Sơn Hà Chẩm

Chương 20



“Thật ra trước khi Thái Tử tới không có gì bất thường cả.”

Vệ Uẩn sắp xếp cảm xúc một chút, bắt đầu cẩn thận nhớ lại: “Đệ bắt đầu tùy quân từ năm 11 tuổi, tuy rất ít ra tiền tuyến nhưng cũng biết rõ công việc trong quân. Sau khi chúng ta đến tiền tuyến đã giao chiến trực diện với Bắc Địch một lần, sau khi đuổi Bắc Địch ra ngoài thành, hai bên tiến vào thế giằng co, rất ít khi giao tranh. Phụ thân quen thận trọng, ông ấy từng nói, Bắc Địch từ xa tới tấn công, lương thảo khó bền, chúng ta chỉ cần thủ thành không ra là được.”

Sở Du gật đầu, năm đó nàng cũng từng tìm hiểu cách dẫn binh của các tướng lĩnh Đại Sở, cách đánh của Vệ Trung đúng là như vậy. Vệ Uẩn tiếp tục nói: “Giằng co khoảng bảy ngày thì Thái Tử tới tiền tuyến, cầm thánh chỉ nhậm chức giám quân, Thái Tử từng nói, hiện giờ quốc khố trống rỗng, cần tốc chiến tốc thắng, nhưng phụ thân vẫn chưa đồng ý, hai người từng có tranh chấp trong trướng. Nhưng vì phụ thân cố chấp không chịu xuất binh, Thái Tử hết cách, ngược lại cũng chung sống yên ổn với nhau.”

“Vài ngày sau, Diêu Dũng tới Bạch thành.”

“Tại sao Diêu Dũng đến Bạch thành?” Sở Du nhíu mày, Diêu Dũng vốn là Thống soái Thanh Châu, Bạch thành tử thủ* cũng không áp lực, tại sao Diêu Dũng lại xuất hiện ở đó?

* Tử thủ: cố sống chết để giữ lấy

Vệ Uẩn lắc đầu một cái: “Phẩm cấp của đệ chưa đủ để biết. Nhưng đệ kiểm kê lương thảo, quản lý đồ lặt vặt, đệ biết, lúc ấy Diêu Dũng lén mang theo chín vạn tinh binh âm thầm tới. Quân đội của hắn không đóng quân ở Bạch thành mà lại ẩn náu ở xung quanh.”

Sở Du nghe, tỉ mỉ tìm manh mối.

Đời trước, cuối cùng Vệ Uẩn xách đầu Diêu Dũng tới tìm Hoàng đế, có thể thấy việc này tất nhiên có quan hệ rất lớn với Diêu Dũng. Trong lúc Vệ Trung thủ thành, Diêu Dũng lại âm thầm dẫn binh tới Bạch thành, mà Vệ Trung rõ ràng đã biết —— ngay cả Vệ Uẩn cũng biết. Nói cách khác, khi đó Vệ Trung không có ý định chỉ liều chết giữ thành, ông và Diêu Dũng nhất định đã hợp mưu bố trí cái gì đó.

Sở Du nâng tay, ý bảo Vệ Uẩn tiếp tục.

Vệ Uẩn vừa nhớ lại vừa suy tư: “Sau đó Bắc Địch lại tới khiêu chiến, ngày đó giao chiến ở ngay cửa thành, quân Bắc Địch nhanh chóng tan tác, phụ thân dẫn binh tiến lên trước, sau khi đệ nghe tin đã vội vàng đến ngăn cản. Bắc Địch hiếu chiến, tuyệt đối không thể nào tan tác nhanh như vậy. Nhưng phụ thân lại một mực bảo đệ yên tâm, còn nói Nhị vương tử Bắc Địch ở đó, muốn bắt hắn về để mừng công.”

“Tại sao công công biết Nhị vương tử ở đó?”

Sở Du nhanh chóng hỏi lại, Vệ Uẩn mím môi, rõ ràng là không biết, nhưng cũng từ câu hỏi của Sở Du mà phát hiện ra chỗ không ổn.

