Sống Chung Sau Ly Hôn

Chương 2: Muốn giữ em lại bên mình



Chưa cần đợi đến một tuần, ngay ngày thứ hai Tô Dao đãnhận được thư tuyển dụng của công ty, yêu cầu cô ngày hôm sau nữa đến nhậnviệc.

Tô Dao rất vui, để chúc mừng cho việc cô được nhận vàolàm, tối hôm đó cả nhà đi ăn ở nhà hàng.

Cũng bởi vừa chuyển tới Nam Thành, Tô Dao còn rấtnhiều việc vẫn chưa ổn định được. Cố Nguyên tới đây trước một năm. Căn hộ là doanh mua lại rồi tu sửa, Tô Dao và Cố Nguyên đã ly hôn, hộ khẩu của cô và Tô Thưvẫn chưa có nơi để tách. Nếu Tô Dao tìm được việc thì mới có địa chỉ để làm hộkhẩu và nhận hồ sơ. Vì vậy, đây là một việc rất g

Cố Nguyên là một nhiếp ảnh gia có chút tiếng tăm, saukhi đến Nam Thành, anh mở một văn phòng riêng. Ý của anh lúc đầu là để Tô Daotới văn phòng làm việc, nhưng Tô Dao không đồng ý. Cô không muốn quá dựa vàođàn ông, cho dù là Cố Nguyên cũng không. Hơn nữa, tự mình tìm một công việccũng có nghĩa là mở ra quan hệ xã hội của chính mình tại thành phố xa lạ này,không phải lúc nào cũng gắn lấy Cố Nguyên.

Trong sáu năm kết hôn, hai người luôn trong tình trạngxa nhau nhiều hơn là sum họp. Cố Nguyên giống như một cơn gió, hễ đi là đi hơnnửa năm mới về. Qua những bức ảnh mà anh chụp có thể thấy không nơi nào làkhông có bước chân của anh. Từ nơi phồn hoa như New York tới nơi hoang dã nhưrừng rậm châu Phi, thậm chí tới thảo nguyên Australia, đỉnh núi Himalaya đều cóbước chân anh qua.

Năm trước, Cố Nguyên tới Nam Thành. Ban đầu anh chỉđịnh đi qua, không ngờ lại mua nhà và mở văn phòng ở đây, chuẩn bị an cư. Thếrồi Tô Dao cảm thấy thời cơ đã chín mùi, bén tát nước theo mưa, quyết định tớiNam Thành sinh sống cùng Cố Nguyên, đưa theo con gái nhỏ Tô Thư tới nơi này.

Tô Dao đồng ý rời xa gia đình. Huống hồ Nam Thành cáchthành phố mà hai người sinh sống không xa. Nếu lái xe thì chỉ hơn bốn tiếng làtới. Ngày lễ tết về thăm nhà, thăm họ hàng người thân rất thuận tiện. Điều quantrọng là sống ở đây sẽ tránh được sự xét nét từ gia đình, có thể dễ dàng giấugia đình việc ly hôn với Cố Nguyên để mọi người không can thiệp quá sâu.

Buổi tối, khi Cố Nguyên về nhà, Tô Dao đang vừa xàorau vừa hát trong bếp, Tô Thư thì đang ngồi trên thảm nhà xem phim hoạt hình“Cừu vui vẻ và sói xám”, căn phòng tràn ngập bầu không khí an lành, hạnh phúc.

Thấy ba về, Tô Thư vứt đồ chơi trên tay đi, nhào vềphía ba, Cố Nguyên dang tay đón lấy con, xoay một vòng trong không trung, khiếnTô Thư cười khanh khách.

“ Chúng ta xem mẹ đang nấu món ngon gì nào?”

Cố Nguyên bế Tô Thư nhẹ bước vào cửa nhà bếp, nhìn nétmặt của Tô Dao, anh nói: “Hôm nay trông em rất vui?”

“Anh đoán xem?” Tô Dao quay lại cười với Cố Nguyên,huơ huơ chiếc muỗng xào trong tay: “Em đã được nhận vào làm việc rồi.”

