Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 16: Gia yến



Dận Tự đưa Dận Đường về Dực Khôn Cung xong thì đi tìm Lương Tần.

Ai ngờ Khang Hy đã ở đấy, vừa vặn bị tóm.

Thấy Dận Tự, mặt ông toát lên nét hiền hòa. “Nghe nói con lần này xuất cung đã mua hai tên nô tài?”

Dận Tự đứng nghiêm một bên. “Hồi Hoàng a mã, đúng vậy.”

Khang Hy nhướng mày. “Con đường đường một Hoàng a ca, trong cung không thiếu nô phó, sao còn ra ngoài cung mà mua?”

“Nhi tử thấy hai người kia đáng thương, người lớn tuổi hơn trên mặt có sẹo, không ai mua nên mới tiện tay mua họ.”

“Ừm, con còn chưa lập phủ, đem người thu xếp ở Đông phủ đúng là cũng thích đáng, nhưng con có từng nghĩ tới, con có thể cứu được hai người kia, lại không cứu được những nạn dân còn lại?”

Dận Tự hơi sửng sốt, không khỏi oán thầm, sao lại bắt đầu khảo mình nữa, đây không phải chuyện ngài không cần quan tâm sao?

Hắn gục đầu xuống, một bộ dạng kính cẩn lắng nghe thánh huấn: “Hoàng a mã dạy phải, nhi tử không nghĩ nhiều như vậy, chỉ mong có thể cứu một người thì cứu một người thôi.”

Có thể không ra mặt, thì không ra mặt, mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi, đây là lời răn kiếp này của Dận Tự.

(mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi: ý chỉ người có phẩm hạnh hoặc tài năng xuất chúng, dễ bị người ganh tị, chỉ trích)

Khang Hy thấy bộ dạng á khẩu không trả lời được của hắn, không hề giận ngược lại mặt càng đầy tiếu ý.

Theo ông thấy, nhi tử này tâm địa thuần lương, nếu có thể bồi dưỡng đúng đắn, vẫn có thể xem như một nhân tài rường cột nước nhà, nhưng hơi quá thận trọng.

Dận Tự kiếp này cẩn thận từng li từng tí, chính là muốn làm một người thận trọng.

Bất quá lần đối đáp này, ngược lại có chỗ tốt chính là Khang Hy đã ngầm đồng ý cho hắn mua hai người nô tài kia, bằng lòng cho hắn trưởng thành sau khi lập phủ mang về hầu hạ.

Thu đi đông đến, đảo mắt đã gần cuối năm.

Qua năm, Tam A ca Dận Chỉ lên mười ba, Tứ A ca Dận Chân cũng mười hai, qua hai năm nữa thì tới tuổi chỉ hôn, thành thân lập phủ, tượng trưng cho sự trưởng thành độc lập của các A ca, nên Khang Hy cũng bắt đầu để hai người họ làm quen với triều chính đại sự, nhằm giúp tương lai có thể đồng tâm hiệp lực, vì nước dốc sức.

Nhưng Thái tử lại vì vậy mà từ từ cảm thấy áp lực.

Vốn người hắn cần đề phòng chỉ có một mình Đại A ca, hiện tại bọn đệ đệ lớp dưới dần dần lớn lên, hơn nữa chúng thoạt nhìn cũng không phải hạng người vô năng, như vậy làm Hoàng thái tử như hắn, phải làm sao để giữ vững chỗ của mình đây?

Đại A ca lại ở một bên cười khẩy.

Vậy mà tốt, bọn đệ đệ lớn lên đối với cái ghế kia có ý nghĩ không yên, Thái tử như ngươi, còn có thể ngồi vững ở đó sao?

Hôm trừ tịch, được nghỉ không cần đến Thượng Thư Phòng, chúng A ca đều như chim sổ ***g, quá đỗi hào hứng.

Buổi tối trong cung có gia yến, buổi chiều không có việc gì, mọi người ai nấy tự về chỗ mẫu phi của mình.

Đông Hoàng hậu không còn, Dận Chân lại không muốn đi tới chỗ Đức Phi, nhìn ngạc nương và Dận Trinh hòa thuận vui vẻ, nên bất mãn đi theo đằng sau mọi người, đi chầm chậm, trong lòng hơi buồn phiền, lại có chút yêu thích cùng ngưỡng mộ.

Lúc này y đã dần trưởng thành, không còn động tí là hỉ nộ hiện lên mặt nữa, thường hay nghiêm mặt, thoạt nhìn rất có uy nghiêm, thái giám nô phó hầu hạ cận thân còn có chút sợ y, càng miễn bàn đám đệ đệ ngày thường không tiếp xúc mấy với y, duy chỉ có Dận Tự chơi cùng y từ nhỏ tới lớn, vẫn đợi y như trước.

