Sơn Hà Chẩm

Chương 41



Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt biết Sở Du hay nói đùa. Trước khi xuất giá, tính tình của nàng từ trước đến nay đều hoạt bát như vậy.

Mà trong lòng Sở Du nghĩ, nàng là thật tâm thật ý muốn an ủi.

Cố Sở Sinh gọi tên nàng? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Nếu như nói đời trước người Cố Sở Sinh ghét nhất là ai, Sở Du nghĩ, nhất định là nàng. Dù sao người này đối với ai cũng đều nho nhã lễ độ, duy chỉ có đối với nàng vẫn luôn hung ác. Đối với người nào cũng đều có thể dùng lý trí để cân nhắc được mất, duy chỉ có đối với nàng chính là chán ghét vượt ra khỏi lý trí của hắn.

Hắn gọi tên của nàng, tuyệt đối không có khả năng.

Thế nhưng nghĩ lại nghĩ, Sở Du lại có chút không xác định.

Thực ra ở nàng chạy nghìn dặm trong đêm đi tìm Cố Sở Sinh, nàng cũng không tính là hiểu rõ Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh lúc đó, ở trong lòng nàng chính là một đại ca ca hoàn mỹ. Cố Sở Sinh lúc đó đối với nàng là tình cảm gì?

Nàng không biết.

Sở Du chợt sinh ra ý niệm tự luyến trong đầu. Lẽ nào lúc đầu Cố Sở Sinh thích nàng? Chỉ là bởi vì về sau có chút chuyện, có lẽ hành vi bỏ trốn của nàng, cho nên mới thay đổi thái độ?

Cũng không thể là Cố Sở Sinh cũng trọng sinh trở lại?

Nghĩ đến điều này, Sở Du ngay lập tức gạt bỏ.

Nàng và Cố Sở Sinh dây dưa mười hai năm. Tình cảm từng bước một chuyển biến xấu, sau lại ghét bỏ nhau. Lúc hai người vừa mới thành hôn, tình huống không có tồi tệ như vậy. Thỉnh thoảng Cố Sở Sinh cũng sẽ đối xử với nàng tốt một chút. Nhất là lúc hắn không tỉnh táo lắm. Giống như lúc bọn họ còn ở Huyện lệnh phủ nha thập phần đơn sơ, ban đêm trời gió, có đôi khi ngủ say, gió thổi đến, hắn sẽ mơ mơ màng màng ôm chặt nàng, sau đó hỏi nàng một tiếng: "Có lạnh hay không?"

Nhưng sau đó thì sao?

Sau đó tình cảm từng bước một chuyển biến xấu. Nàng không quen nhìn hắn làm nhiều chuyện tiểu nhân âm hiểm, còn hắn không quen nhìn nàng có dáng vẻ liều lĩnh lỗ mãng không giống nữ tử. Chờ đến lúc trở lại Hoa Kinh, Sở Cẩm xuất hiện, hắn muốn đón Sở Cẩm nhập phủ, hai người ngày càng cãi nhau không có lối thoát.

Nàng ghét đến nỗi thể hiện ra mặt, hắn thất thố đến mức đáng ghét.

Đoạn này tình cảm này, có lẽ nói tình cảm của nàng là đơn phương, đi được 12 năm, chỉ có đầy rẫy vết thương.

Nếu như Cố Sở Sinh cũng trọng sinh, sợ là giờ phút này nhìn thấy nàng, trong lòng không biết là có bao nhiêu chán ghét. Tất nhiên là chạy càng xa càng tốt, tuyệt đối không chậm được.

Nhìn lại đời trước, suy nghĩ buồn cười trong đầu Sở Du chậm rãi biến mất. Nàng không quá muốn biết vì sao Cố Sở Sinh gọi tên nàng. Dù sao thì đời này, hắn và nàng, cũng không có bất kỳ quan hệ gì.

Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Sở Sinh nằm trên giường, phân phó Vệ Thu: "Chăm sóc cho tốt, ta đi nghỉ ngơi trước ."

