Sống Chung Sau Ly Hôn

Chương 15: Sự uy hiếp của anh



Ý thức được tầm quan trọng và sự ảnh hưởng sâu sắc củaHứa Đông Dương tới Tô Dao, Cố Nguyên vô cùng bất an.

Đêm hôm trước ở bên hồ, chỉ một cuộc điện thoại củaanh ta đã khiến cho nụ cười khó khăn lắm mới mỉm được trên khuôn mặt cô biếnmất, hôm nay cũng chỉ một cuộc điện thoại khiến cho sắc mặt cô trở nên xanhxao, thần sắc hốt hoảng.

Anh cảm thấy sợ hãi, Dao Dao của anh như đã rời xa anhrồi.

Đối thủ rõ ràng không ở trước mặt, nhưng anh dường nhưđã thua thảm hại. Anh có thể thấy được, nếu hai người quay trở lại Nam Thành,một khi người đàn ông đó lại xuất hiện trước mặt cô thì sẽ

“Tô Dao.”

Cố Nguyên đưa tay sờ lên má cô. Cô muốn thoát khỏigọng kìm tay anh nhưng lại bị anh giữ chặt không thể cử động.

“Anh là một thằng đàn ông.”

Anh cất giọng trầm trầm.

Từ người anh toát ra hơi thở đã từng khiến cô hoảngloạn và sợ hãi, đây là hơi thở đầy nguy hiểm của một người đàn ông trước khi đisăn.

Anh nhìn cô trưởng thành, từ khi cô còn đi mẫu giáo,từng bước từng bước cho tới ngày hôm nay.

Anh bảo vệ cô như vậy, thậm chí là vượt quá những gìmà những người anh ruột thịt có thể làm được.

Anh bao dung tất cả vì cô, nhưng không thể nào baodung việc cô xao xuyến vì một người đàn ông khác sau khi anh đã có tình cảm vớicô.

Anh ban đầu muốn ở bên cạnh bảo vệ cô, đợi cho đến khicô hiểu rõ được bản thân mình muốn gì.

Nhưng bây giờ anh phát hiện là anh không làm như thếđược. Nhìn thấy cô như vậy lòng anh đau nhói, không thể thở được.

Nếu đã như vậy, anh không thể không lựa chọn biện phápmạnh mẽ hơn.

Rốt cục anh cũng chỉ là một người đàn ông, có lẽ ngàythường anh quá bao dung và bảo vệ cô nên cô hoàn toàn quên đi sự nguy hiểm củaanh.

Trong mắt Cố Nguyên, ở một góc độ nào đó, Tô Dao làmột người con gái thuần khiết đến nỗi không thể thuần khiết hơn được nữa.

Tuy cô hiểu rõ chuyện nam nữ nhưng cô chỉ trải qua mộtngười đàn ông. Cô đã là mẹ của một đứa trẻ nhưng lại một mình bao nhiêu nămrồi. Ba mươi tuổi, lẽ ra người phụ nữ như bông hoa đang ở vào giai đoạn mặn mànở rộ, còn cô thì giống như một thiếu nữ, anh đã từng phát hiện từ người cônhững dấu vết của những ham muốn tình cảm.

Nếu cô muốn, sẽ như thế nào.

Suy nghĩ này khiến ánh mắt của Cố Nguyên càng lúc càngsâu.

Bàn tay anh trên má cô dần dần xoa xuống, men theo lànda mềm mại, dừng lại ở nơi cấm.

Người đàn ông dù âu yếm thế nào thì vẫn là đàn ông,vẫn có những bản năng nguy hiểm và tự nhiên của mình.

Tô Dao đưa tay giữ tay Cố Nguyên lại, hành động nàykhiến cho anh dời ánh mắt nhìn vào mắt cô.

Mặt Tô Dao là sự sợ hãi và khủng khiếp

Anh làm sao thế, tại sao anh lại có thể nghĩ tới việcsẽ dùng thủ đoạn này để cưỡng bức cô?

Cố Nguyên không kìm được sự khinh bỉ bản thân. Với suynghĩ ấy, tình cảm trào dâng trong lòng đã dần lắng xuống, anh dừng tay lại, trởngười ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình, không nói gì.

