Sống Chung Sau Ly Hôn

Chương 3: Sự xuất hiện



Theo thông báo, đúng 09 giờ Tô Dao phải có mặt tạiphòng nhân sự để nhận việc, cô đến sớm hơn tới 10 phút.

Công ty mà Tô Dao xin việc chủ yếu sản xuất một sốloại linh kiện máy móc đặc biệt quan trọng. Do đặc thù công việc, công ty đãthiết lập mối quan hệ hợp tác với cơ quan nghiên cứu, một bên đầu tư tài chính,cung cấp phòng thí nghiệm cho cơ quan nghiên cứu tiến hành thí nghiệm; một bênhỗ trợ về kỹ thuật, phản ánh lại kết quả nghiên cứu cho phía công ty. Sự hợptác đôi bên cùng có lợi trong một khoảng thời gian dài đã tạo nên mối quan hệkhông thể tách rời giữa hai bên; về mặt nhân sự, hai bên cũng có sự trao đổiqua lại ở một mức độ nhất định.

Nói một cách chính xác, Hứa Đông Dương là người thuộccơ quan nghiên cứu, anh nắm được công nghệ then chốt, đồng thời kiêm nhiệm chứcvụ phó tổng trong công ty. Tổng giám đốc công ty là ông Hàn và vị giám khảo HànThụy phụ trách phỏng vấn hôm đó là người một nhà. Giám đốc Hàn và Hứa ĐôngDương phụ trách hai mảng riêng biệt trong công ty, Hứa Đông Dương phụ trách sảnxuất và kỹ thuật, giám đốc Hàn phụ trách quản lý hành chính, quản lý nhân sự vàtiêu thụ sản phẩm.

Thực ra, trong lần phỏng vấn này Tô Dao không được lựachọn, vị trí trợ lý hành chính đã rơi vào tay một cô gái họ Ngụy, nhưng tiếc làTô Dao không hiểu rõ nội tình, khi cô tới phòng nhân sự nhận việc thì mới pháthiện, còn một cô gái trẻ khác cũng đang đứng đợi ở đó.

Hai người nhìn nhau, chợt nhận ra là đối thủ cùng thamgia ứng tuyển hôm nào, hai người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi rõ ràngtrong khi chiêu tuyển, công ty có ghi rõ vị trí đó chỉ tuyển một người. Haingười cười chào nhau, thầm nghĩ không biết sự tình sẽ ra sao.

Hàn Thụy vừa kết thúc cuộc họp, từ trên lầu đi xuốngthì phát hiện hai người đẹp đã ngồi yên lặng trên bên ngoài chờ đợi. Hàn Thụychào và ra hiệu cho họ đi vào phòng cùng anh.

Hàn Thụy đóng cửa lại, mời họ ngồi tại ghế sofa rồibước đến tủ, rút ra tập tài liệu liên quan tới hai người, mở ra xem, ngẩng đầunhìn họ cười: “Trước hết xin được chào đón các bạn đã tham gia vào công ty củachúng ta, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp của nhau. Buổi phỏng vấn hôm trướcchúng ta đã gặp mặt. Tôi họ Hàn, chủ yếu phụ trách quản lý nhân sự.”

“Vâng, cảm ơn giám đốc Hàn.”

Ngụy Tiểu Nguyệt nhận lấy những thứ của mình, lễ phépchào hai người rồi rời khỏi văn phòng. Tô Dao mặt không chút biểu cảm nhưngtrong lòng không khỏi phấp phỏng. Ý gì đây? Trợ lý hành chính là cô gái đó, lẽnào hôm nay công ty gọi cô đến đây là để xin lỗi trực tiếp, nói công ty đã nhầmlẫn, và thực ra cô không hề trúng tuyển?

Hàn Thụy đợi Ngụy Tiểu Nguyệt rời khỏi văn phòng rồimới cười, nói với Tô Dao: “Cô Cố, trong lần phỏng vấn trước cô đã thể hiện rấtxuất sắc. Tuy nhiên, sau khi họp, nội bộ công ty thấy rằng để cô đảm nhiệm vịtrí trợ lý hành chính sẽ lãng phí nhân tài. Với năng lực làm việc của mình, côhoàn toàn có thể đảm nhiệm một vị trí công tác quan trọng hơn. Vì vậy chúng tôimạo muội mời cô tới công ty, phó tổng công ty chúng tôi đang cần một thư ký,liệu cô có đồng ý đảm nhiệm chức vụ này không?”

Tô Dao ngẩn người, sự việc ngoài sự dự liệu của cô,nhưng dường như đây là một kết cục tốt đẹp. Tô Dao đáp không chút do dự: “Cảmơn sự đánh giá của công ty, rất vui vì mọi người đã cho tôi cơ hội này, đươngnhiên là tôi đồng ý.”

