Song Cảnh Phá Án

Chương 7: Vụ Án Phân Thây Đa Kao



Mạnh Cường lao nhanh vào phòng bắt đầu lục lọi trong những tấm hình thu được từ nhà của Đỗ Chiến Thắng. Chạy ngay sau lưng cậu là Tùng Quân không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Cậu đang tìm gì thế?" Tùng Quân hỏi.

Mạnh Cường không trả lời vẫn tập trung vào việc của mình.

"Tìm thấy rồi." Mạnh Cường nhặt lên một tấm ảnh chân dung của Đỗ Chiến Thắng chụp cạnh một dòng sông, "Sếp Quân tôi biết nơi có thể tìm ra nhân tình của Đỗ Chiến Thắng."

"Tốt." Tùng Quân cảm thán, "Chúng ta vừa đi vừa nói."

Hai người chúng hối hả tiến về phía nhà để xe.

"Sếp Quân để tôi lái cho." Mạnh Cường đề nghị.

"Được." Tùng Quân vội dời qua ghế phụ nhường lại ghế chính cho Mạnh Cường.

Trong khi lái xe Mạnh Cường không nói gì chỉ tập trung quan sát đường, Tùng Quân tranh thủ nhìn vào tấm ảnh cố tìm ra đầu mối mà người kế bên đã tìm ra, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy điều gì.

Khoảng hai mươi phút sau, Mạnh đường tấp xe vào vệ đường rồi dừng lại. Lúc này anh mới nhìn sang Tùng Quân đang đâm chiêu bên tấm ảnh.

"Sếp Quân anh nhìn kĩ hình ảnh trên áo của Đỗ Chiến Thắng đang mặc." Mạnh Cường gọi ý.

"Là một hình quả táo nằm trong một vòng tròn lớn," Tùng Quân chăm chú, "Trên quả táo còn có hai chiếc lá."

"Anh nhìn kĩ hai cái lá đó thêm chút nữa đi." Mạnh Cường đề nghị.

"Ồ." Tùng Quân bất ngờ phát hiện ra gì đó, "Đây là hình hai người khỏa thân xếp thành chiếc lá.

"Theo Sách Sáng Thế ghi lại thì Adam và Eva cùng sinh sống trong vườn địa đàng, sau khi họ lén ăn quả "hiểu thiện biết ác" có tên gọi khác là "trái cấm", một số nơi xem đó là quả táo thì bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng. Vườn địa đàng tên là gì?"

"Vườn Eden." Tùng Quân nói thật nhanh.

"Sếp Quân anh thử nhìn trên kia xem."

Tùng Quân ngước mắt nhìn lên theo hướng tay của Mạnh Cường.

"Quán bar Eden." Tùng Quân đọc to.

"Chiếc áo mà Đỗ Chiến Thắng mặc là quà tặng kỉ niệm nhân 10 năm hoạt động của quán bar này diễn ra vào năm ngoái. Số lượng có hạn chỉ có 50 người mai mắn được nhận."

"Cậu giỏi thật." Tùng Quân cảm thán, "Tới chuyện này mà cũng biết."

"Cũng không giấu gì anh," Tùng Quân phân trần, "Thời sinh viên tôi làm thêm ở đây."

"Vừa rồi trong đầu tôi còn đang nghĩ, cậu vốn là một tay chơi khét tiếng, nhưng tính ra nhìn sao cậu cũng không giống." Tùng Quân cười cười.