Tô Dao ngồi dậy, tim vẫn còn loạn nhịp. Trong hoàncảnh này cô không biết là mình nên nói gì, Cố Nguyên đột nhiên đứng dậy, đi rangoài: “Chúng ta ra ngoài đi, chút nữa bố mẹ chỉ thấy xe và đồ mà không thấyngười lại lo lắng.”

Anh đã cho cả hai một cái cớ thật là thỏa đáng, cánhcửa khép lại. Anh đã ra ngoài trước cô.

Tô Dao buông mình nằm xuống, đưa tay lên ôm lấy mặt.

Tình cảm của cô dành cho Cố Nguyên thật phức tạp.

Từ trước tới nay cô đối với anh là thói quen tin tưởngvà dựa dẫm, hai người thân thiết như người nhà. Cô thực sự đã coi anh là ruộtthịt của mình. Cố Nguyên nảy sinh tình cảm với cô khiến cô cảm thấy điều đó nhưtrở thành gánh nặng cho mình.

Gánh nặng. Bởi vì anh đối với cô rất quan trọng, côkhông nhẫn tâm để anh thất vọng, cũng không thể báo đáp lại những thứ mà anhmuốn.

Khi Tô Dao ra đến cửa, nhà Cố Nguyên đã có rất nhiềukhách, đều là bậc trên của Cố Nguyên. Theo thói quen, mọi người đến nhà nhauchúc tết, năm nay đúng đến lượt nhà Cố Nguyên.

Tô Dao vào nhà chào qua mọi người rồi vào bếp. Trongbếp, mẹ cô đang giúp mẹ Cố Nguyên chuẩn bị đồ ăn, hai người phụ nữ nói chuyệnrôm rả, không khí vô cùng hòa hợp.

Nếu biết mình và Cố Nguyên đã ly hôn, không biết giađình còn có thể tiếp tục một cuộc sống bình yên và hạnh phúc như thế này nữakhông?

Tô Dao đứng ở cửa nhà bếp, không nhấc chân nổi mộtbước.

Có lẽ năm mới khiến cho không khí gia đình càng thêmsâu đậm, cô từ trước đến nay vẫn chưa ý thức được một cách sâu sắc rằng, kếthôn không phải là việc riêng của hai người mà là sự tiếp xúc và hòa hợp của cảgia đình hai bên.

Hoàn cảnh của cô và Cố Nguyên rất đặc biệt. Hai nhàvốn là hàng xóm láng giềng sống cùng một khu, bố mẹ hai bên vốn là bạn bè mấychục năm, sau khi Cố Nguyên và Tô Dao kết hôn thì sợi dây gắn kết đó càng khiếnhai gia đình thân thiết như một.

Ban đầu những gì cô nghĩ thật đơn giản, chỉ cần anh cóthể cho cô một danh phận hợp pháp, lại có tiền mừng giúp anh giải quyết gánhnặng là một một biện pháp song toàn. Khi đó tại sao cô không nghĩ đến sẽ xảy ratình trạng ngày hôm nay?

“Đứng ngẩn ngơ ở đó làm gì? Không có việc gì thì vàođây giúp một tay đi.”

Mẹ giơ tay vẫy Tô Dao lại, làm đứt mạch suy nghĩ trongcô. Tô Dao cười cười, lấy lại bình tĩnh rồi tới giúp mẹ bóc hành.

“Dao Dao, Cố Nguyên lúc trước nói nó sẽ chuyển phòngtriển lãm về Bình Thành, là thật hả?”

Mẹ Cố Nguyên khẽ đến bên cạnh Tô Dao, nhỏ giọng hỏi.

Tô Dao khẽ sững người lại, hóa ra Cố Nguyên nói trở vềBình Thành không phải là nói đùa. Anh hành xử rất thận trọng, nếu không thực sựsuy nghĩ và định thực hiện thì anh sẽ không bao giờ tiết lộ như vậy.