“Vậy chào đón cô đến với công ty, hy vọng sau nàychúng ta làm việc vui vẻ.”

Hàn Thụy đứng lên, bắt tay Tô Dao rồi trao cho cônhững giấy tờ liên quan: “Đây là chứng chỉ và thẻ công tác, bây giờ cô có thểtrực tiếp lên tầng 18, tới đó thư ký Trương đang đợi cô.”

“Cảm ơn.”

Tô Dao rời khỏi phòng nhân sự, đi thang máy lên tầng18. Trên này và dưới tầng hoàn toàn khác nhau, không còn cảnh người qua lại tấpnập, bước ra khỏi thang máy là một dãy hành lang dài tăm tắp và yên tĩnh. Mộtngười phụ nữ khoảng 40 tuổi đang đợi ở lối vào của hành lang, nhìn thấy cô thìmỉm cười nói: “Cô là Tô Dao phải không? Chào cô, tôi họ Trương.”

“Chào chị.” Tô Dao bước lên phía trước một bước, bắttay thư ký Trương. Thái độ của người đối diện rất ôn hòa, kéo cô bước đi: “Đâylà tầng dành riêng cho phó tổng và phòng thư ký chúng ta. Bởi vì tổng giám đốcHàn thích yên tĩnh nên phòng thư ký của giám đốc Hàn cũng đặt tại tầng này.Cuối tầng 18 là văn phòng của phó tổng, còn lại đều là phòng của thư ký. Bêntay trái là trợ lý và thư ký của tổng giám đốc Hàn, bên tay phải là phòng làmviệc của cô.”

Trong khi nói, thư ký Trương dẫn cô tới trước cửaphòng thứ hai từ dưới lên phía cuối hành lang, đẩy cửa bước vào, đứng trước bànlàm việc, cầm lấy một cặp hồ sơ màu xanh đưa cho Tô Dao: “Đây là lịch làm việccủa phó tổng và những tài liệu chuẩn bị liên quan trong thời gian trước đây màtôi đã hiệu chỉnh sắp xếp thay cô. Cô xem qua để làm quen với công việc, có gìchưa hiểu thì cứ hỏi tôi, tôi ở phòng đối diện bên kia.”

Tô Dao thót tim, thư ký Trương nhất định là thư kýthân cận của tổng giám đốc Hàn. Tô Dao cảm ơn rồi nhận lấy hồ sơ từ tay thư kýTrương: “Vất vả cho chị quá, chị Trương.”

“Vậy cô cứ nghiên cứu tài liệu, phó tổng đi họp bên sởnghiên cứu, buổi chiều mới quay lại. Đợi khi phó tổng về cô hãy tới gặp, chàophó tổng

Tô Dao cảm ơn một lần nữa, thư ký Trương cười, rờikhỏi phòng. Tô Dao đưa mắt nhìn quanh, phòng không rộng lắm nhưng rất sạch sẽvà ngăn nắp. Điều quan trọng là cô có một phòng làm việc riêng! Điều này ngoàisức tưởng tượng của cô.

Giữa phòng là một chiếc bàn gỗ màu xanh thẫm, bứctường bên trái và phải bị che lấp bởi một chiếc tủ sách lớn và bức tường đốidiện cửa vào là chiếc cửa sổ.

Tô Dao đang nhìn ngó xung quanh thì thư ký Trương gõgõ cửa rồi bước vào: “Đúng rồi, vì cô mới tới nên tạm thời vẫn chưa có trợ lý.Nếu cô cần gì thì cứ giao việc cho trợ lý Diêu nhé.”

Thư ký Trương bước sang bên nhường cho một cô gáikhoảng chừng đôi mươi đang đứng phía sau. Cô gái nhìn Tô Dao cười ngọt ngào:“Chào thư ký Cố, nếu có việc gì cô cứ sai bảo, tôi ở bên phòng làm việc cạnhphòng thư ký Trương.”

Tô Dao trong lòng không khỏi kinh ngạc. Xem ra vị tríthư ký phó tổng còn cao hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cô, thậm chí còn cócả trợ lý riêng. Dường như mình đã khổ tận cam lai, gặp được vận lớn?

Khi Tô Dao đang đoán già đoán non ở bên này thì HứaĐông Dương đã kết thúc cuộc họp bên Sở nghiên cứu, lái xe quay trở về công ty.

Hứa Đông Dương dừng xe lại, không vội lên lầu. Nhìnđồng hồ, lúc này chắc Tô Dao đã ngồi ở phòng thư ký rồi, cô bây giờ vẫn chưabiết sự tình, đợi chốc nữa gặp anh, cô sẽ có biểu cảm gì, sẽ có phản ứng và sẽnói gì?

