có điểm bất thường.

Đợi đến khi phát hiện được, Đào thị đã là cái vỏ rỗng, còn không trả nợ nổi, chỉ còn căn biệt thự đang ở là còn có giá trị cũng phải đem đi thê chấp ngân hàng rồi.

Mà Tô Cầm không còn là một quý phu nhân dịu dàng săn sóc, cao nhã hào phóng, cả ngày chỉ biết kêu gào Đào Khánh Hoa mau mau nghĩ cách, có một đứa con gái có thân phận như vậy mà cũng không biết lợi dụng.

Bảo Nhi có tình không ra mặt để mặc cho lão quản gia xử lý, mà lão quản gia thì thẳng tay làm việc không hề nương nhẹ.

Ba Ba Lạp rất tức giận, thở phì phò quay về, Abe vẫn mải nhìn bóng lưng Ba Ba Lạp, không nói một lời, chỉ là từ lúc đó về sau hắn chân chính nỗ lực tập luyện, cơ thể hắn cũng từ từ gầy đi.

Tịch Nhan và Bảo Nhi sau khi trải qua chuyện này, hai người cũng không hề nói rõ với nhau nhưng những ngày sống chung đã thoải mái hơn trước rất nhiều, Tịch Nhan kiêu ngạo là thế mà hàng ngày vẫn nhẫn nại khoác thật nhiều quần áo cùng Bảo Nhi đi đến trường.

Bình An rất khổ sở, từ từ hồi tâm chuẩn bị ra nước ngoài học.

Abe dạy lịch sử càng ngày càng phản động, một đám học sinh ngược lại rất là vui vẻ, đều cho rằng là hắn nói bừa, chân tướng của sự thật qua lời của hắn thật giống như những chuyện thần kỳ trong cổ tích.

Lão quản gia rốt cuộc cũng được như ý cùng Vương nãi nãi dắt tay nhau sánh bước, hai lão nhân rất ân ái, còn cử hành hôn lễ, lần này, so với bất kể lần thành hôn nào trước kia cũng nghiêm túc hơn vạn phần.

Mặc dù người và lão dắt đi chính là một vị lão phu nhân, nhưng hai người vẫn lãng mạn y như vợ chồng trẻ mới cưới, chỉ là bên cạnh hạnh phúc này ánh mắt đau thương của lão quản gia cũng ngày càng nhiều hơn.

Bảo Nhi sau khi thi tốt nghiệp trung học thì đăng ký thi tiếp vào bốn trường đại học, Bình An đã chuẩn bị đầy đủ thủ tục đi du học, Tịch Nhan cũng chọn nguyện vọng giống như Bảo Nhi, hai người càng ngày càng dính chặt lấy nhau tuy hai mà một, sau khi gia đình trở nên nghèo túng thì Đào Thi Thi cũng không còn tinh lực để đi tìm Bảo Nhi gây sự, hiện nay trong nhà lúc nào cũng có một đống phiền toái, cha thì cả ngày chỉ biết oán trời trách đất, mà mẹ thì suốt ngày ăn mặc lộng lẫy đi ra ngoài không biết là làm gì, bỏ mặc em trai ở nhà cho Đào Thi Thi chăm sóc.

Lúc này Vương nãi nãi ngã bệnh, bắt đầu chỉ nói là có chút choáng váng nên đi bệnh viện kiểm tra.

Lão quản gia không thích bệnh viện, nhưng nghe tin cũng ngay lập tức tới đây.

Đến bệnh viện Vương nãi nãi bất ngờ bị hôn mê, kết quả kiểm tra kết luận bà bị ung thư phổi giai đoạn cuối.

Lão quản gia không tin, lão cho rằng Vương nãi nãi chỉ bị cảm một chút thôi. . . . . .. …nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, lão quản gia túc trực bên giường bệnh của Vương nãi nãi hết ngày dài lại đêm thâu, một tháng sau, Vương nãi nãi chết.

