Sống Chung Sau Ly Hôn

Chương 30: Anh sẽ luôn ủng hộ em



“Cố Nguyên, Cố Nguyên.”

Tô Dao đuổi tới bãi đậu xe, tay cô níu lấy tay anh. CốNguyên vẫn đứng xoay lưng về phía cô, không quay đầu nhìn lại.

“Cố Nguyên…”

“Dao Dao, anh đã nói với em rồi.”

Cố Nguyên lên tiếng, nhưng vẫn không quay đầu lại: “Emđang dùng niềm tin của anh dành cho em để đánh cược sự quan trọng của em tronglòng anh.”

“Chuyện ba mẹ Hứa Đông Dương tới, em vốn định nói vớianh nhưng sáng hôm nay em thực sự không muốn cãi nhau với anh như hôm qua, nênđịnh sẽ nói cho anh vào một thời điểm khác.”

“Tô Dao.” Cố Nguyên cắt ngang lời cô, quay đầu lại,nhìn cô lạnh lùng: “Thực sự em không biết anh bận tâm và tức giận vì điều gì,em cũng không biết rốt cục mình đã sai ở đâu, em cũng không biết những việc màem đã làm khiến anh tốn thương nhiều như thế nào.”

Cố Nguyên khoát mạnh tay, lạnh lùng nhìn Tô Dao rồikhu mua sắm.

Sáng nay anh nói về Bình Thành là cố ý thăm dò ý tứcủa Tô Dao, anh muốn biết khi Tô Dao biết mình không ở lại đây thì sẽ xử lý nhưthế nào với Hứa Đông Dương.

Anh không đi xa. Cuộc điện thoại đó anh đoán là HứaĐông Dương gọi cho cô, anh muốn xem thái độ của Tô Dao.

Sau đêm hôm qua anh tin rằng Tô Dao đối với anh vẫn làtâm lý lưu luyến, anh hi vọng Tô Dao có thể có thái độ rõ ràng, nhưng anh lạimột lần nữa thêm thất vọng.

Anh nhìn thấy Tô Dao và Hứa Đông Dương đưa Tô thư rangoài cùng với mẹ Hứa Đông Dương.

Anh nhìn thấy gia đình ba thế hệ vui vẻ quây quần.

Anh nhìn thấy Hứa Đông Dương nắm tay Tô Dao, muốn côquay về bên anh.

Cố Nguyên đạp mạnh phanh xe rồi đấm mạnh vào tấm kínhxe.

Trong lòng anh ngập tràn nỗi thất vọng.

Tô Dao vẫn đứng ở bãi đổ xe, Hứa Đông Dương lúc này đãđuổi tới.

Hứa Đông Dương nhìn theo hướng Cố Nguyên lái xe đikhỏi, anh bước tới bên Tô Dao: “… Lên đi, ở đây không an toàn.

Rõ ràng là hai người yêu nhau, muốn ở bên nhau, saolại khó khăn đến vậy?

Tô Dao ngẩng đầu nhìn Hứa Đông Dương: “Xin lỗi Đông Dương,tâm trạng em bây giờ không tốt lắm, em muốn về khách sạn trước.”

Hứa Đông Dương trầm ngâm một lúc nhưng cũng không épbuộc Tô Dao: “Tô Thư có thể ở lại đây với mẹ anh một lúc được không?”. Anh nóithêm: “Buổi tối anh lái xe đưa Tô Thư về.”

“Vâng.”

Tô Dao nói rồi quay người đi thì bị Hứa Đông Dương đưatay kéo lại: “Đợi một lát, anh gọi điện cho mẹ, để mẹ đưa Tô Thư đi chơi, anhlái xe đưa em về.”

Ba mẹ Tô Dao thấy sắc mặt Tô Dao không vui, lại về mộtmình thì cảm thấy vô cùng thắc mắc, hỏi gì cô cũng không nói, chỉ nói là đauđầu, muốn về phòng mình.

Tô Dao nhào lên giường, vùi đầu vào gối.