Hứa Đông Dương cười lạnh. Anh giống như một người đisăn giảo ho, giăng một cái bẫy chết người, thản nhiên nhìn con mồi không haybiết, tự mình sập bẫy.

Dưới sự hướng dẫn của thư ký Trương, Tô Dao đi ăn trưadưới nhà ăn, buổi chiều tiếp tục ngồi ở phòng làm việc đọc tài liệu. Vừa quámột rưỡi chiều, chiếc đèn đỏ chuông điện thoại nội bộ báo sáng, đầu dây bên kialà một giọng nam trầm và đục: “Thư ký Cố, tới phòng làm việc của tôi.”

Tô Dao sững người, không khỏi giật mình, chắc là phótổng đã về. Cuống quýt tay chân chỉnh tề lại trang phục và diện mạo, cô cầmtheo PDA đứng dậy tới trước cửa phòng phó tổng, khẽ gõ cửa, đẩy cửa bước vào.

Văn phòng làm việc của phó tổng không lộng lẫy như côtưởng tượng. Đơn giản, gọn gàng và thoáng mát. Đằng sau chiếc bàn làm việc lớnlà một người đàn ông, quay lưng về phía cô, đang cúi đầu xem lại hồ sơ trướcmặt. Từ dáng người có thể đoán phó tổng là một người cao lớn, từ góc nhìn củamình cô có thể nhìn thấy một tay của anh. Bàn tay cầm tập hồ sơ rất to, ngóntay dài. Tô Dao đứng đó, đột nhiên tim cô đập thình thịch. Chỉ là một bàn taythôi, tại sao lại cho cô cảm giác quen thuộc khiến cô phát sợ?

Hứa Đông Dương đặt hồ sơ trên tay xuống, xoay ngườilại, nhìn thẳng Tô Dao. Trong khoảnh khắc ấy anh nhìn thấy đồng tử của cô dườngnhư thu nhỏ lại, thân người cô như chết sững tại đó, cô nhìn anh một cách kinhngạc.

Trong đầu Tô Dao vang lên một tiếng “rầm”, không biếtthứ gì đã rơi. Cô biết khuôn mặt mình nhất định trở nên trắng bệch xanh xao đếncực điểm. Cô sững người đứng ở đó không chút động đậy, không biết mình phải nóigì, phải phản ứng như thế nào. Cô rất muốn mình trấn tĩnh lại để trở về trạngthái thông thường, nhưng lại phát hiện rằng bản thân không còn đủ sức để cửđộng nữa.

“Thực sự là cô.” Hứa Đông Dương cất tiếng chầm chậm.Chỉ với bốn chữ cụt ngủn, rồi không một âm thanh nào khác, anh đan ngón tay vàonhau, nhìn cô điềm nhiên, giọng lạnh băng.

“Tôi xem hình, nghĩ rằng diện mạo và tên tuổi chỉ làsự trùng hợp ngẫu nhiên, không ngờ lại chính là cô.”

Hứa Đông Dương quăng tập hồ sơ trên tay xuống bàn,nhìn Tô Dao. Nhìn vẻ mặt thất sắc hoang mang tột độ và những đau khổ âm thầmcủa cô trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, trong đáy lòng Hứa Đông Dương trào lênmột niềm khoái cảm.

“Cô thay đổi thật nhiều.”

Hứa Đông Dương điềm nhiên cười. Anh nhìn cô, thái độthản nhiên, giọng nói xa lạ, cứ như nhìn một người bình thường, không lộ chútbiểu cảm.

Tô Dao nhìn Hứa Đông Dương. Trong khoảnh khắc ấy,những ký ức ngày xưa như ùa về, nỗi đau giày xéo cô nhưng đóng băng dưới ánhnhìn của người đàn ông này, đóng băng lại như nham thạch.

Cô dần dần tìm lại được lý trí của mình.

Đây chính là sức mạnh của thời gian. Nó có thể thayđổi rất nhiều thứ, kể cả lòng người, nó có thể xóa tan mọi đau khổ, dù đã từngkhắc ghi ở nơi tận cùng trong tâm hồn.

“Thật trùng hợp.”

Tô Dao mở miệng, giọng khô đi. Nhưng sau khi nói mộtcâu, cô cảm thấy tốt hơn

“Thật trùng hợp.”

Hứa Đông Dương đáp lại không chút biểu cảm. Tiếp đóanh dời ánh nhìn từ tập hồ sơ trên bàn sang Tô Dao: “Tiêu chuẩn của tôi đối vớicông việc tương đối cao, hy vọng cô có thể đạt được yêu cầu của tôi, thời gianthử việc tạm tính là 3 tháng, cô thấy thế nào?”

