Sống Chung Thì Có Gì Đâu Ghê Gớm

Chương 5



Đối mặt với trận địa nhà họ Giang bày ra, Mục Phong một chút cũng không có bị hù, anh uy phong lẫm liệt ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, như vương giả ngạo nghễ quan sát quần thần trước mắt.

"Khi nào thì các con bắt đầu hẹn hò?"

Người đứng đầu gia đình bao giờ cũng có trọng lượng, Giang Trình Lễ dẫn đầu nổ súng.

"Thật ra thì lần đầu tiên con đưa Mạnh Phi về, chúng con cũng đã lui tới một thời gian." Mục Phong thoải mái mà nói.

Giang Mạnh Phi cứng người ngồi bên cạnh anh, không tự chủ được mà lo lắng thầm.

Cô tự biết rõ, biết mình chỉ cần mở miệng thì tám phần sẽ lộ tẩy, vì vậy mím chặc môi không dám phát biểu bất kỳ ý kiến gì, người đàn ông này nguy hiểm thật, nói tới nói lui chính là rất có khí thế (cho dù là nói dối), khó trách có thể đạt được sự nghiệp lớn thế, bội phục bội phục!!!

"Thật sự là như vậy phải không?"

Mắt Lưu Huệ Như như dao liếc nhìn con gái, muốn con gái xác nhận.

Giang Mạnh Phi chớp chớp mắt, không dám di chuyển, chỉ gật đầu như giã tỏi.

"Vậy sao khi về chị không nhắc tới?"

Giang Mạnh Nho mơ hồ cảm thấy có điểm lạ, nói lên nghi vấn.

"Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ."

Cô nói quanh co, dùng mũi chân đá chân Mục Phong.

"Bởi vì cô ấy cho là tình cảm chúng tôi còn chứ ổn định, sợ nói ra sẽ làm hai bác lo lắng, cho nên lựa chọn giấu giếm, cho tới bây giờ, hai chúng tôi muốn tiến một bước sống chung mới quyết định công khai, mong mọi người tha thứ."

Mục Phong giống như trả lời vấn đề cơ khí, dù vấn đề gì cũng có thể đáp lại thỏa đáng.

Oa ô ~~ thật lợi hại! Giang Mạnh Phi vỗ tay điên cuồng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không biến sắc, chỉ là khẽ nhếch miệng.

"Xin lỗi, em có thể xin hỏi anh một vấn đề không?" Trần Hồng Quyên ở nhà không lắm lời đột nhiên mở miệng, một đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng Mục Phong.

"Mời em."

Mục Phong rất có phong độ, dùng tay làm dấu mời.

"Anh thực sự thích chị hai nhà em sao?" Cô nhìn chằm chằm mắt Mục Phong, muốn từ anh trong mắt nhìn ra đầu mối gì đó.

"Đúng!" Anh không chút do dự đáp, trên mặt còn thêm vẻ chân thành, hai tay đặt trên đầu gối như đang thận trọng làm tư thế đại lễ.

"Con bảo đảm sẽ thật lòng thật ý đối đãi với Mạnh Phi, xin bác trai, bác gái giao Mạnh Phi cho con."

***

Mục Phong lấy thái độ không tự ti cũng không hống hách, giọng nói nghiêm túc chân thành, thành công thuyết phục cha mẹ Giang gia, không quá khó khăn mà đem Giang Mạnh Phi từ Giang gia đi.

"Tôi quả thật không thể tin được, anh làm sao nói ra miệng được thế?"

Thật đúng là lời nói chân thật từ trái tim. . . . . .

Nếu là không biết chân tướng chuyện này, cô khẳng định sẽ cảm động muốn chết! Nhưng vấn đề là cô biết, cho nên đến ở nhà Mục Phong chỉ dựa vào mấy câu của anh.

Chỉ là không nghĩ tới ba mẹ chỉ bằng vài ba lời liền bị anh ta "mua chuộc", tám phần là lo lắng cô không gả sẽ biến thành bại chó, cho nên vội vàng đem cô "tặng" cho Mục Phong.