Nói xong nàng liền trở về phòng mình.

Mấy ngày liền bôn ba, nàng cũng có chút mệt mỏi. Tuy thân thể hôm nay so với năm đó nàng bị bệnh thì tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng không thể chịu đựng quá nhiều vất vả lăn lộn.

Đời này nàng phải bảo vệ tính mạng này thật tốt, phải luyến tiếc mạng sống, không cần phải vì những người không xứng đáng mà làm những chuyện ngu ngốc.

Ngủ một giấc, lúc Sở Du tỉnh lại, Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt hầu hạ nàng dậy. Cố Sở Sinh vẫn còn hôn mê. Sở Du liền mang theo Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt đi dạo phố, tìm vịt quay, sau khi ăn xong, thì gói mang về một ít cho Vệ Thu.

Lúc trở về, Cố Sở Sinh cuối cùng cũng tỉnh lại. Sở Du đi vào trong phòng nhìn hắn.

Lúc đi vào thì Cố Sở Sinh đang húp cháo. Bảy tám thị vệ của Vệ gia canh giữ bên cạnh hắn đang ăn cơm. Sở Du mang theo vịt quay đi vào, cả phòng liền thơm ngát. Cố Sở Sinh ngẩng đầu lên nhìn nàng. Trong nháy mắt ánh mắt mang theo ánh sáng. Sở Du làm bộ không nhìn thấy thần sắc của hắn. Sau khi phân phát vịt quay cho thị vệ Vệ gia, nàng đi đến trước mặt Cố Sở Sinh.

Ánh mắt Cố Sở Sinh nhìn không rời vào vịt quay. Sở Du nghĩ là hắn thèm ăn, nói: "Ngươi bây giờ phải ăn cháo, không thích hợp ăn thứ này."

Nghe xong lời này, trong lòng Cố Sở Sinh hơi rung động.

Hắn đã thật lâu không nhận được sự quan tâm của Sở Du.

Hai mươi năm sau khi nàng mất, vô số người đều biểu đạt sự quan tâm đến hắn. Nhưng không có ai làm cho hắn cảm thấy phần quan tâm ấy là chân thật, là phát ra từ nội tâm. Cho dù là Sở Cẩm, nửa đời sau cũng không làm cho hắn cảm thấy an lòng nửa phần.



Hắn cầm chén cháo kia, vô số chua xót khổ sở xông tới.

Hắn muốn kéo nàng lại, nói hai mươi năm kia, muốn nói cho nàng biết hai mươi năm không có nàng, hắn sống khó khăn như thế nào. Thế nhưng những lời kia dừng lại bên môi, rồi lắng xuống, chỉ có lệ nóng xông lên, trong nháy mắt Sở Du nói ra câu: "Mau ăn cháo đi....".

Sở Du thấy Cố Sở Sinh khóc lại càng hoảng sợ, nửa câu sau "Chớ trì hoãn chúng ta lên đường" liền bị ép trở lại. Nàng đời này chưa từng thấy qua Cố Sở Sinh khóc. Cho dù là lúc phụ thân hắn bị xử tử, năm đó gặp chuyện không may, lúc hắn phải trôi qua khoảng thời gian khó khăn nhất, cũng chỉ khàn khàn nói với nàng một câu: "Nàng qua đây."

Sau đó hắn liền ôm nàng, đầu chôn trong ngực nàng, cơ thể run rẩy, cắn chặt răng, không nói một lời.

Nàng biết Cố Sở Sinh thời niên thiếu có bao nhiêu kiêu ngạo. Vì vậy lúc thấy Cố Sở Sinh khóc, nàng sợ đến mức cẩn thận mở miệng: "Đã.... Đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Sở Sinh đời này thống khổ nhất chính là lúc phụ thân hắn chết. Lúc đó hắn chưa từng khóc, tại sao hiện tại lại khóc? Chẳng lẽ còn có chuyện gì đó càng đau khổ hơn cả chuyện phụ thân hắn chết?

