Sơn Hà Chẩm

Chương 24



Vệ Uẩn bị câu nói này làm cho sững sờ, sau khi Sở Du nói hết một hơi, cuối cùng mới phát hiện tính tình lúc này của mình lại thật sự có mấy phần dáng vẻ lúc mười lăm tuổi.

Hai người im lặng, Sở Du điều chỉnh tâm trạng, mà Vệ Uẩn sau khi tiêu hóa xong những lời nàng nói thì nói: “Lời tẩu tử nói, đệ nhớ kỹ trong lòng. Lần này là đệ không phải, lần sau nếu đệ lại làm chuyện gì nữa, nhất định sẽ nói rõ ràng với tẩu tử trước.”

Sở Du gật đầu một cái, cuối cùng hết giận, ánh mắt rơi xuống chân Vệ Uẩn, nhíu mày nói: “Vết thương của đệ……”

“Không sao cả!” Vệ Uẩn vội vàng nói: “Đệ ở quân doanh bị các ca ca đánh còn nặng hơn thế này, vết thương nhỏ thôi! Tẩu tử ngàn vạn lần đừng lo lắng!”

Sở Du thở dài, nàng đi đến trước mặt Vệ Uẩn, hơi ngồi xổm xuống, có chút bất đắc dĩ nói: “Vén chân lên cho ta xem một chút.”

“Cái này……”

“Trưởng tẩu như mẹ,” Sở Du lườm hắn một cái: “Trong lòng ta đệ chính là một đứa trẻ, đừng nghĩ quá nhiều.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, vẫn có chút ngượng ngùng, Sở Du tức giận nói: “Mau lên, đừng lãng phí bạc của ta!”

Thấy Sở Du nổi giận, Vệ Uẩn rốt cuộc từ bỏ giãy giụa, vén ống quần lên, để miệng vết thương lộ ra trước mặt Sở Du.

Từng mảng bầm tím lớn cùng với miệng vết thương ghê rợn khiến trong lòng người xem không khỏi run rẩy, Sở Du không nói gì, nàng nhìn miệng vết thương, bình tĩnh nói: “Ta sẽ bảo đại phu phối thuốc trị thương đặc trị, còn những vết thương khác thì sao?”

“Cũng không có gì……” Vệ Uẩn nhỏ giọng nói: “Chỉ còn lại mấy vết roi ngoài da thôi……”

Sở Du gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Vừa nói, Sở Du đứng dậy, nói với hắn: “Dưỡng thương cho thật tốt, ta đi về trước.”

“Vâng……”

Vệ Uẩn gật đầu, nhìn Sở Du lạnh mặt đi ra ngoài, lại gọi nàng lại: “Tẩu tẩu……”

“Ừ?”

“Tẩu…… Đừng tức giận được không? Tẩu nói xem, nếu ca ca biết đệ làm tẩu tức đến vậy thì có đánh chết đệ không!”

Vệ Uẩn thấp thỏm nói, hai tiếng “Đánh chết” cuối cùng, như thể Vệ Quân thật sự có thể bò từ dưới mộ lên rồi đánh chết hắn.

Sở Du nghe hắn nói, có chút bất đắc dĩ: “Ta không giận đệ.”

Nàng chỉ tức những tên khốn khiếp đã đánh hắn.

Nghe Sở Du nói, trong lòng Vệ Uẩn thả lỏng hơn nhiều, lúc này mới từ biệt Sở Du.

Sau khi Sở Du ra ngoài thì gọi Trường Nguyệt tới, căn dặn: “Em bảo cai ngục nhớ kỹ những người đánh Vệ Uẩn, bao nhiêu tiền cũng cho, chúng ta cũng tuyệt đối không khai ra hắn, hắn chỉ cần nhớ cái tên là được.”

“Vâng.”

Trường Nguyệt vâng một tiếng rồi lập tức đi tìm cai ngục trông Vệ Uẩn. Sau khi Trường Nguyệt rời khỏi, Vãn Nguyệt cười khẽ: “Thiếu phu nhân đúng là lúc nào cũng bảo vệ người mình.”

Sở Du cười lạnh một tiếng: “Làm chuyện gì cũng phải trả giá, Vệ gia còn chưa sụp đổ đâu.”

Sau khi Trường Nguyệt hỏi thăm tin tức thì giao danh sách cho Sở Du, ba người cùng về phủ. Sở Du lệnh người theo dõi Vân Lan quận chúa, mới vừa trở về, người theo dõi đã lập tức chạy tới, vội nói: “Hôm nay có khách tới thăm phủ Vân Lan Quận chúa.”

“Ai?”

Sở Du vội hỏi, người hầu báo một cái tên: “Lục Mẫn Hành.”