Nhìn ánh mắt mong chờ và vui mừng của mẹ Cố Nguyên, TôDao chần chừ một lát: “Con không rõ anh ấy suy nghĩ như thế nào…”

“Con bé này, đồn thổi làm sao được” - Mẹ Cố Nguyên đậpđập Tô Dao - “Trở về đây là một việc tốt, ban đầu các con đi Nam Thành mẹ đãkhông đồng ý. Ở nhà tốt như vậy, nếu các con ở nhà, mọi người còn có thể giúpcon trông chừng Tô Thư. Hơn nữa, nếu ở nhà thì con đi làm chỗ của ba, cũngkhông làm con mệt, lại còn có thời gian chăm sóc gia đình…”

Những lời nói này hình như giống hệt những lời mà CốNguyên đã nói với cô, đúng là mẹ con. Tô Dao cười nói: “Mẹ, để anh ấy quyếtđịnh đi ạ, con ủng hộ quyết định của anh ấy.”

“Thật không?”

Tô Dao sững người, quay đầu thấy Cố Nguyên không biếtđã vào phòng bếp từ khi nào. Anh đứng yên nhìn cô: “Có phải là anh quyết địnhnhư thế nào thì em đều đồng ý?”

Trước đây anh bỏ qua ý kiến của cô, bây giờ lại chuyểnsang ép cô phải chọn lựa.

Ở lại Nam Thành, hôn nhân của hai người đã kết thúchoàn toàn. Từ chối tình cảm của Cố Nguyên, quan hệ của hai người cùng lắm chỉlà bạn bè tốt mà thôi.

Về Bình Thành có nghĩa là lựa chọn Cố Nguyên, rời xaHứa Đông Dương, từ đây an phận ở bên cạnh anh, cùng anh bảo vệ gia đình nhỏ bénày.

Cố Nguyên rất hiếm khi có thái độ cưỡng ép khi nóichuyện, hai bà mẹ cảm thấy có gì đó không ổn. Tuy nghiêng về phía hi vọng haicon sẽ quay về nhưng ở thời khắc quan trọng thì mẹ Cố Nguyên vẫn lựa chọn bảovệ con dâu mình

Mẹ Cố Nguyên đẩy Cố Nguyên một cái: “Cái thằng này, cóviệc gì thì phải thảo luận với Dao Dao, làm sao có thể như thế, con bé khôngmuốn về thì con ăn thịt nó à?

Cố Nguyên không nói gì, quay người đi ra khỏi nhà bếp.

Hai bà mẹ đưa mắt nhìn nhau. Mẹ Tô Dao khẽ đẩy đẩy TôDao: “Sao vậy? Cãi nhau à?”

Thái độ của Cố Nguyên bộc lộ khã rõ rệt, mượn lý dokhông qua nữa, Tô Dao cười miễn cưỡng: “Chỉ cãi nhau vài câu thôi mẹ ạ, khôngsao đâu ạ.”

“Thằng này.” Mẹ Cố Nguyên tức giận đập thớt, bỏ đồđang cầm trong tay sải bước ra ngoài, vừa đi vừa mắng: “Thằng này, không nể mặtvợ gì hết, hôm nay mẹ sẽ dạy dỗ mày.”

Mẹ Tô Dao nhìn thấy, vội chạy ra kéo mẹ Cố Nguyên lại:“Không phải con nó nói rồi sao, chỉ cãi nhau vài câu thôi mà, có nhà nào sốngmà không có xích mích gì đâu. Sắp tết rồi, chị đừng đi mắng Cố Nguyên nữa, nócũng hơn ba mươi rồi, con nó cũng có sĩ diện nữa!”

Tô Dao ngăn mẹ Cố Nguyên lại: “Mẹ, thực sự không cóchuyện gì đâu mà, để con đi nói chuyện với anh ấy.”

Mẹ Cố Nguyên bị mẹ con Tô Dao ngăn lại. Mẹ Tô Dao kéomẹ Cố Nguyên rồi lườm Tô Dao, Tô Dao quay người đi ra ngoài tìm Cố Nguyên.

Cố Nguyên đang đứng hút thuốc ở ban công tầng hai.

Tô Dao đóng cửa lại, chậm rãi đến đằng sau Cố Nguyên.Anh nghe thấy tiếng bước chân của cô nhưng không quay đầu lại.

Cố Nguyên đang giận.