"Còn một chuyện nữa." Mạnh Cường nói, "Hình hai người khỏa thân đó không phải là Adam và Eva mà là hai người đàn ông Achilles và Patroclus. Đây là quán bar dành cho gay."
ads



Tùng Quân ngồi im không nói gì cũng đã mười mấy phút, Mạnh Cường không dám đoán anh đang suy nghĩ gì trong lòng. Cậu thấy vài lần Tùng Quân định mở miệng nói gì đó với cậu nhưng rồi lại thôi. Hay anh ta đã phát hiện ra điều gì đó bất thường ở mình, Mạnh Cường có chút lo lắng. Thật sự cậu không sợ người khác phát hiện ra giới tính thật của mình chỉ là người trước mặt không phải là người khác mà là sếp trực tiếp của cậu. Mạnh Cường nghĩ sau này sẽ công khai với mọi người nhưng chưa phải là lúc này khi mà công việc chỉ mới bắt đầu đi vào quỹ đạo. Nhưng lo lắng cũng vô ích nghi ngờ thì cứ nghi ngờ miễn là cậu chưa xác định thì mãi sẽ chỉ là nghi ngờ không được chứng thực. Mạnh Cường cảm thấy vững tâm hơn.

"Chúng ta vào trong điều tra thôi." Tùng Quân thình lình lên tiếng.

Thái độ của Tùng Quân vẫn bình thường như trước khiến Mạnh Cường nhẹ lòng hơn.

"Bây giờ còn sớm." Mạnh Cường nói, "Hơn một tiếng nữa thì nhân viên quá mới bắt đầu vào ca."

Tùng Quân nhìn đồng hồ thì thấy mới chỉ là 2 giờ 30 phút chiều.

"Hay là chúng ta về sở trước, 4 giờ chúng ta quay lại sau." Mạnh Cường không muốn ở một mình với Tùng Quân lúc này nên tìm cách.

"Đi đi về về như vậy tốn thời gian lắm." Tùng Quân nói, "Tôi thấy phía trước có quán nước chúng ta qua đó ngồi chờ đi."

Mạnh Cường miễn cưỡng theo Tùng Quân bước vào quán, anh sợ trong lúc vô tình nào đó Tùng Quân sẽ nói ra nghi ngờ của anh về cậu. Mạnh Cường tính toán xem sẽ phải đối phó thế nào nếu rơi vào tình huống đó.

"Cho tôi một ly nước hoa cúc." Tùng quân nói, "Cậu uống gì?" Anh quay sang Mạnh Cường.

"Cho một ly nước hoa sen." Mạnh cường gọi.

Nước cũng đã uống xong, đá cũng thêm mấy lần mà vẫn chưa tới 3 giờ 15. Sự ngượng ngùng khiến Mạnh Cường vô cùng khó chịu.

"Mạnh Cường tôi có cái này muốn hỏi cậu." Tùng Quân bỗng lên tiếng.

"Được anh hỏi đi." Chuyện gì tới cũng phải tới Mạnh Cường hít sâu.

"Lúc trước đi làm ở quán bar cậu cũng ăn mặc như vậy sao?" Tùng Quân đưa điện thoại lên trước mặt người đối diện.

Đó là hình nhân viên phục vụ trong quán bar Eden mà Tùng Quân tìm thấy trên mạng. Theo quy định tất cả nhân viên phục vụ trong quán đều là nam và bắt buộc phải mặc đồng phục theo quy định đó chính là thân trên để trần, thân dưới mặc quần lửng trên đầu gối, thắt lưng đeo một cái tạp dề. Đầu đội băng đô hình tai của các con thú. Trông vô cùng gợi cảm và kích động.

Nhìn thấy tấm ảnh, Mạnh Cường chỉ biết gục đầu mà cười, cười đến nỗi làm cho cái bàn rung lên liên hồi.

"Mặc cái này cậu không thấy lạnh sao?" Tùng Quân vẫn tiếp tục hỏi.

Mạnh Cường đã thôi cười, ngước lên nhìn vẻ mặt ngây ngốc của người đối diện.

"Đây là chuyện mà anh kiềm nén trong lòng từ nãy tới giờ sao?" Mạnh Cường lại tiếp tục gục đầu.

"Tôi nghĩ cậu sẽ xấu hổ khi nhắc tới chuyện này." Tùng Quân phân trần, "Nhưng tôi không nhịn được sự tò mò."

"Xin lỗi vì cười nhiều quá." Mạnh Cường trấn tĩnh.