Lục Mẫn Hành là chiêm sĩ phủ Thái Tử, có mối quan hệ cá nhân cực kỳ mật thiết với Vân Lan Quận chúa, thế cho nên bên ngoài vẫn luôn đồn đại hắn là nhập mạc chi tân* của Vân Lan Quận chúa.

* Nhập mạc chi tân: chỉ những người có mối quan hệ bí mật với nhau

Nhưng chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một tầng quan hệ với Thái Tử thì không khó để hiểu, nhập mạc chi tân nào phải là Lục Mẫn Hành chứ? Rõ ràng là Thái Tử mượn tên tuổi Lục Mẫn Hành để làm việc!

Nhưng cho dù như thế nào, chỉ cần Thái Tử đi là được. Hương thập nhật sau khi dính vào sẽ không tiêu tan trong vòng 10 ngày, mà Trưởng công chúa từ trước đến nay là người cẩn thận kỹ lưỡng, hiện giờ phủ Trưởng công chúa đang bàn bạc hôn sự với Thái Tử, không có khả năng không gặp lâu như vậy.

Mà cho dù không gặp, nàng cũng phải nghĩ cách làm Trưởng công chúa đi tìm Thái Tử.

Sở Du suy tư, nói với người làm: “Tiếp tục quan sát thật kỹ, nhất là phủ Trưởng công chúa và phủ Thái Tử càng phải để ý chặt chẽ.”

Vào buổi chiều ngày Thái Tử đi tới phủ Vân Lan Quận chúa thì cũng tới phủ Trưởng công chúa, theo lý thuyết Trưởng công chúa nên có hành động, nhưng chuyện này lại chậm chạp không có động tĩnh.

Trong lòng Sở Du không khỏi có chút thấp thỏm, suy nghĩ xem đến cùng là sai ở khâu nào.

Trưởng công chúa độc đoán, bà tự nuôi mười mấy trai lơ, đủ để thấy là tuyệt đối không nhịn được cảnh nữ nhi mình vì ghen tuông mà uất ức. Hiện giờ sau khi bà thấy Thái Tử mang mùi hương của hương Thập Nhật nhưng lại không có động thái nào, vậy là có ý tứ gì?

Sở Du không đoán ra, nàng lệnh người quan sát ba ngày liên tiếp, càng chờ trong lòng càng lo lắng, đang định đổi cách khác thì đến sáng sớm ngày thứ ba, Sở Du vừa thức dậy đã thấy Trường Nguyệt hấp tấp vọt vào, nôn nóng nói: “Thiếu phu nhân, xảy ra chuyện lớn rồi ạ!”

Sở Du mở bừng mắt, từ trên giường ngồi dậy, lạnh lùng nói: “Chuyện gì?!”

“Thái Tử…… Thái Tử……” Trường Nguyệt thở hổn hển, thần kinh Sở Du căng chặt, lập tức nghe Trường Nguyệt nói: “Thái Tử bị Trưởng công chúa kéo từ trên giường Vân Lan Quận chúa xuống, sau đó lôi thẳng vào cung rồi ạ!”

Nghe được lời này, Sở Du hít một hơi khí lạnh.

Nàng sai rồi, là nàng đánh giá quá thấp Trưởng công chúa. Ba ngày này Trưởng công chúa án binh bất động, xem ra không phải không định hành động mà là bà khinh thường mấy thứ nhỏ nhặt, vừa ra tay một cái là phải làm thật lớn.

Kéo Thái Tử từ trên giường của chính đường tỷ mình xuống rồi áp giải vào trong cung, Trưởng công chúa cũng quá to gan rồi.

Sở Du sững sờ một hồi, sau đó vội nói: “Mau, nói kỹ cho ta biết chuyện như thế nào.”

“Rạng sáng hôm nay, Lục Mẫn Hành đến thăm phủ Vân Lan Quận chúa trong đêm. Đến khi trời gần sáng, Trưởng công chúa đột nhiên dẫn hai trăm ám vệ dùng thuốc mê bất ngờ đánh thẳng vào phủ Vân Lan Quận chúa, biệt viện của phủ chúng ta không phải ở sát vách phủ Vân Lan Quận chúa sao, thuốc mê đó công hiệu mạnh, giờ thị vệ còn chưa tỉnh lại đâu.”

“Cái này không phải điểm chính,” Sở Du vừa rửa mặt chải đầu vừa nói: “Sau đó thế nào?”

