Sống Chung Sau Ly Hôn

Chương 5: Rơi vào cuộc sống chung



Ngày thứ hai khi Tô Dao tỉnh dậy thì mọi người đã thứcdậy từ bao giờ, ông bà nội đã đi dạo rồi tiện mua đồ ăn sáng, ông bà ngoại ngồichơi cùng Tô Thư ở phòng khách. Tô Dao dụi mắt chào Cố Nguyên. Một đêm mất ngủ,gương mặt anh trở nên xanh xao nhưng tinh thần rất tỉnh táo, chào cô xong anhxoay người trở về phòng ngủ bù .

Mẹ Tô Dao trừng mắt nhìn Tô Dao, đợi Cố Nguyên vàophòng rồi mới cất tiếng phản đối: “Con phải nói với Cố Nguyên. Thức thâu đêmxem bóng đá có hại cho sức khoẻ lắm, cũng không còn là thanh niên tuổi đôi mươiđâu. Th

ức đêm như thế hại nguyên khí lắm”.

Tô Dao “dạ” một tiếng, mặt nóng bừng, trong lòng khôngmuốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao Cố Nguyên không quay lại phòng, lại sợ mẹ lạinói nhiều, liền vội tránh vào phòng vệ sinh. Khi ra ngoài thì ông bà nội đãquay trở về, còn mang về cả sữa đậu nành và bánh bao nóng hổi . Mẹ Tô Dao trừngmắt nhìn cô, không nói thêm gì nữa rồi vào dỗ Tô Thư ăn sáng .

Mọi người quây quần ngồi bên bàn ăn sáng, mẹ Cố Nguyênrót một cốc đậu nành cho Tô Dao rồi chăm chú nhìn sắc mặt cô: “Dao Dao, suốtnhững năm gần đây Cố Nguyên không ở bên cạnh con, hai người khó khăn lắm mới cóthể ổn định, sau này phải cố gắng sống cho tốt.”

Tô Dao “dạ” một tiếng, cúi đầu ăn bánh bao của mình.Nói dài nói dại, im lặng là vàng. Bố Cố Nguyên tiếp lời vợ: “Em cũng phải nóiCố Nguyên, lớn rồi mà còn thức thâu đêm xem tivi, chẳng đoái hoài gì đến vợcả”.

Tô Dao biết là lúc này mình phải nói gì đó. Tối hômtrước việc Cố Nguyên bất đắc dĩ phải ngủ ngoài phòng khách chắc chắn sẽ khiếnbố mẹ hai bên không khỏi thắc mắc. Họ sẽ cho rằng mình và Cố Nguyên cãi nhau,hoặc là sau nhiều năm chung sống như vậy, mình và Cố nguyên đã không còn hoàhợp nữa… Câu nói này của bố mẹ cho thấy suy nghĩ của họ, hàm ý dò hỏi tình hìnhgiữa Tô Dao và Cố Nguyên.

“Bố, bố đừng trách Cố Nguyên. Không phải mọi người vẫnthường nói bóng đá là tình địch muôn đời của phụ nữ sao, anh ấy thích xem thìđể cho anh ấy xem. Dù sao thì mỗi năm cũng chỉ có một hai giải thôi ạ” .

Nghe Tô Dao nói vậy, bốn người nhìn nhau, cũng khôngtiện dò xét thêm gì nữa.

Tô Dao cúi người uống sữa đậu nành. Mình và Cố nguyêngiả làm vợ chồng bao nhiêu năm qua chắc bố mẹ nghi ngờ gì rồi? Vì vậy mà vừamới chuyển tới Nam Thành, mọi người vội vã vượt ngàn dặm xa xôi tới đây. Tô Daonghĩ, không thể để cho bố mẹ hai bên phát hiện ra điều gì khác lạ giữa hai vợchồng cô được .

Cố Nguyên ngủ không lâu, anh dậy trước bữa trưa . TôDao và bà nội, bà ngoại đi chợ mua đồ về, vừa ngồi xem tivi vừa chuẩn bị nấuăn. Ông nội, ông ngoại thì ngồi chơi cờ ở sân thượng, Tô Thư thì một mình ngồichơi đồ chơi ở trên thảm.

Cố Nguyên sà xuống bên Tô Dao, đưa tay ôm eo cô, thơmvào má cô một cái:

“Tối qua anh xem tivi thâu đem, vợ không giận anhchứ?”