Anh làm sao vậy? Sau khi nhìn thấy phản ứng của Tô Daoở siêu thị, anh đột nhiên trở nên khác thường. Sự nhẫn nại và lòng bao dung củaanh trong chốc lát đều biến mất, anh còn định dùng sức mạnh để níu giữ cô bênmình.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy Tô Dao trong tình trạng tannát cõi lòng, mà sự đau khổ ấy đều vì Hứa Đông Dương.

“Nếu anh muốn về Bình Thành thì chúng ta cùng về.”

Tô Dao đứng sau lưng anh nói.

Bên ngoài có mấy đứa trẻ đang đốt pháo, bụi pháo baykhắp trời, đẹp rực rỡ.

Điếu thuốc lá trên tay Cố Nguyên lập lòe, cho đến khicháy vào tay anh mới cảm thấy bỏng rát. Cố Nguyên đưa tay dập thuốc, quay lạinhìn Tô Dao.

Tô Dao im lặng đứng nhìn anh.

Mấy ngày nay, cô đã suy nghĩ rất nhiều.

Hứa Đông Dương là người yêu đầu tiên, cũng là ngườiyêu duy nhất của cô. Trước đây cô đã dành tất cả tình cảm của mình để yêu anh,tình cảm ấy khắc sâu trong ký ức cô, vì vậy cô mới dao động nhiều như vậy tronglần gặp lại sau nhiều năm xa cách.

Thế nhưng hiện thực là hiện thực.

Suy nghĩ ấu trĩ thôi thúc cô và Cố Nguyên kết hôn ngàytrước đã chứa đựng rất nhiều hiểm họa khôn lường, đây là một sai lầm không thểcứu vãn. Sau này, việc ly hôn với Cố Nguyên lại càng là sai lầm.

Quay về đi!

Tô Dao quả nhiên hạ quyết tâm.

Sáu năm qua đã gây dựng quá nhiều thứ, cô không thểlẩn tránh và xem nhẹ, chỉ có thể đương đầu với

Cố Nguyên nhìn cô hồi lâu rồi mới cất giọng chậm rãi:“Dao Dao, em có biết là mình đang nói gì không?”

Tô Dao cười cười: “Em biết. Nhưng có một số chuyện,trước khi anh đưa ra chọn lựa, em muốn nói rõ ràng với anh.

Em lựa chọn quay về cùng anh, đồng ý ở bên cạnh anh,chủ yếu là sự lựa chọn của em không phải em có tình cảm với anh.

Em nghĩ rằng hôn nhân có tình yêu mới hoàn mỹ và lýtưởng nhưng những thứ phải suy nghĩ cho hôn nhân lại nhiều hơn tình yêu rấtnhiều. Từ một góc độ nào đó, chúng ta là hai người phù hợp để chung sống vớinhau. Còn vì Tô Thư, em thực sự không nhẫn tâm phá vỡ sự nhận thức của con bévề gia đình.

Nhưng em và anh lúc đầu kết hôn là một sai lầm, ly hônlại càng là một sai lầm. Bây giờ nếu chúng ta tái hợp cũng là một hành độngkhông có trách nhiệm. Vì vậy em muốn về Bình Thành, tránh xa những phiền nhiễukhông cần có, coi đây là thời gian để anh suy nghĩ lại cho rõ ràng.

Không nói đến tình nghĩa bao năm từ nhỏ đến lớn, cũngkhông nói đến thói quen và sự dựa dẫm khi sống cùng nhau suốt bao nhiêu nămqua, anh phải biết rằng em là một bà mẹ đã có con, Tô Thư không phải con ruộtanh. Em hi vọng anh hiểu rõ mình đang làm gì, mình muốn làm gì.”

Tô Dao cười đau khổ: “Cố Nguyên, anh biết không? Cónhiều lúc em nghĩ rằng, anh muốn tiếp tục ở cạnh em có phải là một thói quenhay không. Anh hiểu lầm thói quen sống này thành tình cảm anh dành cho em.

Trong cuộc sống em không phải là một người phụ nữ dũngcảm, nhưng em có cách suy nghĩ của em. Em bình thường, không có gì hơn ngườikhác, vì vậy em không thể chắc rằng em có thể dựa v tình cảm này để sống vớianh lâu dài.

Thứ em cần rất đơn giản. Anh có thể cho em mọi thứ emđã kỳ vọng trong hôn nhân, nhưng em không biết yêu cầu của anh là gì, em khôngbiết có thể đáp ứng tất cả hy vọng của anh đối với hôn nhân trong cuộc sống saunày hay không.”