“À,” Trường Nguyệt quay lại chủ đề: “Trưởng công chúa đích thân dẫn người tới phòng ngủ của Vân Lan Quận chúa, nói là muốn bắt tên háo sắc Lục Mẫn Hành đã bôi nhọ thanh danh Vân Lan Quận chúa, vì thế binh lính trực tiếp tiến lên kéo người từ trên giường xuống, Trưởng công chúa vừa nói vừa rút roi ra, sau khi vụt hai cái, Trưởng công chúa mới phát hiện có chỗ bất thường nên quỳ một chân xuống, túm tóc nam nhân kia lên, nghi ngờ nói, “Đây không phải Thái Tử điện hạ cháu ta sao? Điện hạ quần áo xộc xệch quỳ ở đây làm gì?””

Trường Nguyệt một tay nhấc roi dài, học dáng vẻ Trưởng công chúa, hoàn toàn lộ ra biểu cảm bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ồ, thì ra đêm nay trong trướng Vân Lan Quận chúa không phải Lục đại nhân Lục Mẫn Hành, mà là Thái Tử điện hạ hả? Không, chuyện này không có khả năng, Thái Tử điện hạ là người trung hậu nhân nghĩa, tháng trước mới quỳ trước mặt bổn cung hẹn thề son sắt, sau khi cưới con ta, cuộc đời này tất không phụ bạc, con ta chỉ có một mình điện hạ, điện hạ cũng hứa sẽ độc sủng con ta cả cuộc đời này. Điện hạ, hứa hẹn này, ngươi còn nhớ không?”

Trường Nguyệt mô tả lại cực kỳ sinh động, Sở Du ngồi xếp bằng ở đầu giường, dùng tay chống cằm, khuỷu tay hạ xuống hai đầu gối, lại cười nói: “Tiếp tục.”

“Sau đó Thái Tử điện hạ khóc ầm lên, cầu xin Trưởng công chúa bỏ qua việc này. Trưởng công chúa không chịu bỏ qua, chỉ nói với Thái Tử “Điện hạ, Vân Lan Quận chúa là đường tỷ của ngươi, các ngươi cùng một họ, chuyện của ngươi và nàng ta là thứ rối lσạи ɭυâи lý đại nghịch bất đạo. Ngài là trữ quân một nước, đây cũng không phải việc nhỏ, chúng ta vẫn phải bẩm báo Thánh Thượng, xem Thánh Thượng quyết định như thế nào.”

“Sau khi nói xong, Trưởng công chúa lập tức gọi người tới, mang cả Thái Tử và Vân Lan Quận chúa vào trong cung. Trên đường đi, tất cả mọi người nghe nói chuyện này đều rối rít vây xem, cứ phải gọi là biển người tấp nập!”

Trường Nguyệt lắc đầu: “Nếu em là Thái Tử, chắc chỉ muốn cắt cổ ngay lập tức.”

“Ăn nói cẩn thận.” Vãn Nguyệt lườm Trường Nguyệt một cái, trong mắt rất không hài lòng.



Sở Du nghe được tin hay, thấy Trường Nguyệt nói xong thì vội hỏi: “Hiện giờ trong cung có tin tức gì không?”

“Không ạ,” Trường Nguyệt hưng phấn nói: “Hiện tại toàn Hoa Kinh đều đang chờ tin tức trong cung, nếu có, chúng ta nhất định sẽ biết trước tiên!”

Nghe Trường Nguyệt nói xong, Sở Du hài lòng mỹ mãn gật đầu. Nàng mỉm cười căn dặn quản gia lại chuẩn bị một phần hậu lễ, sau đó nghiêm túc rửa mặt chải đầu, chờ gặp Trưởng công chúa.

Đến khi trời sáng rõ, trong cung cuối cùng truyền ra tin tức, nói là Trưởng công chúa say rượu nhận sai người, phạt Trưởng công chúa cấm túc một tháng.

Nghe được lời này, toàn Hoa Kinh đều thổn thức, Thái Tử quả nhiên vẫn rất được thánh sủng.

Nhưng đối với kết quả này, Sở Du dường như đã đoán trước được. Nàng mang theo lễ vật đã chuẩn bị rồi vội chạy tới phủ Trưởng công chúa.

Vừa đến phủ công chúa, quản gia phủ Trưởng công chúa đã đứng canh trước cửa, thấy Sở Du tới, quản gia hơi khom người, cười nói: “Cuối cùng Thiếu phu nhân cũng tới, công chúa nhà ta đã chờ lâu rồi.

Sở Du có chút kinh ngạc: “Công chúa biết ta muốn tới sao?”

Quản gia cười sâu xa: “Công chúa cái gì cũng biết.”

Sở Du không dám thả lỏng, vội khen Trưởng công chúa tài trí với quản gia, quản gia hờ hững đáp lời, dẫn Sở Du đi vào hậu viện.

