Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 35: Đến nơi



Hành trình đi Sơn Tây, cấp tốc, cấp bách.

Sáng sớm hôm sau, Dận Tự thu dọn qua loa vài thứ, chào từ biệt Khang Hy và Lương Tần, mang theo Cao Minh và Huệ Thiện, đi tìm Mã Tề.

Mã Tề đã đứng đợi sẵn ngoài cửa cung, cũng dẫn theo hai người.

“Bát A ca, chúng ta lên đường thôi, đại sự thế này, càng nhanh càng tốt.” Mã Tề năm nay bốn mươi ba, đang vào độ tuổi sức khỏe dồi dào, hắn là nhi tử của danh thần khai triều Mã Tư Hàn, cũng là thần tử Khang Hy khá nể trọng.

Dận Tự gật đầu, lên ngựa.

Mặc dù trình độ cưỡi ngựa bắn cung của hắn không phải xuất sắc nhất trong chúng A ca, nhưng nhờ khổ luyện, cũng không đến nỗi mất mặt, Mã Tề và hai người của hắn phóng ngựa chạy chầm chậm, mới chớp mắt đã vào tới nội thành của Tử Cấm Thành.

Đi ngang qua phủ đệ của Tứ A ca, hắn lại giảm tốc độ, nhìn về phía đại môn đang đóng chặt.

“Bát A ca?” Mã Tề thấy hắn không đuổi theo, không khỏi quay đầu lại hỏi.

“Ta đi nói lời từ giã với tứ ca.” Dận Tự xuống ngựa, đi tới cửa, nhấc khoen cửa gõ hai cái.

Người mở cửa là tiểu tư của phủ Tứ gia, Dận Tự là khách quen của quý phủ, đương nhiên gã nhận ra, vội vàng khom người chào.

“Bát gia cát tường, sao ngài đến sớm vậy, mời ngài vào, tiểu nhân lập tức đi bẩm báo với gia!”

“Đợi đã!” Dận Tự gọi gã lại, ngập ngừng, dường như khe khẽ thở dài, nói: “Đừng đi, ta phải đi ngay, ngươi quay vào báo cho gia của ngươi biết một tiếng là được rồi.”

Tiểu tư sửng sốt, lại thấy hắn liếc mắt trông về phía viện của chủ tử mình ở xa xa, xoay người bước đi.

“Ui, Bát gia...”

Gã đứng ở cửa, nhìn theo Dận Tự lên ngựa, quất roi dứt khoát rời đi, lắc đầu đóng cửa lại.

“Đệ ấy đi?”

Y vốn định đi một nét bút dứt khoát trên giấy Tuyên Thành, lại bần thần làm mực từ ngồi bút ướt đẫm nhiễm xuống trên nền giấy trắng thành những vệt đen loang lỗ.

“Dạ phải, lúc đầu Bát gia định đi vào, nhưng sau đó gọi nô tài lại, chỉ bảo nô tài chuyển lời báo cho ngài một tiếng.” Tiểu tư thấy y một lúc lâu sau vẫn im lặng, không khỏi nhẹ giọng gọi: “Gia?”

Dận Chân lấy lại tinh thần, lạnh nhạt nói: “Ngươi lui ra ngoài đi.”

Đợi gã lui ra ngoài rồi, y xoay người đi tới kệ sách, rút ra từ ô đầu tiên một cuộn tranh, từ từ mở ra.

Trong bức tranh là cảnh tuyết bay đầy trời, lại có hàn mai ngạo sương, một vài điểm đỏ thắm, lộn xộn khác thường.

Trên lạc khoản đề Đệ đệ Dận Tự tặng sinh nhật ca ca.

Tay nhẹ nhàng sờ lên, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng.

Tiểu Bát...

Khoảng cách từ kinh thành đến Bình Dương Sơn Tây không ngắn, dù y theo dự định chạy rong ruổi mỗi ngày ba trăm dặm lộ trình thì cũng cần đến khoảng nửa tháng mới có thể đến nơi.

Do tình huống cấp bách, Mã Tề và Dận Tự thương lượng, quyết định tăng tốc ngày đêm, đến mỗi một dịch trạm lại đổi một con ngựa khỏe khác, may là vậy mà khi đến Bình Dương cũng đã chuyện của mười ngày sau.

Vào lúc hai người còn chưa đến gần Phủ Bình Dương, vừa vào nội phận Sơn Tây thì đã thấy trên đường đi có thưa thớt nạn dân đi ra từ hướng Bình Dương, lúc đến Bình Dương mới phát hiện tình cảnh bi thảm chứng kiến trên đường vẫn còn thua xa nơi này.

Người chết đói ngổn ngang trên đất, tiếng kêu than ngập trời.

Dọc suốt đường đi bọn họ cải trang thành thường dân, lúc này đi trên đường y phục tơ lụa trên người hoàn toàn đối lập với bộ dạng lam lũ của nạn dân hai bên đường, hiển nhiên lại càng nổi bật, rước lấy sự chú ý của không ít người, nhưng phần lớn đều là vô hồn hoặc thù hận.

