Son Túy

Chương 3: Dĩ thị hoàng hôn độc tư sầu



Nắng ban mai nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của An An, nhưng cũng lạnh lẽo tựa ánh trăng đêm qua.

Cảm giác lạnh như băng chậm rãi len lỏivào trong da thịt, làm An An khẽ run. Tuy rằng không muốn nhưng vẫn phải tỉnh khỏi giấc mộng. Con ngươi trong mắt đang chuyển động bỗng thẫnthờ, nàng nhìn nhìn bên cạnh. Thấy người đã sớm đi mất, An An mới thởdài, theo bản năng kéo chăn phủ lên người.

Cảm thấy có gì đó đâm vào người, nàng lật góc chăn lên. Hóa ra là một chiếc trâm cài đầu, bên trên có gắn mộtviên kim cương trắng long lánh. An An cầm nó lên. Một loại màu sắc ánhlên dưới những tia nắng mặt trời. Thì ra, chiếc nhẫn kim cương trên taycô đã không thấy đâu, mà thay vào đó là một chiếc nhẫn ruby. Chiếc nhẫnấy nhìn qua cũng thấy là loại trang sức cao cấp, bề mặt được khảm nhữngviên đá màu trắng, tựa như pha lê. Dưới ánh nắng ban mai buổi sớm, chúng ánh lên sắc đỏ tựa ngọn lửa đang hừng hực cháy.

An An ngơ ngác nhìn ngón tay mình. Cả bàn tay nàng là những ngón tay không huyết sắc, mạch máu màu xanh hiện lên rõ từng đường.

Ngoài cửa sổ, gió Tây Bắc gào thét ào ào, thổi vào đúng cánh cửa sổ kim loại tạo nên những tiếng vang khanhkhách. Rèm hoa ren của cửa sổ thức thời theo đó khẽ rung, giống như sóng biển rì rào nhấp nhô.

An An đứng dậy đi đến phòng tắm, hiện lên gương là gương mặt tái nhợt của nàng. Bàn tay khẽ chạm lên trên kínhThanh Đồng, muốn chống đỡ thân thể. Nhưng thân thể của nàng vẫn khôngngừng run rẩy.

Quầng mắt nàng hơi thâm. Ở đây không cóphấn chứ đừng nói đến son. Nàng chỉ có thể lấy tạm chiếc khăn tay thêuhoa hay mang bên người, nhúng nước lau lên mắt.

Người trong gường cười một cái. Nụ cười run rẩy, rồi biến mất.

Nàng xoay người đi ra, thấy trong phòngngủ có một người bà vú tuổi chừng năm mươi đang dọn bữa sáng. Bà mặc áongắn màu xanh, bộ dạng khôn khéo nhanh nhẹn, nhìn thấy An An đi ra, bàta liền vội vàng cúi người chào.

“Làm phiền bác, giúp tôi gọi một chếc xe đến đây.”

“Cố tiểu thư, tôi….”

“Không sao đâu! Đây là biệt thự, tôi ở trong này cũng không ra thể thống gì, phải không?”

Bà vú có chút do dự, nghe An An nói vậy liền quay người đi gọi giúp nàng một chiếc xe tới.

oOo

Suốt dọc đường, An An rất hoảng hốt. Cuối cùng, nàng cũng đã trở về Nam Sơn.

Sáng sớm, một vài người hầu đang quét dọn thì nhìn thấy An An thất tha thất thểu đi vào. Trên mặt họ lộ vẻ kinhngạc, theo thói quen mà cúi người chào An An, dường như có chút lạnhlùng, như muốn mau được tránh xa xa.

An An nặng nề bước lên lầu. Nàng khôngbiết vì sao chỉ là một đoạn ngắn, đi đến quen thuộc rồi mà hôm nay bỗngtrở nên dài và ảm đạm đến thế?

Theo thói quen, nàng mở căn phòng đãnhiều năm không có ai ở. Vừa mở cửa, nàng cũng không thể ngở, Hoan Hoanđang nằm trên giường.

Căn phòng tuy không có người ở, nhưngngày thường vẫn được người hầu quét tước sạch sẽ. Rèm cửa sổ đã nhạt màu hai bên sườn, ánh mặt trời rực rỡ cũng không đủ xua tan vẻ u ám. Tróngánh nắng mai, An An nhìn thấy cả người Hoan Hoan đang bị một tầng samỏng ôn nhu chế trụ. Lớp sa mỏng đó giống như một tấm lưới đầy gai sắcnhọn đâm vào lòng nàng, đau đớn dâng lên.

Yên lặng. Có cái gì đó đang ngăn cách tầm mắt giữa hai người, loáng thoáng tựa như lớp sương mù mỏng.

Son trên môi An An sớm đã nhạt, trên người nàng vẫn là bộ sườn xám mặc hôm qua.

Hoan Hoan nheo mắt lại, sắc mặt thực táinhợt, trầm mặc sau một lúc mới hạ mi mắt xuống. Lông mi thật dài trongánh nắng giống như vũ điệp lưu luyến. Dưới cánh điệp là con ngươi đensâu kín ám sắc u buồn, ngữ khí tuy rất tự nhiên nhưng càng lúc cànglạnh: “Vất vả cho em rồi! Một đêm không về đáng lẽ nên lên phòng nghỉ ngơi mới đúng, như thế nào mà lại đến chỗ này?”

An An đứng yên một chỗ, một lúc sau mớihiểu những lời kia là có ý gì. Nàng chỉ cảm thấy sống lưng đang lạnh đi. Đôi mắt xinh đẹp nhịn không được mới rủ mi xuống.

Vì sao lại đối với mình như vậy? Mình đãlàm sai rồi sao? Làm sai cái gì? Thân phận như thế thì có cách gì để cựtuyệt sao, và lấy tư cách gì để cự tuyệt chứ?…. Nhị tỷ hiểu rõ mà lạicòn nói như vậy sao?