“Phạt anh rửa bát.”

Tô Dao tránh nụ hôn nửa đùa nửa thật của Cố Nguyên,giơ tay chặn miệng anh lại. Biết rằng anh đang diễn kịch là một đôi vợ chồnghạnh phúc trước mặt bố mẹ nhưng những cử chỉ thân mật như thế này không thực sựtự nhiên. Cố Nguyên cúi đầu nhìn cố, ánh mắt biết cười: “Rửa thì rửa, chỉ cầnvợ yêu không trách tội anh là được rồi”.

Vừa nói xong Tô Thư chạy lại, kiễng chân lên người CốNguyên: “Thơm, thơm.”

Cố Nguyên cười to, buông Tô Dao ra, quay lại ôm lấy TôThư, thơm thật kêu vào má con bé. Mọi người nhìn nhau bây giờ các cụ mới cóphần nào an tâm.

Buổi chiều cả gia đình đi dạo phố. Cố Nguyên và Tô Daothấy trời đã chuyển mùa bèn mua cho bố mẹ vài bộ quần áo mới. Bây giờ là mùagiảm giá, mọi người nườm nượp đổ đi mua sắm, Tô Dao vô cùng thích thú. Tô Daokhông thể không nắm chặt tay Tô Thư để tránh con bé đi lạc. Con bé kéo tay mẹchạy lên phía trước, hăm hở đi vào siêu thị .

Tô Thư muốn chơi, ông bà nội ngoại đều xót cháu, để TôDao ở lại trông con bé. Tô Dao khó xử nhìn mọi người, Cố Nguyên mỉm cười vuốttóc cô, ôm vai cô vỗ về. Anh cất giọng nhẹ nhàng: “Em ở đây chơi với con nhé!Anh đưa bố mẹ đi mua đồ là được rồi.” Anh khẽ buông cô ra, cúi đầu nhìn cô,cười ấm áp: “Giao bố mẹ cho anh không có gì là không yên tâm chứ?”

Tô Dao lùi lại một bước, ông bà nội, ngoại đứng nhìnbên ngoài bờ rào của khu vui chơi dành cho trẻ em, vừa nhìn Tô Thư nhún nhảytrên đệm cao su ở bên trong vừa liếc nhìn hai người, thấy hai vợ chồng nóichuyện thân mật, ánh mắt họ ánh lên niềm vui.

Tô Dao quay lưng lại, không để mọi người nhìn thấynhững hành động của mình, cô mở ví lấy ra một chiếc thẻ tài khoản đưa cho CốNguyên: “…Được ạ! Em ở đây với Tô Thư, đây là thẻ ngân hàng của em, đợi chútnữa nếu bố mẹ em muốn mua gì, anh dùng thẻ này thanh toán nhé, mật mã là ngàysinh nhật của Tô Thư.”

Cố Nguyên không cầm, anh dời ánh mắt từ chiếc thẻ nhìnlên khuôn mặt của Tô Dao, gương mặt anh không còn tươi cười như trước nữa: “DaoDao, dù anh có mua gì cho bố mẹ em cũng đâu có gì là quá đáng, dù sao hai giađình chúng ta cũng đã có mấy chục năm tình nghĩa, anh gọi bố mẹ là cô chú suốthai mươi mấy năm qua, gọi bố mẹ suốt mấy năm trời. Cứ coi như đây là tấm lòngcủa anh.

Anh dừng lại lâu rồi tiếp lời: “Em cất thẻ đi. Giốngnhư em nói, cần tiền để nuôi em và Tô Thư, cần công việc không phải là cần thunhập kinh tế hay sao? Nếu em đổi công việc, những việc cần đến tiền còn nhiềulắm! Dù cho từ bây giờ em có cuộc sống của em, anh có con đường của anh, nhưngbây giờ em vẫn ở bên cạnh anh. Dù không phải chồng em thì với tư cách là mộtngười anh trai, anh cũng phải có trách nhiệm chăm sóc em. Đừng tỏ ra xa lạ vớianh như vậy, đừng có việc gì cũng phân chia rõ ràng như thế.”