Bên trong hậu viện, Trưởng công chúa mặc váy hoa màu vàng, tóc thả lỏng, bên cạnh là hai thiếu niên xinh đẹp, một người quạt, một người bóp vai. Sở Du không dám nhìn nhiều, tiến lên hành lễ với Trưởng công chúa, cung kính nói: “Tham kiến Trưởng công chúa.”

“Được rồi, đừng giả vờ nữa.”

Trưởng công chúa nghịch móng tay vàng trong tay: “Lần trước cô để ta suy nghĩ rồi trả lời cô, còn không phải vì ngày hôm nay sao? Ta đồng ý điều kiện của cô,” bà cười lạnh: “Vệ gia nhà cô, ta quyết cứu định.”

Nghe lời này, trong lòng Sở Du coi như xác định, chuyện này tất nhiên có vô vàn quan hệ với Thái Tử. Nhưng trên mặt nàng lại không hề lộ ra chút xíu cảm xúc như vậy, hoàn toàn là dáng vẻ mang ơn đội nghĩa, nàng cúi lạy rồi nói: “Thiếp thân cảm ơn ân đức công chúa!”

Trưởng công chúa “Phụt” cười: “Sở Du, ta cảm thấy cô rất thú vị. Rõ ràng chuyện này do một tay cô sắp xếp, làm ta và Thái Tử nhảy vào trong cái vòng của cô, thế nhưng trên mặt lại ra vẻ không biết gì, còn cảm động đến rơi nước mắt với ta nữa.”

Vừa nói, Trưởng công chúa vừa hất nhẹ bộ móng vàng của mình, giơ tay lên, thưởng thức ánh sáng rực rỡ của bộ móng dưới ánh mặt trời, chậm rãi nói: “Hay là cô nói với ta một chút xem làm sao cô phát hiện ra chuyện của Thái tử và Vân Lan đi?”

Trưởng công chúa đã nói đến mức này, nếu tiếp tục giả vờ giả vịt nữa thì Sở Du cũng cảm thấy lúng túng. Nàng dứt khoát bình tĩnh nói: “Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, Vệ gia có cách của Vệ gia, mà ta cũng có cách của ta.”

“Công chúa,” nàng ngước mắt nhìn về phía Trưởng công chúa, cười chân thành: “Hôm nay chọn Vệ gia, người sẽ không hối hận.”

Trưởng công chúa cười nhạo, ngược lại cũng không thèm để ý sự tự tin của Sở Du, bà chỉ đặt ánh mắt trên đóa hoa rực rỡ cách đó không xa, thở dài nói: “Cô tài trí như vậy, xuất giá thực sự đáng tiếc, cứ ở vậy giống ta cũng được.”

Vừa nói, bà nhận chén rượu từ trong tay mỹ nam bên cạnh, khẽ nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Cô làm Tạ thái phó giúp cô chuyển lời cầu kiến đến bệ hạ, cô biết vì sao hiện giờ còn không có tin tức không?”

“Bởi vì,” Giọng Sở Du bình tĩnh: “Bệ hạ cũng không dám gặp ta.”

“Cô cũng to gan đấy.” Trong mắt Trưởng công chúa mang ý cười, nhưng không phải giễu cợt, bà chậm rãi nói: “Có điều, cũng lại nói đúng sự thật. Hiện giờ đệ đệ ta không thể đưa ra quyết định về chuyện của Vệ gia, đến lúc hắn quyết định cho Vệ gia một kết quả thì sẽ gặp cô.”

Sở Du gật đầu, Trưởng công chúa nghịch quạt tròn trong tay, thản nhiên nói: “Sở dĩ hắn do dự, có lẽ cô cũng đoán được. Chuyện này có liên quan rất nhiều đến Thái Tử. Tuy ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng hiểu được, bệ hạ đang do dự giữa bảo vệ Thái Tử và bảo vệ Vệ gia. Bảy vạn quân không còn, nếu tội lỗi này đặt trên người Thái Tử, vậy thì quá lớn. Nhưng nếu đặt trên người Vệ Trung, giờ người đã chết, vậy phạt như thế nào, rồi phạt đi đâu? Chẳng lẽ còn thật sự muốn tịch thu tài sản trung liệt này rồi chém hết cả nhà mới được sao?”

Nghe lời này, Sở Du cân nhắc nói: “Cho nên bệ hạ hiện giờ cũng không muốn gϊếŧ tiểu thúc ta, thậm chí còn muốn cứu hắn. Nhưng mà,” Sở Du nhíu mày: “Vì sao ông ấy không cứu chứ?”

“Cô cảm thấy, nếu sự ra đi của bảy vạn người thật sự là do sách lược sai lầm của Vệ Trung, làm một đế vương, nếu không phẫn nộ, không tức giận thì trong triều sẽ nghĩ như thế nào?”