An An không nghe rõ những gì phát ra từchính miệng mình, thoáng như con cá nơi đáy nước khóc thương tâm khócnức nở, không tiếng động, cũng không nghe được tiếng khóc: “Chị muốn em như thế nào? Chị muốn em phải như thế nào?”

An An thuận thế mà gục xuống giường khóclớn. Tuy nàng đã cực lực vùi mặt xuống chiếc chăn thêu hoa sen phủ trêngiường, nhưng tiếng nức nở vẫn truyền ra ngoài. Như tỉ tê, như trêuđùa, thanh thúy, đứt đoạn, lại kéo dài cực kỳ thê thảm.

Hoan Hoan từ trên giường đứng lên trừngmắt nhìn An An. Đôi mắt như ngọn lửa đang thiêu đốt. Nơi tận cùng ngọnlửa là mông lung bi ai, nhưng lại quật cường không chịu thỏa hiệp. Vẻmặt cứng rắn như thủy tinh cũng mang theo yếu ớt.

Nhìn An An khóc thành bộ dạng kia, tráitim Hoan Hoan cũng đau, nói chính xác hơn là đau cực kỳ. Ngoài cửa sổ có tiếng gió lạnh lùng, không khí phiêu đãng xa xôi, trong hoảng hốt, quákhứ trước đây như vừa mới xảy ra trước mắt…… Ngày ấy, có một cô gái trẻđến đây. Sườn xám bằng xa tanh màu lam, giày cao gót màu đen, son phấntrên mặt dày đặc, cô ta ngồi một chỗ kia cầu xin mẹ điều gì đó, trong cử chỉ là một loại phong tình ngả ngớn. Cách một bức bình phong, nàng dẫnAn An còn nhỏ tò mò nhìn trộm. Đại tỷ đi tới hỏi bọn nàng đang làm gì,Nàng nhẹ nhàng trả lời đang nghe xem mẹ nói gì, bắt chước ngữ diệu củamẹ, cực kỳ khinh bỉ đối với người phụ nữ kia. Đó là nữ nhân ở trong Tam Trường viện.

Đại tỷ nghiêm mặt một hồi lâu, sau đó thở dài một tiếng, kéo nàng và An An đi lên lầu.

Trong phòng thản nhiên có ánh nắng và tro bụi, bình hoa thủy tinh vừa cắm hoa đỗ quyên, đỏ rực. Đại tỷ ngồi chính giữa phía sau bàn gỗ lim hình vuông. Khi đó là giữa hè, Đại tỷ mặc mộtbộ váy sắc thư hương bằng vải dệt sợi nhỏ, một tay nâng má, giọng nóinghe giống như tiếng gió thổi qua rừng trúc, trúc xanh rung rung, tựanhư nam châm có từ tính. An An còn nhỏ, nghe chỉ hiểu một nửa, mà nàngthì nằm áp mặt lên bàn, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó để triệt tiêu đi cơn nóng mùa hè.

Khi đó, nàng còn chưa biết chứ. Đại tỷvừa gằn từng tiếng, vừa tịnh trọng viết lên giấy tuyên thành. Nàng cốgắng hết sức để hiểu hết chữ này đến chữ khác: Một con ngựa đau cả tàubỏ cỏ, môi kiệt xỉ vong(1).

La Quán Trung, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa từng nói: thỏ tử hổ bi(2), một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Đại tỷ nói: cùng là những cô gái đáng thương đánh tiếc, trăm ngàn lần không nên tàn sát lẫn nhau, dẫm đạp lên nhau mà sống.

Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ……

An An không biết ngẩng đầu lên từ khi nào nhìn nàng. Đáy mắt giống như nước ở nơi sâu nhất thâm thúy mà gợn thành sóng, muốn đem người hòa tan, cũng muốn đem người nhấn chìm. Sợi tócmàu nâu dính đầu nước mắt, hàng mi cúi hạ, khuôn mặt đầu nước, phảnchiếu ánh nắng mà sáng bóng. Đôi mắt mê ly phủ nước, cũng mông lung,cũng bi ai u oán, lại có chút không cam lòng, không muốn rời xa.

Hoan Hoan đạm mạc lắc đầu, nở nụ cười buồn, mang theo một loại cảm giác cũng không phải là giận, xoay người bỏ đi.

Nàng cũng bị thương tổn. Lòng của nàng cũng rất đau.

An An nhìn theo bóng lưng Cố Hoan Hoanrời đi, thân thể cuộn lại, hai tay che lấy mặt. Lần này An An cũng không có khóc thành tiếng. Chỉ thấy một thứ trong suốt chảy ra không ngừnggiữa các khe hở, ẩm ướt cả bàn tay, thấm ướt cả ống tay áo nguyệt sắc,làm ẩm tấm khăn thêu hoa sen phủ trên giường.

Có người mở cửa, cất từng bước thong thả tiến vào, đến bên người An An thì dừng lại.

Giọng nói của một người phụ nữ phong trần ấm áp và mềm mại: “Khóc cái gì? Đứa trẻ ngốc, đây là chuyện tốt.”

An An hơi dại ra, buông tay. Nàng ngẩngmặt lên, nước mắt vẫn lặng lẽ chảy xuôi nhìn Cố Tích Niên, dùng mộtthanh âm nỉ non nói nhỏ: “Mẹ đều biết rồi sao? Tin tức truyền thật là nhanh…..”

An An đột nhiên đưa tay túm chặt lấy vạt áo của Cố Tích Niên, mắt vẫn còn lệ cong lên, nhợt nhạt cười nói: “Mẹ nói đúng! Chuyện này đương nhiên là chuyện tốt! Mẹ an tâm, con gái nhất định không làm mẹ thất vọng.”

Cố Tích Niên luôn luôn không thích An Anvà Hoan Hoan có tình cảm tốt. Khó lắm mới có cơ hội lần này để châmngòi, lại bị một câu của An An dập tắt, không thể làm gì được.