Nói hết câu, anh vòng qua người cô, đi về hướng ông bànội ngoại. Tô Dao cắn nhẹ môi, chỉ còn cách cất thẻ vào ví, quay người đi cùngCố Nguyên. Cố Nguyên khi đó đã hướng lên tầng, chỉ quay người lại nhìn cô: “Emvà Tô Thư ở đây đừng đi đâu, chút nữa anh và bố mẹ quay lại đây tìm em.”

Tô Dao ngồi ở hàng ghế dài dành riêng cho các bậc phụhuynh ở bên ngoài, trông chừng Tô Thư bên trong, Tô Thư và các bạn nhỏ đangchơi bóng. Bên trong là một căn phòng nhỏ được thổi đầy khí, xung quanh là bóngvới nhiều màu sắc sặc sỡ. Dù mới biết nhau lần đầu nhưng lũ trẻ chơi với nhaurất vui vẻ. Tô Thư lúc lúc lại ngoái đầu nhìn ra phía Tô Dao, vẫy vẫy tay chào.

Tô Dao mỉm cười, vẫy tay chào lại Tô Thư.

Cố Nguyên đi thang máy lên tầng trên siêu thị, vẫn dõimắt nhìn theo, cho đến khi lên tầng trên, khuất bóng Tô Dao và Tô Thư.

“Tầng này chuyên bán quần áo cho người trung niên. Bốmẹ, chúng ta đi xem nhé.”

Cố Nguyên rời ánh mắt, đứng trước cửa thang máy, cửamở, anh chuyển người giữ thang máy cho bố mẹ. Đợi mọi người ra khỏi thang máyanh mới ra the

Mẹ Tô Dao và Cố Nguyên thân mật đi với nhau, tuy đã cótuổi nhưng sở thích dạo phố mua sắm của phụ nữ thật khó thay đổi. Bố Tô Dao, bốCố Nguyên và Cố Nguyên cũng chầm chậm bước theo sau. Hai ông bố bắt đầu hỏi vềcông việc của Tô Dao.

“Dao Dao muốn đổi việc ư?”

Bố Tô Dao nghe Cố Nguyên nhắc đến việc Tô Dao muốnnghỉ việc, cau mày không tán đồng: “Nó vừa mới tới có vài ngày, sao đã nhảyviệc nhanh như vậy? Con bé này không biết bằng lòng với công việc gì cả.”

“Công ty này phải tiếp khách khá nhiều, Tô Dao ngayngày đầu tiên đi làm đã phải đi tiếp khách. Bố cũng biết là Tô Dao không thểchủ động được trong điều kiện làm việc như vậy. Kết cục là Tô Dao bị chuốc chosay rượu, con phải lái xe đón cô ấy về. Dao Dao cảm thấy công việc khác thì côấy còn có thể khắc phục được, nhưng nếu phải tiếp khách quá nhiều thì không phùhợp với cô ấy.”

Bố Cố Nguyên gật đầu: “Cố Nguyên nói cũng đúng, phụ nữquan trọng nhất vẫn là chăm sóc chồng con. Cố Nguyên cũng không phải là khôngthể nuôi nổi gia đình. Nếu công việc đó không phù hợp thì cứ để con bé nghỉviệc đi. Bố và mẹ con thật ra cũng không tán đồng việc để con bé ra ngoài đilàm, trong nhà cũng không thiếu tiền. Chỉ cần con bé ở nhà chăm sóc Tô Thư làtốt rồi.”

“Nếu cô ấy muốn đi làm thì cứ để cô ấy đi, cả ngàyngồi ở nhà cũng không tốt lắm.”

Cố Nguyên biện hộ cho Tô Dao, bố anh quay lại nhìn:“Bao nhiêu phụ nữ đều muốn lấy chồng giàu,vì sao? Là vì có thể ở nhà thoải máiđể chồng nuôi, chẳng cần phải làm gì. Hơn nữa, gia đình hai bên cũng không bắtcon bé phải làm, Dao Dao ở nhà nếu không muốn làm viêc nhà thì không phải đã thuêngười giúp việc rồi sao? Bố thấy cô Dư đó cũng được, nhanh nhẹn, con bé chỉ ởnhà trong Tô Thư thôi, anh Tô, anh nói đúng hay không?”