"Nói gì chứ?"

Mục Phong xách hành lý của cô để bên tủ giày, nhất thời không biết cô đang nói chuyện gì.

"Thành tâm chân ý á, sao anh có thể diễn tự nhiên như vậy, tự nhiên đến nếu như mà ba mẹ tôi không tin, anh sẽ moi trái tim ra cho bọn họ xem vậy."

Người này diễn rất khá nha, nói không chừng diễn trò mới là điểm mạnh của anh ta!

"Diễn gì chứ? Anh đương nhiên là thật lòng!"

Không nghĩ tới lời thật lòng của mình lại lấy được loại đánh giá này, anh khoa trương giả bộ tâm trạng Tây Thi, vẻ mặt đau thương mà nói: "Em thật đã làm tổn thương trái tim của anh rồi."

". . . . . ." Giang Mạnh Phi trừng anh, không nói gì: "Anh không làm diễn viên là rất đáng tiếc, nếu không người hâm mộ nhất định rất nhiều."

Vốn lúc anh nói thật lòng, thiện lương của cô như bị va chạm, đột nhiên cảm thấy trong không khí tràn đầy bong bóng màu hồng, nhưng hành động khoa trương tiếp theo của anh phá hư tất cả, cô chỉ có thể làm liều theo.

"Tốt nhất là vậy!"

Mục Phong mắt trợn trắng, không biết nên đáp lại suy nghĩ hão huyền của cô như thế nào, anh nới lỏng cà vạt, quay lại tủ giày xách hành lý cô đi về phía phòng khách: "Lại đây, tôi dẫn em đi xem phòng."

"Vâng."

Cô theo bước chân của anh, lắc lắc đầu, không cho mình tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.

Vừa vào đến phòng khách, ánh mắt cô sang lên, phong cách Victoria điển hình thoạt nhìn vô cùng lãng mạn, hoàn toàn khác với phòng khách phong cách đơn giản, đối với phụ nữ mà nói, đây chính là căn phòng mơ ước.

"Thật xinh đẹp. . . . . ."

Cô tán thưởng, không tự chủ được đưa tay vuốt ve tủ bát, từng động tác đều tràn ngập ca ngợi và thán phục với cách trang hoàng này.

"Thích không?"

Nhìn thấy sự hài lòng trong mắt cô, anh biết rõ còn cố hỏi.

"Rất thích, cám ơn anh." Cô yêu chết gian phòng này rồi.

"Không nên hơi một tí giắt cám ơn bên khóe miệng, cũng không nên khách sáo như vậy." Anh nhíu lông mày lại, cảm giác không quá thoải mái.

"Đó là một loại lễ phép, tôi vẫn kiên trì vậy."

Mặc kệ anh nói thế nào, cô vẫn kiên trì nói cám ơn.

"Thật là bị em đánh bại. . . . . ." Anh bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ vào một bên nói: "Phòng tắm ở đây, em tự lo liệu, tôi về phòng nghỉ ngơi trước!"

"Không thành vấn đề, ngủ ngon." Tâm tình cô vui vẻ nói ngủ ngon với anh.

"Đi ngủ sớm một chút biết không? Ngày mai tôi đưa em đi làm." Trước khi đi anh không quên dặn dò.

"A!" Vừa nghe anh nói như vậy, cô đột nhiên kêu lên: "Tôi quên đem xe yêu tới đây rồi!"

"Cũng ở chung một chỗ, về sau tôi đưa đón em đi làm là được rồi!" Anh đương nhiên nói.

"Không được đâu! Anh không phải nói là không thể để cho quá nhiều người biết sao? Nếu là tôi đi xe anh đi làm, bảo vệ ở bãi đậu xe sẽ thấy chúng ta đi chung ..., đến lúc đó truyền đến truyền đi, bị mọi người phát hiện là âm mưu coi như xong rồi!" Cô lo lắng nói ra lý do không tiện đi xe anh.