Hiện giờ Bắc Địch chưa lập trữ*, Nhị hoàng tử là lựa chọn chạm tay có thể bỏng cho vị trí trữ quân, hắn cũng không phải là tướng lĩnh, nếu tới quân doanh, chắc chắn chỉ làm giám quân giống như Thái Tử, giấu giếm không để ai biết. Vệ Trung lấy đâu ra tin tức tuyệt mật như vậy?

* Trữ: người kế vị

Nhưng thời gian gấp rút, Sở Du cũng không kịp ngẫm nghĩ, chỉ nói: “Đệ nói tiếp đi.”

“Phụ thân đuổi đệ đi kiểm kê lương thảo, sau đó mang các ca ca chia làm hai đường đi ra ngoài, một đường truy đuổi quân địch, một đường cản phía sau. Đợi đến ban đêm……”



Giọng Vệ Uẩn nghẹn ngào, nhất thời không nói được nữa, cách song gỗ, Sở Du vươn tay ra, vỗ vai hắn.

Nàng không giỏi an ủi người khác, bởi vì đã được an ủi quá nhiều lần, nàng hiểu rõ lời nói nhạt nhẽo và vô lực đến nhường nào.

Đường đều phải tự mình đi, đau đớn cũng phải tự mình chịu đựng.

Nàng chỉ có thể dùng cách vỗ vai như vậy để truyền đạt chút tấm lòng và sự an ủi của mình.

Vệ Uẩn ngẩng đầu cười một tiếng, vội nói: “Đệ không sao, đại tẩu không cần lo lắng. Đệ vừa nói đến đâu rồi? À, đợi đến ban đêm, Diêu Dũng đã cử người tới thông báo cho đệ, nói là bọn họ bị mai phục, bảo đệ đến tiếp viện.”

Vừa nói, Vệ Uẩn vừa cười khổ: “Nhưng binh lính trong thành đều đã ra ngoài, cũng chỉ để lại 5000 người thủ thành, đệ có thể tiếp viện cái gì?”

Trong giọng Vệ Uẩn mang theo trào phúng: “Chẳng qua là…… Tới nhặt xác thôi.”

“Binh mã của Diêu Dũng đâu?”

Trong giọng nói của Sở Du có hàm ý, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Hắn nói hắn truy kích một đường binh mã khác, đến khi trở về, phụ thân và các huynh trưởng đã trúng mai phục.”

“Hắn còn nói, hắn và Thái Tử đã nói với phụ thân nhiều lần rằng không thể tùy tiện truy đuổi tàn binh, có Diêu Dũng đuổi là đủ rồi, trách nhiệm lần này, tất cả là tại phụ thân không chịu nghe khuyên bảo.”

Vệ Uẩn vừa nói vừa từ từ siết nắm đấm: “Trong lòng đệ biết việc này bất thường, cho nên đệ cố ý tới thung lũng Bạch Đế lần nữa, tẩu có biết đệ đã nhìn thấy những gì ở ngọn núi xung quanh đó không? Trên dãy núi bên cạnh thung lũng Bạch Đế toàn là dấu chân binh mã.”

Sở Du đột ngột ngẩng đầu: “Đệ có ý gì?”

“Tẩu tử cũng biết, việc mua ngựa trong quân đều được tuyển chọn gần đây, bởi vậy giống ngựa chiến ở các quân doanh đa số không giống nhau. Ví dụ như quân Vệ gia ở phương bắc nhiều hơn, cho nên chủ yếu nhập ngựa Hà Lăng, giống ngựa này cao lớn, chạy nhanh, nhưng sức chịu đựng không tốt. Mà Diêu Dũng được Thanh Châu cung cấp ngựa, ngựa ở Thanh Châu đa số là giống ngựa lùn, vân móng loại này nhỏ hơn ngựa Hà Lăng một vòng, càng khác một trời một vực với giống ngựa Bắc quan mà Bắc Địch sử dụng.”

“Cho nên, ý đệ là dấu chân ở bên cạnh thung lũng là do quân Thanh Châu của Diêu Dũng để lại.”