Hôm qua họ còn thân mật như vậy, không rời nhau, vậymà hôm nay sao lại làm tổn thương nhau như thế này?

Muốn nói rõ suy nghĩ của mình với người ta sao lại khónhư vậy? Lẽ nào không cùng máu thịt, không cùng làn da thì những suy nghĩ muốntruyền đạt lại có thể sai lệch đến vậy sao

Cố Nguyên nói cô không biết anh vì điều gì mà tứcgiận, cô không ý thức được rằng cô đã làm gì khiến anh bị tổn thương nhiều đếnvậy. Trong tình cảnh này tại sao anh không thể thông cảm cho cô một chút? Anhcó thấy sự khó xử của cô không? Tại sao anh chỉ nghĩ tới chuyện anh bị tổnthương như thế nào mà không hiểu cô phải chịu những áp lực thậm chí còn nặng nềhơn anh?

Ba Tô Dao không yên tâm khi thấy Tô Dao đầy tâm trạngnhư vậy nên theo vào phòng cô.

“Dao Dao.”

Nghe thấy tiếng ba, Tô Dao ngồi dậy, lau vội nhữnggiọt nước mắt đang lăn dài trên má: “Vâng.”

Ba Tô Dao đẩy cửa bước vào, nhìn Tô Dao, không hỏi tạisao cô khóc, ông đi thẳng tới ngồi bên cạnh Tô Dao.

“Hôm nay ba Cố Nguyên điện thoại cho chúng ta.”

“Vâng.”

“Ông ấy thay mặt mẹ Cố Nguyên xin lỗi chúng ta. Mẹ CốNguyên là người vô cùng cố chấp. Hơn nữa, đối với việc của con, bà ấy cứ quảquyết cho rằng mình vì muốn tốt cho Cố Nguyên.”

Ba Tô Dao nhìn thái độ của Tô Dao: “Ba Cố Nguyên nóihôm nay ông ấy đưa mẹ Cố Nguyên về Bình Thành, ông ấy mời ba mẹ, con và Tô Thưvề ở chỗ Cố Nguyên. Ba muốn hỏi con, con có suy nghĩ gì không?”

Tô Dao

Ba Tô Dao nhìn cô hồi lâu rồi đột nhiên lên tiếng:“Dao Dao, tối qua Cố Nguyên ngủ đêm ở đây đúng không?”

Tô Dao ngẩn người, rồi mặt bắt đầu đỏ bừng lên, cô cúiđầu gật khẽ.

“Ba Cố Nguyên nói tối qua nó không về nên ta đoán lànó ở lại đây.” – Ba Tô Dao nhìn Tô Dao – “Như vậy là trong lòng con đã đưa raquyết định rồi, con vẫn quyết định sống bên Cố Nguyên?”

Tô Dao nhớ lại cuộc cãi vã với Cố Nguyên lúc trước,trong lòng bỗng cảm thấy đau nhói, nhưng cô vẫn gật đầu.

“Nếu như vậy ba cho con một lời khuyên”

Ba Tô Dao nhìn con gái mình: “Dao Dao, ưu điểm lớnnhất của con là con nhân hậu, rất hiểu tâm ý người khác, luôn lo lắng suy nghĩcho người khác. Thế nhưng ưu điểm này có lúc lại trở thành nhược điểm của con,đó chính là cả nể, nhu nhược.”

“Con hôm nay rơi vào tình cảnh này nếu con đã hạ quyếttâm lựa chọn một người thì phải từ chối dứt khoát người còn lại, đừng để chongười ta có những hi vọng ảo tưởng.”

“Trong lòng con có lẽ nghĩ tới Hứa Đông Dương là charuột của Tô Thư, nên không muốn quá gay gắt với nó, thế nhưng các con lại phảiđối diện với vấn đề tình cảm. Khi xử lý sự việc này điều cấm kỵ là ào ào choqua. Hứa Đông Dương nói ngày trước khi con sống cùng với nó, con vô cùng chánghét cái thái độ mềm mỏng của nó đối với những người con gái khác khi đó, điềuđó khiến cho con không thể nào chịu được. Vậy sao sau một thời gian, ở hoàncảnh và góc độ khác con lại dùng một hànhương tự như vậy để làm tổn thương CốNguyên?”

