Sơn Trung Tiểu Ốc

Chương 45: Phân ly



Ngày cứ như thế từ từ qua bốn ngày.

Ở buổi chiều ngày thứ tư, phòng trọ nhỏ nghênh đón một vị khách không mời mà đến —— Bộc Dương phu nhân.

Bộc Dương phu nhân xuất hiện thật sự vượt ngoài dự đoán của Lý Bách Chu, nhưng coi như là hợp tình hợp lý, con trai độc nhất của mình mất tích ước chừng một tuần, có thể hiểu được bà ta lo lắng bất an cỡ nào.

Hiện tại hai người mặt đối mặt ngồi trên ghế sa lon nhỏ hẹp. Nam hộ lý đứng phía sau Lý Bách Chu, mà sau lưng Bộc Dương phu nhân là bốn bảo tiêu, cục diện căng thẳng, hết sức căng thẳng.

Bộc Dương Môn bị Bộc Dương phu nhân ôm trong ngực, Bộc Dương phu nhân nhẹ nhàng lúc có lúc không vuốt ve lưng nó, ánh mắt vẫn lạnh lùng dừng trên mặt Lý Bách Chu.

Bộc Dương Môn sợ hãi rụt rè rúc trong lòng mụ mụ, ánh mắt đáng thương nhìn Lý Bách Chu, băng trên mặt nó đã tháo xuống, chỉ còn một vòng cuốn trên trái, má phải dán miếng cao, trên người còn mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình, áo ngủ là nó mặc từ khi rời khỏi biệt thự, hiện tại đã bám đầy bụi, càng nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, tiền tuỵ của nó.

Nó biết, mụ mụ muốn mang nó về. Nó hi vọng mụ mụ cũng mang Lý Bách Chu về cho mình. Tuy rằng Lý Bách Chu một mực khi dễ nó, nhưng nó tình nguyện bị y khi dễ cũng không muốn rời khỏi y. Mụ mụ nhất định cũng hiểu được, cho nên mới không lập tức dẫn nó đi. Cho nên hiện tại trong lòng nó mơ hồ có một tia chờ đợi —— nó muốn mang Lý Bách Chu về nhà!

Bộc Dương phu nhân ban đầu là hùng hổ vọt vào cửa đòi người, cũng chuẩn bị trực tiếp giải quyết Lý Bách Chu để chấm dứt hậu hoạn. Nhưng Bộc Dương Môn cầu xin cùng giãy dụa làm bà mềm lòng, hàng xóm bát quái vây xem cũng làm bà chần chờ. Hiện tại bà quyết định ngồi xuống, dùng lý trí giải quyết vấn đề này.

Bà là một thương nhân, hết thảy lấy ích lợi lớn nhất làm đầu. Dưa hái xanh không ngọt, mạnh lưu người bất trung! Nếu lần đầu tiên Lý Bách Chu có thể trốn, như vậy tiếp theo khó bảo toàn y sẽ không làm ra chuyện thiêu thân khác. Hiện tại bà chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là thu mua đối phương, để y cam tâm tình nguyện ở lại bên đứa nhỏ nhà mình. Cách khác, chính là thần không biết quỷ không hay khiến y vĩnh viễn biến mất. Hoàn toàn chặt đứt nhớ nhung của con mình!

Đương nhiên, nếu đối phương thức thời là tốt nhất. Hai bên tránh phải phí sức.

Lý Bách Chu im lặng đánh giá người phụ nữ ngồi đối diện, triển khai tư thế đàm phán.

Bộc Dương phu nhân là một phụ nhân khoảng ba mươi mấy tuổi, cách ăn mặc cũng không xa hoa, dáng người cao gầy, khí thế kinh người, liếc mắt một cái đều là khí tràng sắc bén. Chỉ cần khí thế này đã có thể ngăn chặn hết thảy rục rịch.

Một đối thủ đáng sợ, Lý Bách Chu nghĩ thầm, trong lòng y có điểm phát khiếp, nhưng vừa nghĩ tới đối phương từng muốn giết mình, Lý Bách Chu lập tức nổi lên quyết tâm ngoan độc.

Chính bà già này sai bác sĩ giả đến đòi mạng mình! Y không giày vò bà ta một hồi là không được!