“Mẹ đi ra ngoài được không? Con muốn ngồi một mình ở đây một lúc….”

Đôi mắt xinh đẹp của An An mở trừng thật to, giống như một con thú nhỏ bị lạc đường, có vài phần thất thố, vài phần cảnh giác.

Cố Tích Niên nở nụ cười ôn nhu nhưngdường như lại ẩn chứa điều gì đó trên gương mặt, cúi người xuống, nắmlấy bàn tay của An An: “Đứa nhỏ này, có chuyện gì lại không muốn nóivới mẹ sao? Con gái lớn lên là không cần mẹ nữa! Được rồi, mẹ cũng sẽkhông nói gì đâu!”

Nụ cười của bà ta bỗng trở nên cứng nhắc, ánh mắt trong khoảnh khắc từ ôn nhu chuyển thành dữ tợn: “Cửu thiếu, con cần phải cố gắng mà giữ lấy! Chúng ta là người như vậy, quan trọng nhất là tiền, ngoài ra cái gì cũng không đáng tin. Nói đi nóilại, hắn là người như vậy, cũng chỉ là nhất thời muốn chơi đùa cùng con, vốn cũng chẳng phải động tâm gì! Cho nên, con ngàn vạn lần đừng cógiống như Nhị tỷ của con, ngây ngốc đem tình cảm đổ vào! Đã biết chưa?”

Nói xong, Cố Tích Niên đứng dậy đi khỏi.

Tiếng giày cao gót va chạm với nền nhà,bên ngoài có tiếng mèo kêu giống như tiếng trẻ con khóc, ai đó gầm lênnhư muốn lui thật ra xa. Nghe thấy liền cảm giác xa vời vợi, giống nhưcách một thế hệ, bởi vì xa xôi mà trở nên mơ hồ.

Thần chí của An An cũng chậm rãi mơ hồtheo. Nàng ngã xuống giường, lăn qua lăn lại giống như người bị khó ngủ. Lớp vải áo khoác ma sát với giường tạo nên những tiếng sàn sạt,xen lẫnnhững tiếng mọt cót két khanh khách vang lên. Nàng không biết mình ngủtừ lúc nào nữa.

Cuồng phong nổi lên, không kiêng nể gìcàn quét qua thành phố Hồ Đô phồng hoa. Ông trời không biết đang nổigiận chuyện gì, những trận tuyết lớn kéo dài không ngớt.

Hội nghị vừa chấm dứt, Hiên Viên Tư Cửuvội vã quay trở về biệt thự. Lên lầu, phòng ngủ vẫn còn đang khép chặt,ngoài cửa phủ một tầng ánh sáng. Hắn ở ngoài cửa, hơi do dự một chút mới đẩy cửa bước vào. Màn trướng vẫn đang buông, lờ mờ không nhìn rõ gì.

“An An.”

Không ai trả lời hắn

Có phải vẫn còn ngủ hay không?

Bất giác, trước mắt Hiên Viên Tư Cửu lạihiện lên khuôn mặt xinh đẹp kia. Vẻ mặt quật cường mà yếu ớt, giống nhưảo ảnh trong xa mạc, chạm một chút là biến mất ngay một cảnh tượng huyền ảo.

Nghĩ như vậy, khóe miệng Hiên Viên Tư Cửu lại hơi cong lên mỉm cười, ngay cả chính bản thân hắn cũng không pháthiện ra mình đang cười.

“An An.”

Hắn nhấc màn lên. Bên trong là chăn đệm được gấp chỉnh tề. Cố An An căn bản không có ở bên trong.

Vẻ tươi cười ngưng lại trên mặt Hiên Viên Tư Cửu. Hắn nhìn một chút bốn phía xung quanh. Gường quen thuộc, bìnhphong quen thuộc, ghế sô pha quen thuộc….. Hết thảy lại giống nhau, trởnên thực xa lạ, hết sức trống vắng.

“Người đâu!”

Tiếng bước chân bối rố, dồn dập vang lên, người hầu cùng với Nghiêm Thiệu bước nhanh vào, đứng trước mặt hắn.

Người hầu nhìn thấy sắc mặt Hiên Viên Tư Cửu cứng ngắc lạnh băng, thì liền ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Cô ấy đâu rồi?”Hiên Viên Tư Cửu ngôi trên ghế sô pha, qua cái tẩu thuốc còn đương khói, ánh mắt hắn âm trầm, sám lại nhìn đám người hầu.

Người hầu sợ tới mức lui lại thành một đoàn, lắp bắp nói: “Cố tiểu thư kiên quyết muốn rời đi, chúng tôi cũng không ngăn cản được…..”

“Nghiêm Thiệu.”

“Dạ, thuộc hạ đi ngay.”

Nghiêm Thiệu lái xe đi đến biệt thự NamSơn. Tòa nhà của Cố gia bây giờ bị tuyết phủ dày đặc. Nghe thấy có người nhấn chuông cửa, lão mụ nhận thấy người mặc quân trang anh tuấn này làNghiêm Thiệu, liền để cho anh ta đi vào.Yên Hồng cùng Lệ Vân đang ở hành lang nói nhỏ, thấy anh ta đi vào liền lắp bắp kinh hãi. Nghiêm Thiệukhông thèm để ý nhưng vẫn cười ấm áp: “Tam tiểu thư ở đâu?”

Yên Hồng nhìn thoáng qua Lệ Vân, ngẩn ra, mới cười cười nói: “Ngài đi theo tôi.”

Yên Hồng dứt lời, liền dẫn Nghiêm Thiệu đi lên lầu.

Trên lầu, có một hành lang thông suốt,một cửa sổ thủy tinh giá song hình chữ thập. Cửa sổ sát đất màu tím đứng lặng một bên, ở dưới ánh mặt trời, màu sắc có phần nhạt nhòa. Từ cửachính xuyên qua, bên cạnh có một màu lục, Yên Hồng lại dẫn đường vàotiếp. Trong phòng yên tĩnh khác thường, hé ra một chiếc giường đồng TâyÂu, trên trần nhà đều phủ la trướng bằng bạc, vòng vòng lượn lờ ba lấychiếc giường. Ở xa xa nhìn lại, la trướng như có như không, thân hình An An ẩn hiện bên trong.