Tô Dao như chợt tỉnh khỏi cơn mê muội, cô bàng hoànghiểu ra tất cả.

“Con là người trong cuộc nên không nhìn rõ, nhưng đừngtrách ba nhiều chuyện.”

Ba Tô Dao nhìn thần sắc con gái thì biết là cô đã hiểuthấu một số chuyện: “Hai người chung sống với nhau điều quan trọng nhất là sựthành khẩn, tin tưởng, nhẫn nhịn và hiểu biết. Ba muốn con hiểu rằng, con cầnphải biết mình phải xử lý tình cảnh này như thế nào.”

Ba Tô Dao đứng dậy vỗ nhẹ vào vai cô: “Nói một câucuối cùng, ba Cố Nguyên nói nếu có thể thì con gọi điện cho ông ấy, ông ấy cóvài lời muốn nói với con.”

Tô Dao đáp lại: “… Ba, con cảm ơn ba.”

Ba Tô Dao mỉm cười đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai cô rồi rakhỏi phòng.

Tô Dao gọi điện cho ba Cố Nguyên.

Giọng ba Cố Nguyên ở đầu đây bên kia vang lên, kèmtheo những âm thanh vô cùng ồn ào: “Dao Dao!”

“Vâng… ba.” Tô Dao do dự hồi lâu nhưng rồi vẫn khôngthay đổi cách xưng hô.

“Con vẫn còn chịu gọi ta một tiếng “ba” thì ta yên tâm

Ba Cố Nguyên thở dài: “Mẹ Cố Nguyên tính khí độc đoán,lần này gây ra chuyện thế này ta cũng không ngăn nổi, khiến cho con khó xử,khiến ba mẹ con tủi thân.”

“Ba, ba đừng nói nữa…”

“Tâm ý của Cố Nguyên với con ta thấy rõ. Ta hi vọngcon có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với nó. Mẹ Cố Nguyên thì hôm nay ta đã đưavề Bình Thành rồi. Lúc trước Cố Nguyên về nhà và có nói rõ quyết tâm với mẹ nó,nó nói rằng dù thế nào thì nó cũng ở bên cạnh con, khiến mẹ nó vô cùng tứcgiận.”

Ba Cố Nguyên cười gượng gạo: “Tô Dao, Cố Nguyên đãkiên quyết như vậy ta cũng không muốn chia tách hai con. Nói ra thì khi xưa haicon kết hôn giả ta cũng có một phần trách nhiệm, nếu lúc đó ta có thể hiểu vàđộng viên Cố Nguyên hơn thì cũng không làm cho các con phải rơi vào tình cảnhkhó xử ngày hôm nay.”

“Con về nhà thăm Cố Nguyên đi. Ba không biết giữa haiđứa lại xảy ra chuyện gì, tâm trạng của Cố Nguyên lúc này rất tệ, ba lo nó láixe ra ngoài với tâm trạng này thì rất dễ xảy ra chuyện.. Coi như là con giúp bađể ba yên tâm có được không?”

“… Vâng ạ.”

“Còn nữa” – Ba Cố Nguyên dừng lại – “Mọi người đừng ởkhách sạn nữa. Mẹ Cố Nguyên không hiểu chuyện, trong lời nói đã xúc phạm tới bamẹ con, con hãy thay ta xin lỗi họ rồi chuyển về đó đi. Đợi một thời gian nữa,tâm trạng mẹ Cố Nguyên bình tĩnh, không kích động như bây giờ, ta hi vọng cáccon quay về Bình Thành nhận lỗi với bà ấy. Tuy sự việc có quá đáng một chút,nhưng ở vào cương vị bà ấy thì cũng là muốn tốt cho Cố Nguyên. Bây giờ con cũnglà mẹ rồi, cũng nên hiểu cho tấm lòng của những người làm

“Vâng ạ.”