"Á. . . . . . Vậy ngày mai làm sao em đi làm?" Cô nói như vậy khiến anh hoàn toàn không có chỗ phản bác, nghẹn ngào hỏi ngược lại.

"Bây giờ tôi đi lấy xe về?" Cô dò thử hỏi.

"Không được, quá muộn."

Hiện tại cũng sắp mười một giờ rồi, để một cô gái lái xe ban đêm anh không yên lòng.

"Anh có thể chở tôi về nhà trước, sau đó lái xe đi theo phía sau tôi, như vậy yên tâm chứ?" Ước chừng đoán được tâm tư của anh, cô chủ động tìm đường giải quyết.

"Không được!"

Không phải là không thể đi theo xe cô về, mà là nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp, mạnh mẽ của cô lúc lái xe sáng mai thì anh hẹp hòi, không muốn tên đàn ông khác thấy: "Ngày mai em vẫn đi xe tôi đi, cách công ty 300m thì em xuống xe trước, như vậy sẽ không bị phát hiện rồi."

". . . . . . Này, tôi có nói qua anh rất bá đạo chưa?"

Rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, làm gì phải phức tạp như thế? Dù sao ngày mai cô vẫn dắt xe về nhà!

"Bây giờ nói rồi đó."

Anh giương môi cười một tiếng, kiểu ngoài cười nhưng trong không cười: "Cứ quyết định như vậy, ngủ ngon." Nói xong lập tức xoay người rời phòng khách.

"Quả thật khó hiểu!"

Cô ảo não đóng cửa phòng, vẫn không hiểu sao anh phải kiên quyết như vậy.

Là quan tâm cô sao? Hay là như thế nào?

Thật lạ . . . . . .

***

Nói là cưới thử, thực chất là ở chung

Đối với hai người bọn họ mà nói thật ra rất mới mẻ, bởi vì đối tượng sinh hoạt chung không phải là người thân đã quen thuộc từ nhỏ đến lớn, cho nên mỗi một phút đều khá mới lạ.

"Này, chúng ta đi xem “Iron Man 2” được không?"

Mới chuyển vào Mục gia không lâu, một đêm nào đó cô cảm thấy có chút buồn tẻ, tiện mời Mục Phong cùng nhau đi xem phim.

"Sao vậy? Sao đột nhiên muốn đi xem phim?"

Anh đang ở phòng bếp pha cà phê, nghe cô nói như vậy, không khỏi quay đầu nhìn cô.

"Không có! Chỉ cảm thấy có chút chán ~~" cô chơi đùa với ngón tay của mình, thành thật mà nói đối với hoàn cảnh mới này cô còn chưa thích ứng kịp.

Mặc dù rất tự do, bên tai cũng ít đi những chuyện linh tinh, nhưng ở nhà còn có thể chơi với Tử Tử, hoặc là nói chuyện phiếm với em dâu, thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng ở chỗ Mục Phong không có gì cả, thật có chút nhàm chán.

“Chán sao?”

Anh ngẫm nghĩ, nhớ tới quà bạn tặng năm ngoái, nhanh chóng nói: "Em mở hộc tủ phía dưới ti vi đi, bên trong có máy chơi game có thể chơi đó."

"Máy chơi game?!"

Mắt Giang Mạnh Phi tỏa sáng, không nói hai lời vọt tới tủ TV mở ra, quả nhiên thấy một máy máy chơi game nằm ở đó, cô vui vẻ lấy ra: "Ai ~~ vậy chơi như thế nào?"

"Phía trên không phải có sách hướng dẫn sao?"

Anh bưng cà phê ra phòng khách, vừa uống vừa nhìn cô.

"Viết tùm lum thế này, chỉ nhìn thôi cũng mệt."

Có thể là đồ dùng điện tử đối với phụ nữ đều có chút chướng ngại, cô cũng không ngoại lệ, xem sách hướng dẫn đã không hiểu, chứ đừng nói đến lắp ráp máy chơi game mà chơi.

"Vậy sao? Lấy ra tôi xem."

Anh chau mày, buồn cười nhận sách hướng dẫn từ tay cô, đứng ở bên cạnh cô quan sát.