Trước giường, có Cố Tích Niên và Cố Hoan Hoan đang đứng.

Đi đến gần, Nghiêm Thiệu mới nhìn thấymột chàng trai trẻ tầm hơn hai mươi tuổi mặc áo ngoài màu xanh. Ngón tay hắn đang đặt lên cổ tay mảnh khảnh của Cố An An, cổ tay thì được đặttrên một chiếc đệm nhỏ. Ánh mặt trời chiếc vào, làm lộ rõ đôi bàn taytrắng không chút huyết sắc.

Chàng trai có vẻ mặt nho nhã yên tĩnh,nhưng chân mày chau lại sầu lo. Trong màn, An An nằm đó, sắc mặt trắngbệch, những mạch máu mỏng manh trên da thịt nhợt nhạt như ẩn như hiện.Hô hấp dồn dập như suyễn, thỉnh thoảng lại ho nhẹ cũng giống như phảitiêu hao đến toàn bộ sức lực.

“Phu nhân, Nghiêm sĩ quan phụ tá đến.”

“Cố phu nhân, Nhị tiểu thư.”

Nghiêm Thiệu hơi khom người, chào hỏi.

“Nghiêm sĩ quan phụ tá, theo lý khuêphòng của An An là không thể vào được. Nhưng hiện nay con bé bị bệnhthành như vậy, nếu không cho ngài vào nhìn, thì lại cho rằng chúng tôiđang từ chối Cửu thiếu.”Cố Tích Niên đứng lên đi đến bên ngườiNghiêm Thiệu, một thân sườn xám sa tanh màu xanh ngọc lay động theo vòng eo tạo nên những tiếng sàn sạt trong phòng.

Cố Tích Niên vừa nói, mặt cũng biểu hiện bất đắc dĩ, cằm hất về phía An An đang nằm trên giường.

“Cố phu nhân khách khí rồi! Không biết Tam tiểu thư bệnh có nghiêm trọng không?”Nghiêm Thiệu cũng không tự giác nói, giọng có vẻ cực khinh.

Lúc này, chàng trai kia hình như đã bắt mạch xong, liền đứng lên.

“Vĩ Dạ, An An thế nào?”Cố Tích Niên vội vàng mở miệng nói.

“Tôi đã nói qua, cô ấy không thể đểthân thể mệt nhọc quá mức. Phong Hàn tích tụ bên trong bị khí bên ngoàixâm nhập mà lại nổi lên. Bệnh cũ này cứ liên tục lập đi lặp lại làm phổi bị thương. Phải để cho cô ấy tĩnh dương nghỉ ngơi thật tốt, nếu khôngsẽ nguy hiểm đến tính mạng.”Vĩ Dạ cầm lấy bút lông, nhanh chóng viết ra đơn thuốc.

“Tôi khai thuốc này chỉ trị được phầnngọn. Muốn trị bệnh tận gốc thì bình thường phải uống thuốc đúng giờ vàtĩnh dưỡng đầy đủ. Nghìn bài một điệu, một lời nói các người nghe cũngđã ngấy, bây giờ có nói thêm chắc cũng chẳng thèm nghe!”

“Xem ra tôi đến không đúng lúc, Tôi không quấy rầy các bị nữa.”Nhìn vẻ mặt lãnh lục lãm đạm của Hoan Hoan và Tô Vĩ Dạ, Nghiêm Thiệu cũng không tức giận, chỉ cười cáo tử.

“Ngài quá khách khí, chờ đến khi An An nhà ta hết bệnh rồi, ta sẽ tự dẫn nó đến cửa quý phủ của Cửu thiếu.”Cố Tích Niên giả bộ như không có nghe thấy tiếng hừ lạnh như có như khôngcủa Hoan Hoan đứng phía sau, vẫn ân cần nhiệt tình như cũ tiễn NghiêmThiệu đi xuống dưới lầu.

Nhưng thật ra, Vĩ Dạ ngẩng đầu nhìn Hoan Hoan, bật cười.

Hoan Hoan ngồi trên ghế ở một bên, chânvắt chéo, đôi chân khiêu gợi lộ ra trên đôi giày màu hồng phấn, ánh mắtlạnh lùng lườm hắn một cái: “Cười cái gì?”

“Không có gì! Đã lâu không gặp em,không ngờ tính tình em vẫn nóng nảy như vậy! Có cần tôi kê cho một liềuthuốc thanh tâm hạ hỏa không?”Vĩ Dạ nhẹ giọng nói.

Căn phòng này chỉ còn bọn họ. Mặt trờivừa chiếu đến bình Long Văn màu phấn cắm chổi lông gà. Dúm lông xanhbiếc trên chiếc phất trần kia được ánh nắng chiếu vào tỏa màu cực lượng. Đèn ngọc lưu ly dặt ở bốn phía làm bừng sáng những những đóa hoa vẫncòn vương nước trên chiếc chậu nhỏ cẩm thạch. Hoa thủy tiên màu trắng có mùi hương giống như Hoan Hoan.

Cố Hoan Hoan ngồi yên bên cạnh hắn, nhìnhắn. Tô Vĩ Dạ cũng không biết nên như thế nào, cũng ngồi yên không nhúcnhích. Trên người nàng tỏa ra mùi hương phảng phất, ngọt ngào như vậy.Rõ ràng chỉ là trong chốc lát như vậy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy dài bằng cả thế kỉ.

“Cậu có vẻ học được nhanh mồm nhanh miệng rồi đấy nhỉ? An An,…..Em ấy thật sự không có gì chứ?”

“Tôi nói rồi, đây là bệnh cũ, phải tĩnh dưỡng mới khỏe được.”