“Cố Nguyên rất chung thuỷ và sống tình cảm, ba hi vọngcác con hãy biết trân trọng nhau.”

Ba Cố Nguyên thở dài: “Đừng cãi nhau, hai bên nhườngnhau đi. Cãi nhau sẽ làm tổn thương tình cảm. Tính khí của mẹ Cố Nguyên nhưvậy, mấy chục năm nay ta đều nhường bà ấy là vì không muốn làm tổn thương nhau.Thế này đi, ba phải lên xe, chút nữa mẹ Cố Nguyên không thấy ta, bà ấy lại lo lắng.”

“Vâng ạ.”

Tô Dao cúp điện thoại, cúi đầu suy tư đi đi lại lạitrong phòng.

Có thể đúng như ba nói, vì cô là người trong cuộc, vìtính cách của cô nên có rất nhiều việc cô làm mà không nghĩ sẽ gây ảnh hưởngnhư thế nào tới anh.

Cũng như lời Cố Nguyên nói, cô không biết những việccô làm đã làm anh tổn thương như thế nào.

Anh cho rằng cô nên hiểu điều này.

Tô Dao không thể ngồi lâu thêm nữa, cứ nghĩ tới CốNguyên bị cô làm tổn thương hết lần này tới lần khác vì những điều này thì tráitim cô như bị một bàn tay vô hình bóp thắt lại.

Cô vội vàng nói với ba vài câu rồi lấy áo, đi rangoài, tìm Cố Nguyên.

Tô Dao đột nhiên nhận ra, sau khi cãi nhau với CốNguyên, cô cứ luôn mong ngóng được gặp lại anh, nghe anh nói rổi được anh ômchặt, cô muốn xin lỗi anh, muốn nói là áp lực mà hai người chịu đựng quá lớnnên cô mới nói những lời thiếu suy nghĩ…

Sau khi cãi nhau cô luôn muốn gần gũi anh, nhưng côluôn muốn anh lùi một bước. Cô không thể thành khẩn nói lên những suy nghĩ thựcsự trong lòng mình, thế là hiểu lầm càng trở nên sâu sắc.

Tô Dao vẫn chưa kịp nghĩ xem mình sẽ nói gì thì đã tớinhà Cố Nguyên.

Cố Nguyên mở cửa, nhìn thấy Tô Dao, anh đứng sững lại.

Nếu đã không nghĩ được mình sẽ nói như thế nào thìdùng hành động trực tiếp để diễn đạt suy nghĩ thực của mình.

Tô Dao bước lên một bước, chủ động ôm chặt lấy CốNguyên.

Anh đứng ở đó không nhúc nhích, không biết là bao lâusau khi cô cảm thấy những phút xúc động khi nãy dần lắng xuống, anh đưa tay lênôm chặt lấy cô.

Đây là lần đầu tiên Dao Dao của anh chủ động ôm lấyanh.

“Em xin lỗi.”

Tô Dao dụi đầu vào ngực anh, lên tiếng: “Em biết làanh không muốn ngheói điều này, nhưng em vẫn muốn xin lỗi anh. Em không nên cóthái độ nửa vời như vậy trong chuyện tình cảm với anh và Hứa Đông Dương, emkhông nên cho anh ta ảo tưởng là vẫn còn cơ hội, không nên để cho anh ta mặcnhiên xông vào cuộc sống của em, em xin lỗi.”

Cố Nguyên ngăn lại những lời Tô Dao sắp nói.

Đàn ông khi chung sống với người mình yêu thì dù cóbao dung đến đâu đi nữa, anh ta vẫn là một người đàn ông. Anh muốn độc chiếmcô. Những loài động vật trong thế giới của chúng còn biết tranh giành để lựachọn bạn tình, có khi còn phải trả giá bằng tình mạng. Thế giới tình cảm củacon người cũng là một cuộc chiến âm thầm, không được phép xuất hiện người thứba.

Tô Dao chủ động nói với anh về việc này khiến CốNguyên lấy lại niềm tin đối với tình cảm của mình, nhưng trong lòng anh vẫn cònmột khúc mắc chưa thể tháo gỡ.