Giang Mạnh Phi ngồi trên sàn nhà sạch sẽ, ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện anh rất cao lớn, bả vai cũng rất rắn chắc, không biết sao, trong lòng thậm chí có chút lay động . . . . . .

“Lại đây, tôi lắp ráp.”

Anh rất nhanh đọc xong sách hướng dẫn, khom người mở hộp ra lắp ráp.

Nhìn chằm chằm động tác nhanh nhẹn của anh, hai mắt của cô gần như lồi ra.

Không hiểu sách hướng dẫn, có sự khác biệt lớn vậy sao?

"Ừ, cầm chơi đi!"

Không đến mười phút, anh đem máy chơi game gắn vào ti vi, sau đó đem một máy đưa cô.

"Cùng nhau chơi sao?" Cô nhìn hỏi anh.

"Hả?"

Anh sững sờ, một lúc sau kéo ống quần ngồi xuống bên người cô: "Được, cùng nhau chơi."

Vì vậy, một trận chém giết dữ dội bắt đầu, hai người một mới một cũ, một mặt né tránh quái vật đuổi giết, một mặt lại ăn bảo vật, vô cùng vội vàng.

"Nhanh lên một chút! Phía sau em có quái vật tới."

Đáng chết! Những quái vật này sao chạy nhanh thế? Cô căn bản không còn kịp né nữa, nào có ở không giết chết chúng chứ!

"Tôi biết rồi. . . . . . A ~~shit!"

Giang Mạnh Phi mới thoáng chần chờ đã bị quái vật cắn nuốt ~ game over.

"Khờ quá! Không phải bảo em mau tránh ra sao?" Anh chau mày, cười trêu nói.

"Đáng ghét! Dám nói tôi khờ! Không chơi cái này, chúng ta chơi cái khác đi!"

Cô bực bội nhấn vào nút menu lựa trò đua xe: "Đừng nói tôi bắt nạt anh đó, cho anh mười giây."

"Cho tôi? Tôi thấy tôi cho em thì đúng hơn." Anh cười khanh khách.

"Miễn! Tôi rất mạnh, không cần anh cho đâu."

Hai người còn chưa có bắt đầu mà đã đấu võ mồm rồi.

Một màn “chém giết” kịch liệt lần nữa nổ ra, hai người cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm màn hình TV, một ván Mục Phong thắng, ván kế tiếp Giang Mạnh Phi chiếm thế thượng phong, tình hình chiến đấu quả thật có thể dùng từ “không thấy ngày đêm” để hình dung.

"Trời ạ! Tay của tôi sắp bong gân rồi."

Không biết rõ rốt cuộc chơi bao lâu, Giang Mạnh Phi thua trận đầu tiên, đáng thương vuốt vuốt cổ tay mình.

"Thật vô dụng, như vậy mà đã bong gân?"

Mục Phong thả máy chơi game xuống, kéo tay cô qua hỏi: "Đau không?"

"Đau chết đi được!" Cô gào khóc nói.

"Đợi chút, tôi đi lấy thuốc mỡ xoa giúp em."

Dứt lời, anh liền đứng dậy đi lấy hòm thuốc.

Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, Giang Mạnh Phi chú ý tới cà phê anh pha lúc trước còn để dưới đất đã sớm lạnh, hơn nữa còn dư lại tám phần, căn bản không uống được vài ngụm.

Cuối cùng anh là kiểu đàn ông gì?

Sự nghiệp thành công, dáng dấp lại đẹp trai cao lớn, dường như ưu điểm của toàn thế giới đều tập trung trên người anh, nhưng người đàn ông này lại sẵn lòng mặc kệ cà phê ngon vừa pha chỉ để chơi trò chơi với cô?

Một loại cảm giác không nói nên lời lên men trong lòng, Giang Mạnh Phi ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh cầm theo hòm thuốc lắc lư đến trước mặt, cả trái tim cũng sắp hòa tan.

"Lại đây, tôi giúp em xoa thuốc."