Có mấy người thậm chí còn mang vẻ mặt không thiện ý muốn nhào lên, cuối cùng lại bị đao trong tay thị vệ dọa dẫm phải lui về.

Mã Tề tuyệt đối không xa lạ gì với Sơn Tây, năm Khang Hy thứ hai mươi bốn, hắn từng nhậm chức Bố chánh sử Sơn Tây, sau này nhờ lập được công trạng lớn nên được thăng chức làm Tuần phủ Sơn Tây, nên có thể nói là hiểu khá rõ dân phong phong tục tập quán nơi này, đó cũng là một trong những nguyên nhân mà Khang Hy phái hắn đi, nhưng chuyện này cũng đã cách đây hơn mười năm, nay quay về chốn xưa lại là hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau, tình cảnh bi thảm chứng kiến trên đường cũng làm hắn vô cùng khiếp sợ.

Nhà cửa mười cái thì có hết chín cái bị sụp, thậm chí thỉnh thoảng còn có tiếng than khóc, bá tính không có chỗ ở cố định, trôi giạt đầu đường cuối phố, những người trẻ tuổi còn có thể dựng lều cạnh các đống đổ nát, trong khi những người già yếu chỉ có thể ngồi một chỗ chờ chết.

Mã Tề nhăn mày: “Không phải ở đây có chỗ phát chẩn cháo à, vì sao những người này không đi xếp hàng mà trái lại ngồi lì ở đây, bộ mong ngồi chờ sung rụng sao?”

Dận Tự lướt mắt nhìn qua, phát hiện có rất ít người xếp hàng ở chỗ phát chẩn cháo, trong khi người cầm bát ăn xin lại ngồi đầy đường, toàn những người gầy trơ xương, mặt mày xanh xao.

Mấy người đi tới chỗ phát cháo sau khi được múc cháo xong thì xoay người bỏ đi, trên mặt lại không hề có nét mừng rỡ nên có, Dận Tự đi lại nhìn thử, phát hiện cháo trong bát đa số mọi người thật chất chỉ sệt hơn nước lã không bao nhiêu, thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy được số hạt gạo ít ỏi dưới đáy bát.

Mã Tề tức giận quát: “Tri phủ Bình Dương không ngờ lại dám can đảm lấy nước thay cháo, quả thực to gan lớn mật!”

Xong lại quay qua cung kính nói với Dận Tự: “Bát A ca, việc này không nên chậm trễ, có phải chúng ta nên tới phủ nha Bình Dương ngay bây giờ không?”

Dận Tự gật đầu. “Bá phụ gọi ta là Ứng Bát được rồi, phụ thân đã từng dặn dò, ngài là người quản sự chính, ta chỉ là phụ giúp, cứ nghe theo quyết định của bá phụ.”

Trước khi tới đây, hai người đã thương lượng với nhau sẽ xưng hô bá chất.

Mã Tề ngỡ ngàng, cười nói: “Là nô... Do tình thế cấp bách nên ta nhất thời buột miệng, vậy thì đi thôi.”

Mấy người bọn họ tiếp tục chạy không ngừng nghỉ đến phủ nha Bình Dương, chỉ chốc lát đã tới nơi, lại chứng kiến cảnh tượng đại môn mở toang hoác, quạnh quẽ, đến một tên lính canh cửa cũng không có.

Mãi tới lúc bọn họ xuống ngựa đi vào trong mới có người vội vã từ bên trong chạy ra.

“Các vị dừng bước, đây là phủ nha Bình Dương, không được tự tiện xông vào, mời quay lại!” Người chạy ra mặc trang phục thư sinh, nhìn có vẻ là sư gia của nha môn.

Hắn đã quan sát bọn họ một hồi, từ trang phục và phong thái của bọn họ có thể đưa ra kết luận rằng —— thân phận không tầm thường, nên lúc nói chuyện cũng khách sáo không ít.

Đương nhiên Dận Tự sẽ không mở miệng trước, Mã Tề kìm nén cơn tức trong lòng, trầm giọng nói: “Đường đường là nha môn Tri phủ, sao cả một tên lính cũng không có?”

Người nọ thấy Mã Tề vừa mở miệng đã truy hỏi, lấy làm kinh hãi, chắp tay hỏi: “Các vị là?”

Mã tề trả lời một cách hậm hực: “Chúng ta từ kinh thành tới, tên họ, chờ gặp Tri phủ đại nhân của các ngươi rồi nói sau!”

Đối phương phản ứng cực nhanh, lập tức trả lời với ngữ điệu cung kính hơn nhiều: “Các vị đến thật không đúng lúc, Tri phủ đại nhân vừa đi ra ngoài.”

“Đi đâu?”

Người nọ cười khổ nói: “Mượn lương thực.”

Mã Tề khẽ nhăn mày: “Sao lại thế, kho lương không đủ?”

“Các vị có điều không biết, Sơn Tây bị hạn hán từ hai năm trước, nhờ ơn Hoàng thượng hạ lệnh mở kho lương mới sống qua nổi chừng ấy thời gian, thành ra từ lâu lương thực trong kho lương đã bị sử dụng hết bảy tám phần, vốn tưởng rằng cuối cùng năm nay có thể được mùa thu hoạch, kết quả lại gặp phải chuyện này, thật sự là họa vô đơn chí!”