Nên cho cô ấy một thời gian, anh đã từng nói rằng phảibước cùng cô trên chặng đường tình cảm. Chỉ cần cô muốn cùng anh cố gắng thìanh tình nguyện bước chậm lại để song hành cùng cô.

Có lẽ Tô Dao không phải là hoàn toàn không để ý đếnanh, có lẽ cô vẫn chưa nhìn rõ tình cảm cô dành cho anh nên mới không dám hứavới anh.

Dù thế nào đi nữa, cô đã lựa chọn anh, như vậy là quáđủ rồi.

Tô Dao quay trở về nhà Cố Nguyên ở Nam Thành sau khiba mẹ anh rời đi, ba mẹ Tô Dao cũng quay trở về Bình Thành.

Bất luận có phải là hiểu lầm hay không nhưng mẹ CốNguyên đã từng nói như vậy nên ba mẹ Tô Dao không thể tiếp tục lại chỗ CốNguyên nữa, huống hồ hai người cũng quyết định là sẽ về Bình Thành trong mấyngày này.

Cố Nguyên do dự không biết có nên nói cho Tô Dao vềviệc tái hôn để tranh quyền nuôi dưỡng Tô Thư hay không. Trong tình cảnh này màđưa ra đề xuất ấy thì có lẽ là trái với chủ ý của anh, ít nhiều cũng mang tínhép buộc.

Anh không biết Tô Dao sẽ nghĩ như thế nào về việc này,vì vậy anh đành tìm cơ hội cùng Tô Dao thảo luận về việc của Tô Thư, xem côgiải quyết thế nào rồi tính tiếp.

“Cố Nguyên.”

Tô Dao nắm tay Cố Nguyên: “Suy nghĩ của em và ba mẹ lànếu có thể thì giải quyết êm xuôi với Hứa Đông Dương ở ngoài toà án, chứ khôngnên đưa nhau ra toà.”

Cố Nguyên nhìn Tô Dao đang ngồi bên cạnh mình: “Anh tacó chịu nhượng bộ không?”

Tô Dao hít một hơi, lắc đầu: “Bây giờ em vẫn chưabiết.”

“Thế em định thuyết phục anh ta như thế nào?”

Cố Nguyên ôm lấy vai Tô Dao, cúi xuống lặng lẽ nhìncô.

Cố Nguyên hơi chau mày. Chỉ thấy Tô Dao suy nghĩ vềHứa Đông Dương, anh cũng cảm thấy sự tức giận đang bùng lên trong lồng ngực

Sự việc này không biết từ lúc nào đã trở thành mộttiếng sét trong lòng anh.

Cố Nguyên buông Tô Dao ra, hít sâu, cố gắng kiềm chếtâm trạng của mình. Tô Dao không nhận ra sự khác lạ trong anh: “Dù thế nào đinữa, mấy ngày này ba mẹ anh ấy muốn chơi với Tô Thư, em định sẽ nhân cơ hội nàytìm anh ấy nói chuyện.”

Cố Nguyên nắm chặt tay lại, sự đố kỵ trong lòng khiếnmặt anh sầm xuống. Anh cố gắng kiềm chế không nói gì, việc tái hôn anh cũngkhông nói.

“Anh giận à?”

Tô Dao ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Cố Nguyên, côkhẽ ngẩn người.

“Không có.”

Cố Nguyên vỗ nhẹ vào tay cô: “Em cố gắng thuyết phụcanh ta xem sao.”

Hứa Đông Dương tới khách sạn tìm Tô Dao thì thấy đãtrả phòng, anh điện thoại mới biết cô đã trở về nơi đó. Lòng anh bỗng chùngxuống nhưng không chút biểu lộ gì, anh viện cớ mẹ mình để hẹn gặp cô.

Tô Dao đang nghĩ sẽ cùng nói chuyện về việc kiện cáovới Hứa Đông Dương nên không nghĩ nhiều, bèn nhận lời anh. Hai người hẹn gặpnhau ở cổng nhà hàng ăn nhanh.

