Sơn Trung Tiểu Ốc

Chương 43: Ban thưởng 2



Lý Bách Chu duỗi tay ra, tắt đèn bàn ở phía sau, trong phòng nháy mắt lâm vào hắc ám.

Ngoài cửa sổ tiếng gió xa xa gào thét, hai cánh cửa sổ ở trong gió “bành bạch” vang lên.Tiếng hôn liếm “chậc chậc” trong căn phòng yên tĩnh càng thêm rõ ràng.

Bộc Dương Môn trừng to mắt nhìn một màn trước mặt. Cái tên bị nó coi như sinh vật thấp hèn đang ghé vào giữa háng Bách Chu của nó, như ăn như nuốt thứ gì đó. Lý Bách Chu một tay khoát lên xe lăn, một tay ấn lên cái đầu chôn giữa hai chân mình, nghiêng mặt nhìn nó. Giữa hắc ám, Lý Bách Chu nhìn nó, khóe miệng kéo kéo, là nở nụ cười. Lý Bách Chu tươi cười càng lúc càng lớn, sau đó bả vai run rẩy, cả người cười như không xương cốt, ngửa người tựa vào xe lăn, mặt vẫn hướng về phía nó, còn đang cười, nhưng thủy chung cười không ra tiếng.

Bộc Dương Môn đã quên thở, Lý Bách Chu tươi cười tàn nhẫn như vậy, bọn họ đang làm cái gì nó vẫn không thể lý giải, nó chỉ theo bản năng biết, Bách Chu của nó đang phản bội nó.

Nó nghe thấy thần kinh lý trí trong đầu “Păng” một tiếng đứt phựt.

“Không, không cần…”

Bộc Dương Môn thất thần nhìn Lý Bách Chu, thấp giọng nỉ non vài câu, thanh âm bé không thể nghe. Sau đó nó đột nhiên phát bệnh kêu to: “Không cần, không được đụng vào Bách Chu của tao!!”

Nó giống như con cá nhỏ nhảy lên bờ, duỗi châm, dùng sức vươn về phía hai người trước mặt.

Nó muốn tách bọn họ ra! Đó là Bách Chu của nó! Nhưng dây thừng không lưu tình chút nào giật nó lại. Nó dưới chân vừa trợt, cả người nặng nề ngã xuống, phát ra một tiếng “Ba” thật lớn. Lại lần nữa lao về phía trước, tiếp tục giãy, dùng sức đạp, vẫn như cũ không thể đến gần hai người kia thêm một ly. Nó hận đến cả người phát run, bắt đầu gào khóc gọi bậy ý đồ giãy khổi dây thừng trói buộc. Thế nhưng dây thừng là vật chết, mặc cho nó hận đến tràn đầy đau đớn cùng ủy khuất, vẫn như cũ lãnh băng bao chặt tay chân nó.

“Tên quái dị, không được đụng đến Bách Chu của tao!”

Nó một bên cắn xé dây thừng, một bên ánh mắt đỏ lên trừng trừng hai người trong phòng, như nổi cơn điên lăn lộn trên đất.

Lý Bách Chu lặng đi một chút, tiếp theo tươi cười càng lớn hơn. Vẫn cười không tiếng động.

“Bách Chu, Bách Chu! Của tao, của tao! Không được đụng vào Bách Chu của tao, đồ bẩn thỉu mày!! A —— tao muốn giết mày! Giết mày!”

Lý Bách Chu lắc lắc đầu, vẻ mặt thờ ơ. Ngón tay thon dài của y luồn vào mái tóc xù của nam hộ lý, nhu ấn, thoải mái mà hít sâu một hơi, ánh mắt sâu kín.

Vì sao phải thống khổ như vậy chứ?

Vì sao phải khóc đến thê thảm như vậy chứ?

Thật giống như mày thật sự rất yêu tao vậy.

Thế nhưng nếu mày thật sự yêu tao như vậy, lúc trước vì sao muốn tra tấn tao chứ? Giam lỏng tao, chặt đứt chân tao, nhốt tao trong căn phòng không thấy ánh mặt trời.

Bộc Dương Môn, mày đến tột cùng là yêu tao, hay hận tao?

Cổ tay Bộc Dương Môn bị dây thừng mài phá, máu tươi theo cánh tay nó chảy ra, cổ tay trắng nõn được máu tươi phụ trợ càng thêm chói mắt. Mà nó lại như mất cảm giác đau, như cũ một bên liều mạng cắn xé giãy dụa, một bên bi thương nhìn Lý Bách Chu. Nó giống như đứa trẻ ba tuổi lăn lóc trên mặt đất gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, hơi thở cũng không thông thuận:

“Bách Chu, Bách Chu, Bách Chu! Ô ô ô ······ Môn Môn sẽ ngoan ngoãn, Môn Môn nghe lời anh nói, Môn Môn cũng không dám… nữa, không dám, không dám…”

Bách Chu của nó, đó là Bách Chu của nó a!

Nó chỉ muốn quay về với Bách Chu của nó!

Giữa tuyệt vọng cùng thống khổ thấu xương, nó cảm giác ánh mắt mình căng đến muốn nổ tung, đầu óc cũng muốn nổ tung! Lồng ngực của nó như bị đè dưới cự thạch ngàn cân, nó đang chìm giữa biển sâu sắp ngạt thở mà chết! Ai cũng sẽ không tới cứu nó ——Bách Chu của nó bị cướp đi!

“Aaaaaaaa!!”

Bộc Dương Môn níu lấy tóc mình kêu thảm một tiếng, thân thể mạnh mẽ uốn éo, nhấc đầu lao tới mép bồn tắm!

Lý Bách Chu cả kinh, thân thể hơi hơi nghiêng tới trước, nhưng ngay sau đó y hít sâu một hơi, dù bận vẫn thong dong ngồi trở lại. Thờ ơ nhìn.

Bộc Dương Môn như không khống chế được mà bắt đầu từng chút dùng sức đập đầu lên sàn nhà, lên tường, phát ra tiếng vang “cốp cốp” nặng nề, mỗi một cái đều dùng sức thật lực, tựa như có thâm thù đại hận gì với chính mình. Đụng một cái, nó liền như tiết hận “Hừ” một tiếng.

Nó đã không nhìn Lý Bách Chu nữa, nó chỉ muốn làm chậm lại thứ thống khổ vô biên này.

Lý Bách Chu không cười, chỉ nhìn nó tra tấn bản thân không chớp mắt. Sau đó y bỗng giật mình, ngẩng cổ, phun ra một hơi.

Y đặt tay trên đầu nam hộ lý, không chút để ý xoa xoa, thoả mãn nở nụ cười.