Ngồi lại chỗ cũ, anh mở hòm thuốc ra, nắm tay cô lên, xoa thuốc xong rồi nhẹ nhàng xoa bóp: "Có đỡ không? Kiên nhẫn một chút."

"Ừ."

Cô đáp nhẹ một tiếng, hơi đóng mí mắt nhìn hành động cẩn thận mà không mất đi sự dịu dàng của anh.

Anh và cô, vốn là người của hai thế giới khác nhau, không có bất kỳ sự lien hệ nào, nhưng ông trời lại gắn hai người ở chung một chỗ, hơn nữa anh càng thêm che chở cô, cô muốn như thế nào thì như thế ấy . . . . . .

Vì sao anh phải đối xử với cô tốt vậy?

"Sao anh lại tốt với tôi như vậy?"

Tâm tùy ý động, cô không tự chủ được buột miệng nói ra.

Câu hỏi này như ma chú, khiến động tác anh dừng lại, không rõ chân tướng ngẩng lên đầu nhìn cô: "Có sao?"

"Có."

Cô gật đầu như giã tỏi, một chút cũng không muốn gạt bỏ sự dịu dàng của anh: "Anh chơi trò chơi với tôi, lại giúp tôi xoa bóp tay, chẳng lẽ như vậy còn không coi là rất tốt với tôi sao?"

Mục Phong sau khi nghe không nhịn cười được.

"Ai! Tôi rất nghiêm túc có được hay không? Anh cho rằng tôi đang nói đùa sao?"

Tức chết đi được! Mỗi lần nói chuyện nghiêm túc với anh ta là anh ta lại cười, thật không hiểu nổi rốt cuộc anh ta đang cười cái gì, có thể nghiêm chỉnh một chút hay không?

"Tôi cười là vì tôi phát hiện em rất dễ thỏa mãn."

Anh tiếp tục làm động tác xoa bóp, khóe miệng chứa nụ cười nhạt, giải thích:"Tôi làm những chuyện này không phải là vì lấy lòng em, mà là bây giờ em đang ở chỗ tôi, chăm sóc em là yêu cầu cơ bản nhất, nếu không em lại nói tôi ở trước mặt ba mẹ em đóng kịch nữa."

"À."

Không biết sao, giải thích của anh khiến cô có hơi thất vọng, về phần tại sao thất vọng, chính cô cũng không biết: "Anh yên tâm đi, coi như anh không làm như vậy, tôi cũng sẽ không tố cáo với ba mẹ đâu."

"Một chút tôi cũng không sợ em tố cáo với ba mẹ em."

Đợi bàn tay cô mềm mại trở lại, Mục Phong mới chậm rãi buông ra, cặp mắt chớp cũng không chớp nhìn cô chăm chú: "Về phần mỗi chuyện tôi làm, đều là vì tôi muốn làm như vậy."

". . . . . ."

Ánh nhìn chằm chằm của anh làm cô đứng ngồi không yên, trái tim như mất nhịp, nhảy loạn cả lên; cô không có cách tiếp tục ngồi đón nhận ánh mắt vô cùng nồng nhiệt của anh, không thể làm gì khác hơn là chột dạ đứng dậy:"Ách, bụng của tôi hơi đói, tôi đi nấu mì trước. . . . . ."

"Mạnh Phi!"

Động tác của cô rất nhanh, nhưng động tác anh còn nhanh hơn, cô mới chạy không tới hai bước đã bị anh ôm sau lưng: "Em ở đây sợ cái gì?"

Rõ ràng cô rất dễ có thể đẩy anh ra, rõ ràng có thể trách mắng anh động tay động chân với mình, nhưng nhiệt độ cơ thể anh xuyên thấu qua tứ chi truyền lại người cô, cô hoàn toàn không làm được bất kỳ phản ứng nào, chỉ nghe tiếng tim đập thình thịch của mình.

"Tôi. . . . . . Tôi đâu có sợ cái gì?" Cô mạnh miệng, nhưng trái tim đã yếu mềm.