Sau khi hai bên gặp nhau, ba mẹ Hứa Đông Dương vội đónlấy Tô Thư, mua cho cô bé kem, rồi lại mua hamberger mà Tô Thư thích ăn, ănxong lại đưakhu vui chơi trong nhà hàng chơi.

Hứa Đông Dương và Tô Dao tìm một chỗ cạnh cửa sổ, ngồixuống.

Hứa Đông Dương nhìn Tô Dao rồi đẩy tập tài liệu tớitrước mặt cô.

“Cái gì?”

Tô Dao nghi hoặc ngẩng đầu lên, Hứa Đông Dương cườicười: “Đây là sự bảo đảm mà anh dành cho em và con.”

Tô Dao không hiểu, cầm tập tài liệu lên, mở ra xem,sắc mặt thay đổi rất phức tạp.

“Là căn hộ lần trước anh định để mọi người tới ở” –HứaĐông Dương lặng lẽ nhìn Tô Dao – “Từ lúc biết Tô Thư là con anh, anh đã làm thủtục sang tên, bây giờ căn hộ đó mang tên Tô Thư. Em là mẹ nó, anh cũng thừa nhậnquyền đại diện của em.”

Ngoài ra còn một bản di chúc đã công chứng, bên ngoàighi rõ: nếu quyền nuôi dưỡng Tô Thư thay đổi, chuyển sang cho Hứa Đông Dươngthì bất luận sau này dù anh có người con khác hay không thì toàn bộ tài sản củaanh đều do một mình Tô Thư thừa kế.

“Anh chỉ có thể làm được như thế này thôi, hi vọng emcó thể hiểu rõ suy nghĩ của anh bây giờ. Anh rất muốn gia đình chúng ta sumhọp. Anh đã không ở bên hai mẹ con rất lâu rồi, nhưng anh không muốn gia đìnhchúng ta chia lìa mãi vì những sai lầm của anh trước đây.”

Tay Tô Dao từ từ nắm chặt lại. Cô không biết trongtình cảnh này mình có thể khuyên Hứa Đông Dương như thế nào để anh từ bỏ, khôngtranh quyền nuôi dưỡng con với cô.

Tô Dao và Tô Thư chơi một ngày ở ngoài, khi về nhà cũngđã hơn chín giờ tối. Hứa Đông Dương lái xe đưa hai mẹ con về nhà, khi xuống xe,mẹ anh vẫn lưu luyến không muốn rời. Tô Dao bế Tô Thư chào ông bà nội rồi quayngười đi lên nhà.

Hứa Đông Dương cứ kiên quyết như vậy nên tập tài liệuđó được đặt trong túi Tô Dao khi cô trở về nhà. Tô Dao giống như mang theo mìnhmột hòn đá tảng, vô cùng lo lắng.

Cố Nguyên ngồi ở trong phòng khách chờ Tô Dao, nhìnthấy cô về thì đặt chiếc điều khiển trong tay xuống. Tô Thư gọi ba rồi ào vàolòng anh, anh cúi xuống bế cô bé lên: “Hôm nay con đi chơi có vui không?”

“Vui ạ.”

Tô Thư thơm Cố Nguyên: “Ba Hứa mua cho con hamberger,kem, còn cả đồ chơi nữa. Con lấy ba xem nha.”

Tô Thư nói rồi quay người, muốn ra khỏi vòng tay CốNguyên, Cố Nguyên ôm lấy cô bé, thơm vào má: “Tô Thư, con thích ba hay thích baHứa?”

“Thích ba.” Tô Thư trả lời không do dự.

Ánh mắt Cố Nguyên lúc này mới giãn ra, anh buông cô béxuống, vỗ nhẹ vào mông Tô Thư: “Đi nào, con ra để mẹ tắm cho rồi ngoan lêngiường đi ngủ.”

Tô Thư lưu luyến quay lại nhìn đồ chơi Tô Dao đang cầmtrong tay nhưng không dám cãi lời ba, ngoan ngoãn đi vào nhà tắm.