Nhìn thân thể khô quắt của Vương nãi nãi, dường như vẫn đang nơ nụ cười, cánh tay khô quắt của bà vẫn nắm chặt bàn tay của lão quản gia.

Trong nháy mắt này, lão quản gia thấy mình thật sự đã già rồi. Lúc Biên Bức đã sống hơn 3000 tuổi vẫn luôn tràn trề sức sống, nhưng hôm nay lại trầm mặc lặng lẽ, thật giống như một cụ già cô độc, lưng lão còng hẳn xuống, đôi mắt vẩn đục nhỏ xuống hai giọt nước mắt trong suốt —— thì ra đây chính là đau lòng sao?

Lão giống như là không biết Vương nãi nãi đã rời đi, như cũ êm ái vuốt ve từng nếp nhăn trên mặt bà, trong miệng thì thào nói: "So với khuôn mặt lúc trẻ của bà, ta vẫn thấy yêu bà lúc này hơn."

Lão quản gia lại bế quan, trước khi bế quan vỗ vỗ bả vai Tịch Nhan, nhìn Bảo Nhi một chút lại nhìn Tịch Nhan một chút như có điều gì muốn nói, nhưng chung quy vẫn không có mở miệng.

Lần này lão thật sự lắp thêm khóa vào nắp quan tài, có lẽ lão sẽ không bao giờ ra nữa, lão nắm chặt chìa khóa chìm dần vào vô thức.

Abe càng ngày càng thon thả rồi, đối với mong muốn trở về gia tộc tràn đầy hi vọng, hắn cảm giác mình không cần đến một trăn măn nữa là có thể trở về. Hiện nay hắn cũng làm giáo sư đại học rồi, nhưng không phải là dạy lịch sử nữa mà là dạy thể dục.

Mà Bảo Nhi cùng Tịch Nhan cùng thi đỗ đại học, Bình An thì đi du học, nhưng vẫn giữ lien lạc với Bảo Nhi.

Lúc Bình An rời đi thì nhà cậu đã trồng kín một ngọn đồi toàn hoa hướng dương, lúc mặt trời lên cao, cả một vùng rực rỡ toàn hoa hướng dương, hết sức hùng vĩ, Bảo Nhi đứng ở trên tầng của căn biệt thự nhìn ra xa xa dường như cũng thấy được những bong hoa hướng dương này, một vùng vàng cam tràn đầy sức sống.

Mấy năm du học này thấy con người và vạn vật cũng có nhiều thay đổi, nhưng đáy lòng cậu vẫn chôn sâu một phần thương nhớ. . . . . . . Rốt cuộc cũng đến ngày tốt nghiệp, mùa đông ở nước Mỹ rất lạnh, hf hơi thở ra cũng là một làn sương trắng, cậu bây giờ có thể đi về sao?

Ở trên máy bay, Bình An rất kích động rất thấp thỏm, nhưng hơn hết chính là cao hứng, nghĩ tới sắp được nhìn thấy Bảo Nhi, không biết là cô có trở nên xinh đẹp thành thục hơn không, mà mình hôm nay cũng không còn là cậu thiếu niên rụt rè nữa, thì chắc cô cũng sẽ tthay đổi đúng không.

Chỉ là khi vào nhà, Bình An nhận được một tin dữ, Bảo Nhi cùng TỊch Nhan bị tai nạn trong một chuyến du lịch, cả hai đều đã chết từ một năm trước rồi.

Bình An không tin, cô vẫn thường xuyên lien lạc với hắn như thế tại sao cô lại cứ như vậy mà đi, cậu không thể kìm nén cảm xúc đau khổ đến tận cùng này. Như thế người thường xuyên liên lạc với cậu trong khoảng thời gian vừa qua là ai? ?