“Cậu nghĩ chúng tôi là thiên kim tiểuthư chắc, tĩnh dưỡng?! Hừ! Có thời gian để mà tĩnh dưỡng sao? Người đànbà kia có để yên cho An An tĩnh dưỡng không?”

Củi trong lò sưởi thì đã cháy hết, nhưngHoan Hoan lại cảm tháy trong lòng lại có một ngọn lửa bắt đầu nổi lên.Nàng rốt cuộc liền không ngôi yên được, đứng dậy đi thong thả ra hướngcửa sổ.

“Tôi thấy sắc mặt em không được tốt, có phải đã có chuyện gì xảy ra không?”

“Tôi? Tôi làm sao mà có chuyện gì được?! Này, không phải vẫn tốt đó sao?”

“Chắc tôi lo lắng quá nhiều! Em đi theo Hiên Viên Tư Cửu, sao có thể bị mệt được?”

Ánh sáng trong căn phòng đo bây giờ thật u ám, bởi vì cửa sổ đột nhiên rũ xuống, ce kín lại. Hoan Hoan đứng saurèm cửa, tứ phía vừa thấy, phảng phất tựa như bóng ma mang theo trí nhớ, thần sắc dần dần trở nên ưu thương. Đôi mắt nhìn rõ tình cảnh bây giờ,ngay cả làm như nằm mơ cũng không còn cơ hội nữa rồi….

“Làm sao vậy?”

An An mặc một bộ sườn xám màu ánh trăngthêu hoa hồng đỏ thẫm trên người. Dưới bóng hạ xuống hình thành một loại nhan sắc không nói lên lời.

Tô Vĩ Dạ trừng mắt nhìn rõ. Chưa bao giờhắn thấy Hoan Hoan có thần sắc như thế này. Đột nhiên, trong lòng nổilên một sự chua xót, ê ẩm, càng lúc càng dâng cao. Căn phòng cực lớn,lại cực yên tĩnh, Tô Vĩ Dạ vừa cất tiếng đã tạo nên những âm thanh vangvọng lại.

“Vĩ Dạ, hắn không cần tôi! Tôi đã đemcả trái tim mình dâng tặng cho hắn….. Bây giờ đến cả một câu không cần,hắn cũng không có nói…. Hắn sẽ không cần tôi nữa….”

Tiếng Hoan Hoan nói chuyện nghe thật bình tĩnh, giống như lúc bình thường, nhưng vừa nói lại vừa quay mặt đi. TôVĩ Dạ nhìn không thấy gương mặt cố che giấu nước mắt đang rơi, nhưng cóthể nhìn thấy tay nàng đang chà lau trên mặt.

“Mà hắn lại cố tình coi trọng An An.Tôi biết không nến oán trách tiểu muội. Tiểu muội cũng là bị hắn làm cho kinh hãi, cũng bởi vì tôi….. Cho nên mới sinh bệnh…. Nhưng tôi thật sựthấy rất khó chịu …..”

Tô Vĩ Dạ ngây người một hồi, sau đó mới mạnh miệng mở lời khuyên nhủ: “Em biết rõ hắn là dạng người này, tội gì cũng có thể làm ra. Không phải An An thì cũng là những người phụ nữ khác, người nào có năng lực ở lại bên người hắn lâu dài, đã thấy có ai chưa?”

Hoan Hoan không thèm đáp lại, nhưng đứngbên cửa sổ nàng vẫn dùng tay che đi gò má. Ánh mặt trời mang theo những tia nắng sáng ngời đầy màu sắc đặc hữu của ngày xuân chưa bao giờ lạinhuốm màu hiu quạnh như lúc này, tà tà chiếu lên một bóng hình. Chiếcsườn xám dài, khuyu áo cổ tay bằng thủy tinh lập lòe nhấp nháy, hai hốcmắt của Hoan Hoan đều bị hãm xuống thật sâu nhưng gương mặt vẫn tinh xảo không chút tỳ vết. Thần thái như vậy, cho dù là khóc cũng vẫn thực layđộng lòng người. Bất quá, không biết như thế nào lại khiến Tô Vĩ Dạ nghĩ đến bốn chữ “Hồng nhan bạc mệnh”.

Tô Vĩ Dạ ngơ ngác đứng một bên.

Hoan Hoan bi thương cùng thống khổ, hắnthế nào lại không hiểu được mà cảm động lây. Yêu người không yêu mình,người yêu mình thì lại không yêu, bi ai của nàng không phải cũng là biai trong lòng hắn hay sao?

Bọn họ giống như khó có thể hưởng thụchung một bầu không khí yên tĩnh, ai cũng không nguyện mở miệng nóichuyện trước, cứ trầm mặc thật lâu.

Lò sưởi ở một góc thỉnh thoảng lại nổi lên những tiếng lép bép. Âm thanh nghe cực kỳ thanh thúy.

Một hồi sau, Hoan Hoan cũng bước ra khỏibức rèm cửa sổ, giày cao gót màu hồng phấn bước đi trên thảm nhung tơmàu hồng cánh sen, lặng yên không tiếng động đứng bên người Tô Vĩ Dạ.Trên mặt nàng, nụ cười đã quay trở lại, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạngđã từng rơi nước mắt.

“Cũng may là có cậu ở đây! Cùng cậu nói chuyện một lát thật sự rất thoải mái. Ít nhất cũng không cần miến cưỡng cười vui.”

Tô Vĩ Dạ nghe xong những lời này, gương mặt ưngr hồng một nửa, không biết nói gì cho phải.

Những lời này Hoan Hoan có vẻ phải cốgắng lắm mới nói ra được. Quan hệ giữa bọn họ từ trước đến giờ cũng gọilà khá thận mật, nhưng cũng chưa đến mức cốt nhục chí thân(3) cho nên vẫn còn sự ngăn cách, có rất nhiều lời không tiện nói ra ngoài miệng.