Tô Dao trong lòng hiểu rõ ý tứ câu hỏi của Cố Nguyên,nhưng cô cũng không thể hiện ra ngoài nét mặt, cô đặt đồ chơi xuống rồi đi theocon vào nhà vệ sinh.

Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Cố Nguyên, anhcầm con búp bê mà Hứa Đông Dương mua cho Tô Thư lên xem, sau đó dời ánh mắtsang chiếc túi xách của Tô Dao.

Anh quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh, tiếng nước chảytrong đó vọng lại, Tô Dao đang tắm cho con.

Anh biết mình không nên làm thế, nhưng cảm giác khôngtin tưởng khiến anh đưa tay mở túi xách của Tô Dao.

Anh cầm lấy chiếc điện thoại của Tô Dao nhìn lướt quamột lượt, những tin nhắn mà Hứa Đông Dương gửi đến chỉ là vài dòng nói chuyện,toàn là hẹn gặp cô, không nói gì khác.

Rồi ánh mắt của anh dừng vào tập tài liệu trong túixách của cô.

Khi Tô Dao và con ra đến nơi thì Cố Nguyên đã rời khỏiphòng khách. Tô Dao bế Tô Thư vào phòng rồi đặt cô bé lên giường, sau đó quayngười cầm túi xách của mình, do dự đứng trước cửa phòng khá lâu rồi cuối cùngđẩy cửa đi vào.

Cố Nguyên ngồi dựa vào đầu giường đọc sách, mặt khôngchút biểu cảm.

“Cố Nguyên, em có chuyện muốn nói với anh.”

Tô Dao ngồi xuống bên giường, rút cuốn tạp chí trongtay Cố Nguyên ra, nhìn anh: “Hôm nay em vốn định khuyên Hứa Đông Dương từ bỏviệc tranh quyền nuôi dưỡng, kết cục là anh ấy đưa cho em cái này. Em xem rồinên không có cách nào nói với anh ấy điều đó” – Tô Dao rút tập tài liệu trongtúi xách ra – “Hứa với em, xem rồi đừng tức giận. Em thật sự cảm thấy rất khóxử, không biết nên làm thế nào.”

Ánh mắt của Cố Nguyên dừng lại trên tập tài liệu TôDao đưa cho anh, anh từ từ ngẩng đầu nhìn lên.

Cô đang nhìn anh, toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.

Cố Nguyên nắm chặt tay Tô Dao.

Ban đầu anh tưởng Tô Dao sẽ giấu anh chuyện này, thậmchí anh còn tưởng tượng rằng khi Hứa Đông Dương hi sinh nhiều như vậy, Tô Daosẽ động lòng. Anh cứ đoán mãi không biết Tô Dao và Hứa Đông Dương thảo luận gìtrong nhà hàng, cô sẽ viện cớ gì và dùng lời nói dối nào để lừa anh.

Nhưng cô ngồi trước mặt anh, thành thực đưa cho anhtập tài liệu đó.

Cố Nguyên đưa tay ra đón lấy rồi ôm Tô Dao vào lòng.

Từ lúc này anh mới thực sự thoát khỏi lời nguyền đố kỵđó của Hứa Đông Dương.

Từ lúc anh hỏi Tô Dao rằng cô có yêu anh không vàkhông nhận được câu trả lời của cô, anh lúc nào cũng có tâm trạng thất vọng xenlẫn nghi hoặc đối với mình và đối với cô. Anh luôn nhớ rõ lần đó ở siêu thị,khi nhớ tới Hứa Đông Dương, trên gương mặt Tô Dao hiện lên sự đau thương cùngcực. Trước đây anh luôn cho rằng Tô Dao dành nhiều tâm sức như vậy để giữ conlại là vì tình cảm sâu đậm với người đàn ông đó.

Đây là một cảm giác không an toàn. Từ trước tới nayđều là do anh theo đuổi Tô Dao, ép cô không thể không ở bên cạnh anh. Trong tậnsâu tâm hồn mình anh luôn có cảm giác lo sợ, lo sợ một ngày nào đó Tô Dao sẽrời bỏ anh.