Hay là nói, đời này nàng không có ở bên cạnh hắn, tính tình của Cố Sở Sinh liền thay đổi?

Cố Sở Sinh tay cầm chén cháo, một tay lau nước mắt. Sau đó ngẩng đầu lên, cười nói: "Không có gì, chỉ là lâu rồi không ai đối xử với ta tốt như vậy, nhất thời thương cảm mà thôi."

Lý do này....

Sở Du tạm thời tin.

Nếu không thì nàng cũng không tìm ra được lý do gì .

Nàng nhìn thiếu niên mắt đỏ trước mặt đang bưng chén cháo. Nhất thời có chút cảm khái, thở dài nói: "Ngươi nhanh lên ăn hết bát cháo, uống thuốc điều dưỡng cơ thể. Chớ suy nghĩ nhiều, không có lợi cho vết thương. Chúng ta còn muốn nhanh chóng lên đường...."

"Chúng ta liền lên đường." Cố Sở Sinh quả đoán nói: "Ta còn chịu đựng được."

"Không cần không cần!" Sở Du bị bộ dạng liều mạng của Cố Sở Sinh hù dọa. Tối hôm qua đại phu nói với nàng, người này là đối với bản thân mình quá độc ác, nếu chậm trễ hơn một chút nữa là không thể cứu được cái mạng của hắn. Nàng là đến mang người trở lại, không phải là đi nhặt xác hắn. Vì vậy nàng chặn lại nói: "Ngươi chớ lộn xộn, hãy nghỉ ngơi thật tốt. Hiện tại cũng không cấp bách lắm. Sau khi trở về người còn có một trận đánh, hãy chừa lại một chút sức lực cho mình."

Nghe xong lời này, Cố Sở Sinh suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng gật đầu.

Hắn cúi đầu ăn hết số cháo, Sở Du liền ngồi một bên nói chuyện phiếm với thị vệ đang ăn vịt quay.

Hắn lẳng lặng ngồi một bên nhìn. Trước đây hắn hận nhất chính là tính tình Sở Du ngang ngạnh không chịu vào khuôn phép. Từ trước đến nay đều không phòng bị nam nữ, ở quân doanh tán dóc xưng gia với đám binh lính, về nhà ngoại trừ những lúc vui vẻ, còn lại hoàn toàn không có dáng dấp của một đại phu nhân. Tính tình như vậy nếu đặt ở võ tướng thế gia thì không có gì, nhưng ở trong mắt Cố Sở Sinh xuất thân thư hương môn đệ, đó chính là khuyết điểm to lớn.

Nhưng mà hai mươi năm trôi qua, hắn gặp quá nhiều xấu xa dơ bẩn, lúc này nhìn Sở Du ngồi cắn hạt dưa, lại chỉ cảm thấy nàng thật đáng yêu.

Chỉ là Sở Du hàn huyên nửa ngày, chờ hắn ăn xong cháo, hàn huyện với hắn một hai câu, trong lòng hắn không khỏi có chút bực bội. Tuy hắn hiểu rõ hôm nay nàng là Đại phu nhân Vệ gia, nói chuyện phiếm với thị vệ Vệ gia thì không có gì, nhưng nói chuyện với một ngoại nhân quá mức thân thiện lại không tốt, hắn vẫn không nhịn được cảm thấy đau khổ chua xót.

Vì sao không trọng sinh sớm một chút....

Cố Sở Sinh nhắm mắt lại, có chút oán hận chính bản thân mình. Nếu hắn trọng sinh lúc vẫn còn là Cố đại công tử, lúc Sở Du còn chưa gả cho người, bất luận thế nào, hắn cũng phải đoạt lấy mối hôn sự này.

Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt, rốt cục dự định chủ động một chút, vì vậy mở miệng nói: "Đại phu nhân."

Sở Du nghe Cố Sở Sinh gọi nàng, trong lòng cực kỳ thoải mái, quay đầu lại nhìn hắn: "Cố đại nhân có chuyện gì?"

"Ta có một số việc muốn thương nghị cùng đại phu nhân, đại phu nhân có thể cho người khác lùi ra ngoài được không?"