“Dao Dao.” - Cố Nguyên bước lên trước ngắt lời cô -“Anh là một người đàn ông đã trưởng thành, anh hiểu rõ thứ mình cần là gì.”

Tô Dao im lặng. Cố Nguyên đưa tay vuốt tóc Tô Dao, côkhông còn cảm nhận thấy sự lạnh lẽo từ anh, anh lại trở về trạng thái nhẹ nhàngvà hiền hòa: “Dù nói gì đi nữa, em đưa ra quyết định này khiến anh rất vuimừng.”

Khi hai người vừa xuống dưới nhà thì bố mẹ hai bên đãbắt đầu bày biện đồ ăn, nhìn thấy thần sắc của họ, hai bà mẹ đều lườm con rồicười cười. Cố Nguyên ra ngoài sân tóm được Tô Thư đang hớn hở nô đùa, ôm nó đirửa tay rồi vào phòng, ngồi bên cạnh Tô Dao ăn cơm.

Một nhà chật cứng khách khứa, toàn là người thânthích. Chuyện luân phiên ăn cơm tất niên ở các nhà sẽ được duy trì cho tới quatết, bây giờ là chú bác đến nhà họ, sau này gia đình phải đi chúc lại. CốNguyên luôn quan tâm chăm sóc Tô Thư và Tô Dao bên cạnh, khiến dì Hai ngồi bêncứ cười mãi: “Hai đứa này, kết hôn lâu như vậy rồi mà tình cảm vẫn tốt.”

Tô Dao đang ngồi gỡ cá cho Tô Thư, nghe vậy ngẩng lênnhìn dì hai cười cười, không nói gì.

Dì ba nhìn Cố Nguyên: “Tô Thư sáu tuổi rồi, các cháukhông muốn thêm đứa nữa à?”

Ban đầu kh hộ khẩu cho Tô Thư, nghĩ rằng cuộc hôn nhâncủa mình và Cố Nguyên chỉ là trao đổi lợi ích, sớm muộn cũng sẽ có ngày ly hôn,vì vậy con khi đó không theo họ Cố mà theo họ Tô. Hai người sau khi thươnglượng với nhau nói với gia đình họ Cố là sẽ sinh thêm đứa nữa, cố gắng sinh mộtđứa con trai mang họ Cố.

“Đúng rồi, nếu sinh thì phải sinh luôn cho sớm!” - Dìhai ngồi cạnh tiếp lời - “Dao Dao cũng sắp ba mươi rồi, đàn bà qua ba mươi thìsinh nở không tốt, phải tranh thủ sinh cho họ Cố chúng ta một cậu nhỏ nữa chứ.”

Cố Nguyên cười cười chuyển đề tài: “Dì hai, dì ba, haiem sắp cưới rồi chứ ạ?”

“Sắp rồi, năm nay sẽ kết hôn!” - Dì hai cời hỉ hả -“Đến lúc đó hai đứa phải tới nhé, có đi xa cũng phải tranh thủ về đấy.”

“Vâng, nhất định bọn cháu sẽ tới.”

Cố Nguyên nắm chặt tay Tô Dao, mỉm cười nhìn bố mẹ haibên: “Bố mẹ, con cũng muốn nói với mọi người, năm sau con và Tô Dao định quayvề Bình Thành. Ra tết con sẽ thu xếp việc phòng triển lãm tranh, hộ khẩu của TôDao và Tô Thư con sẽ chuyển về đây.”

“Anh xem con anh, một nhà ba người mà cứ đòi bay nhảyđi Nam Thành.”

Mẹ Cố Nguyên lên tiếng, giọng không một chút tráchmóc: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi. Về nhà ban đầu thì ở nhà, nếu các con cảmthấy không tiện thì mua một căn hộ. Tóm lại, quay về là mọi thứ đều tốt cả.”

Mọi người đều theo đó phụ họa, Tô Dao nhìn Cố Nguyên,anh cũng đang nhìn sang cô.

Như vậy cũng tốt.

Buổi tối, Tô Dao và Cố Nguyên sau khi cho Tô Thư ngủliền quay về phòng mình.