Nhìn bộ dạng của Tô Vĩ Dạ, Hoan Hoan không khỏi mỉm cười.

Căn phòng này vốn rộng rãi, nhưng khiHoan Hoan đứng trước mặt hắn mỉm cười thì không gian dường như được thuhẹp lại. Không khí xung quang ấm áp cực kỳ, quả thực không cảm thấy cóchút lạnh nào.

Vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc, hắn nghe thấy tiếng Hoan Hoan: “Cậu ở đây chăm sóc cho tiểu muội. Tôi phải đi ra ngoài một chuyến.”

Tô Vĩ Dạ nghe thấy thế mới bừng tỉnh, có chút kinh ngạc thất thố mà mở miệng: “Em đi đâu?”

“Đương nhiên là đi tìm hắn.”

Hoan Hoan đi tới cửa nghe thấy tiếng TôVĩ Dạ mới chậm rãi xoay người. Lúc này, ánh sáng trong phòng thật ảmđạm, chiếu trên mặt hắn, trong suốt lại hơi trắng bệch. Thế cho nên nhìn gương mặt thì tươi cười có biết bao nhiêu điểm mơ hồ.

Nhưng Tô Vĩ Dạ lại cảm thấy hai mắt của mình, có một loại cảm giác giống như là tổn thương đau đớn.

Buổi chiều ngày xuân tươi cười này luônluôn ngưng trụ trong lòng của Tô Vĩ Dạ. Cho dù nhiều năm sau, hắn cũngsẽ không để người biết, trong lòng có một góc sáng nho nhỏ vừa mới lộra, nhưng cũng giống như trước kia vẫn làm hắn cảm thấy đau đớn thậtsâu.

Ra cửa, Nghiêm Thiệu lái xe đi thẳng đếnLê viên, rồi lên lầu. Thị vệ ngồi trên ghế trước cửa thấy Nghiêm Thiệuđi vào thì đứng thẳng tắp thi hành quân lễ. Nghiêm Thiệu gõ cửa rồi đivào. Hiên Viên Tư Cửu mặc quân phục màu xanh đen, quân mạo đặt ở trênbàn gỗ lim, mắt nhìn thẳng xem kịch.

Nghiêm Thiệu lên tiếng: “Cửu thiếu.”

Hiên Viên Tư Cửu tựa hồ không nghe thấy, vẫn chuyên tâm nhìn lên sân khấu xem kịch như lúc trước. Một lát sau, hắn mới mở miệng.

“Thế nào?”

“Cố tiểu thư ….cố ấy bị bệnh. Tôi có nhìn thoáng qua, hình như là rất nghiêm trọng, phải nằm trên giường.”Nghiêm Thiệu cẩn thận quan sát sắc mặt của Hiên Viên Tư Cửu mới nói tiếp: “Đại phu nói đó là bệnh cũ, cần phải tĩnh dưỡng.”

“Phải không?”Lạnh lùng trước saunhư một, Hiên Viên Tư Cửu vẫn quay lưng về phía Nghiêm Thiệu lên tiếngnói. Sau đó, hắn không nói thêm gì nữa.

Đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ của đénchân không trong rạp hát, Hiên Viên Tư Cửu trầm tĩnh ngồi đó, biểu lộmột khí chất lạnh lẽo như băng bẩm sinh không sót chút nào.

Trên sân khấu chính là đang diễn vở Tây Sương ký*, người diễn Thôi Oanh Oanh kia cũng có đôi mắt thật to, dáng người uyểnchuyển như mây trôi, ngẫu nhiên nhìn quanh rồi chạm đến mắt hắn, xấu hổcúi đầu, hai má đỏ ửng. Nhưng Hiên Viên Tư Cửu lạnh như băng, thoạt nhìn không khỏi mang theo vài phần sợ hãi.

Vì sao… là Cố An An?

Trong không gian yên tĩnh tựa hồ có tiếng ai đó đang tự hỏi chính mình.

Chính bản thân hắn cũng không thể nào trả lời được câu hỏi này, hoặc có lẽ hắn cũng không muốn trả lời.

Giờ phút này, Hiên Viên Tư Cửu lại nhớđến An An. Đôi đồng tử trong mắt quật cường sinh động, cho tới bây giờcũng không dám nhìn thẳng vào hắn, cho dù là kinh hoàng nhưng vẫn cốgắng duy trì vẻ tươi cười, mang theo nhiều phần dụ hoặc, trong suốt ,thuần khiến mời mọc người ta chiếm lấy. Xuất thân là gái hồng lâu đếtiện, công cụ phát tiết tính dục hoàn mỹ xinh đẹp, khoảng khắc hắn khắcsâu ấn ký lên người nàng, đối với hắn giống như cả Hồ Đô này cũng khôngcòn quan trọng. Đêm qua, nàng tồn tại bên cạnh hắn, mọi thứ nàng thểhiện tựa hồ đều như là chân thật.

Chỉ cần có nàng….Chỉ cần có nàng ở bên hắn là đủ…

Vấn đề nan giải kia, hắn không cần hiểu,chỉ cần chấp nhất như vậy. Mắt hạ mi xuống, lãnh khí bao phủ xung quanh, Hiên Viên Tư Cửu lại chìm trong thế giời của mình.

“Cố tiểu thư cầu kiến.”Đột nhiên, thị binh ngoài cửa nhẹ giọng nói.

Nhìn Hiên Viên Tư Cửu gật đầu, Nghiêm Thiệu mới mở cửa.

“Cửu thiếu.”Tiếng giày cao gót đạp xuống sàn vang lên khanh khách, cùng với một giọng nói giống như chuông bạc vang lên.

Cố Hoan Hoan mặc một thân sườn xám màuxanh biếc, áo choàng Tây Ban Nha kết dây hoa hồng thật to, ô phủ đầytuyết, nhan sắc diễm lệ được phối hợp với kiểu dáng đang thịnh hành nhất hiện nay.