Bố Cố Nguyên quay sang hỏi ý kiến bố Tô Dao. Bố Tô Daochỉ cười, không tán đồng cũng không phản đối. Hai người phụ nữ đi đằng trướcnghe thấy vậy, mẹ Cố Nguyên bèn huých nhẹ mẹ Tô Dao, nói nhỏ: “Em nói chị nghe,anh Cố nhà em nói cũng không phải là không có lý. Dao Dao được gả vào nhà embao nhiêu năm nay, ban đầu thì gia đình cũng có chút khó khăn, nhưng sau CốNguyên và anh nhà em làm ăn càng lúc càng thuận lợi, bây giờ cũng không thiếumấy đồng lương đó, để con bé ở nhà cho khoẻ. Em cũng xót con bé khuê các lắm,ra ngoài đi làm làm gì cho phải tội.”

Mẹ Tô Dao cũng có suy nghĩ riêng của mình nên khônglên tiếng. Mẹ Cố Nguyên nói tiếp: “Cố Nguyên thường xuyên không ở nhà, chúng rakhông phải là rất lo lắng về hai đứa này hay sao? Bây giờ thật không dễ dàngchúng nó mới ổn định được.” Mẹ Cố Nguyên hạ thấp giọng, quay đầu nhìn con trai,thấy anh không chú ý phía mình mới cất tiếng: “Bây giờ còn trẻ, nếu còn muốn cóthêm một đứa nữa thì phải có luôn. Bây giờ chúng ta còn khoẻ, có thể trôngchừng giúp chúng, chị nói có đúng không?”

Mẹ Tô Dao cũng khẽ gật đầu: “Ừ, để chị tìm cơ hộithích hợp nói với Dao Dao. Tô Thư cũng lớn như vậy rồi, nó và Cố Nguyên cũngnên chuẩn bị sinh thêm đứa nữa thôi.”

Lời nói ấy khiến cho mẹ Cố Nguyên như mở cờ trongbụng, nắm chặt tay mẹ Tô Dao, hai chị em cùng nhau vào một cửa hàng thử quầnáo.

Tô Thư chơi mồ hôi nhễ nhại, Tô Dao xót con gái ranhiều mồ hôi, sợ bị cảm, cô vội rút chiếc khăn tay đã chuẩn bị sẵn cho con béra lau mồ hôi cho nó. Đúng lúc đó Cố Nguyên và ông bà nội ngoại đã quay

Cố Nguyên đón lấy chiếc khăn từ tay Tô Dao, một tay ômlấy Tô Thư: “Chơi ghê quá, ướt hết lưng áo rồi.” Anh quay đầu nhìn Tô Dao:“Trên xe có quần áo của con. Anh đi mở điều hoà, thay quần áo cho con! Trờilạnh thế này, quần áo mà ướt thì dễ bị bệnh lắm.”

Tô Dao gật gật đầu, nghĩ là mình và Cố Nguyên cùng đi,nhưng bị mẹ Cố Nguyên gọi lại: “Để mẹ và Cố Nguyên đi, con ngồi đi.”

Tô Dao nghe vậy liền ở lại. Bố Cố Nguyên và bố Tô Daođi ra hành lang siêu thị đứng nói chuyện, còn mẹ Tô Dao và Tô Dao ở lại. Mẹ TôDao khi thấy chỉ còn lại hai mẹ con bèn nhỏ giọng: “Cố Nguyên nói con muốn đổiviệc?”

Tô Dao “dạ” một tiếng, không nói gì nhiều.

“Bố mẹ chồng con thì muốn con ở nhà không đi làm nữađể trong nom con cái.”

Mẹ Tô Dao dừng lại hồi lâu, bóp nhẹ tay Tô Dao vỗ về:“Dù Cố Nguyên có điều kiện kinh tế tốt hơn con nhiều so với trước đây nhưng bốmẹ cũng không đồng ý việc con ở nhà cả ngày.”

Tô Dao có vẻ bất ngờ, ngẩng đầu nhìn mẹ. Dù cô khôngcó suy nghĩ như vậy nhưng lời nói của mẹ khiến cô có phần bất ngờ.

“Bố mẹ nuôi con ăn học bao nhiêu năm, không mong congiàu sang phú quý nhưng mong con có thể tự nuôi được bản thân, là người có hiểubiết, xử lý được vấn đề.”

