Sơn Hà Chẩm

Chương 14



Tưởng Thuần gào khóc một lúc lâu rồi dần thiếp đi trong lòng Sở Du. Sau khi nàng ấy ngủ, cuối cùng Sở Du cũng yên lòng.

Sợ nhất không phải là khóc lóc dữ dội, mà là dồn hết buồn khổ và đớn đau vào tận đáy lòng, không nói nên lời, cũng chẳng giãi bày cùng ai, mà giấu kín trong lòng một mình, để nỗi tuyệt vọng và đau đớn đẩy người đang sống sờ sờ vào chỗ chết.

Giờ khóc ra được là tốt rồi.

Sở Du để người trông coi nàng ấy ngủ, nàng ngồi dậy, đi ra ngoài. Vãn Nguyệt tiến lên, sau khi thông báo tình hình của Thiếu phu nhân các phòng và Tam phu nhân Vương thị, lại nói với Sở Du: “Thư của Thất công tử đến, hiện giờ bọn họ đã đến Bình thành.”

Sở Du nghe xong lời này, vội vàng bảo người cầm thư của Vệ Uẩn tới.

Lần này thư của Vệ Uẩn rõ ràng đã ổn định hơn lần trước rất nhiều, không nói gì nhiều, chỉ vài nét bút ít ỏi, cũng chỉ nói qua là đi đến đó và tình hình như thế nào.

Sở Du nhìn lá thư này, không khỏi nhớ tới những lá thư hồi âm trước kia của Vệ Uẩn, luôn tràng giang đại hải, từ cảnh vật xung quanh đến phong tục tập quán, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cái gì cũng có.

Mà lá thư ngày hôm nay, cho dù nói là Vệ Quân viết thì nàng cũng tin.

Nàng cảm thấy lòng mình hơi khó chịu, sự trưởng thành của mỗi người luôn là một quá trình chua xót cõi lòng. Mà cái giá phải trả cho việc nhanh chóng trưởng thành lại thảm thiết như vậy, thật đáng buồn biết bao.

Nàng báo tình hình trong phủ một chút, nghĩ nghĩ, vẫn biên thêm một câu:

Vẫn nghe núi sông bên ngoài Hoa Kinh đẹp lắm. Trên đường trở về nhà, nếu có phong cảnh lý thú, có thể kể một hai câu.

Viết xong, nàng lập tức cho người gửi thư đi.

Hiện giờ Vệ phủ tuy bị bao vây nhưng mọi người vẫn còn chưa biết nguyên nhân. Địa vị Vệ gia đã ăn sâu bén rễ trong các binh lính, ngược lại cũng không làm khó quá mức, cho dù thỉnh thoảng có bồ câu đưa thư tới, mọi người cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Đưa thư xong, Sở Du cuối cùng được nghỉ ngơi, nàng nằm trên giường, nhìn vầng trăng sáng lắc lư ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Sáng hôm sau thức dậy, Sở Du lại bắt đầu chuẩn bị linh đường, hiện giờ mua sắm đều do binh lính bên ngoài giám sát, nhưng đối phương cũng không làm khó, đồ đạc trái lại cũng không có gì nhiều. Chỉ là hiện giờ Thiếu phu nhân các phòng đều trốn trong phòng, như là sợ có liên quan tới Vệ gia, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng ra đi, chỉ có một mình Sở Du bận rộn, ngược lại số người làm được việc có hơi thiếu thốn.

Nhiều người làm việc, nhưng có một số việc dù sao cũng phải có chủ tử quan sát thì mới có thể làm kỹ càng và chính xác được.

Sở Du bận rộn cả buổi sáng, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thuần đứng ở cửa.

Nàng ấy mặc quần áo trắng, tóc dùng dây trắng buộc sau lưng, trên mặt không chút phấn son, nhìn có vẻ xinh đẹp nhã nhặn. Sở Du sững người, sau đó nói: “Giờ Nhị thiếu phu nhân đang bị bệnh, sao không nghỉ ngơi cho tốt mà tới đây làm gì?”

Tưởng Thuần cười một tiếng, trên mặt không có vẻ mất bình tĩnh như ngày hôm qua.

“Thân mình ta rất tốt, nghe nói muội bận rộn nên tới đây một chút xem có thể giúp đỡ được gì không. Lần trước không phải muội hỏi ta, có thể giúp muội lo liệu hậu sự cho phụ thân và các vị công tử sao?”

Sở Du không ngờ Tưởng Thuần khôi phục nhanh như vậy, nàng do dự một chút, rốt cuộc nói: “Tỷ…… Đã nghĩ thông rồi à?”

“Vốn là ta hôm qua ngu ngốc, nhờ có Thiếu phu nhân chỉ bảo. Hiện giờ Lăng Xuân ở đây, ta thân là mẫu thân, phải làm tròn chức trách.”

Tưởng Thuần thở dài, hành lễ với Sở Du: “Ân cứu mạng, chưa nói cảm ơn.”

“Nhị thiếu phu nhân quá lời rồi.”

Sở Du vội vàng đỡ nàng ấy: “Vốn là tỷ muội một nhà, cần gì như thế?”

Tưởng Thuần được nàng nâng dậy, nghe xong lời nàng nói, do dự một lát mới nói: “Vậy sau này ta sẽ gọi Thiếu phu nhân là A Du, nếu Thiếu phu nhân không chê thì cứ gọi ta một tiếng Nhị tỷ.”