“Triều thần sẽ nghi ngờ chân tướng chuyện này, bệ hạ nếu muốn giữ Thái Tử, dĩ nhiên không thể để trong triều có suy nghĩ như vậy. Cho nên ông ấy phải tỏ hết thái độ, ông ấy không thể chủ động thả Vệ gia, mà nhất định phải có đầy đủ lý do.”

Sở Du do dự mở miệng: “Cho nên ý Trưởng công chúa là…… Ta phải cho bệ hạ một nấc thang đi xuống?”

“Đương nhiên rồi.” Trưởng công chúa quay quạt tròn trong tay, cụp mắt xuống, nét mặt mang theo vài phần lạnh lẽo: “Nếu đã không thoát được tội này, Vệ gia cô cũng có thể thừa nhận.”

Sở Du không nói, nàng khẽ nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ.

Nếu đã nhận tội, muốn lật lại bản án đã quyết định sẽ quá khó khăn. Nếu Trưởng công chúa thật sự chân thành hiến kế, thì đây có thể coi là nước cờ mạo hiểm. Nhưng nếu Trưởng công chúa muốn hại Vệ gia……

Sở Du nghiêm túc suy nghĩ toàn bộ lập trường của Trưởng công chúa trong chuyện này, nhìn nàng do dự, Trưởng công chúa cũng hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì, bà nâng quạt tròn lên, gõ nhẹ vào giữa trán nàng, khẽ cười nói: “Hoặc là, cô nhận.”

Sở Du ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trưởng công chúa.

Lúc này, nàng lại hiểu ý Trưởng công chúa, Sở Du nhận, cùng với Vệ Uẩn nhận, đó là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.

Sở Du ở Hoa Kinh, cũng giống như mọi người Hoa Kinh và Hoàng đế, là người hoàn toàn không biết tình hình ở chiến trường, nàng nhận, thật ra cũng không đại diện cho bất cứ điều gì. Sau này chỉ cần hờ hững một câu “Ta không biết gì cả”, là có thể dễ dàng phản cung.

Nhưng Vệ Uẩn nhận thì sẽ khác. Hắn là nam đinh duy nhất của Vệ gia vào lúc này, cũng là người Vệ gia duy nhất còn sống sót trên chiến trường, mỗi một câu của hắn đều có đầy đủ sức nặng.

Cuối cùng Sở Du cũng hiểu rõ ý tứ Trưởng công chúa. Hiện giờ Hoàng đế không thể nào trực tiếp thả Vệ Uẩn, bởi vì ông ta cần Vệ gia nhận tội này, ông ta không thể để người trong thiên hạ nhìn ra ông ta chột dạ, ông ta hạ quyết tâm phải giữ được Thái Tử. Nhưng Hoàng đế cũng không phải thật sự muốn hy sinh Vệ Uẩn, hy sinh thanh danh của người chết cũng không có gì, nhưng nếu thật sự muốn cho Vệ Uẩn chết, Hoàng đế vẫn không thể tàn nhẫn như vậy được. Nói thế nào đi nữa thì Vệ gia cũng chết thay Đại Sở, chắn đao cho hoàng tộc, về tình về lý, Hoàng đế cũng không dám để Vệ Uẩn chết.

Vệ gia dù sao cũng là trung thần lương tướng, cho dù là vì tài hoa của Vệ Uẩn hay là sự trung thành của tổ tiên, Hoàng đế cũng thật sự không thể nhìn Vệ Uẩn đi tìm cái chết.

Hơn nữa, Vệ Uẩn còn nhỏ tuổi, nếu để hắn sống, khống chế thế lực của Vệ gia ở phương bắc, hoàng đế còn dễ điểu khiển một chút. Nếu Vệ Uẩn chết, Vệ gia thật sự bị oan, đến lúc đó thế lực còn sót lại ở phương bắc của Vệ gia liều chết phản công, đây tuyệt đối không phải là kết quả Hoàng đế muốn.

Cho nên Sở Du muốn cứu Vệ Uẩn thì phải cho Hoàng đế một nấc thang, cho Hoàng đế một lý do vượt qua luật pháp để thả Vệ Uẩn ra ngoài.

“Ta hiểu rồi.”

Sở Du gật đầu, chắp tay thi lễ, đầu chạm mặt đất, cung kính nói với Trưởng công chúa: “Ta lập tức trở về, mang bài vị của Vệ gia ta tới trước cửa cung, cầu bệ hạ triệu kiến.”

Lúc trước lo lắng nàng không tìm Hoàng đế trước mà cứ tự tiện hành động thì ở trong mắt Hoàng đế sẽ trở nên ép bức và ngờ vực, hiện giờ nhìn lại, thứ Hoàng đế cần chính là sự uy hiếp như vậy.