Lẽ ra cô phải dứt khoát từ chối công việc này, tránhxa người đàn ông đó, càng xa càng tốt. Thế nhưng cách anh làm việc công khai rõràng, không tỏ thái độ gì về những chuyện đã xảy ra khiến Tô Dao không thể mởlời, dường như chỉ cần cô mở lời, những làn sóng ngầm mãnh liệt đang được cheđậy bởi sự bình tĩnh giữa hai người tưởng chừng như xa lạ này sẽ sống dậy. TôDao không đủ dũng cảm để gợi nhắc lại quá khứ đã khiến cô đau khổ, lúc này côchỉ muốn nhanh chóng tránh xa khỏi Hứa Đông Dương. Tô Dao cười một cách khiêncưỡng: “Được.”

Sáu năm, vậy là đã sáu năm trôi qua. Quá khứ ra saothì vẫn chỉ là quá khứ. Đây có lẽ cũng là lý do tại sao Hứa Đông Dương lại cóthái độ như vậy khi gặp lại cô.

Tô Dao dần dần lấy lại bình tĩnh từ những phút kinhngạc đầu tiên khi gặp lại Hứa Đông Dương. Người đàn ông ấy lại tiếp tục cúi đầulàm việc rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, trong khóe mắt anh ánh lên sự khôngkhoan nhượng: “Cô còn việc gì nữa không?”

“Không, tôi...”

Tô Dao không biết phải trả lời ra sao, Hứa Đông Dươngchau mày: “Cô có thể ra được rồi.”

“... Được.

Tô Dao lấy hết sức đi ra cửa. Khép cửa lại khuất xatầm nhìn của Hứa Đông Dương rồi cô mới cảm thấy dễ chịu hơn, cô dựa cả thânhình đang mềm nhũn vào cánh cửa đứng một lúc, cảm thấy rất lạnh. Các huyết mạchtrong cơ thể dường như đã đông cứng lại thành từng giọt băng, từng giọt từnggiọt chảy về tim cô, từng giọt từng giọt khiến cô đau đớn bội phần.

Đáy mắt Tô Dao ánh lên nỗi sợ kinh hoàng. Sao lại cóthể là anh?

Ngước mắt nhìn đã 4 giờ 50 phút, còn 10 phút nữa mớihết giờ làm. Khi Tô Dao đứng dậy thu dọn đồ đạc để chuẩn bị ra về thì chợt vanglên tiếng gõ cửa, cánh cửa bật mở, thư ký Trương bước vào: “Thư ký Cố, tối naychủ tịch Hàn có lịch hẹn tiếp khách, phó tổng cũng phải đi. Cô chuẩn bị đi,chúng ta sẽ cùng xuống dưới bây giờ.”

Thư ký Trương thông báo xong bèn rời khỏi văn phòng.Tô Dao ngẩn người, chỉ còn cách điện thoại cho Cố Nguyên thông báo không về ăntối và nhờ anh chăm sóc bé Tô Thư.

Khi Tô Dao chuẩn bị xong xuôi, bước ra ngoài thì đãthấy Hứa Đông Dương và thư ký Trương đứng ở cửa thang máy. Cô vội rảo bước theosau, cố kiềm chế cảm xúc bản thân mỗi khi Hứa Đông Dương xuất hiện. Hứa ĐôngDương quét mắt nhìn cô, rồi xoay đầu nhìn chăm chú vào một điểm nào đó trong khoảngkhông. Thư ký Trương nghiêng người qua hỏi nhỏ: “Đúng rồi, cô có uống được rượukhông?”

Tô Dao khẽ lắc đầu. Thư ký Trương tỏ vẻ khó xử: “Vậythì khó rồi, những người chúng ta sẽ gặp toàn là những người không thể thất lễ.Chút nữa nếu có người đến chúc rượu cô, cô cứ nhấp miệng, đối với những trườnghợp bắt buộc phải uống thì uống. Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô.”

Tô Dao khẽ gật cảm ơn.

Thang máy dừng lại tại nhà xe dưới tầng hầm, ba ngườingồi lên xe của Hứa Đông Dương, thẳng tiến tới nơi tiếp khách. Thư ký Trươngngồi ở ghế sau giải thích cho Tô Dao về những mối quan hệ trong buổi tiếp kháchtối nay: “Tối nay tổng giám đốc Hàn sẽ mời ông Trần thống đốc ngân hàng. Lầnnày phải đầu tư xây lắp một dây chuyền sản xuất mới nên phải vay tiền từ phíangân hàng. Đồng thời chúng ta cũng phải mời trưởng phòng tín dụng Lữ Mạc. Việcvay vốn đã ổn thỏa, hôm nay tổng giám đốc Hàn mời khách chủ yếu là để cảm ơn.”

Tô Dao gật đầu tỏ vẻ đã nắm rõ. Chiếc xe nhanh chóngtới điểm hẹn, Tô Dao và thư ký Trương bước xuống xe trước, chờ Hứa Đông Dươngrồi cả ba cùng lên tầng.