“Những huyện phủ lân cận đâu, cũng không có lương thực sao?”

“Các huyện Lâm Phần, Hồng Động, Phù Sơn, Nhạc Dương bị động đất vô cùng nghiêm trọng, các huyện khác nhiều ít gì cũng chịu ảnh hưởng, họ còn lo chưa xong thân mình, lương thực đâu mà điều động, Tri phủ đại nhân đã thượng tấu, khẩn cầu Hoàng thượng ân chuẩn cho điều động lương thực từ Phủ Thái Nguyên, chỉ là tấu chương vừa được gởi đi, ý chỉ còn chưa xuống tới trong khi tình hình thiên tai ở đây lại không thể tiếp tục kéo dài, đại nhân dẫn theo người đi tìm biện pháp.”

Mã Tề và Dận Tự đưa mắt nhìn nhau, bọn họ vốn tưởng rằng Tri phủ Bình Dương bạc đãi bỏ mặc dân tình, ít nhất cũng phải bị trừng phạt vì tội lơ là chức trách, lại không ngờ rằng, nếu hình dung đúng theo lời người này thì dường như ngược lại còn là một vị quan tốt.

Dận Tự nói: “Nếu kho lương không đủ lương thực, có thể mượn lương thực từ các phú hộ trong thành mà?”

Người nọ quan sát hắn, đang định mở miệng nói lại nghe thấy có tiếng bước chân lộp cộp không đều từ cửa truyền đến, hắn vui vẻ nói: “Tri phủ đại nhân về rồi!”

Đám người Mã Tề quay đầu qua nhìn, quả nhiên là một người trung niên mặc trang phục quan văn tứ phẩm đang sãi rộng bước từ ngoài đi vào.

Hiện mọi người đều đang đứng ở chánh đường của phủ nha, người trung niên đó hiển nhiên chỉ cần đưa mắt liền thấy bọn họ ngay.

“Đại nhân!” Người nọ bước lên trước chắp tay hành lễ.

Người trung niên gật đầu. “Các vị này là?”

Người nọ đột nhiên nhớ tới bản thân còn chưa biết thân phận của mấy người này, nên không khỏi nhìn về phía họ.

Mã Tề lấy ra một tấm lệnh bài từ trong tay áo, đưa lên.

“Bổn quan Mã Tề, phụng hoàng mệnh đến đây để thăm dò tình hình thiên tai, nghe nói lần này thương vong vô số, Hoàng thượng hết sức quan tâm.”

Người trung niên đầu tiên là chấn động, sau đó lập tức vén vạt áo quỳ xuống. “Ty chức Tri phủ Bình Dương —— Vương Phụ, tham kiến khâm sai đại nhân.”

Lão đương nhiên không xa lạ gì cái tên Mã Tề, chẳng qua là năm Mã Tề nhậm chức Bố chánh sử Sơn Tây thì Vương Phụ cùng lắm là Tri huyện của một vùng hẻo lánh xa xôi.

Mã Tề lúc nãy nghe sư gia này nói trong lòng ít nhiều vẫn còn nghi ngờ, hiện thấy Vương Phụ một thân phong trần mệt mỏi, cũng tin tưởng bảy tám phần.

“Không cần đa lễ, mượn được lương thực chưa?”

Vương Phụ lộ ra nụ cười khổ giống như sư gia lúc nãy: “Ty chức bất tài, đi khắp phú hộ trong thành, không thu hoạch được cả một hạt thóc.”

“Chẳng lẽ bọn họ đều chịu ảnh hưởng của thiên tai?”

“Cũng không hẳn là vậy, nhà cửa của phú hào chắc chắn hơn nhiều so với bá tính tầm thường, dù có bị sụp một hai chỗ cũng không đến nỗi bị chôn vùi hết lương thực ở dưới đấy, chỉ là khi ty chức đến nơi ai nấy đều nói không có dư lương thực, còn để cho ty chức đi tra xét kho lúa nhà chúng, đích thực cả một hạt thóc cũng không có.”

Vương Phủ vẻ mặt âu sầu, cũng không vì đám người Mã Tề đến mà thư giãn bớt.

Dận Tự đột nhiên nói: “Nơi này không thích hợp làm chỗ để bàn bạc, đại nhân hãy tìm một chỗ yên tĩnh để kể tỉ mỉ.”

Vương Phụ nhìn về phía Dận Tự: “Vị này là?”

“Đây là chất nhi của bổn quan.” Mã Tề tiếp lời.

Vương Phụ gật đầu, cũng không nghĩ ngợi nhiều, vươn tay mời vào trong. “Mời khâm sai đại nhân.”

Mấy người sau khi vào hậu đường lập tức đuổi những người không liên quan xuống, Dận Tự bấy giờ mới mở lời: “Lúc nãy nhìn sắc mặt của đại nhân, chẳng lẽ có ẩn tình gì khó nói sao?”