Sở Du ngẩng đầu nhìn về phía Trưởng công chúa, chân thành nói: “Đến lúc đó, mong rằng Trưởng công chúa giúp đỡ một hai.”

“Cô yên tâm,” trong mắt Trưởng công chúa mang theo ý lạnh: “Người bên phía Thái Tử, ta sẽ ngăn chặn giúp cô. Chỉ là hiện giờ Thái Tử làm chuyện này, cô cần phải khắc ghi trong lòng, nhớ cho thật kỹ!”

“Công chúa yên tâm.”

Sở Du vội nói: “Thái Tử làm việc như vậy, Vệ phủ ta tuyệt đối sẽ không quên.”

Trưởng công chúa gật đầu, cũng không nói thêm nữa, bà dường như mệt mỏi mà híp mắt lại. Sở Du thấy bà không muốn nói thêm gì nữa thì lập tức cáo lui.

Trở lại Vệ phủ, nàng tìm Tưởng Thuần tới, Tưởng Thuần đang viết thư trả lời Liễu Tuyết Dương, hiện giờ Liễu Tuyết Dương đã ổn định ở Lan Lăng, bà hỏi thăm Tưởng Thuần tình hình như thế nào, Tưởng Thuần vừa viết thư xong đã nghe thấy Sở Du tìm mình, Tưởng Thuần vội vàng chạy tới, thấy Sở Du đang thay quần áo, liền nói: “Muội định đi đâu thế?”

“Tỷ thông báo xuống dưới, để già trẻ trong phủ cùng ta đến từ đường mang linh vị, rồi đến quỳ trước cửa cung.”

Tưởng Thuần ngẩn người, có chút nghi hoặc nói: “Để làm gì hả?”

“Ta đã nói chuyện với Trưởng công chúa rồi,” Sở Du hạ giọng: “Bệ hạ hiện giờ cũng không muốn gϊếŧ Tiểu Thất, chỉ là không xuống đài được, vậy thì chúng ta sẽ đi cho bệ hạ một nấc thang.”

Nghe lời này, Tưởng Thuần phản ứng lại rất nhanh, lạnh giọng gật đầu nói: “Ta đi ngay đây.”

Vừa nói, nàng lập tức xoay người sang chỗ khác, vội vàng vào hậu viện, thông báo mọi người trong phủ sau khi thay đồ tang xong thì tập trung trong sân.



Lúc Sở Du vào sân, đã thấy Tưởng Thuần, Tạ Cửu, Diêu Giác, Trương Hàm, Vương Lam đều có mặt.

Sở Du không ngờ các nàng ấy cũng tới, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng một lát sau, nàng liền cười: “Không ngờ một đường này, còn có thể đi cùng với mọi người.”

“Đoạn đường khó khăn nhất cũng đi cùng cô rồi,” nét mặt Tạ Cửu bình thản: “Đoạn đường cuối cùng này, lại ngại gì không đi?”

“Coi như chúng ta xui xẻo đi.” Diêu Giác cười lạnh: “Gặp phải đồ quỷ này thì có làm sao chứ?”

“Cũng đã ở lại đến tận bây giờ,” Trương Hàm thở dài lên tiếng: “Vậy cứ ở lâu thêm một lát, có chỗ nào có thể sử dụng chúng ta, xin Thiếu phu nhân cứ việc phân phó.”

“Thiếu phu nhân……” Vương Lam sợ hãi lên tiếng, nàng ấy còn muốn nói gì đó thì Sở Du đã nói: “Tiểu Lục à cô đừng đi, cô bụng mang dạ chửa, dù sao cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ.”

“Ta vẫn nên đi thôi,” Vương Lam cười khổ: “Khi chàng còn sống, các ca ca tẩu tẩu ở chỗ nào thì chàng cũng phải dẫn ta tới chỗ đó. Lúc này, nếu chàng biết một mình ta ở nhà, sợ là sẽ tức giận. Đến lúc đó ta chỉ đứng bên cạnh thôi, cũng sẽ không nhiều chuyện đâu.”

Sở Du mím môi, Tưởng Thuần tiến lên nói: “Nếu muội ấy không đi, sợ là trong lòng càng khó yên ổn.”

Sở Du suy nghĩ một chút, rốt cuộc gật đầu nói: “Vậy quản gia phải chăm sóc Lục thiếu phu nhân thật tốt.”

Nói xong, Sở Du lập tức nói với mọi người: “Chờ lát nữa, sau khi dâng hương khấn vái, chúng ta sẽ mang bài vị đến trước cửa cung, cầu bệ hạ thả Tiểu Thất ra ngoài. Nếu Tiểu Thất còn ở bên trong lao ngục, sợ là người sẽ mãi ở lại nơi đó. Chúng ta đã là trưởng bối của đệ ấy thì nên thay người nhà bảo vệ đệ ấy, các vị,” nàng giơ tay nói: “Đi thôi.”