Giống như là cô đã bốc hơi khỏi trái đất, lúc BÌnh An đi đến ngôi biệt thự kia, cửa chính thì loang lổ, không có ai, cũng không biết nơi đây đã trử thành sản nghiệp của người nào, cậu nghĩ tới lần mình trèo tường vào đây, nhìn lại thì cái cây ấy cũng không còn nữa, xung quanh thật quang đãng giống như nó chưa từng tồn tại.

Cơ hồ mỗi tuần cậu đều đến nơi này, nhìn xuyên qua cánh cổng loang lổ thấy ngôi biệt thự kia cũng không hề có lấy một chút ánh sáng nào, cả mọt vùng cỏ dại, nhưng mà Bình An vẫn không hề chấp nhận sự thật này, bởi vì trong đám cỏ dại kia vẫn còn có một cây hoa hướng dương khoe sắc, như ẩn như hiện, không dữ dội nhưng cũng rất ương ngạnh, giống như lần đầu tiên cậu nhìn thấy Bảo Nhi.

Nhược năm qua đi, Bình An đã trở thành nhà thực vật học nổi tiếng trong và ngoài nước, thường được các trường đại học mời tới giảng dạy.

Bình An đã hơn 40 tuổi nhưng khuon mặt vẫn như xưa, chỉ nhiều hơn một chút điềm đạm, khóe mắt cũng đãcó nếp nhăn để lộ ra sự tàn há của thời gian.

Dạy xong tiết học ở một trường đại học, nhìn những cô cậu người nước ngoài này, có người trốn tiết, có người rất nghiêm túc nghe giảng , có một nam một nữ bàn luận xôn xao , giống như lại thấy được khoảng thời gian mình đã từng trải qua.

Vội vội vàng vàng rời lớp, Bình An đột nhiên cảm thấy mệt chết đi, lúc đi ra khỏi phòng học, bước tới sân trường dưới một cây đại thụ, Bình An ngồi xuống trên mặt đất giống như một cậu học sinh, mặt trời tà tà chiếu lên một nửa mặt cậu, có chút chói mắt, lại có chút ấm áp.

Bình an nhắm mắt lại cảm nhận, sân trường có những cơn gió thổi qua, rất thoải mái, cậu cũng đã từng ngồi trên cỏ như thế này, cùng cô ngồi kề vai bên nhau, hai người không cần biết là lúc đang trầm mặc hay đang nói chuyện, cũng ấm áp vô cùng, chỉ là năm tháng như mây bay, luôn có lúc kết thúc.

Lần nữa mở mắt ra, nhìn lại sân trườn European, khắp nơi đều là những cô gái tóc vàng mắt xanh, không phải là ngôi trường nơi thành phố kia, Bình An cười khổ một tiếng.

Đã qua, không phải sao?

Đã qua rất nhiều năm rồi, khóe mắt cũng có nếp nhăn, giống như là bị ánh mặt trời chiếu quá lâu, cậu dụi dụi con mắt, mắt chỉ thế thôi cũng đỏ lên rơi ra hai giọt lệ nóng.

Giọt nước mắt của một người đàn ông trung rất đục, một giọt này cũng không thể rơi xuống tới mặt đất, nơi này là ngọn núi ngày xưa cậu đã trồng rất nhiều hoa hướng dương, cứ mỗi khi tới đây cậu lại nhìn cảnh mà nhớ tới người.

Lúc này sân trường tiếng trống vang lên “Tùng tùng tùng” lập tức sân trường náo nhiệt hẳn lên, mới vừa rồi còn thanh thản có một mình dạo quanh thì hiện tại người đã đông đúc khắp nơi, Bình An liền quay lại với thực tại, cảnh tượng náo nhiệt trước mắt cũng khiến cõi lòng Bình An xao động.

Trong đám người có hai mái tóc đen nhánh của một đôi nam nữ đang cùng nhau chạy về phía trước, trong tay chàng trai có một cây cà rốt đang tung bay. . . . .