Mẹ Tô Dao thở dài: “Nếu không đi làm mà chỉ ở nhàtrông con phải là việc dễ dàng gì? Với lại ở đây là Nam Thành, chí có con và CốNguyên sống ở đây. Nếu cả ngày con chỉ ở nhà thì có nghĩa là quan hệ xã hội củacon không có, dần dần con sẽ thấy lạc lõng với xã hội. Nếu con hoàn toàn dựadẫm chồng về kinh tế thì sau một thời gian dài, những kỹ năng sinh tồn cơ bảntrong xã hội của con cũng mất đi. Bố mẹ không muốn con thành người như vậy, phụnữ dù có kết hôn cũng phải tự lực tự cường. Dù cho các con có điều kiện về kinhtế, nhưng nếu con có thu nhập và không có thu nhập cũng vẫn khác xa nhau nhiều.Chí ít trong tay con có tiền, con muốn mua gì, tiêu gì cũng không phải nhìn sắcmặt chồng con, bản thân con cũng có tiếng nói. Chẳng may…!”

Mẹ Tô Dao hạ giọng: “Tất nhiên, Cố Nguyên không phảingười như vậy, nhưng phòng khi giữa hai đứa có thay đổi gì, con có thể nuôisống mình và Tô Thư.”

Mẹ Tô Dao thở dài: “Dao Dao à! Con và Cố Nguyên kếthôn bao nhiêu năm rồi, con cái cũng lớn rồi nhưng các con xa nhau thì nhiều màgần nhau thì ít, dường như chưa sống cùng nhau bao giờ. Hơn nữa trước đây làBình Thành, có việc gì cũng có bố mẹ chăm sóc. Bây giờ chỉ có hai đứa sống ởNam Thành. Hôn nhân giống như một cuộc chiến, chỉ có nắm rõ được toàn cục mớicó thể giành được hạnh phúc.”

Tô Dao gật gật đầu.

Cố Nguyên và mẹ thay đồ cho Tô Thư xong bèn quay lạigọi mọi người, sau đó tất cả đi ăn tối ở ngoài. Cố Nguyên đưa mọi người đến nhàhàng nổi tiếng nhất ở Nam Thành, vừa vào đến cửa thì gặp Hứa Đông Dương và vàingười khác đi từ trong ra.

Tô Dao thấy Hứa Đông Dương đi đầu tiên.Vẻ mặt tươicười, thư thái, anh đang nói chuyện cùng các vị khách bên cạnh mình. Không phảianh đi Nhật Bản rồi sao? Sao lại ở đây? Tô Dao trong lòng không khỏi nghi hoặc,mặt cắt không còn một giọt máu. Tô Thư ở đây!

Tô Dao vẫn chưa kịp nghĩ ra cách nào tránh khỏi tầmnhìn của Hứa Đông Dương thì anh đã ngẩng đầu nhìn thấy cô.

Xem ra cô và người thân đang ở cạnh nhau, cuộc gặp gỡngoài ý muốn này khiến Hứa Đông Dương không khỏi cảm thấy chua xót. Cô đứng đó,không dám nhìn vào mắt anh, vội vàng tránh khỏi anh. Bên cạnh cô là chồng cô -Cố Nguyên, hai người trung nỉên đằng trước bế một cô bé xinh như búp bê. Mọingười người cười người nói, không ai để ý thấy sự khác là giữa Tô Dao và anhtrong khoảnh khắc đó.

Dù có nhìn thấy anh, cô cũng việc gì phải sợ hãi nhưvậy. Hứa Đông Dương chau mày rồi cười nụ cười châm biếm, lẽ nào cô sợ ngườitình năm xưa của mình xuất hiện trước mặt chồng cô, khiến mọi người hiểu lầmhay sao?

Người khác không chú ý đến sự lo sợ và hoang mang củaTô Dao nhưng Cố Nguyên thì có.

Nhìn theo ánh mắt của cô, Cố Nguyên tối sầm mắt. Làngười đàn ông tự xưng là cấp trên của cô và điện thoại cho anh tới đón cô khicô say rượu. Cố Nguyên cúi xuống nhìn Tô Dao, gương mặt cô tái nhợt. Cố Nguyênnắm chặt tay Tô Dao, mỉm cười nói: “Dao Dao, người kia là cấp trên của em phảikhông?”