Cũng vì thế mà anh đã rơi vào một thế giới ngờ vực.

Càng để ý anh càng làm tổn thương cô.

Đột nhiên anh hiểu rõ, dù trong quá khứ đã xảy ra chuyệngì thì đều đã qua, anh mới là hiện tại của Tô Dao, là sự lựa chọn của cô. Côhoàn toàn tin anh, dựa vào anh, tại sao anh còn đố kỵ với một Hứa Đông Dương đãbị cô vứt bỏ!

“Dao Dao, chúng ta tái hôn đi.”

Cố Nguyên nhìn vào mắt Tô Dao lên tiếng.

Tô Dao sững người. Khi đó cô cố gắng lấy sổ hộ khẩu vàhồ sơ của mình từ tay Hứa Đông Dương là vì muốn tái hôn với Cố Nguyên, nhưngsau đó xảy ra biết bao nhiêu chuyện nên việc này cứ bị lùi lại. Tô Dao khôngngờ hôm nay anh lại đột nhiên nhắc tới việc này.

“Nếu em đồng ý, sáng mai chúng ta tới cục Dân chínhlàm thủ tục.”

Cố Nguyên nói tiếp: “Anh đã định nói với em, thực ratrong việc này chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, anh đã đi sai, anh đã đứng ởphía đối lập với em. Bây giờ anh mới hiểu rõ, những việc mà anh làm trong thờigian trước không phải là để giành được em mà là đẩy em vào tay người khác. Cảmơn em đã còn giữ lời hẹn ước của anh và em, em đã lựa chọn anh.”

“Về việc của Tô Thư, anh nghĩ khi em đối diện với HứaĐông Dương, thái độ thường yếu đuối, anh ta lợi dụng điều này. Bây giờ em khôngcần phải phí sức để nghĩ cách hòa giải với Hứa Đông Dương bên ngoài tòa án nữa,nếu thực sự tới nước này, chúng ta phải đối diện với anh ta thôi.”

“Anh muốn tái hôn với em là vì anh thực sự muốn lấyem. Hơn nữa, trước giờ anh luôn coi Tô Thư là con gái ruột của mình, sau nàycũng vẫn sẽ coi như con mình sinh ra.”

Cố Nguyên dừng lại: “Anh đồng ý với em, anh có thể hứavới em, chúng ta có Tô Thư rồi, không cần thiết phải có thêm một đứa con kháctrong gia đình để chia sẻ tình yêu của chúng ta dành cho con, làm rối ren cuộcsống bây giờ.”

Tô Dao kinh ngạc nhìn Cố Nguyên, không ngờ lại nhượngbộ như vậy trong chuyện con cái.

“Tô Thư là con của chúng ta. Anh nghĩ ban đầu anh cứđòi có con cho mình, đây là một trong những nguyên nhân khiến em không có niềmtin nơi anh đúng không?”

Cố Nguyên đưa tay ôm Tô Dao vào lòng: “Anh không muốnem hiểu lầm ý anh, nhưng anh phải phân tích rõ cho em về cái được và mất.”

“Trước đây em sợ Hứa Đông Dương kiện ra tòa là vì emkhông có công việc, không có nhà cửa, lại ly hôn nên không có khả năng nuôicon, vì thế anh ta mới có ưu thế. Nhưng nếu chúng ta tái hôn, tình thế sẽ xoaychuyển lại. Anh và em sẽ tạo thành một gia đình ổn định, hơn nữa Tô Thư từ nhỏđã do anh và em nuôi dạy. Với hai điều này thì tòa án sẽ không dễ dàng thay đổiquyền nuôi dưỡng, em không sợ phải gặp anh ta ở t

“Em…” – Cố Nguyên cúi đầu nhìn Tô Dao – “có đồng ý lấyanh không?”

Tô Dao không nói gì, chỉ im lặng ôm chặt lấy anh.

“Bây giờ em có thể lựa chọn dứt khoát, Dao Dao” – CốNguyên vuốt tóc cô – “Anh sẽ ủng hộ mọi quyết định của em.”