“Tôi đã suy nghĩ kỹ.” Lý Bách Chu cười hì hì, đánh tan không khí giằng co nãy giờ.

Bộc Dương Môn run run một chút, mắt trân trân nhìn y.

Lý Bách Chu sờ sờ cằm, giống như khen ngợi gật gật đầu cười nói: “Đối với một sinh viên trường quân đội mà nói, dù cho không có chức vị, cũng có bao nhiêu người cầu cũng cầu không được, giờ còn có khoản trợ cấp ngoài định mức như vậy, đều đủ phung phí nửa đời sau ha! Không tồi không tồi!”

Bộc Dương Môn nhãn tình sáng lên, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, bộ dạng chờ mong, sắp nhếch miệng cười.

Bộc Dương phu nhân khẽ nhếch cằm, vẻ mặt kiêu căng, trên mặt trào phúng tựa tiếu phi tiếu.

Lý Bách Chu thu biểu tình khác nhau của hai mẹ con này vào mắt, giễu cợt một tiếng, dựa người về sau, ánh mắt chậm rãi lạnh xuống, gằn từng tiếng, nói năng thực khí phách: “Đáng tiếc, muốn tôi sống với tên điên nhà bà, tôi thấy vẫn là thôi đi! Thêm bao nhiêu ưu đãi nữa cũng vô dụng.”

Bộc Dương phu nhân biến sắc. Tay khẽ chống ngồi thẳng lưng, ánh mắt bà nhíu lại nguy hiểm, cánh môi đỏ tươi đang muốn phun ra lời uy hiếp, lại chợt giật mình, cúi đầu ôm chặt bả vai Bộc Dương Môn quay người đối phương lại.

Bộc Dương Môn giống như rối gỗ, đem nhãn cầu máy móc chuyển qua, ánh mắt mờ mịt trống rỗng.

“Anh ấy không quan tâm con, anh ấy không cần con.” Nó đối mặt mụ mụ mình nhẹ nhàng nói. Giống như sợ kinh động cái gì, nó thật cẩn thận tiến sát vào lòng mụ mụ, ôm mụ mụ mình, mang theo thanh âm buồn nức nở, liên miên nói: “Anh ấy không quan tâm con, anh ấy không cần con.”

Bộc Dương phu nhân ôm chặt nó, ánh mắt sắc bén “Xoạt” một cái hung hăng đâm chọc Lý Bách Chu.

Lý Bách Chu cười híp mắt: “Nguyện cược chịu thua.”

Bộc Dương phu nhân nói liên tiếp ba tiếng “Hảo”, ôm Bộc Dương Môn đứng dậy, bảo tiêu phía sau bà lập tức xắn tay áo, đồng loạt đi lên.

Ngay khi bao tiêu đến gần Lý Bách Chu, nam hộ lý vẫn yên lặng đứng sau lưng cũng cất tiến đến, che trước người Lý Bách Chu.

Bộc Dương phu nhân khoát tay, ngăn bảo tiêu. Cười lạnh nhìn nam hộ lý gật gật đầu: “Tốt, tốt lắm, Lý Bách Chu, có điểm năng lực, thực giỏi dụ dỗ nam nhân a!”

Lý Bách Chu cũng cười: “Quá khen quá khen! Dụ dỗ cũng không phải loại hàng tốt lành gì!”

Ánh mắt Bộc Dương phu nhân hoàn toàn nguội lạnh, hận không thể hóa thành lợi kiếm ác độc, xuyên thấu tâm phổi Lý Bách Chu!

“Hảo, cậu chờ đó.”

Nói xong câu đó, bà không quay đầu đi ra ngoài. Mấy bảo tiêu cũng theo đuôi mà ra.

“Bách Chu…” Bộc Dương Môn ở trên vai Bộc Dương phu nhân lộ ra nửa cái đầu nhỏ, nước mắt lưng tròng, nhút nhát nhìn người trong lòng trên ghế salon, nước mắt cuồn cuộn trong vành mắt.

Lý Bách Chu cười cười với nó, chẳng hề để ý khoát tay: “Đi đi nha, đừng đến phiền tôi nữa!”

Bộc Dương Môn rốt cục “Oa” một tiếng gào khóc.