Sơn Trung Tiểu Ốc

Chương 5: Phẫn nộ



Bất kể thế nào, cuối cùng tên nhóc vẫn hoan hoan hỉ hỉ mang xe lăn tới cho y, còn dịu dàng nâng y lên xe.

Lý Bách Chu cũng quên hết ân oán trước kia, cùng tiểu ân nhân bắt tay giảng hoà.

Nhóc con vẫn thực săn sóc. Sau khi để y ngồi thoải mái, còn mang tấm thảm giữ ấm đắp cho y.

Hai người đi vòng vòng quanh nhà, chỉ riêng không hề đến gần cửa chính.

Căn nhà này rất rộng, màu sắc lại theo hướng u ám. Hai người đi qua hành lang thật dài, lướt qua một chiếc lại một chiếc đèn trùm trên đỉnh đầu, ánh đèn màu cam mờ mờ trải suốt lối đi. Một cái cầu thang xoắn ốc nối liền ba tầng của biệt thự. Đồ dùng trong nhà cũng không nhiều, TV cùng tủ quần áo, tủ bát đều gắn trong vách tường, ghế salon và giường bằng da thoạt nhìn thực bình thường, rộng rãi và mềm mại. Ngay cả cái bàn góc cạnh đều bị mài đến trơn tuột, mỗi một cánh cửa sổ sát đất đều bị tấm rèm màu lam xám rất nặng che kín, cả căn phòng bởi vậy mà trống rỗng tĩnh mịch. Thậm chí khi xe lăn xẹt qua mặt đá cẩm thạch truyền đến tiếng vang rất nhỏ, đều khiến căn phòng thêm một cỗ hàn khí.

Bởi vì trong phòng có người công tạo ấm, cho nên vẫn có cảm giác ấm áp như xuân. Nhưng nhìn căn nhà yên tĩnh cùng trống rỗng, trong lòng Lý Bách Chu lại có cảm giác không yên.

Nơi này nhất định còn có người khác, y luôn tin chắc như thế. Nhưng hiện tại y thông minh không đi hỏi tên nhóc vấn đề này.

Hai người chỉ ở một tầng, cũng chính là tầng hai, vòng vo vài vòng liền trở về phòng ngủ. tầng trên với tầng dưới, theo tên nhóc nói thì là xe lăn khó đi thang lầu.

Lý Bách Chu đành phải mất hứng mà trở lại giường nằm.

Nhóc con cầm quyển sách ngồi bên cạnh hắn. Vui vẻ nói: “Anh cảm thấy nhàm chán sao? Em đọc sách cho anh nghe nhé!”

Lý Bách Chu trả lời: “Không bằng để tôi xem TV đi.”

Tên nhóc thu lại mặt cười: “Ngày hôm qua tuyết quá lớn, dây điện bị hỏng, nơi này hẻo lánh như vậy, nhất thời cũng không có người đến sửa, không xem được TV, cũng không gọi được điện thoại.”

Vừa nhắc tới điện thoại, Lý Bách Chu tâm niệm thay đổi thật nhanh: “Nhóc có nhìn thấy điện thoại của tôi không?”

Tên nhóc vô tội lắc đầu: “Lúc ấy em chỉ nghĩ nhanh chóng mang anh về, không nhìn thấy gì khác.”

Lý Bách Chu nghi ngờ nhìn thái độ của tên nhóc không giống như giả bộ. “Thế nhưng tôi nhớ, di động của tôi đặt ở trong túi quần.”

Một tia cáu giận xẹt qua con ngươi của nhóc con.

Nó “hoắc ——” đứng dậy, hung hăng quăng sách xuống đất, cắn răng âm thanh kêu to: “Anh đang nghi ngờ em sao! Ý của anh chính là, em trộm di động của anh sao!”

Lý Bách Chu nín một hơi: “Không, tôi chỉ là —— “

“Anh lại còn nói em là tên trộm! A ——!”

Nhóc con mạnh mẽ xoay người, “phách phách bạch bạch ——” quét toàn bộ thứ trên bàn xuống đất.

Lý Bách Chu trợn mắt há hốc mồm.

Sao lại biến thành dạng này? Đây là đang phát tiết sao?

“Lý Bách Chu.” Tựa hồ phát tiết xong. Nhóc con nhẹ nhàng gọi Lý Bách Chu một tiếng, chậm rãi xoay người lại. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại bình tĩnh tự nhiên, giống như người vừa rồi tức giận cũng không phải nó.

Trong nháy mắt, Lý Bách Chu cũng sản sinh loại ảo giác này.

“Bách Chu. —— ô ô —— “

Lý Bách Chu nghẹn họng nhìn trân trối mà nhìn, tên nhóc từ phẫn nộ, đến bình tĩnh, đến hiện tại nghẹn ngào, nhìn nước mắt nhóc con lại có thể cứ như vậy từng giọt từng giọt rớt xuống, phản ứng nhanh nhẹn như vậy, hẳn thường ngày đã luyện tập tốt lắm.

Tên nhóc bổ nhào vào người Lý Bách Chu, ô ô khóc đến thập phần thương tâm cùng ủy khuất.

“Em không muốn phát cáu với anh! Em không muốn! Thế nhưng anh vì sao lại hoài nghi em? Nếu anh thích, em sẽ bảo mụ mụ mua một trăm, một vạn cái di động cho anh nha! Anh đừng giận em ô ô ~~~ “

Lý Bách Chu đờ đẫn nhìn chằm chằm đỉnh đầu tên nhóc xoay qua xoay lại.

Thế giới này biến hóa quá nhanh đi a.