Hứa Đông Dương nói câu xin lỗi với người đang đi bêncạnh, lúc này đã bước lại phía gia đình Tô Dao. Cố Nguyên và Tô Dao vừa dừngbước, ông bà nội ngoại dắt theo đứa trẻ bèn dừng lại theo. Tô Dao hoang mang vôcùng, cô rất sợ Hứa Đông Dương nhìn thấy Tô Thư, trong tiềm thức cô không muốnanh và nó gặp nhau. Đây là bí mật lớn nhất chôn sâu trong đáy lòng cô, tuyệtđối không thể bại lộ trước mặt anh. Lúc đó cô chỉ có thể nhìn thấy anh đangbước về phía mình, từng bước từng bước tiến lại gần, không còn cách nào

“Chào cô, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhaurồi.”

Hứa Đông Dương mỉm cười, tiến về phía Cố Nguyên. Haingười đàn ông bắt tay nhau thật chặt rồi buông ra. Hứa Đông Dương nhìn Tô Daomặt cắt không còn giọt máu bình tĩnh nhìn sang Cố Nguyên: “Lần trước tôi chưagiới thiệu về mình. Tôi họ Hứa, Tô Dao là thư ký của tôi.”

“Mẹ, ngoài này lạnh lắm, mọi người đưa cháu vào trướcđi, chúng con sẽ vào sau.”

Tô Dao chỉ nghĩ một điều duy nhất là phải tránh bố mẹvà đứa trẻ khỏi Hứa Đông Dương. Nhìn bố mẹ đưa Tô Thư vào trong, tâm trạng côcó phần ổn định hơn một chút, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Đông Dương: “Không phải làanh đi Nhật rồi sao? Sao lại về nhanh như vậy?”

Có lẽ Tô Dao không nhận thức được rằng giọng điệu vàthái độ của cô khi nói với Hứa Đông Dương tuyệt đối không giống như giọng điệuvà thái độ của một nhân viên cấp dưới đi làm ngày đầu tiên đối với cấp trên củamình. Cố Nguyên khẽ nhíu mày. Hứa Đông Dương cười cười, ngoảnh đầu nhìn về TôDao: “Đáp chuyến bay chiều nay.”

Tô Dao “à” lên một tiếng, xoay đầu nhìn vào trong nhàhàng, ngoảnh đầu lại Hứa Đông Dương: “Gia đình tôi đang chờ tôi, phó tổng Hứa,xin thất lễ, chúng tôi vào trước.”

“Được”

Hứa Đông Dương giơ tay bắt tay Cố Nguyên lần nữa, quétmắt nhìn Tô Dao, xoay người đi về phía khách của mình. Tô Dao nhìn Hứa ĐôngDương đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu kéo Cố Nguyên: “Chúng ta đi

“Ừ.”

Cố Nguyên không phản đối, chầm chậm bước theo Tô Daođi vào bên trong. Tô Dao không hề biết rằng mỗi lời nói, mỗi hành động, mỗi cửchỉ, mỗi thay đổi thần sắc của cô khi nãy đều lọt vào tầm mắt của anh. Trựcgiác nói với anh rằng, Tô Dao và người đàn ông có tên gọi Hứa Đông Dương ấy cómối quan hệ không hề đơn giản như bề ngoài.

Cố Nguyên bất chợt nhớ lại hôm qua đi phỏng vấn về, TôDao nói với anh rằng, người giám thị hỏi câu cuối cùng rất kỳ lạ, anh còn đùahỏi cô có phải người quen hay không. Cô không đeo kính nên không nhìn rõ ngườihỏi là ai là việc vô cùng kỳ lạ . Thế nhưng nếu họ là người quen của nhau, TôDao không lẽ nào không nhắc tới sau khi đã biết rõ sự tình, điều này không hợplý.

Thêm vào đó, ngay ngày đầu tiên đi làm Tô Dao đã uốngsay như vậy, khi đó người đàn ông này gọi cho anh đi đón cô về nhà, cùng vớithái độ của Tô Dao khi nãy. Cố Nguyên quay lại một cách vô thức, không ngờ HứaĐông Dương đang đứng cạnh xe nhìn về hướng của họ, ánh nhìn của anh quấn chặtlấy hình ảnh của Tô Dao . Hai người đàn ông nhìn nhau, Hứa Đông Dương nhìn lướtCố Nguyên không chút biểu cảm, quay người lên xe đi mất.

Cố Nguyên chau mày suy nghĩ .