Tuy đã lựa chọn sống cùng anh nhưng đứng trước hoàncảnh này, trong lòng Tô Dao vẫn có cảm giác gì đó.

Nói một cách nghiêm túc, cô và Cố Nguyên dù đã gần gũinhưng tình cảm thì vẫn nặng về tinh thần, vì vậy cô tin rằng hai người có thểsống cùng nhau trong sự tin tưởng. Nhưng bây giờ đã vượt quá giới hạn đó, quanhệ giữa hai người đã thay đổi, đối diện với tình cảm này, cô cảm thấy có một áplực thật lớn.

Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Thế nhưng anh rốt cục vẫn là một người đàn ông. Cô đưara lựa chọn và lời hứa như vậy, liệu anh có…

Tô Dao thần người trong bóng tối phòng khách đã hơnmột tiếng, cuối cùng cô bối rối về phòng, khẽ đẩy cửa, đèn trong phòng đã tắt,Cố Nguyên đã nằm yên.

Tô Dao nhẹ đi vào, dừng lại bên giường hồi lâu rồi nhẹnhàng nhấc chân lên, ngồi xuống. Cơ hồ như vừa chạm vào giường, đột nhiên eo côbị siết chặt lại, cả người cô bị kéo vào lòng anh.

“Dao Dao.”

Anh đè lên người cô, thì thầm bên tai cô: “Sao em lạilâu như vậy?”

Đây chính là điểm khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ,đàn ông sau khi được chấp thuận về tình cảm thì bước tiếp theo sẽ là đụng chạmthể xác, đàn ông cho rằng khi người phụ nữ chấp nhận tình cảm là đã cho phépanh ta phá bỏ bức tường ngăn cách để chạm vào thân thể họ.

Thế nhưng phụ nữ thì không giống như vậy, họ cần mộtquá trình tiếp nhận từ từ.

Huống hồ Tô Dao đối với Cố Nguyên dù có cảm giác nhưngcũng không phải là nồng nhiệt như vậy.

Cô bối rối.

Cố Nguyên cảm nhận rõ rệt điều này.

Anh khẽ thở dài, không có thêm một động tác nào đi quánữa. Cố Nguyên khẽ dừng lại, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tô Dao. Tim anh thắt lại,Cố Nguyên cố gắng kiềm chế, miệng cười khổ sở, nói những lời dối lòng mình:“Anh chỉ muốn ôm em.”

Tô Dao không cử động. Đã rất nhiều năm cô không trảiqua chuyện chăn gối nhưng cô không phải là một cô gái không biết gì, cô biết làtrong hoàn cảnh này, việc cô từ chối chỉ như thêm dầu vào lửa.

Anh có nhu cầu sinh lý bình thường của một người đànông, nhưng anh nói như vậy thể hiện sự tôn trọng đối với cô, cô lựa chọn tincậy anh.

“Hay là… trước tết chúng ta quay lại Nam Thành mộtchuyến?Cố Nguyên khẽ nói - “Chuyển công việc và hộ khẩu của em về đây, sau đóchúng ta tái hôn, còn những việc khác thì đợi sang năm làm cũng được.”

Tô Dao do dự hồi lâu rồi gật gật đầu.

Suy nghĩ của Tô Dao là dù Hứa Đông Dương có nói là xinnghỉ việc chính thức phải thông báo trước một tháng nhưng so với thời hạn mộttháng mà anh đưa ra thì chỉ còn hơn một tuần, hơn nữa, Hàn Thụy cũng đã sắp xếpngười thay vào vị trí hiện tại của cô.

Bình thường mà nói, bàn giao nhân sự rồi nghỉ trướcmột thời gian thì công ty cũng sẽ không làm khó, việc xin nghỉ cũng không phảilà một vấn đề quá lớn.

Ngày hôm sau, Cố Nguyên và Tô Dao cùng quay lại NamThành. Tô Dao tới công ty tìm Hàn Thụy để làm thủ tục xin nghỉ việc, nhưngkhông ngờ lại bị anh từ chối khéo.

“Tôi không có quyền quyết định cho cô xin nghỉ sớm hơnthời hạn.”