Tô Dao tới Nam Thành chưa đầy một tuần lễ nên chưahiểu rõ về nơi này. Thư ký Trương vừa đi vừa giới thiệu với cô: “Nhà hàng HảiKim Cung này là nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất ở đây, tổng giám đốc Hàn khimời khách VIP thường thích đến nơi này. Chút nữa cô sẽ được nếm món bào ngư dohọ làm, hương vị rất thơm ngon.”

Ba người được nhân viên phục vụ đưa tới phòng ăn đượcđặt trước ở tầng 3, đẩy cửa bước vào đã thấy có một số người ngồi trong phòngtừ trước. Nhìn thấy Hứa Đông Dương mọi người đều cười chào, trách anh đến muộn,lát nữa phải phạt rượu. Hứa Đông Dương không chối từ, cởi áo khoác ngoài đưacho Tô Dao đứng ở phía sau. Tô Dao khẽ ngẩn người rồi vội nhận lấy, vài ngườiđàn ông lúc này mới chú ý tới người phụ nữ đứng sau Hứa Đông Dương. Một ngườiđàn ông khoảng hơn 40 tuổi cười to: “Ôi, phó tổng Hứa tìm đâu ra người đẹp nàythế?”

“Thống đốc Trần lại trêu tôi rồi. Đây là thư ký mớicủa tôi, Cố Tô Dao.”

Hứa Đông Dương cười, đón lấy ly rượu mà thư ký Trươngđã rót cho anh: “Tôi đến muộn, nên tự phạt mình một ly.

Anh vừa nói dứt liền uống một hơi rồi ngồi xuống trongtiếng tán thưởng sảng khoái của mọi người.

“Cậu nhìn xem sự khác biệt này.”

Thống đốc Trần chỉ người đàn ông trẻ tuổi bên cạnhmình: “Tôi kết hôn hai mươi năm, thư ký là cậu Tống, tổng giám đốc Hàn kếthôn...”

“Mười tám năm.”

Người đàn ông ngồi bên tay trái thống đốc Trần cườitiếp câu, thống đốc Trần gật gật đầu: “Mười tám năm, thư ký là cô Trương. Rồiđến phó tổng Hứa, vẫn là chàng trai độc thân, thư ký là cô Cố, một đại mỹ nhân.Cậu nói xem, sự khác biệt giữa người đã có vợ và người chưa có vợ có lớnkhông?”

Câu nói của thống đốc Trần khiến mọi người cười ngặtnghẽo, Tô Dao nhận được ám thị của thư ký Trương, rót rượu rồi đứng lên: “TôDao tôi hôm nay là buổi đầu tiên đi làm, xin kính các vị lãnh đạo một ly.”

Lúc trước, nhân viên phục vụ đưa rượu đến, thư kýTrương đã lưu ý đưa cho Tô Dao cầm ly rượu có đế rất tinh xảo, rót vào chútrượu vang. Tô Dao nói xong bèn uống cạn thì bị Hứa Đông Dương ngăn lại. Anhnhìn cô, mỉm cười, nhưng nét mặt ấy không phải cười từ đáy mắt: “Tiểu Cố, côdùng loại rượu này và loại cốc này để chúc rượu đối với thống đốc Trần là khôngtôn trọng, ly rượu đầu tiên sao có thể như vậy được?”

Tô Dao giật mình, xoay người nhìn Hứa Đông Dương. Dùlúc trước anh có không nghe thấy cuộc trao đổi của cô và thư ký Trương ở saulưng anh nhưng với sự hiểu biết của anh về cô thì anh phải biết rất rõ tửulượng của cô. Hứa Đông Dương dường như không thấy ánh nhìn của cô, mỉm cười lấyly rượu từ tay cô xuống, đổi thành cốc rượu mà anh vừa dùng để chúc rượu khimới nhập tiệc, thay cô rót đầy cốc: “Dùng cốc này mới có thể biểu đạt hết thànhý của cô.”

Cả bàn tiệc đều chăm chú nhìn cô. Hứa Đông Dương vẫngiữ nụ cười nhạt không thay đổi và cũng ngồi đó nhìn cô.

Tô Dao nhìn sâu vào mắt Hứa Đông Dương, ngửa cổ uốngcạn. Xung quanh vang lên tiếng khen ngợi “Hay”. Lữ Mạc cười, nhìn về phía thốngđốc Trần: “Thống đốc, đây mới là nữ anh hùng.”

Rượu vừa vào quá cổ họng, cay xè, Tô Dao chỉ uống mộthơi nên đắng đến nhăn mày. Tô Dao ngồi xuống, rất may là mọi người đã không còndồn sự chú ý vào cô. Tổng giám đốc Hàn đưa tay mời: “Nào, mời mọi người thưởngthức món chân ngựa. Thống đốc Trần nếm thử xem có hợp với khẩu vị của anhkhông?”