“Lợi hại!” – Cố Nguyên cười – “Vừa đến chưa được mộttuần, thế mà đã mở ra một vùng đất cho riêng mình rồi. Thực là phụ nữ thời đạimới, năng động và thích ứng giỏi!”

“Thôi được rồi, đừng cười em nữa.”

Tô Dao cầm bát đũa đi ra ngoài: “Đợi lát nữa điệnthoại cho ba mẹ, kể cho mọi người nghe về tình hình của chúng ta ở đây. Ngàymai em đến công ty nhận việc, phải gửi hộ khẩu, hồ sơ. À, đúng rồi, em nhờ mộtdì đến giúp việc. Ngày mai anh đưa Tô Thư tới văn phòng của anh nhé. Em nhờ dìấy đến trực tiếp chỗ anh, anh xem nếu được thì anh quyết định. Anh nhớ là để dìấy đi kiểm tra sức khỏe và thông tin lý lịch nhé.”

“Ừ.”

ôm Tô Thư ngồi xuống bàn ăn: “Ngày mai Tô Thư đi chụpảnh với ba, có vui không?”

“Vui ạ!”

Tô Thư xoay người muốn xuống, Cố Nguyên đặt con béngồi xuống ghế, để mặc nó thò tay bốc đồ ăn, ngẩng đầu nhìn Tô Dao: “Ngày maiem chính thức đi làm?”

“Dự tính là đến để nhận việc thì chắc là chính thức đilàm luôn! Chúng mình xem chọn trường mẫu giáo cho con trong mấy ngày này đianh. Em nghe người ta nói trường mẫu giáo song ngữ ở cạnh khu chúng ta dạy rấttốt. Chút nữa chúng ta qua đó xem nhé.”

“Ừ.” – Cố Nguyên không phản đối – “Em đi làm cũng bận.Đừng vội vàng về nhà nấu ăn nữa, bảo dì giúp việc làm là được rồi. Con tantrường anh sẽ đi đón. Em cứ đi làm chăm chỉ, đừng lo lắng gì nhiều.”

“Vâng.”

Tô Dao cười với Cố Nguyên: “Làm khổ anh quá.”

Sau khi ăn xong, theo thường lệ, Cố Nguyên trông concòn Tô Dao thu dọn, Tô Thư và ba ngồi ở thảm trong phòng khách chơi xếp hình.Tô Dao làm xong phần việc của mình rồi đi vào phòng đọc sách, xem xét lại nhữngphần việc của mình rồi đi vào phòng đọc sách, xem xét lại những tài liệu liênquan tới công ty mà ban ngày đã tìm kiếm được. Mải mê đọc, bất giác đã mườigiờ, phải đến khi Cố Nguyên đẩy cửa thư phòng, Tô Dao mới chợt giật mình, gỡkính xuống xoa xoa sống mũi: “Tô Thư ngủ rồi à anh

“Ừ.”

Cố Nguyên dựa người đứng ở cửa, ánh đèn từ phòng kháchchiếu vào anh, hắt xuống nền nhà chiếc bóng thật dài. Cố Nguyên tiến lên mộtbước rồi đóng cửa lại. Tô Dao đeo kính, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang tiếnvề phía mình.

“Đêm đã khuya rồi, em đừng đọc quá nhiều tài liệu nữa.Nhìn nhiều quá thị lực sẽ yếu đi, em bị cận như thế chưa đủ hay sao?”

Cố Nguyên bước lên trước, gỡ chiếc kính trên mặt TôDao xuống. Tô Dao làm động tác ngăn lại thì bị Cố Nguyên đẩy nhẹ ra. Cử chỉ củaanh rất tự nhiên, khiến Tô Dao phút chốc trở nên bối rối.

Kính bị tháo xuống, với ánh sáng yếu ớt trong phòng,Tô Dao cố nhìn cũng không rõ nét biểu cảm trên khuôn mặt anh. Tô Dao cười, đôichút gượng gạo: “Em...em tìm ít tài liệu để đọc, chuẩn bị càng đầy đủ thì sẽcàng có khả năng kiểm soát tình hình.”