Nói xong, nàng dẫn mọi người đến trước từ đường, sau khi mọi người dâng hương rửa tay, nàng mang mọi người quỳ trong từ đường, nàng quỳ ở hàng đầu tiên, năm vị Thiếu phu nhân còn lại quỳ ở hàng thứ hai, sau khi đoàn người dâng hương cúi lạy, Sở Du tiến lên, nâng bài vị Vệ Trung, lại để quản gia nâng bài vị Vệ Quân đi theo phía sau nàng, những người phía sau đều lần lượt lấy bài vị phu quân mình, càng về sau, sẽ dựa theo thứ tự mà mang bài vị tương ứng.

Bốn đời Vệ gia 132 người, Sở Du mang bài vị đi ra cổng lớn Vệ phủ, những người khác xếp thành hai hàng đi theo phía sau, bạch y như tuyết, chỉ có bài vị màu đen trong tay là chói mắt.

Dòng người cuồn cuộn đi về phía cửa cung, nơi họ đi qua, mọi người đều liếc mắt nhìn.

Trước khi đi vào cửa cung, nhìn thấy một vùng màu trắng, thị vệ canh giữ cửa cung cảm thấy hơi chột dạ, trước khi Sở Du vào cửa, đám thị vệ đột nhiên rút đao, cao giọng nói: “Người tới là ai?!”

“Thế tử phi Trấn Quốc Hầu phủ Sở Du, mang theo bốn thế hệ còn sống và đã chết của Vệ phủ, cầu kiến bệ hạ!”

Nghe được lời này, đám thị vệ trố mắt nhìn nhau, trưởng quan tiến lên, cung kính nói: “Thiếu phu nhân có thánh chỉ vào cung không?”

“Không.”

“Vậy,” trưởng quan hơi lưỡng lự: “Sao Thiếu phu nhân không để người thông báo, đến khi bệ hạ triệu kiến thì hãy đến?”

“Nếu bệ hạ chịu gặp thì sao thiếp thân phải thế này?”

Sở Du giương mắt nhìn hán tử thật thà ở đối diện, hơi mỉm cười: “Thiếp thân biết việc này làm khó đại nhân, thiếp thân cũng không phải muốn đại nhân khó xử, chỉ là làm phiền đại nhân bẩm báo bệ hạ,” vừa nói, Sở Du nâng bài vị, quỳ hai đầu gối xuống: “Cả nhà Vệ gia, nếu không gặp được bệ hạ, cho dù quỳ ở đây đến mức hóa thành đá trước gió cũng sẽ không về.”

Sở Du vừa quỳ xuống, những người phía sau cũng lập tức quỳ theo, dòng người mênh mông cuồn cuộn, quần áo trắng, bài vị đen, ngay ngắn thẳng hàng, khi quỳ xuống như cơn sóng vỗ bờ, dập dờn trầm bổng, làm rung động lòng người đến mức run rẩy.

Trưởng quan do dự một lát, cuối cùng nói: “Vậy…… Để hạ quan bẩm báo bệ hạ.”

Trưởng quan nói xong thì lập tức xoay người vào trong cung, mọi người Vệ gia cứ thế quỳ trên mặt đất, Vương Lam ngồi trong xe ngựa, ôm bài vị Vệ Vinh, từ màn xe nhìn ra bên ngoài, cực kỳ lo lắng.

Hôm nay mặt trời lên cao, nhưng cũng xem như thời tiết tốt, hơn một trăm người Vệ phủ quỳ ở đây nhưng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ thấy ánh mặt trời mùa thu rơi trên người bọn họ, phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Trưởng quan nói là vào cung hỏi ý thiên tử, nhưng sau khi đi vào cũng không thấy ra. Mà Sở Du cũng không thèm để ý, hôm nay bày trận thế lớn như vậy, chính là để nấc thang cho thiên tử cao hơn một chút, nếu đã như vậy, dĩ nhiên là thanh thế càng lớn càng tốt.

Sở Du vừa quỳ trước cửa cung, tin tức này lập tức truyền khắp Hoa Kinh, nhưng mỗi một người đều có tính toán riêng, đều chờ tin tức của vị trong cung chứ không nói một lời.

Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, đại thần bắt đầu lần lượt vào triều, nhưng Sở Du vẫn chắn trước cửa cung. Thừa tướng Thư Lỗi tới đầu tiên, vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức buông màn xe, nói với người hầu: “Đổi cửa khác đi, không vào từ lối này.”

Người hầu có chút nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía Thư Lỗi:” Đại nhân, vì sao ạ?”