"Có vẻ cậu chả có gì là xấu hổ, chỉ là tôi nghĩ quá rồi." Tùng Quân vỗ trán.

"Tôi không mặc như vậy khi đi làm." Mạnh Cường giải thích, "Cái này là đồng phục của nhân viên phục vụ còn tôi làm nhân viên pha chế nên chỉ mặt áo sơ mi và quân dài thôi."

"Tôi cứ tưởng..." Tùng Quân gãi đầu.

"Nói thật với sếp, lúc xin vào làm tôi đăng ký vị trí nhân viên phục vụ." Mạnh Cường nói, "Nhưng lúc đó tôi ốm quá gần một mét tám mà có 62 kg, trên người toàn là da với xương, nên không được chọn đành phải chuyển qua làm nhân viên pha chế."

"Sao cậu lại muốn làm nhân viên phục vụ." Tùng Quân thắc mắc, "Để được mặc bộ đồng phục đó à?"

"Sếp Quân." Mạnh Cường gằn giọng.

"Tôi sai." Tùng Quân tỏ ra ngây thơ.

"Vì tiền lương cao hơn, lâu lâu còn được khách boa cho tiền." Mạnh Cường Thành thật.

"Thế làm nhân viên pha chế không được khách cho tiền sao?" Tùng Quân hỏi.

"Cũng có, nhưng mà hiếm lắm, không đáng kể." Mạnh Cường nói, "Một lần, có vị khách kia không biết nổi hứng gì boa cho tôi 500 ngàn đó, anh biết không tôi vui suốt mấy ngày liền."

"Không ngờ cậu lại là con ma tiền." Tùng Quân hơi có vẻ công kích.

Mạnh Cường không mấy quan tâm, chỉ thấy đang cao hứng nên tiếp tục nói.

"Tiền đó đủ cho tôi ăn cơm mấy tháng. Một tháng tiền lương ở quán bar được 2,5 triệu, lương ở cửa hàng tiện lợi là 1,5 triệu, tiền dạy thêm là 500 ngàn tổng cộng là 4,5 triệu." Mạnh Cường tính toán, "500 ngàn là hơn 10% thu nhập hàng tháng của tôi rồi."

Tùng Quân định hỏi sao Mạnh Cường có thể làm nhiều việc cùng một lúc như vậy nhưng lại thấy nghèn nghẹn trong lòng không sao mở miệng được. Anh cố tưởng tượng ra cái hình dáng cao gầy khẳng khiu của Mạnh Cường lúc đó.

"Sếp Quân tới giờ rồi chúng ta đi thôi." Mạnh Cường nhìn đồng hồ.

"Đi thôi." Tùng Quân đáp.

Quán bar vẫn chưa mở cửa đón khách, bên trong chỉ có nhân viên đang dọn dẹp bàn ghế. Thấy Tùng Quân và Mạnh Cường đi vào một nhân viên bước tới chặn lại.

"Xin lỗi hai anh, quán vẫn chưa mở cửa..." Người nhân viên chưa kịp nói hết câu đã có tiếng hô lớn phía sau vọng tới.

"Cường thỏ, Cường thỏ phải không." Quản lý Duy Minh rảo bước nhanh về phía họ.

"Anh Minh." Mạnh Cường mừng rỡ khi gặp người quen, cậu cứ ngỡ nhiều năm vậy rồi chắc người cũ đã nghỉ hết.

"Cường thỏ không ngờ còn gặp lại em. Năm đó em nghĩ việc là mất tâm luôn không thấy quay lại thăm anh em gì cả." Duy Minh trách móc.

"Em bận học. Đâu có thời gian mà đi vũ trường."

Duy Minh và Mạnh Cường tay bắt mặt mừng rồi cùng nhau cười rủ rượi.

"Quên giới thiệu đây là anh Duy Minh, đàn anh hướng dẫn tôi pha chế, anh ấy giỏi lắm thứ gì cũng có thể pha được." Mạnh Cường nói với Tùng Quân.