Sở Du không nghĩ tới Cố Sở Sinh sẽ nói những lời này. Nàng liếc mắt nhìn Vệ Thu, thấy sắc mặt Vệ Thu bình tĩnh, hoàn toàn là bộ dạng không sao cả. Sở Du do dự chốc lát, biết Cố Sở Sinh là người chưa bao giờ hành sự tùy tiện, tất nhiên là phải có chuyện gì quan trọng muốn nói, mới bảo nàng cho người xung quanh lui ra. Vì vậy nàng suy nghĩ một chút, đưa tay lên nói: "Thỉnh Cố công tử buông mành."

Để Cố Sở Sinh buông mành xuống, cách hai người gặp nhau như vậy, cũng chính là thái độ của Sở Du.

Cố sở sinh không nghĩ đến Sở Du sẽ nói như vậy, sửng sốt một lát, trong lòng cảm thấy đắng chát.

Hắn với nàng cả đời làm phu thê, chưa từng gặp nhau cách một tấm mành như vậy.



Nhưng mà hắn vẫn duy trì sự bình tĩnh trên nét mặt, đưa tay lên một cái nói: "Thỉnh hạ mành."

Vãn Nguyệt, Trường Nguyệt tiến lên, giúp Cố Sở Sinh buông mành giường xuống. Sở Du gật đầu với Vệ Thu. Vệ Thu liền dẫn mọi người đi ra ngoài. Chờ nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Sở Su ngồi ở bên cạnh bàn, bình tĩnh nói: "Cố đại nhân có thể nói."

"Lần này nàng đến đây, là Vệ Uẩn phái tới sao?"

Cố Sở Sinh nghe giọng nói của Sở Du ở bên ngoài, trong lòng chua xót không gì sánh được. Hôm nay trong phòng không ai, Sở Du vẫn có thái độ như vậy, nói rõ là muốn phân rõ giới hạn với hắn.

Thế nhưng không cần....

Cố Sở Sinh không nghĩ ra, nàng thích hắn như vậy, nguyện ý vì hắn mà vứt bỏ danh dự bỏ trốn, vì sao lại.... như vậy?

Cố Sở Sinh khắc chế tâm tình của mình, nghe Sở Du ngồi bên ngoài nói: "Chính là tiểu Hầu gia phái ta đến đây cứu Cố đại nhân. Trương Đăng đã được Vệ phủ cứu. Hành động của Cố đại nhân, Vệ phủ ta cũng đã biết rõ. Hôm nay Cố đại nhân bị Diêu Dũng truy sát, tiểu Hầu gia lo lắng an nguy của Cố đại nhân, liền nói ta đến đây. Sau khi cứu Cố đại nhân hồi kinh, liền bẩm báo chuyện mà Diêu Dũng đã làm lên thánh thượng, để Cố đại nhân lấy lại công đạo."

Cố Sở Sinh không nói gì. Hắn nghe Sở Du một câu "Vệ phủ ta", hai câu "Vệ phủ ta", trong lòng tựa như bị dao cắt.

Vệ phủ có quan hệ gì với nàng? Vệ Quân đã chết. Rõ ràng Vệ Quân đã không còn nữa, bọn họ thậm chí còn chưa có viên phòng. Có lẽ nàng còn chưa từng diện kiến người nam nhân kia, lại dùng cả đời này của mình tặng cho người nam nhân kia sao?!

Vô số tâm tình cuồn cuộn nổi lên trong đầu hắn, khiến cho lý trí trước sau như một của hắn gần như bị thiêu rụi. Nhưng hắn vẫn như cũ khống chế được bản thân, nhìn hoa mai thêu trên mành giường, bình tĩnh nói: "Bước tiếp theo của tiểu Hầu gia là dự định để cho ta đi cáo ngự trạng, lại liên hợp những người khác bảo vệ ta. Không biết lúc ta dây dưa với bệ hạ, tiểu Hầu gia còn có dự định gì?"