Không ngoài sự dự liệu của thư ký Trương, trong buổitiếp khách hôm nay, ngoài cô và thư ký Trương ra, những người còn lại đều làđàn ông, chỉ có Tô Dao được coi là người trẻ tuổi ở đây. Ban đầu dự tính là từchối mọi người cô không biết uống rượu, nhưng với bàn tay thao túng vừa rồi củaHứa Đông Dương, mọi người làm sao có thể bỏ qua cô, cứ thay phiên nhau rót rượucho cô. Ban đầu Tô Dao còn được thư ký Trương giúp đỡ bằng cách thay lại chiếcly rượu ban đầu để tiếp rượu, rượu qua rượu lại vài vòng, vài người đàn ông đềucó vẻ như đã say, hành động và ngôn từ đều có vẻ đi quá giới hạn. Lữ Mạc liêntục rót rượu cho Tô Dao, cứ nắm chặt tay cô không buông, bắt cô phải đổi thànhcốc lớn, uống với anh rượu trắng.

Thư ký Trương lúc này cũng không cản được, Tô Dao cũngchẳng còn cách nào khác, dường như là vô thức, cô nhìn sang phía Hứa ĐôngDương. Lúc này anh uống cũng không phải là ít. Không khí trong phòng nóng bức,anh mở cúc áo, sắc mặt không thay đổi nhiều nhưng ánh mắt anh nhìn cô như nói:“Giám đốc Lữ đã có tấm thịnh tình như vậy, cô nên uống một cốc với anh

“Sếp của cô đã mở lời rồi! Cô không thể không nể mặttôi mà nói không nhé!”

Lữ Mạc nói rồi giằng lấy chiếc cốc trong tay Tô Dao,đổi thành cốc lớn, rót đầy rượu trắng, đặt vào tay Tô Dao: “Nào, nào, cạn cốc.”

Trước đó Tô Dao uống không phải là ít, lúc này dườngnhư đã chóng mặt. Chiêu này của Hứa Đông Dương không những không có ý giúp cômà ngược lại còn đẩy cô xuống vực sâu, Tô Dao trong khoảnh khắc đó không thểbiết cảm giác của mình là gì. Không còn cách nào khác, cô bèn ngửa cổ uống cạn.

Những người xung quanh đều nhìn chăm chăm vào cô. Nhìncô uống cạn, họ đập tay nói: “Tiểu Cố, tửu lượng khá lắm.”

Tô Dao bị men cồn trong rượu làm đỏ hồng cả mặt, khoáttay ra chiều mình không thể uống thêm được nữa và ngồi xuống, cảnh vật trướcmặt dường như chìm vào trong những làn sóng đang trào lên, mọi thứ quay cuồngbiến hình kỳ dị, đầu cô ong ong.

Hứa Đông Dương nhìn Tô Dao rời khỏi phòng, ánh cườitrong khóe mắt lạnh đi vài phần, anh mượn cớ ra nhà vệ sinh, theo cô đi rangoài.

Không ngoài sự dự đoán của anh, Tô Dao đang đứng dựavào tường, cúi đầu bất động. Nhìn qua đã biết cô lúc này không còn thần trí,Hứa Đông Dương bước lên một bước: “Cô làm sao vậy?”

Tô Dao cảm thấy đầu mình như quả tạ. Miễn cưỡng nhìnngười đàn ông trước mặt, cô muốn đứng thẳng người dậy nhưng đổ nhào xuống, rơivào vòng t>

Hứa Đông Dương nhanh chóng giơ tay ra dìu Tô Dao, cảmgiác thân cô mềm nhũn đang trượt dần, anh đưa tay ra ôm lấy eo cô. Người phụ nữtrong lòng anh dường như thấy một cảm giác thân thuộc, vòng tay mềm mại quanhcổ anh, khiến anh sững lại.

Hứa Đông Dương cúi đầu nhìn Tô Dao. Hơi thở của côthoang thoảng mùi rượu, hai má ửng hồng, đôi mắt mơ màng. Tim anh đập mạnh, anhhít thật sâu, khẽ đẩy cô khỏi mình một chút rồi dìu cô vào phòng. Nhìn thấy TôDao, thư ký Trương vội đứng dậy giúp thì bị Hứa Đông Dương ngăn lại, ra hiệucho cô lấy đồ cho Tô Dao.

“Không ngờ là cô ấy không thể uống được.” Hứa ĐôngDương mỉm cười ôn hòa và xin lỗi thống đốc Trần: “Người ta đi làm ngày đầu tiênđã bị chuốc cho say thế này, là cấp trên của cô ấy tôi không thể không lo. Hômnay tôi xin thất lễ, đưa Tiểu Cố về nhà trước, mời ngài và giám đốc Lữ tiếp tụccuộc vui.”