Hàn Thụy nhìn cô áy náy: “Cô cũng biết đấy, có rấtnhiều việc và thủ tục phải được thực hiện theo trình tự, chưa đến thời hạn thìkhông được để người khác xin nghỉ.” - Hàn Thụy xoa xoa tay tỏ vẻ khó xử - “Nếucô muốn xin nghỉ thì phải có ý kiến đồng ý của hai lãnh đạo cấp trên, nếukhông, tôi không thể làm gì được.”

Tô Dao trong lòng khẽ chấn động.

Cố Nguyên không đưa Tô Dao tới công ty. Anh đến phòngtriển lãm làm một số việc. Ở đây là cơ quan, dù Tô Dao và Hứa Đông Dương gặpnhau thì cũng không thể xảy ra điều gì. Tuy nhiên, ngoài sự dự liệu của haingười, Hứa Đông Dương ra mặt làm khó>

Tô Dao rời khỏi phòng làm việc của Hàn Thụy, đứng thẫnthờ ở cửa ra vào. Cơ quan giữ lại hồ sơ và hộ khẩu của cô nên cô không thể làmgì. Thật không ngờ Hứa Đông Dương lại ra tay như vậy.

Không đúng, lẽ ra cô không nên ngạc nhiên vì nhữnghành động này, đây chính là cách làm việc của Hứa Đông Dương.

Có rất nhiều người trong văn phòng biết việc Tô Daoxin nghỉ làm là do cô không muốn ở trong tình huống khó xử, còn những ngườikhông biết rõ sự tình thì cho rằng Tô Dao vì đắc tội với tổng giám đốc nên mớirơi vào tình cảnh như vậy. Tuy cảm thấy Tô Dao đáng thương nhưng quy tắc sinhtồn trong công ty lại khiến họ lựa chọn những việc làm bảo vệ lợi ích bản thân,không có một ai đi ra an ủi cô.

Tô Dao trong lòng hiểu rõ cách nghĩ của mọi người nêncũng không cất tiếng chào ai, sải bước ra ngoài. Vừa ra khỏi văn phòng thì HứaĐông Dương nghe tin cô tới cơ quan bèn đi xuống chặn ở cửa thang máy.

Mọi người đều nhìn thấy lãnh đạo và Tô Dao gặp nhau,tất cả đều cụp mắt xuống nhưng tai thì nghe ngóng. Hứa Đông Dương quét mắt nhìnmọi người đằng sau lưng Tô Dao, thấy mọi người đều đang chăm chỉ làm việc mớilạnh lùng nói: “Cô tới văn phòng làm việc của tôi.”

Nói dứt câu, anh đi vào thang máy, quay lại nhìn TôDao. Tô Dao ngần ngừ chốc lát rồi đi theo.

Hai người im lặng không nói lời nào. Tới tầng mườitám, đang đi qua hành lang thì thư ký Trương vô tình gặp cũng không dám lêntiếng chào hai người, quay người tránh vào trong phòng mình.

Tô Dao giãy giụa nhưng anh ôm siết cô lại. Tô Daongẩng đầu, người đàn ông đứng trước mặt cô với cặp mắt đỏ tỏ ra vô cùng lạnhlùng, ôm chặt lấy cô khiến cô dường như không thể thở được.

Anh đẩy cô vào sát tường. Nụ hôn của anh thật thô bạo,làm đau cô. Tô Dao lấy hết sức đẩy Hứa Đông Dương ra. Thế nhưng, anh đã nắmchặt hai tay cô, cười một tiếng lạnh lùng: “Anh vẫn nghĩ rằng em sẽ vĩnh viễnkhông bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa! Sao nào, có phải là không quay lạikhông?”

“Anh thật quá đáng!”

Bởi vì nín thở, lại thêm sự kích động vì nụ hôn vừarồi của Hứa Đông Dương, hai má Tô Dao đỏ bừng lên: “Buông tôi ra!”

Hứa Đông Dương buông Tô Dao ra, nhìn mặt cô nhạt nhòanước mắt, lòng như bị cắt từng khúc ruột, đau đớn nhưng lại trào dâng sự khoáicảm sau khi đã làm tổn thương cô: “Tôi sẽ không cho anh ta toại nguyện. Muốncướp em từ tay tôi à, nằm mơ!”