"Cường thỏ của chúng ta cuối cùng cũng chịu quen bạn trai rồi sao?" Duy Minh miệng tép lặn tép lội, "Ngày xưa biết bao nhiêu người theo đuổi mà nhất quyết cự tuyệt, cuối cùng lại chọn được một anh chàng cao to đẹp trai thế này."

"Anh Duy Minh." Mạnh Cường hét lên đầy đau thương, "ĐÂY LÀ SẾP CỦA EM." Cậu nhấn mạnh từng chữ.

Thôi thế là xong rồi, Mạnh Cường vô cùng đau thương.

Duy Minh biết mình đã lỡ lời nên đứng chết lặng, đến thở cũng không dám.

Trong một căn phòng đơn giản Tùng Quân, Mạnh Cường và Duy Minh đang ngồi quanh chiếc bàn nhỏ.

"Anh có từng gặp qua người này chưa." Mạnh Cường đưa ảnh Đỗ Chiến Thắng ra trước mặt Duy Minh.

"Để xem." Duy Minh ra chiều suy nghĩ, "A... Nhớ rồi đã từng gặp."

"Khi nào?" Tùng Quân hỏi.

"Hình như là mấy tháng trước, tôi còn nhớ hôm ấy người đàn ông này uống rất nhiều, vừa uống vừa khóc, sau đó còn ói lên người khách khác, hai bên xảy ra tranh cải, hên là anh ra xử lý gọn không thì bọn người kia đã đánh người đàn ông này." Duy Minh kể.

"Anh có nhớ lúc đó ông ta có đi chung với ai nữa không?" Mạnh Cường hỏi.

"Có." Duy Minh trả lời rất nhanh, "Đi chung với người tên là Jack, hình như bọn họ đang giận nhau."

"Là người nước ngoài sao?" Tùng Quân hỏi.

"Là người Việt nhưng vào đây chơi ai cũng gọi nhau bằng biệt danh, mọi người đều sợ lộ ra danh tính thật của mình." Duy Minh giải thích.

"Ngoài lần đó, Anh có gặp anh chàng tên Jack này lần nào nữa không?" Mạnh Cường hỏi.

"Anh chàng Jack này là khách quen ở đây mà cứ vài ba hôm là lại tới, không biết chừng hôm nay lại tới đấy." Duy Minh nói.

Sau khi rời khỏi quán bar Eden Tùng Quân và Mạnh Cường cùng nhau quay lại trụ sở để báo cáo.

9 giờ tối trong một chiếc xe đậu bên vệ đường, Tùng Quân và Mạnh Cường đang chờ một cuộc điện thoại quan trọng. Bỗng chuông điện thoại reo lên cả hai lập tức lao khỏi xe, đi thẳng vào trong quán bar Eden.

"Là người mặc áo thun đen..." Duy Minh nói.

Được chỉ điểm Tùng Quân và Mạnh Cường nhanh chóng tiếp cận đối tượng một cách dễ dàng.

"Chúng tôi là cảnh sát." Hai người cùng đưa thẻ ngành ra, "Mời anh cùng chúng tôi về trụ sở để hợp tác điều tra vụ sát hại ông Đỗ Chiến Thắng."

Trong phòng thẩm vấn tại trụ sở công an quận Nhất lúc 10 giờ tối.

Người đàn ông ngồi phía đối diện có gương mặt khá thu hút với làn da trắng, mũi thẳng và đôi mắt một mí. Mạnh Cường quan sát thấy trên tay trái người này đang đeo một chiếc vòng bằng vàng, cậu đoán đây chính là quà do Đỗ Chiến Thắng tặng, bên tay còn lại đeo một chiếc vòng da có hình mặt trăng.

"Đặng Văn Long anh có biết người đàn ông trong ảnh không?" Tùng Quân đặt tấm ảnh của Đỗ Chiến Thắng trước mặt anh ta.

"Biết." Văn Long trả lời, "Đó là Đỗ Chiến Thắng."