“Ừ.”

Cố Nguyên lên tiếng đáp lại. Giọng của anh đột nhiêntrở nên rất gần, dường như vang lên từ lồng ngực, mang theo âm trầm nhè nhẹ. TôDao cảm giác như hình dáng của Cố Nguyên trước mặt mình trở nên to lớn hơn, côlùi lại để tránh ra, nhưng sau lưng là chiếc ghế tựa ngăn lại khiến cô khôngthể lui được nữa.

Hai tay Cố Nguyên nắm lấy hai tay nắm thành ghế, cúiđầu nhìn người phụ nữ trước mặt. Cử chỉ, dáng điệu của anh khiến cho những sợitóc trước trán rủ xuống, khuôn mặt anh nghiêng nghiêng khoảng tối sáng, chekhuất mắt anh, cả gương mặt anh chìm trong bóng tối mờ ảo. Cố Nguyên nở nụ cườinơi khóe môi nhưng cô nhìn không rõ. Khuôn mặt cô tỏ vẻ hoảng hốt khiến anh cảmthấy vô cùng thích thú: “Dao Dao, anh phát hiện lần này quay lại em dường nhưrất sợ anh.”

“Thế...thế ư?”

Tô Dao cố gắng kiềm chế để không run lên, hai tay nắmchặt lấy miếng đệm bên dưới mà không hề hay biết cử chỉ của mình đã lọt gọn vàomắt anh. Cố Nguyên cười, cũng là tiếng cười trầm đục ấy, dường như vang vọng ratừ lồng ngực anh: “Anh biết em ngay từ khi em còn nằm trong bụng mẹ. Em nghĩ gìlẽ nào anh không nhận ra sao?”

Cố Nguyên nhìn kĩ gương mặt Tô Dao. Ánh mắt anh quétqua mắt cô, chiếc mũi nhỏ thanh tú, sau đó dừng lại trên đôi môi cô. Môi Tô Daohơi cong lên. Môi cô không thực sự đầy đặn nhưng cho người khác cảm giác giốngnhư một bông hoa với màu môi mọng ướt.

Yết hầu Cố Nguyên khẽ chuyển động.

“Em...em buồn ngủ rồi.”

Tô Dao lên tiếng, không thể cảm giác được cử chỉ củangười đối diện khiến cô vô cùng bối rối.

“Đừng cử động.”

Tiếng anh vọng từ phía trên đầu xuống. Tiếng anh có uylực gì đó khiến cô không thể phản kháng, vậy là cô nghe lời anh, ngồi yên khôngđộng đậy. Cảm giác tim đập thổn thức một lần nữa quay lại. Tô Dao cảm thấy mìnhdường như có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, hai tai côcăng lên hết mức.

Hơi thở của anh thật gần. Tô Dao ngước đầu nhìn sátvào Cố Nguyên. Cô dường như thấy anh nở một nụ cười thỏa mãn. Tô Dao giật mìnhkhoảng cách giữa hai người phải gần đến nhường nào thì cô mới thể nhìn rõ nétmặt anh khi không mang kính!

Cố Nguyên khẽ cúi đầu, nhẹ hôn lên trán Tô Dao, cấtgiọng thì thầm: “Em buồn ngủ rồi thì đi ngủ sớm đi, ngày mai là ngày đầu tiêntới nhận việc, phải thật thoải mái.”

“...Vâng.”

Tô Dao ngồi yên không cử động, cử chỉ của Cố Nguyênhơi chững lại, làn da dưới môi mềm ấm, sức nóng từ cơ thể và hơi thở ấy của cônhư đang khiêu khích với lý trí của anh. Cố Nguyên hít thật sâu, đứng thẳngngười, nhích sang bên, như một con cún con khẽ huých huých vào vai Tô Dao: “Đingủ đi! Để máy tính anh dùng.”