"Chúng ta, để cho kế hoạch này thành sự thật, được không?"

Bởi vì dán chặt vào nhau mà anh cảm nhận được tim cô đập, nhìn thấu cô nói một đằng tim nghĩ một nẻo, nhưng anh vẫn tốt bụng không chọc phá, chỉ bình tĩnh nói ra hi vọng trong lòng.

"Cái cái cái . . . . . . Kế hoạch gì?"

Đầu của cô bởi vì khoảng cách tiếp xúc gần như thế mà không thể hoạt động tốt, cà lăm nói.

"Kế hoạch thử cưới, để cho chúng ta cùng nhau thực tế nó."

Để cho hai người bọn họ từ “cùng phạm tội" chuyển thành quan hệ người yêu bình thường, như vậy tất cả đều sẽ đơn giản hóa, rốt cuộc không cần lo lắng có một ngày "mánh khóe" bại lộ.

"Anh điên rồi sao?!"

Trực giác cô gầm nhẹ, muốn quay người nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng thân thể bị Mục Phong ôm chặt lấy, hoàn toàn không thấy được mặt anh.

"Em không phải cần phải trả lời anh ngay, nghĩ kĩ rồi cho anh đáp án."

Biết cô nhất thời không cách nào chấp nhận được tin tức chấn động như thế, anh cho cô thời gian suy nghĩ: "Đói bụng rồi thì nên ăn chút gì, máy chơi game để anh dọn là được."

Anh buông cô ra, xoay người lại dọn dẹp máy chơi game trước TV.

Giang Mạnh Phi đứng tại chỗ một lúc lâu, sau lưng truyền đến tiếng đồ đạc sột soạt va chạm vào nhau, nhưng cô không quay đầu lại, chỉ nhắm mắt, lại cảm thấy nặng nề, chậm rãi bước về phòng …

***

". . . . . . Tiểu thư, nửa đêm cô đi ăn trộm sao?"

Nhìn chằm chằm Giang Mạnh Phi, biểu tình Lâm Ngọc Phong như thấy người ngoài hành tinh vậy: "Sao mắt lại thâm thành ra như vậy?"

Tính từ lúc quen biết nhau ở đại học đến nay, cô và Mạnh Phi đã làm chị em tốt hơn sáu năm, trong một khoảng thời gian dài như vậy, Mạnh Phi luôn tràn đầy sức lực, như nữ siêu nhân vĩnh viễn không thể bị đánh bại, nhưng hình tượng đó ngày hôm nay đã sụp đổ.

Mắt quầng thâm? Cô tưởng rằng Giang Mạnh Phi mãi mãi không mệt sẽ không có mắt quầng thâm chứ. Cảm giác kia giống như sao chổi va vào Trái Đất vậy, thật không thể tưởng tượng nổi!

"Mình cũng không muốn, nhưng tối hôm qua ngủ không ngon lắm ~~"

Giang Mạnh Phi mím miệng, đi trên những viên gạch đỏ cảm giác như đang phiêu giữa không trung vậy.

Đều do cái tên Mục Phong bại hoại đó!

Không có việc gì lại nói với cô cái gì “để kế hoạch thành sự thật”, hại cô vì câu nói kia mà suy nghĩ cả đêm, gần như trời sáng mới lờ mờ ngủ, sáng nay không có trễ coi như là cô may mắn.

Nhưng hiện tại cô rất mệt, cổ mỏi nhừ, vốn là muốn nằm trên bàn làm việc chợp mắt một lát, không ngờ Ngọc Phong lại tới tìm cô ăn trưa, huhu, cô rất muốn khóc đó!

"Mất ngủ sao?"

Không tự chủ được đánh giá cô từ trên xuống dưới, Lâm Ngọc Phong đầy hứng thú, chế nhạo nói: "Người ta thất nghiệp mới có thể mất ngủ, lo lắng, bây giờ cậu có việc làm, bắt chước người ta thịnh hành cái gì sao?"