“Tôi nói cậu đừng thừa nước đục thả câu nhé.”

Thống đốc Trần cất tiếng trêu đùa khiến mọi người lạirộ lên một tràng cười. Hứa Đông Dương cũng cười đáp lại, ôm Tô Dao rời khỏiphòng tiệc, dặn dò thư ký Trương đi theo sau: “Tôi bế cô ấy xuống tầng, cô cầmchìa khóa mở cửa xe trước.”

Thư ký Trương làm đúng theo lời anh dặn. Hứa ĐôngDương cúi xuống nhìn Tô Dao trong lòng, cô không một chút sợ sệt, nhắm nghiềnmắt, miệng hơi chu lên, dường như có điều gì đó khiến cô lo lắng và không vui.Bàn tay vòng qua cổ anh lúc nắm lúc buông.

Thư ký Trương giúp Hứa Đông Dương dìu Tô Dao lên ghếsau xe rồi vội vàng quay trở lại phòng tiệc trên lầu. Hứa Đông Dương ngập ngừngbên cánh cửa xe một lúc, lấy điện thoại từ trong ví của cô. Mở phần danh bạđiện thoại, những người thường trong danh bạ rất ít. Ngoài hai số điện thoạicủa khu Bình Thành thì chỉ có một số di động, chủ số điện thoại này là CốNguyên.

Cô nói là lấy họ Cố theo họ chồng. Không có gì lạ thìđó hẳn là chồng cô.

Hứa Đông Dương nhìn điện thoại của Tô Dao, anh bỗngthấy tò mò đối với người đàn ông mà cô đã lấy.

Hứa Đông Dương bình tĩnh dùng điện thoại của Tô Daođiện thoại đến số máy đó, vừa đổ chuông một tiếng đã có người nhận: “Dao Dao?”

Bàn tay cầm điện thoại của Hứa Đông Dương bất giác nắmchặt lại. Cách gọi thân thiết ấy đã từng thuộc về anh, bây giờ được thốt ra mộtcách tự nhiên từ miệng một người đàn ông khác, dường như nói rõ mối quan hệthân thiết giữa cô và người đàn ông đó.

“Chào anh, tôi là cấp trên của Tô Dao. Hôm nay tiếpkhách, cô ấy uống say. Chúng tôi không biết địa chỉ nhà cô ấy nên điện thoạicho anh.” Nghe thấy Tô Dao uống say, Cố Nguyên nhảy khỏi ghế sofa, vội vàng hỏiđịa chỉ, vơ vội áo khoác và chìa khóa, lao ra khỏi nhà.

Hứa Đông Dương đóng cửa ghế sau, ra khỏi xe, đứng dựavào đầu xe hút thuốc. Buổi tối trời se lạnh. Những dòng xe qua lại phá tan mànđêm yên tĩnh nhưng lại cho cảm giác cô đơn.

Hứa Đông Dương xoay người nhìn Tô Dao ngồi phía sau.Nhìn từ đây chỉ có thể thấy đường eo của cô, nhớ lại cô nằm trong vòng tay anhlúc nãy, so với sáu năm trước cô dường như gầy và xanh xao hơn, cơ thể nhẹ đếnmức tưởng như không có chút trọng lượng nào. Ánh đèn mờ trong xe khiến đườngcong trên cơ thể cô càng gây động lòng. Hứa Đông Dương quay mặt đi, nhắm mắtlại nhìn về một nơi rất x

Anh kiềm chế bản thân, bởi vừa rồi thân hình mềm mạicủa Tô Dao tựa vào lòng anh đã khơi dậy trong anh niềm ham muốn. Anh là mộtngười đàn ông, anh không thể không động lòng với một người phụ nữ đã từng thânthuộc, gắn bó với anh.

Hứa Đông Dương chậm rãi dập tắt điếu thuốc, bóp vụn đầuthuốc.

Còn bây giờ, hơi ấm của cô, thân hình của cô đã thuộcvề một người đàn ông khác.

Cố Nguyên nhanh chóng tới nơi mà Hứa Đông Dương nói.Từ xa, Hứa Đông Dương đã nhìn thấy Cố Nguyên vội vàng xuống xe, nhìn quanh tứphía tìm kiếm.

Anh ta là chồng của Tô Dao sao?

Hứa Đông Dương lạnh lùng nhìn sự lo lắng của CốNguyên. Hóa ra cô đã tìm được người đàn ông như thế này sau khi rời xa anh. Dùđối phương có dáng người cao lớn, vẻ ngoài tuấn tú, trong lúc lo lắng vẫn rấtcó phong độ nhưng anh vẫn không thể tìm ra được đối phương có gì hơn anh, hoặccó điểm gì nổi bật, vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Tại sao Tô Dao lại nhẫntâm rời bỏ anh?