Tô Dao cúi đầu, không nhìn Cố Nguyên, rảo bước tiếnnhanh tới cửa nhưng lại va mạnh vào cửa. Cô kêu “ây da” một tiếng, ôm đầu lùilại vài bước, đằng sau vang lên tiếng cười của Cố Nguyên.

Cố Nguyên lại gần, nhẹ nhàng đỡ Tô Dao đang bị ngãdưới đất, nắm lấy bàn tay cô, hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang cô, nhè xoa lênchỗ đau trên trán cô. Giọng anh cố nén tiếng cười: “Cửa để va thì không ra đượcđâu, em phải mở cửa trước đã.”

Tô Dao ngượng ngùng, giơ tay muốn đẩy Cố Nguyên ra xa,nhưng anh vẫn giữ chặt tay cô, cử chỉ đó đột nhiên bị chặn lại.

Anh đứng chắn toàn bộ ánh sáng trong căn phòng. Côcàng không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, huống hồ anh còn giơ cánh tay vừa xoatrán vừa che mắt cô lại.

Sau đó cô cảm nhận được hơi thở của anh.

Không phải là ảo giác, cô nghĩ là cô biết anh muốn làmgì lúc này. Hơi thở cháy bỏng cả gian phòng. Cô không phải là một thiếu nữ chưatừng trải, chỉ là không nghĩ rằng giữa anh và cô có thể xảy ra điều đó.

Bởi vì nhiều năm sống cùng nhau khiến họ nảy sinh tìnhcảm hay là anh nảy sinh ảo giác nào đó với cô trong khoảnh khắc này? Hay đây làsự kích động sinh lý bình thường của đàn ông?

Cô bất giác lùi lại nửa bước nhưng sau lưng là cánhcửa lớn kiên cố. Cô không còn đường nào khác để lùi nữa.

Giữa họ dường như không có giới hạn như những đôi namnữ thông thường. Một phần là vì cùng sống với nhau từ bé, tình cảm nhiều nămkhiến họ bớt đi phần xa lạ; một phần là vì làm vợ chồng với nhau hơn sáu nămtrời nên những cử chỉ gần gũi thân thiết hơn tình bạn nhưng chưa đến mức độthân thiết như giữa hai vợ chồng là điều không hiếm

Thế nhưng trường hợp này lại khác. Tô Dao dường nhưnghe rõ từng nhịp tim của Cố Nguyên đan xen vào những nhịp tim hoảng loạn trongcô, cô thấy tai mình dường như ù đi.

“Mèo con ngốc.”

Tiếng anh thì thầm bên tai cô. Rồi đột nhiên, anh rútbàn tay đang bịt mắt cô lại, giọng tỉnh bơ như không: “Mắt mà không nhìn thấygì thì cũng coi như chẳng có ý nghĩa gì, dứt khoát phải bịt mắt em lại khiếncho em phải lần đường để đi.”

Anh lùi lại vài bước, ngọn lửa uy hiếp người khác toátra từ anh cũng lùi dần. Tô Dao thở phào nhẹ nhõm, cố nén trái tim đang đập loạnnhịp, xoay người mở mạnh cánh cửa. Ánh sáng từ phòng khách chiếu vào khiến côtrấn tĩnh lại, ánh sáng phá vỡ bóng tối bao trùm, làm tan đi hơi ấm vương vấncả hai trong khoảnh khắc ấy.

Tô Dao chợt dừng bước chân vội vã như đang chạy trốncủa mình, như nghĩ ra điều gì đó bèn quay người trở lại: “Đúng rồi, em đã gọiđiện về cho bố mẹ. Mẹ em nói cuối tuần này không có việc gì nên mẹ và bố cùngbố mẹ anh sẽ tới thăm xem chúng ta ăn ở ra sao”

Cố Nguyên “Ừ” một tiếng đáp lại một cách hờ hững rồibước tới bàn ngồi xuống, không ngước lên nhìn cô: “Biết rồi.”