Kinh tế toàn cầu đình trệ, tỉ lệ thất nghiệp không ngừng tăng, nghe nói không ít người bởi vì không tìm được việc làm hoặc công ty giảm biên chế mà bị chứng u buồn, làm cho mỗi người đều u uất như vậy.

Nhưng Mạnh Phi thì sao? Rất may mắn ở "Mục Thị Kim Khống" tìm được công việc thư ký, hơn nữa phúc lợi công ty nhiều, chế độ tốt, có cái gì để lo âu sao?

"Mình nào có, chỉ là. . . . . . chẳng hiểu tại sao mất ngủ cả!"

Giang Mạnh Phi luôn thẳng thắn, đem lời đến khóe miệng rồi nuốt về, cảm thấy có bí mật trong lòng thật là khổ sở.

Tối hôm qua câu hỏi của Mục Phong làm cô khốn khổ, nhưng không biết sao, trong lòng có chút cảm giác phấn khích.

Mục Phong muốn thay đổi quan hệ hai bên có phải bởi vì có chút thích cô không?

Nếu như anh thật lòng thích cô, cô cũng sẽ không do dự như bây giờ, mà vui vẻ tiếp nhận sao?

Bỏ qua một bên tất cả điều kiện thực tế không nói, thật ra cô rất hưởng thụ cảm giác khi ở bên anh: nhẹ nhõm tự tại lại được chở che, như được người ta nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng chiều vậy . . . . . .

Đây là cảm giác “thích” chăng, nhưng vấn đề là anh thích cô sao? Điều này rất quan trọng.

"Vẫn không giải thích được!"

Lâm Ngọc Phong buồn cười trề môi, trước khi đến tiệm ăn, đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó dừng bước lại: "Này, là vì giám đốc Lý sao?"

"Cái gì giám đốc Lý?" Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Thời gian này, thời tiết liên tục thay đổi.

Mấy ngày trước mưa to, nhiệt độ xuống thấp, cũng không khác mùa đông là mấy; nhưng hôm nay nhiệt độ bất thường, nhiệt độ không khí quá 30 độ, phơi nắng nên đầu có chút choáng, cộng thêm tối hôm qua thiếu ngủ nên giờ cảm thấy mặt đường trở nên gập ghềnh, uốn lượn, đi rất tốn sức. . . . . .

"Lý giám đốc á, nghe nói anh ta với đồng nghiệp ngành cậu đánh cược với nhau …"

Lâm Ngọc Phong nói được một nửa đột nhiên dừng lại, lo lắng nhìn cô một cái: "Cậu không phải biết chuyện đó sao?"

"Không biết, rốt cuộc là chuyện gì?"

Trên trán Giang Mạnh Phi toát ra mồ hôi lạnh, cô lấy hai mu bàn tay chà xát nhau, không yên lòng hỏi.

"Ách. . . . . . Mình nói cậu cũng đừng tức giận đó, mình cũng là nghe người khác nói thôi." Như muốn thanh minh, Lâm Ngọc Phong thận trọng giải thích trước.

"Khi nào thì cậu trở nên lề mề vậy? Muốn nói gì thì nói đi!"

Tim của cô đập càng lúc càng nhanh, bước chân cũng càng ngày càng nặng, cảm giác buồn nôn từ dạ dày chui lên đỉnh đầu, làm cô không thoải mái nhăn mày lại.

"Được rồi được rồi!"

Lâm Ngọc Phong như được cô khuyến khích, đem tất cả “tình báo” mình nghe được từ đồng nghiệp nói cho cô nghe.

"Mình nghe nói Lý giám đốc với đồng nghiệp ngành cậu đánh cuộc, nói trong vòng một tháng sẽ tán đổ cậu! Mình thật sự nghe được đó, không có nửa câu nói dối. . . . . . Mạnh Phi? Mạnh Phi?!"

Giang Mạnh Phi thấy ong ong bên tai, cô nghe tiếng Ngọc Phong kêu cô, nhưng cả người lại nhu nhược không cách nào trả lời, sau đó hai mắt tối sầm, chìm vào khôn cùng hắc động …