Vệ Uẩn gật đầu, trong mắt toàn là lạnh lẽo: “Đệ không biết một vòng dấu chân đó đến từ đâu, đệ không biết là hắn đuổi bắt một nhánh quân Bắc Địch khác sau đó quay lại thung lũng Bạch Đế và để lại dấu chân, hay từ lúc bắt đầu…… đã ở đó. Nhưng đệ biết chắc trong chuyện này có điểm kỳ lạ, tội này của Vệ gia, nếu không điều tra kỹ lưỡng thì đệ tuyệt đối không nhận.”

Sở Du không lên tiếng, nàng suy tư, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng Vãn Nguyệt: “Thiếu phu nhân, đã đến giờ rồi, người ra ngoài đi.”

“Trận chiến này Diêu Dũng tổn thất bao nhiêu người?”



Sở Du hỏi một vấn đề cuối cùng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Vệ Uẩn lập tức nói: “Nhìn bên ngoài chưa đến một vạn, nhưng hắn báo lên ba vạn.”

Sở Du gật đầu, đứng dậy, chỉ nói: “Chờ tin tức của ta.”

Dứt lời, nàng lập tức xoay người sang chỗ khác, trước khi cai ngục tiến vào đuổi người, nàng nói với cai ngục: “Đại nhân không cần thúc giục, thiếp thân sẽ đi ngay.”

“Tẩu tử!”

Vệ Uẩn vội vàng lên tiếng, Sở Du quay đầu lại, thấy hai tay thiếu niên nắm chặt song gỗ, ánh mắt dừng trên người nàng, trong đôi mắt trong veo đều là lo lắng.

Sở Du lẳng lặng nhìn hắn, Vệ Uẩn như có vô số lời muốn nói, nhưng khi ánh mắt bình tĩnh của nàng dừng trên người hắn, hắn lại chẳng thể nói được gì.

Cuối cùng, hắn chỉ nói: “Tẩu tử, đây là chuyện của nam nhân Vệ gia chúng ta, tẩu…… Phải học cách suy nghĩ cho bản thân mình.”

Hắn nói lời này một cách khô khan gượng gạo.

Lúc nói, chính hắn cũng sợ hãi.

Dẫu sao mới mười bốn tuổi, khi đối mặt với cơn bão giông chợt đến, hắn cũng sợ hãi, cũng lo lắng không yên. Nghĩ đến phải một mình đối mặt với tất cả mọi chuyện, nghĩ đến nữ nhân duy nhất cho hắn sự an ổn và bình tĩnh trong toàn bộ quá trình cũng bỏ hắn mà đi, trong lòng hắn cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân.

Lúc chạm đến đôi mắt như mang làn nước mùa thu của nàng, Vệ Uẩn nói với bản thân mình.

—— Hắn là sống lưng của Vệ gia, cái gọi là sống lưng, chính là phải chống bầu trời rộng lớn lên, bảo vệ người dưới mái hiên này.

Dù cho hắn có thù lớn chưa trả, dù cho hắn có oan khuất chưa rửa, dù cho hắn có tương lai tươi sáng, có tuổi xuân rạng ngời, nhưng tất cả những thứ này, cũng nên do hắn tự mình tranh lấy. Mà nữ nhân của Vệ gia hắn, nên ở dưới mái hiên mà hắn chèo chống, không dính gió mưa, không nghe thấy ưu phiền. Chỉ cần mỗi ngày vui vẻ hào hứng hỏi son phấn nhà ai tốt, rồi trang phục của quý nữ nhà ai đang thịnh hành ở Hoa Kinh, —— như lúc phụ thân và các huynh trưởng hắn còn sống vậy.

Hắn nhìn Sở Du bằng ánh mắt kiên định, nhưng nghe xong lời này, Sở Du lại cong khóe miệng, trong mắt mang theo vài phần kiêu ngạo.

“Những lời này —— chờ đệ lớn lên rồi lại nói với ta.”

Vừa nói, nàng khẽ cười: “Giờ đệ vẫn là đứa trẻ, đừng sợ, tẩu tử che chở đệ.”