Tô Dao không dám chần chừ, vội bước ra khỏi thư phòng,khép cửa lại. Cô cảm giác như trái tim mình vẫn đang đập rất mạnh, hai chân nhưnhũn ra. Cô tựa người vào cửa, đứng lại hồi lâu, đầu óc trở nên trống rỗng.Phải một lúc sau cô mới lấy lại được tinh thần, vội tiến về phòng của bé TôThư.

Tô Dao đi rồi, trong thư phòng, Cố Nguyên uể oải mở đilật lại những tập file trong máy tính, định tìm một bộ phim nào đó để xem chobớt tâm trạng. Đầu ngón tay dường như vẫn còn đâu đó hơi ấm và làn hương tỏa ratừ làn da cô. Cố Nguyên mân mê ngón tay, dường như vẫn có thể cảm nhận thấy sựmềm mại ấm áp ấy.

Nếu vừa rồi anh làm gì đó thì giữa hai người liệu cóthể phá bỏ được khoảng cách như bây giờ hay không?

Cô sẽ nghĩ như thế nào? Hay cô vẫn chỉ coi anh là mộtngười anh quen thuộc như từ trước đến nay cô vẫn làm vậy? Nếu anh hôn cô, liệucô có hoang mang hoảng sợ rồi bỏ chạy hay không? Anh nhớ lại nét bối rối trongcô vừa rồi, tấm thân khẽ run lên ấy khiến lý trí của anh gần như vỡ tan. Anh cốgắng không làm gì mạo muội, khi chưa thể nắm chắc trong tay điều gì, anh khôngmuốn dọa cô. Anh hiểu rất rõ cá tính của cô, anh không hy vọng cô sẽ vì sợ quámà bỏ chạy.

Cố Nguyên lơ đễnh tìm kiếm trong máy tính, anh chẳngtìm thấy bộ phim nào nhưng lại nhìn thấy bức hình anh và Tô Dao chụp khi kếthôn năm nào.

Hôn lễ của Cố Nguyên và Tô Dao được tổ chức rất longtrọng. Cố Nguyên châm thuốc, anh rít từng hơi nhè nhẹ. Tô Dao cười bẽn lẽn,bình yên tựa vào anh. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã sáu năm rồi.

Cố Nguyên đứng dậy mở cửa sổ, làn gió đêm lạnh buốttràn vào phòng, thổi tấm mành treo cửa lay động như những đợt sóng. Cố Nguyênquay trở lại chỗ ngồi, trầm ngâm xem lại những bức hình náo nhiệt ấy, bên taidường như vang lên tiếng nhạc khi đó, đấy chính là khoảnh khắc quan trọng nhấtcuộc đời cô và anh. Thế nhưng trái tim anh khi đó vẫn luôn ám ảnh, người phụ nữtrước mặt và hôn lễ đó không thuộc về mình.

Cố Nguyên và Tô Dao là đôi thanh mai trúc mã, CốNguyên lớn hơn Tô Dao năm tuổi. Hai nhà Cố Nguyên và Tô Dao là thâm giao lâunăm. Vì vậy ngay từ bé, Cố Nguyên giống như một người anh trai luôn bảo vệ TôDao bé nhỏ, cứ như vậy cho đến năm 18 tuổi, anh học đại học.

Cố Nguyên đam mê nhiếp ảnh, sau khi tốt nghiệp đạihọc, anh không giống như các bạn khác của mình là tìm một công việc ổn định màbắt đầu theo đuổi sự nghiệp nhiếp ảnh.