Dận Tự từ phía sau đuổi tới, quan sát sắc mặt y, đã biết trong lòng Dận Chân đang nghĩ gì, nên cười nói: “Tứ ca, thời gian vẫn còn sớm, không bằng cùng đệ đến chỗ ngạc nương ngồi chơi?”

Dận Chân vừa thấy hắn, thần sắc dần dịu đi, gật đầu: “Cũng được, vậy quấy rầy Lương Tần nương nương.”

Dận Tự cười nói: “Tứ ca, huynh và đệ cùng nhau lớn lên, làm gì khách sáo vậy?”

Oán hận và khúc mắc sau khi sống lại, dần dần chuyển hóa thành hiện thực.

Dận Tự rất rõ, mình không thể đem Ung Chính kiếp trước cùng Dận Chân kiếp này trùng lắp lên nhau, nếu hắn muốn sống an lành, vẫn là phải dựa dẫm vị tứ ca này, chỉ là lòng người thủy chung làm từ máu thịt, chung sống mấy năm qua, ngay cả hắn cũng không phân rõ trong đó rốt cục có mấy phần cố ý, mấy phần thật tâm.

Dận Chân nhìn bộ dạng nháy nháy mắt của hắn, không khỏi nở nụ cười, buồn bã trong lòng tiêu tán không ít.

“Nhìn bộ dạng này của đệ, cùng người khác nói chúng ta cùng nhau lớn lên, huynh còn ngại mất mặt.”

Trăng vừa lên, Khang Hy tại Sướng Xuân Viên mở yến, Thái hậu, hậu phi, Thái tử, chư vị A ca đều tới đông đủ, chiếu theo vị trí của từng người mà ngồi xuống, nói cười hàn huyên, vô luận thật tâm giả ý, trên mặt hai bên đều mang theo tiếu ý tràn trề, dẫn tới không khí cũng trở nên náo nhiệt.

Thái hậu thích nhất cảnh tượng tưng bừng con cháu đầy nhà, Nghi Phi lại có thói quen tán dóc, ở một bên đùa đến bà cười ngặt nghẽo, Đức Phi, Vinh phi cũng học cười theo.

Thập Tam A ca Dận Tường vừa mới lên ba tuổi dưới sự giúp đỡ của ma ma ngồi vào vị trí của mình, Thập Tứ A ca Dận Trinh quá nên nên không tham dự, thành thử Dận Tường trái lại trở thành A ca nhỏ tuổi nhất ở đây, chỉ thấy nó đội nón hình con hổ, mút ngón tay nhỏ nhắn, bộ dạng hết nhìn trái lại nhìn phải, tựa như em bé trong bức tranh ngày tết, Dận Tự nhìn đến bật cười.

“Đệ cười gì vậy?” Tứ A ca quay đầu qua.

“Thập tam đệ thật đáng yêu.” Dận Tự cười tít mắt trông qua, có lẽ vì kiếp này không hề ôm ấp dã tâm vô vọng nên nhìn người vật xung quanh cũng cảm thấy tốt đẹp hơn, có một số chi tiết bản thân vốn không hề để ý, nay lại có thể thu vào mắt, đặt vào tim.

Hắn không biết khi nào thì Dận Chân và Dận Tường thân thiết với nhau, dù kiếp trước cùng Dận Chân đấu đến một mất một còn thì hắn đối với thập tam lang liều mạng chân thực nhiệt tình, ngay thẳng trượng nghĩa này cũng không có ác cảm gì mấy.

Dận Chân cũng chỉ khẽ liếc mắt, lại chợt như nhớ tới chuyện gì, mặt mày cũng dần trở nên nhu hòa.

“Huynh nhớ rõ lúc đệ ba tuổi, so với nó còn đáng yêu hơn, túm tay áo của huynh gọi ca ca, đến cả Tinh Kì ma ma cũng kéo không ra.”

Dận Tự ngạc nhiên nói: “Nào có chuyện này, sao đệ không nhớ chứ?”

“Đệ đương nhiên không nhớ rồi, chuyện lúc ba tuổi làm sao có kí ức được?” Dận Chân nhịn không được vươn tay véo hai má hắn hơi kéo ra hai bên. “Đệ hồi còn nhỏ đáng yêu hơn dáng vẻ như ông cụ non hiện tại nhiều.”

“Úi oái, tứ ca!”