Hứa Đông Dương đứng thẳng người, đón Cố Nguyên đangbước lại gần: “Chào anh, anh tìm Tô Dao?”

“Chào anh, tôi là chồng của Tô Dao.”

Cố Nguyên thu lại bước chân vội vã, nhìn người đàn ôngtrước mặt. Đây là cấp trên của Tô Dao sao? Anh ta trẻ hơn nhiều so với sự dựliệu của anh, cũng xuất sắc hơn dự liệu của anh. Người đàn ông này cho anh mộtcảm giác bất an. Hứa Đông Dương nhìn ánh mắt dò xét tò mò của Cố Nguyên, anhđiềm tĩnh nói: “Tô Dao ở đây.”

Hứa Đông Dương xoay người, mở cửa sau xe. Cố Nguyênnhìn Hứa Đông Dương rồi tiến lại gần. Cánh cửa xe vừa mở, mùi rượu xông lên mũikhiến anh không khỏi chau mày, Tô Dao bất tỉnh nhân sự, mặt đỏ như máu, ngủtrong xe một người đàn ông lạ mà không phòng bị gì.

Sự phẫn nộ trào lên trong lòng Cố Nguyên. Anh đưa tayđỡ Tô Dao, nhấc cô dậy rồi ôm cô, nhẹ nhàng đưa ra khỏi xe, quay người nói vớiHứa Đông Dương: “Làm phiền anh quá.”

Hứa Đông Dương không trả lời. Anh lạnh lùng nhìn bàntay đang ôm chặt Tô Dao rồi chậm rãi bước đi, dừng lại một giây trên gương mặtCố Nguyên, gật đầu lạnh lùng, xoay người lên xe.

Cố Nguyên cũng không nói thêm gì, ôm Tô Dao đưa về xecủa mình, cẩn thận đặt cô vào trong rồi lái xa rời đi.

Cố Nguyên rất giận. Trên đoạn đường lái xe về nhà đếnkhi lên lầu, lửa giận trong người anh càng lúc càng lớn, nhưng anh không thểtrút bỏ lên ai. Con gái Tô Thư đã ngủ, Tô Dao giờ cũng chìm sâu vào giấc ngủ.

Cố Tô Dao đã 28 tuổi rồi, là mẹ của một đứa bé 8 tuổi,làm sao đến việc đề phòng tối thiểu với một người xa lạ cũng không có? CốNguyên nhớ lại ánh mắt của người đàn ông khi nãy nhìn Tô Dao, nếu anh khôngnhầm thì đó là ánh mắt sở hữu tuyệt đối.

Cố Nguyên nén giận bế Tô Dao về nhà rồi đi kiểm tra béTô Thư, sau đó quay lại nhà bếp cầm một lon bia ngồi trên ghế sofa uống mộtmình.

Tô Dao luôn là một người mẹ rất có trách nhiệm, ngườirất có kỷ luật. Vậy tại sao trong ngày đầu tiên đi làm cô lại uống say đến thế?

Cố Nguyên đặt lon bia trong tay xuống bàn, đứng dậy đivào phòng vệ sinh, dùng khăn sạch thấm nước nóng rồi lại bên Tô Dao. Anh sợ côsay rượu sẽ làm con gái sợ nên không đưa cô vào phòng Tô Thư mà đưa cô vàogiường anh. Tô Dao nằm ngủ ở giữa giường, chiếc drap trải giường và chiếc chănlớn như nuốt chửng cô, cô co người lại, nằm ngủ như một đứa bé.

Cố Nguyên khẽ nhấc chăn để lộ khuôn mặt Tô Dao. Ngóntay anh khẽ đỡ má cô, làn da nơi ngón tay tiếp xúc với da mặt cô nóng lên hừnghực, có thể là do rượu. Ngọn lửa nơi ngón tay bỗng chốc như đốt cháy tâm cananh.

Cố Nguyên rút bàn tay lại. Tô Dao khẽ kêu lên mộttiếng vì sự va chạm này rồi kéo chăn cuộn tròn. Cố Nguyên nghiêng người vuốtnhững sợi tóc rơi bên ngoài chăn của Tô Dao, khẽ cuộn tròn vào giữa những ngóntay mình. Trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng đâu đó là một cảm giác khổ sở đếnlạ kỳ. Cảm giác này khiến tâm trạng anh dần bình tĩnh trở lại.

Tô Dao, có phải là vì gần gũi với mình từ lâu rồi nênngay cả đến ý niệm phòng bị cũng không có?

Xem ra phải cho để em biết thế nào là cảnh giác, nghĩđến đàn ông là nghĩ đến một loài động vật thật nguy hiểm.