Lúc đó anh còn trẻ, tràn đầy nhiệt huyết theo đuổi lýtưởng, xông pha cuộc sống một thời gian thì bị gia đình cắt chi viện tài chính.Không có nguồn thu nhập, lúc dó Cố Nguyên mới hiểu ra rằng, lý tưởng cũng cầncó hỗ trợ từ vật chất hiện thực. Anh bắt đầu đi tìm việc, một người chưa cókinh nghiệm đến bất kể nơi nào cũng gặp rào cản khó khăn. Để duy trì cuộc sống,anh không thể không làm thêm các công việc bán thời gian khác như trước khi cómột công việc chính thức, thế nhưng với thu nhập eo hẹp, đến tiền thuê nhà cũngkhông đủ chứ chưa nói đến tiền ăn ngày ba bữa. Lúc này anh vô tình gặp lại mộtngười anh em đang làm ăn buôn bán và kéo anh vào tham gia góp vốn làm ăn chung.Cố Nguyên tin tưởng người anh em này, tìm người bạn thân để vay tiền đầu tư màkhông đắn đo nhiều. Nào ngờ, người anh em này là một kẻ lừa đảo, đẩy Cố Nguyên– với danh nghĩa là cổ đông – rơi vào cảnh nợ nần chồng chất.

Chưa bắt đầu đã bị rơi xuống hố, trên vai mang một mónnợ khổng lồ, điều đó khiến Cố Nguyên – một người luôn cao ngạo – không thể tìmkiếm sự giúp đỡ từ những mối quan hệ của mình nữa. Lòng tự tôn lại không chophép anh để những người thân phải đứng ra gánh nợ thay mình nên khi đó mỗi ngàycủa anh đều là xoay tiền đến hoa mắt chóng mặt, một mặt phải lùng sục mọi nơitìm kiếm tung tích kẻ lừa đảo.

Trong hoàn cảnh ấy, tết năm đó trở về nhà vì sự thathiết của mẹ. Lúc đó anh không còn cách nào khác là quay trở về nhà. Nơi đâychí ít cũng là nơi duy nhất để anh an tâm nghỉ ngơi một thời gian.

Năm đó Tô Dao vừa tốt nghiệp, đi làm được nửa năm, anhtrong tâm trạng bồn bề chán nản gặp cô cũng trong cảnh ngộ ấy.

Tô Dao mang bầu.

Tô Dao xem anh như anh ruột, nói cho anh biết mình đãmang thai nhưng không chịu kẻ chi tiết cho anh nghe, chỉ nói rằng mình muốn tìmcách nào đó để giữ lại đứa con. Cố Nguyên mang một gánh nặng lâu như vậy, gặplại Tô Dao cũng coi như gặp được một người để bộc bạch, anh kể cho cô nghenhững năm tháng lưu lạc và một loạt những đen đủi đã đến với anh. Ban đầu nóiđể nói thôi, Cố Nguyên không nghĩ nhiều, nào ngờ tối 30, ăn cơm tất niên xong,Tô Dao kéo anh lên sân thượng, bàn với anh về việc kết hôn giữa hai người.

Lúc đầu Cố Nguyên không khỏi kinh ngạc khi nghe lời đềnghị của Tô Dao. Sau đó anh bình tĩnh nghe cô phân tích, cảm thấy đây là mộtbiện pháp tốt để giải quyết khó khăn cho cả hai. Tô Dao muốn cho đứa bé mộtdanh phận chính thức, có bầu trước khi kết hôn, chưa nói đến việc gia đình nổitiếng gia giáo khắt khe như gia đình Tô Dao sẽ nổi giận như thế nào, cứ coi nhưcô đã qua cửa ải này, nhưng còn giấy khai sinh? Hộ khẩu? Cô kiên quyết đòi giữđứa bé lại, nhưng nếu vậy thì bắt buộc phải có biện pháp giải quyết những vấnđề này.

Cố Nguyên giống như một người anh ruột, cho cô cảmgiác hoàn toàn tin cậy. Còn Cố Nguyên thì sao? Anh bây giờ đang cần tiền. Hainhà họ Cố và Tô vốn là những gia đình có điều kiện kinh tế tại thành BìnhThành, những mối quan hệ trong nhiều năm giống như một cây cổ thụ bám rễ sâutrong đất. Nếu hai người kết hôn, riêng tiền mừng thu được trong đám cưới đã làmột khoản đáng kể. Đó là chưa kể đến khoản hồi môn của gia đình Tô Dao và khoảntiền mừng cưới của gia đình Cố Nguyên. Có được khoản tiền này Cố Nguyên có thểtrả được hết món nợ từ trên trời rơi xuống.