Hai huynh đệ đang đùa giỡn tới hứng chí, Thái tử bên kia quét mắt nhìn qua, lại mang theo chút vẻ lo lắng.

Khang Hy thong dong đến trễ, mọi người đương nhiên là đứng dậy quỳ lạy nghênh đón.

Thái hậu tính tình dễ chịu, chỉ mềm mỏng trách cứ đôi câu: “Sao tới trễ vậy, bọn nhỏ đều chờ đến sốt ruột.”

Khang Hy hiếu thuận xưa nay cùng mẫu thân chung sống hòa hợp, nghe vậy vội nói: “Là lỗi của nhi tử, đúng lúc triều chính có một số việc, trì hoãn đến giờ.”

Vừa nghe là việc triều chính, Thái hậu bèn không truy cứu nữa chỉ cười nói: “Được rồi, đã qua rồi thì thôi, hôm nay ngày lễ trừ tịch, chỉ bàn về gia sự, phải vui vầy hòa thuận mới phải.”

“Nhi thần cẩn tuân từ dụ.” Khang Hy cũng cười, nhưng trong mắt vẫn mang vài phần miễn cưỡng, hiển nhiên còn đang nghĩ đến chính sự vừa nãy.

Nghi Phi giỏi quan sát, vội nói mấy câu may mắn góp vui, chọc Thái hậu cười đến toe toét.

Khi nói chuyện, chỉ thấy vạn cây pháo hoa phóng lên trời, trời đêm mênh mông như nứt toạt bởi ánh sáng rực rỡ, chiến sáng nửa mảnh trời, dường như ánh trăng cũng e thẹn trước bức tranh xinh đẹp này, mọi người ngẩng đầu thưởng thức, miệng tán tưởng, đám A ca nhỏ tuổi thì vô cùng hào hứng, châu đầu ghé tai.

Thưởng thức pháo hoa xong, hiển nhiên chính là kính rượu.

Thái tử dẫn đầu chúng A ca, trước kính Thái hậu, sau kính Khang Hy, rồi kính chư vị hậu phi.

Kế tiếp là tiết mục biểu diễn góp vui, ngâm thi đối câu. Về mặt này Tam A ca Dận Chỉ đương nhiên là  đặc biệt nổi trội, kể cả Thái tử cũng không bì kịp hắn, tuy rằng chưa đến xuất khẩu thành thơ, nhưng ít nhất có quy tắc có điển cố, rõ ràng du dương, Khang Hy hết sức vui sướng, liền thưởng không ít thứ, Dận Chỉ cũng mừng đến mặt mũi đỏ bừng, các A ca khác thì mắt đầy ngưỡng mộ.

“Hoàng a mã, Thái tử thân là tấm gương cho các huynh đệ, nên xung phong dẫn đầu, sao có thể rơi phía sau tam đệ?” Đại A ca Dận Đề lên tiếng, phá vỡ cảnh tượng hòa thuận ấm áp.

Sắc mặt Khang Hy khẽ trầm xuống, nhìn Đại A ca không nói một lời.

Mọi người dần dần im lặng, nhìn đôi phụ tử này, Thái tử thì thầm cười khẩy.

Đại A ca bị Khang Hy nhìn chằm chằm, nhìn đến cả người không được tự nhiên, đang định nói gì đấy gỡ gạc, chợt nghe giọng trầm thấp của Khang Hy vang lên: “Vậy còn con, đây là tấm gương của người huynh trưởng đấy sao?”

Dận Đề sắc mặt tái nhợt.

Sắc mặt của Huệ Phi cũng tái theo.

Khang Hy kiêng dè sự có mặt của Thái hậu, không có nổi giận ngay tại chỗ, quay đầu nói với Thái hậu: “Thời gian không còn sớm, không bằng  để nhi tử dìu Hoàng ngạc nương về nghỉ ngơi trước?”

Mới nãy hai phụ tử xung đột dùng tiếng Hán, Thái hậu chỉ biết chữ Mãn Mông, nhưng nhìn tình thế ở đây cũng biết có điều không ổn, nên gật đầu: “Cũng được, trong người quả thật có hơi mệt mỏi, Hoàng đế theo ta trò chuyện chốc lát.”

Hoàng đế dìu Thái hậu đi rồi, nhóm hậu phi đương nhiên cũng theo đó rút lui, A ca nhỏ tuổi cũng được ma ma mang đi, chỉ còn lại mấy vị A ca khác, hai mặt nhìn nhau.

Đại A ca Dận Đề vẻ mặt lụi bại, ngồi một bên, Thái tử sắc mặt hờ hững, ngạo mạn tự cao, ngồi bên kia.

Một trời một vực.