Sở Du nghe Cố Sở Sinh phân tích. Từ trước đến nay Cố Sở Sinh đều túc trí đa mưu, nàng cũng một lòng tín phục, nhân tiện nói: "Cố đại nhân nói dự định, là chỉ tính toán gì?"

"Phần của ta là cáo trạng, cũng chính là gieo một hạt giống nghi ngờ trong lòng hoàng thượng, không biết tiểu Hầu gia có chuẩn bị gì khác, để tưới nước bón phân cho hạt giống này, làm cho nó mọc rễ nẩy mầm?"

"Cái này, tất nhiên là có." Để Cố Sở Sinh an tâm, nếu Cố Sở Sinh biết mình phải đơn thương độc mã đi đối phó Diêu Dũng, hắn tuyệt đối sẽ không đi, Sở Du chỉ có thể trấn an nói: "Cố đại nhân chỉ cần làm tốt chuyện của mình, những chuyện khác, tiểu Hầu gia sẽ an bài."

"Vệ đại phu nhân cũng biết, Cố mỗ làm việc này, là đang phiêu lưu mạo hiểm với tính mạng không?"

Cố Sở Sinh nhìn hoa mai đong đưa, cảm giác mình không thể kiềm nén được nữa.

Người ở ngay bên ngoài, hắn vén rèm lên là có thể nhìn thấy, hắn đi lên trước một bước là có thể ôm.

Nhưng mà hắn thời khắc này hắn đều không làm được gì, thậm chí còn phải gọi một tiếng, Vệ Đại phu nhân.

Sở Du nghe Cố Sở Sinh nói, không khỏi nở nụ cười. Nàng chỉ biết Cố Sở Sinh làm việc này tất có toan tính, vì vậy nàng nhấp một ngụm trà, cười nói: "Cố đại nhân yên tâm, sau khi chuyện thành công, Vệ gia tuyệt không bạc đãi đại nhân. Cố đại nhân muốn cái gì, có thể nói."

Nàng nghĩ lúc này Cố Sở Sinh muốn bất quá cũng chỉ là một chỗ tốt trong quan trường. Những thứ này, cho dù Cố Sở Sinh không nói, nàng cũng sẽ nói Vệ Uẩn cho hắn. Với năng lực của Cố Sở Sinh, làm một Huyện lệnh, thực sự rất đáng tiếc.

Thế nhưng người bên trong một hồi lâu không nói chuyện.

Sở Du có chút nghi hoặc, thăm dò gọi một tiếng: "Cố đại nhân?"

"A Du." bên trong rốt cục cũng vang lên, xen lẫn giọng nói khàn khàn của Cố Sở Sinh: "Nếu như ta muốn nàng thì sao?"

Những lời này vừa nói ra, cả người Sở Du liền bối rối.

Cố Sở Sinh nhắm mắt lại.

Thật ra không nên nói những lời này vào thời khắc này, thế nhưng hắn không nhịn nổi, hắn không kiềm lòng được. Hắn không thể thấy bộ dạng của nàng vân đạm phong khinh như vậy, cũng không nhìn nổi bộ dạng đau khổ chật vật bất kham của chính bản thân mình.

Trước đây bao nhiêu người mắng Cố Sở Sinh hắn lòng muông dạ thú, lời này quả thực chính xác.

Hắn từ trước đến nay đều là một con sói cô độc. Hắn nhìn trúng cái gì, liền nhất định sẽ cắn chết, tuyệt không nhả ra.

"Trước khi nàng thành hôn, đã từng gửi cho ta một phong thư, bảo ta hãy bỏ trốn cùng với nàng." Cố Sở Sinh chậm rãi mở mắt, vén mành lên, lộ ra gương mặt tinh xảo như ngọc của hắn.

Ánh mắt của thiếu niên mang theo tâm huyết, mang theo sự cuồng nhiệt chấp nhất, hắn nhìn chằm chằm Sở Du, nghiêm túc mở miệng: "Ta đồng ý rồi, hôm nay ta đến, nàng đi theo ta đi."