“Em cũng đến xem diễn ư?”Hiên Viên Tư Cửu vẫn nhìn chằm chằm lên sân khấu kịch. Hàng mi rậm nhưng thon dài che đi đồng tử mắt âm lệ, chớp động tạo ra ánh mắt kỳ dị.

“Em đâu có nhã hững được như ngài, làtiểu muội nhờ em tời. Em ấy bệnh nặng, sợ ngài lo lắng nên dặn em đếnnói với ngài một tiếng. Bệnh cũ từ nhỏ của tiểu muội lại tái phát, tĩnhdưỡng vài ngáy sẽ không có gì đáng ngại.”

Hoan Hoan ngồi xuống ghế bành bên cạnhHiên Viên Tư Cửu. Tay nàng đặt trên tấm áo choàng trước ngực buông ra,dây kết hoa hồng liền rơi xuống dưới, thả xuống ghế, lộ ra những đườngcong lung linh đầy dụ hoặc trên người.

“Thật vất vả cho em.”

“Không dám, có thể thưởng cho em chén trà để uống, thế là đủ lắm rồi.”

Ở dưới ánh đèn, Hoan Hoan bình tĩnh nhìnHiên Viên Tư Cửu. Chỉ là một đêm không thấy liền giống như cả năm khônggặp, bọn họ vẫn cách nhau gần như vậy, nhưng nàng lại cảm thấy bản thânmình giống như người lạ ngoài đường. Đầu cúi xuống, mắt hơi nhắm lại, ýcười dụ hoặc không người thưởng thức, trở nên chua xót, lại giống nhưhoa nắng lúc trước.

Trên đài, bị hơn mười chiếc đèn lưu lytrản ngọc bát bảo chiếu rọi, Thôi Oanh Oanh đang ở trong đêm hội cùngTrương Sinh lén nhìn Hoan Hoan, vẻ mặt cô đớn.

Trên bàn có bày mấy chiếc đĩa, bên trongđĩa là các loại trà bánh đủ màu sắc. Hiên Viên Tư Cửu không nói gì, Hoan Hoan liền tự mình bưng lên một chán trà. Nở nhi trà ra, một hơi nónghừng hực xông lên, nhưng ngay lập tức bị hương vị hỗn tạp của rạp hátđánh úp lại. Là trà ô long, loại trà ngọn nhất ở đây, nhưng khó tránhđược một chút hương vị ẩm ướt.

Qua màn hơi trà lượn lờ, Hoan Hoan lạiyên lặng nhìn Hiên Viên Tư Cửu. Sườn mặt hắn lãnh mạc mà kiêu căng,giống như căn bản không hề phát hiện ra tầm mắt của Hoan Hoan, chỉ chămchú xem diễn.

Ánh mắt Hoan Hoan lưu luyến dừng lại trên gương mặt Hiên Viên Tư Cửu. Hắn biết rõ nhưng hắn lại không nói gì.

Hoan Hoan chợt nhớ đến hai tháng trước,khi lần đầu tiên gặp Hiên Viên Tư Cửu, là ở một buổi yến tiệc lớn củathương nhân. Thân phận nàng như vậy, làm sao có thể tiến vào như nơi như thế. Nàng luôn luôn tinh tường hiểu rõ điều này.

Nhưng, nàng không cam lòng. Nàng có mộtxuất thân cao quý, bộ dạng xinh đẹp hơn so với bất kỳ kẻ nào. Nàng nhấtđịnh phát thoát ly khỏi thân phận này, càng bị kỳ thị thì càng phát đấutranh.

Sau đó, tiếng đồng hồ để bàn rơi xuốngmặt đất vang lên, một bóng người phiêu nhiên bước vào. Nàng lơ đãngngẩng đầu thoáng nhìn, liền nhìn thấy hắn.

Nàng nhớ rõ ràng, ngày đó Hiên Viên TưCửu chưa mặc quân phục, chỉ mặc một kiện áo choàng khổng tước màu lam,áo khoác ngoài tam tương tam cổn, bả vai có vẻ đặc biệt gầy yếu, tay áocuồn cuồn nổi lên những đường lụa viền màu xanh lá cây, tao nhã hợp lại ở cổ tay áo, hơi hơi lung lay về phía trước. Sau lưng hắn là bức bìnhphong màu tím hình rồng vang đang bay, hắn nhợt nhạt, cười kiêu căng,giống như hoàng kim hòa với ánh sáng ngọc.

Những năm gần đây, nàng lần đầu tiên gặpđược một người đàn ông khiến nàng dừng chân nín thở, trong mắt không còn nhìn đến ai nữa. Hiên Viên Tư Cửu cũng thấy rõ ràng, đôi mắt trở nênthâm thúy, cười đến tự tin tựa như ngọn lửa cứ bình thản mà cháy rựclên.

Buổi tối, nơi yến tiệc, nàng đánh đàn góp vui, tiếng nhạc bắt đâu nổi lên. Tuy trước đó đã an bài tốt, nhưng lúcđánh đàn, nàng vẫn cứ không yên, trong lòng nhớ thương điều gì đó.

Một bàn tay chạm đến, đập lên người nàng.

“Đừng đánh bản này.”Bỗng nhiên bên tai truyền đến một câu, cơ hồ tựa như tiếng của một đứa bé đang làm nũng.

Nàng đương nhiên là hoảng sợ, kinh ngạcmà quay đầu lại, thấy mặt mình đang hiện lên trong con ngươi đen thẫmcủa Hiên Viên Tư Cửu. Nàng nhịn không được mà nhìn hắn cười cười. HiênViên Tư Cửu cũng lộ ra ý cười với nàng. Lòng của nàng đột nhiên nhảydựng lên. Dường như là có vật gì đó cứ muốn xông ra, ngưa ngứa khó chịunhưng cũng cao hững nói không nên lời.

“Đánh bản này.”