"Hai người có quan hệ gì với nhau?" Tùng Quân tiếp tục.

"Là người yêu của nhau." Giọng Văn Long khá đứt khoát.

Tùng Quân chợt quay sang nhìn Mạnh Cường đang ngồi ghi chép ở bên cạnh, anh không hiểu tại sao mình lại vô thức nhìn cậu ta. Hay là vì anh đã biết Mạnh Cường giống bọn họ.

"Hai người quen nhau vào hoàn cảnh nào?" Tùng Quân hỏi.

"Một ngày cách đây hơn nửa năm." Văn Long nói, "Tôi và anh Thắng gặp nhau tại quán bar Eden. Hôm ấy tôi đi một mình, anh ấy cũng đi một mình. Anh ấy uống say khước, rồi còn nằm trên bàn khóc. Thấy vậy tôi tiến lại an ủi, sau đó uống bia cùng. Chúng tôi tâm sự suốt đêm ở khách sạch. Tôi và anh Thắng nói chuyện rất tâm đầu ý hợp. Kể từ ngày đó chúng tôi trở thành người yêu của nhau."

"Anh có biết Đỗ Chiến Thắng đã có vợ?"

"Tôi biết."

"Biết mà vẫn yêu anh ta?" Tùng Quân chất vấn. "Anh có thấy tình yêu của hai người quá ích kỉ không?"

Mạnh Cường bất ngờ nhưng rất đồng tình với câu nói của Tùng Quân.

"Nhưng anh Thắng không hề có tình cảm với vợ mình. Anh ấy lấy cô ta chỉ để chiều lòng cái xã hội này mà thôi." Giọng Văn Long vô cùng ray rứt.

Tùng Quân để ý thấy vai Mạnh Cường có chút run rẩy.

"Các anh đừng đỗ thừa cho xã hội." Tùng Quân gằn giọng, "Đó chính là sự lựa chọn ích kỉ của các anh mà thôi."

Văn long im lặng đan chặt hai bàn tay vào nhau.

"Đặng Văn Long anh có nghi ngờ ai có động cơ ra tay giết hại Đỗ Chiến Thắng không?"

"Người có động cơ nhất chính là Đỗ Diễm Liên vợ anh ấy." Mặt Văn Long trở nên đằng đằng sát khí.

"Tại sao anh lại nghi ngờ Đỗ Diễm Liên?"

"Vì anh thắng muốn li dị với cô ta." Văn Long nói, "Hồ Diễm Liên là một kẻ nghiện cờ bạc, anh Thắng nói với tôi, anh ấy không thể nào chịu đựng cô ta thêm được nữa."

"Chuyện xảy ra là vào khi nào?" Tùng Quân hỏi.

"Là cách đây hơn một tháng."

Tùng Quân chồm người đặt hai tay lên mặt bàn vô tình tay anh khẽ chạm tay Mạnh Cường, hai người vội rút tay mình lại, có chút ngượng ngùng. Sự việc xảy ra quá nhanh nên chỉ có hai người họ cảm nhận được.

"Anh ở đâu vào khoảng thời gian từ 6 giờ tối ngày 15 đến 6 giờ sáng ngày 16 tháng này?" Tùng Quân tiếp tục chất vấn.

"Tôi cùng vợ ra ngoài ăn tối." Văn Long trả lời ngay như đã biết trước, "Hôm đó là sinh nhật cô ấy. Sau đó tầm 11 giờ thì về nhà cho tới sáng."

"Anh cũng đã có vợ?" Giọng Tùng Quân có chút chua chát.

"Phải." Văn Long không phủ nhận, "Nhưng vợ tôi biết rõ tôi là người đồng tính và cô ấy chấp nhận việc tôi có quan hệ với người đàn ông khác bên ngoài."

Tùng Quân và Mạnh Cường đều không thể tin vào mấy lời vừa nghe, trên đời này thật sự tồn tại người phụ nữ đồng ý chia sẽ chồng mình với người khác, mà đó lại là một người đàn ông.