“Anh liệt* ở đây, chúng ta sao có thể cướp đường?”

* Anh liệt: Liệt sĩ anh dũng hy sinh

Thư Lỗi lườm người hầu: “Ta đi cửa hông là được.”

Có Thư Lỗi mở đầu, mọi người đến trước cửa cung đều đi đường vòng, mãi đến khi Tạ thái phó đến, ông dừng lại, sau đó đi tới trước mặt Sở Du.

“Vệ Thiếu phu nhân……”

Tạ thái phó thở dài: “Cô cần gì phải vậy?”

“Huyết mạch duy nhất của Vệ gia còn ở trong ngục, ta là trưởng tẩu của đệ ấy, sao có thể ngồi yên trong nhà?”

Sở Du ngước mắt nhìn Tạ thái phó, nàng đã quỳ một ngày một đêm, sắc mặt có chút tiều tụy, Tạ thái phó hơi hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Chân thành thì đến sắt đá cũng mòn thôi.”

Vừa nói, ông vừa lắc lắc đầu, khoanh tay đi qua cửa cung vào bên trong.

Sở Du ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tạ thái phó, hiểu ý của ông.

Thời gian quỳ còn quá ngắn, vẫn chưa xứng với câu “Chân thành đến sắt đá cũng mòn”.

Nàng nhắm mắt lại, cũng không nhiều lời.

Trong triều không có bất kỳ ai nhắc tới việc này, mãi đến cuối cùng, một vị quan trẻ tuổi họ Trần của Ngự Sử Đài cuối cùng không nhịn được phải lên tiếng: “Bệ hạ, hiện giờ cả già trẻ lớn bé của Vệ gia đều quỳ bên ngoài. Vệ gia bốn thế hệ tam công trung liệt, cho dù Vệ Trung phạm phải tội lỗi ngập trời thì cũng không thể đối xử với gia tộc trung thành như vậy được!”

Nghe được lời này, Tào Hùng lập tức đứng dậy, tức giận nói: “Trần đại nhân nói sai rồi, bảy vạn nhân mã há phải trò đùa. Theo ý lão phu, tội lỗi hôm nay Vệ Trung phạm phải, dù là tru di tam tộc cũng đủ!”

“Tào đại nhân không khỏi ép người quá mức,” Trần ngự sử đỏ mặt: “Cho dù là dân gian phạm pháp thì cũng có cách bảo lưu án phạt. Hiện giờ Vệ Uẩn là huyết mạch duy nhất của Vệ gia, đừng nói Vệ Uẩn còn chưa nhận tội, cho dù là nhận tội, cũng nên là sau khi làm tròn đạo hiếu với mẫu thân thì mới phải chịu trừng phạt. Đây là luân lý làm người, cách nghĩ của Tào đại nhân, thực sự quá tàn nhẫn!”

Tào Hùng nghe vậy thì giận dữ, lập tức làm ầm lên với Trần ngự sử. Nhưng hai người cũng không phải nhân vật quyền cao chức trọng, sau khi tranh cãi cả buổi sáng, việc này cũng qua đi.

Sở Du nghe nói về việc này, nàng biết, sự việc này càng gây tranh cãi lớn, càng rùm beng trong triều, thì sẽ cách càng gần phần “Vừa lòng” của bệ hạ.

Sở Du cũng không sốt ruột mà cứ bình tĩnh quỳ.

Ngày đầu nắng chói chang, ngày thứ hai lại mưa dầm rả rích, những người thể lực kém bắt đầu lần lượt ngã xuống, lại được người đưa về, chỉ để một tấm bài vị, tiếp tục làm bạn với mọi người.

Đến sáng ngày thứ ba, ánh mặt trời gay gắt, người ngã xuống càng ngày càng nhiều, mà trong triều đình, người tranh chấp vì Vệ gia cũng càng ngày càng nhiều.

Sang ngày thứ tư, trời mưa như trút nước, người quỳ cũng chỉ còn lại một nửa. Ngày đó, Trưởng công chúa cũng tới. Bà bước xuống từ xe phượng lộng lẫy, khẽ liếc nhìn Sở Du, sau đó vỗ vai Sở Du một cái.

Sở Du cảm giác mưa to xối xả trút lên người mình, cả người nàng như bị nghìn mũi kim đâm vào.

Nàng gian nan ngước mắt nhìn Trưởng công chúa, Trưởng công chúa lại mỉm cười nói một câu: “Đừng lo lắng, Vệ Uẩn sẽ sớm trở về.”

Vừa nói, bà giơ tay sửa sang lại quần áo và vén tóc ra sau tai.

“Trận chiến mà bản cung muốn đánh, chưa bao giờ thua!”