Bàn tay Hiên Viên Tư Cửu vòng qua thânthể của nàng, cầm lấy bản nhạc nàng đang chơi bỏ ra ngoài, nhưng cũngkhông chịu thu tay về. Tư thế như vậy khiến đầu của hắn đặt ở trên vainàng, mà nàng thì bị giam cầm trong lòng hắn. Hắn đem nàng vây hãm trong vòng cấm nhưng cũng khiến nàng có cảm giác thật an toàn. Nàng mỉm cườichuyển ánh mắt nhìn nhau, còn biểu hiện một loại tình ý ngầm.

Trong phòng thật ấm áp, Hiên Viên Tư Cửucới áo khoác ngồi phía sau lưng nàng, bên trong chỉ mặc chiếc áo trắng.Cái gì cũng không nói, hơi thở của hắn phả vào tai nàng.dụ hoặc nàng.

Sau đó, bọn họ cứ như vậy mà cùng nhau ở chung một chỗ.

Hiên Viên Tư Cửu tính tình phong lưu,nhưng từ khi bọn họ gặp nhau, hắn cơ hồ chỉ đặt dụng tâm trên thân thểnàng, chẳng thèm liếc mắt nhìn những người phụ nữ khác một cái. Nàngnghĩ mình đã bắt được hắn.

Bởi vì, nàng tự tin vào sự xinh đẹp củabản thân, cũng tin vào thủ đoạn của chính mình. Hơn nữa, nàng yêu hắnnhư vậy. Nàng không tin ở trên đời này có người phụ nữ thứ hai yêu hắngiống như nàng.

Hiên Viên lão gia khi đó bị bệnh nặng,Hiên Viên Tư Cửu là con trai được sinh ở bên ngoài cùng với thái tử gialúc đó ở Hiên Viên gia huyền tranh hổ đấu, miễn cưỡng cũng không đến mức bị thua. Mọi người đều không có xem trọng hắn nhiều, cũng không dám đắc tội với hắn, chỉ là giữ lễ cho có lệ mà thôi.

Nhưng, nàng lại biết, hắn chính là một con rồng bị nhốt nơi nước cạn, sẽ có một ngày, bay thẳng lên tận trời cao.

Mẹ tự nhiên lại cực lực phản đối, khôngnhững thế lại còn xen chân vào mắng. Rất nhiều lời nói rất khó nghe ,nàng dều quên nhưng lại chỉ nhớ duy nhất một câu: “Ai chẳng biết Hiên Viên Tư Cửu trước nay phong lưu thành tánh, nhưng cũng trở mặt vô tình. Hắn cùng với người đàn bà nào ở chung một chỗ thì trong mắt sẽ chỉ cócô ta mà thôi, cho nên cũng chẳng nhìn những người khác dù chỉ là liếcmắt một cái. Nhưng, con phải biết rằng hắn đến rất nhanh và đi cũng rấtnhanh, xưa nay đàn ông luôn có người mới quên người cũ. Con mà cứ ngâyngốc si tình bám lấy sẽ chỉ làm hắn chán ghét mà thôi, nói không chừngngay cả liếc nhìn hắn cũng chẳng thèm! Mẹ xem lúc đó con phải làm sao?”

Làm sao bây giờ? Hiên Viên Tư Cửu đãkhông còn cần nàng nữa. Trước mặt bao nhiêu người thế này ngay cả mộtcâu nói không cần, hắn cũng chẳng thèm nói, chỉ giữ nguyên ánh mắt lạnhlùng như băng.

Hiện tại, nàng ngồi yên bên cạnh hắn, hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn nàng một cái. Nàng nên làm sao bây giờ?

Ánh mắt Hoan Hoan dần trở nên mơ hồ, nàng đứng dậy. Trước mắt nàng, hết thảy mọi thứ giống như được bao phủ bởimột màng bạc kim, giống như người trong tranh đứng nhìn người ngoàitranh. Tất cả đều giống nhau.

Trái tim Hoan Hoan đột nhiên căng lên như muốn nổ tung, nhưng nàng tự nhắc chính mình không được nỏi giận. Tiếngnhạc, tiếng diễn ca giống như ù ù bên tai nàng.

Hoan Hoan nghĩ đến Hiên Viên Tư Cửu cóthể giành được quyền thế như ngày hôm nay thì chính bản thân nàng sẽ cóthể thoát khỏi cái thân phận cấp ba. Ai mà biết, hắn không cần nàng, tất cả đều trở về vị trí ban đầu.

Không thể khóc, không thể nháo, nàng đãtừng khiến bao nhiêu người đàn ông phải táng gia bại sản cũng chưa từngcó người phụ nào đến đánh chửi nàng, nhưng cũng chỉ hiện ra một phần của trò hề mà thôi.

Cho nên, Hoan Hoan chỉ có thể cười.

“Thôi Oanh Oanh này ….hình như tư thái có vài phần giống với tiểu muội!”

“Cô ấy khám thầy thuốc nào?”

Hồi lâu, Hiên Viên Tư Cửu quay đầu, ánh mắt kia như băng đâm thẳng vào tim người.

“Trung y! Là Tô Vĩ Dạ-Tô tiên sinh của Tễ An Đường, bệnh của tiểu muội đều là do cậu ấy xem cho…”

Khóe miệng Hoan Hoan cố gắng dắt lấy nụ cười, khuôn mặt trầm xuống lướt qua u sầu.

“Vậy em trở về nói với An An một tiếng, ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đi đến bác sĩ Tây y.”Hiên Viên Tư Cửu ngay cả khi cười cũng cười thật lãnh đạm lạnh lùng vô cùng. Lời nói có ý tiến khách khiến Hoan Hoan hít thởi mấy lần mà vẫn chưathông.

“Kia…. Tôi sẽ không quấy rầy Cửu thiếu nữa, cáo từ.”Đứng dậy rời đi, nàng ngoái đầu nhìn lại Hiên Viên Tư Cửu. Vẻ mặt gợn sóngchẳng hề sợ hãi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Hoan Hoan lấy mộtcái.