Một cuộc hôn nhân hai bên cùng có lợi khiến hai ngườicuối cùng cũng đạt được mục đích của mình.

Và như vậy, vừa qua Tết, hai người bèn nói chuyệnthẳng thắn với gia đình về việc kết hôn. Bố mẹ hai bên mặc dù hơi bất ngờ nhưngvô cùng mừng rỡ. Thế là mồng một tháng năm năm đó hai người tổ chức đám cưới vôcùng đình đám. Cuối tháng 12, Tô Thư được sinh ra đủ tháng đủ ngày. Mặc dù nămsinh tháng đẻ của đứa trẻ rõ ràng không đúng như hai người đã kết hôn. Ngườilớn hai gia đình mắt nhắm mắt mở cho qua những việc hai đứa làm trước hôn nhân,đắm chìm trong niềm vui chào đón đứa cháu đầu tiên.

Cố Nguyên trả hết nợ, cùng với sự giúp đỡ của giađình, công việc làm ăn của anh ngày một thuận lời, dần dần đã đi vào quỹ đạo.Cuộc sống được đảm bảo, Cố Nguyên lại tiếp tục theo đuổi niềm đam mê nhiếp ảnhcủa mình và dần dần anh đã có chút tên tuổi trong làng nhiếp ảnh. Sau vài năm,cha Cố Nguyên nghỉ hưu, Cố Nguyên giao lại việc kinh doanh cho cha quản lý, cònmình thì dành toàn bộ tâm huyết cho nhiếp ảnh. Lúc này gia đình không còn phảnđối kịch liệt niếm đam mê này của anh nữa. Tô Dao thì ủng hộ Cố Nguyên một cáchvô điều kiện, bố mẹ hai bên còn biết nói gì hơn. Thế là Cố Nguyên tự do baynhảy khắp nơi, cho đến khi dừng chân tại Nam Thành.

Theo ước định ban đầu, hai người sau khi đã trải quacửa ải khó khăn lúc đầu và ổn định trở lại bèn bí mật ly hôn.

Thuốc đã cháy hết, đốm lửa trên tay sáng lên rồi lịmtắt. Cố Nguyên dụi đầu điếu thuốc, ngẩng đầu dựa vào ghế.

Anh đã phải mất một thời gian dài mới nghĩ thông suốtchuyện giữa anh và cho đến khi ngồi một mình nhìn giấy ly hôn, lưu lạc ở NamThành rất lâu anh mới biết, Tô Dao đối với anh không phải là một cô em gái đơnthuần như trước đây nữa.

Lẽ nào người đàn ông chỉ biết những thứ mình từng cólà quý báu sau khi đã thực sự mất đi?

Cố Nguyên cười một mình, khẽ thở dài, giơ tay chạm vàokhuôn mặt Tô Dao đang mỉm cười trong màn hình máy tính.

Thật mày, điều anh hiểu ra không phải là quá muộn, cólẽ là còn kịp.

Vì vậy, anh đón cô và Tô Thư tới Nam Thành để haingười sống bên cạnh mình. Để cô dần dần đón nhận anh.

Mặc dù Tô Dao có tình cảm sâu sắc thế nào với quá khứ củamình nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy. Điều quan trọng là anh hiểu rất rõ,bên cạnh cô, ngoài anh ra không còn một người đàn ông nào khác.

Dù cô có trải qua những chuyện gì, dù thân thế Tô Thưra sao, anh cũng không quan tâm. Anh bây giờ chỉ muốn đưa người “vợ trước” củamình trở thành người phụ nữ anh yêu.

Vì vậy anh cố gắng nhẫn nại. Cố Nguyên buông tay, hítmột hơi thật dài, dù sao đã ở cùng dưới một mái nhà, rồi sẽ có cơ hội thích hợpđể anh bày tỏ tình cảm của mình với cô.