“Giờ mọi người cùng chung hoạn nạn, sao có thể chê bai?”



Sở Du mỉm cười: “Nhị tỷ bằng lòng tới giúp ta, vậy còn gì bằng.”

Vừa nói hai người vừa đi vào trong, Sở Du giải thích tỉ mỉ các công việc vặt trong nhà cho Tưởng Thuần.

Vệ Thúc là trưởng tử của Lương thị, trước khi Sở Du gả đến đây, Tưởng Thuần làm Nhị thiếu phu nhân cũng sẽ giúp Lương thị xử lý việc nhà, nàng ấy vừa tiếp nhận công việc, so ra còn nhanh nhẹn hơn Sở Du mấy phần.

Sở Du quan sát Tưởng Thuần làm việc, sau khi suy nghĩ một chút thì không khỏi nói: “Ta đã áp giải Lương thị tới quan phủ……”

“Nên vậy.” Giọng Tưởng Thuần bình thản, nàng ấy vừa xem sổ sách vừa chậm rãi nói: “Những năm gần đây, Lương thị vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng ôm tiền bỏ chạy nếu Vệ gia gặp nạn. Bà ấy có tình nhân bên ngoài, hiện giờ Thiếu phu nhân đánh đòn phủ đầu, cũng là chuyện tốt.”

Nghe được lời này, trong lòng Sở Du kinh hãi.

Chẳng trách đời trước Lương thị chỉ là một thiếp thất nhưng cuối cùng lại có thể mang toàn bộ tiền tài của Vệ phủ đi, còn không để lại bất kỳ dấu vết nào, như thể biến mất khỏi nhân gian, thì ra bà ta vốn không phải làm một mình.

“Nếu Nhị tỷ đã biết thì sao không nói rõ với phu nhân?”

Tâm tư Sở Du ổn định lại nên hỏi trước, Tưởng Thuần cười một tiếng: “Có một số việc, nhìn thấu nhưng không nói toạc, dù sao bà ấy cũng là bà bà ta.”

Nói đến đây, Sở Du lập tức sáng tỏ.

Tưởng Thuần thông minh đến vậy, sợ là đã phát hiện dấu vết của Lương thị từ lâu, nhưng dù sao đó cũng là mẫu thân Vệ Thúc. Vì vậy tuy nàng ấy biết nhưng cũng không nhiều lời, sợ sau khi mọi chuyện vỡ lở, mọi người đều khó xử.

Mà hiện giờ Vệ Thúc đã chết, nàng ấy cũng không cần phải bận tâm quá nhiều nữa. Đời trước nếu Tưởng Thuần không tự sát sau nghi nghe tin thì với bản lĩnh của Tưởng Thuần, Vệ phủ có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Nhà cao sụp đổ, tuy chỉ một sai lầm nhưng cũng kéo theo vô số công lao.

Sở Du nhìn Tưởng Thuần, không khỏi có chút sững sờ, Tưởng Thuần gảy bàn tính, suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nói: “Giờ Lăng Xuân theo phu nhân đi Lan Lăng, chắc là không có việc gì chứ?”

Vệ Lăng Xuân là con Tưởng Thuần, cũng là đứa bé lớn tuổi nhất trong năm vị công tử.

Sở Du biết nàng ấy lo lắng nên lập tức nói: “Chuyện này tỷ cứ yên tâm, bọn họ chia làm ba nhóm đi ra ngoài, ẩn náu rất kỹ, hơn nữa ta đã đưa tất cả quân tinh nhuệ trong phủ cho bọn họ, mà hiện giờ Vệ phủ chỉ bị bao vây chứ không phải là có tội, bọn họ ở bên ngoài, nhất định là không có việc gì.”

Tưởng Thuần vốn cũng biết, những gì Sở Du nói, cũng chỉ để nàng ấy yên tâm hơn chút.

Có Tưởng Thuần gia nhập, chuyện Sở Du cần phải xử lý nhanh hơn rất nhiều. Dọc đường đi Vệ Uẩn vẫn luôn viết thư cho Sở Du. Có thể nhìn ra hắn đã cố gắng hết sức kể lại cho Sở Du cảnh sắc trên đường, nhưng bởi vì tâm tư không đặt ở đó nên đã hoàn toàn mất đi phần thú vị xưa kia, chỉ toàn là khô khan nhạt nhẽo, như làm cho có lệ.

Sở Du nhìn lá thư, mỗi ngày đọc xong đều gấp lại cẩn thận, để vào tủ đầu giường, sau đó tìm một ít đất sét tới, tưởng tượng ra dáng vẻ của Vệ Quân và Vệ Uẩn rồi nặn lại.

Trong bảy vị công tử Vệ gia, Sở Du chỉ nhớ rõ tướng mạo hai người này, những người khác dường như đều chưa từng gặp mặt, mà chỉ nghe thấy giọng bọn họ trong ngày thành thân.

Khi nặn xong tượng đất, cũng đến lúc Vệ Uẩn về kinh.

Đêm trước ngày Vệ Uẩn về kinh, trước cửa Vệ phủ đã tăng thêm quân số, không khí rõ ràng căng thẳng lên. Tưởng Thuần từ bên ngoài đi vào, hơi nôn nóng nói: “A Du, bọn họ bày trận thế này, cũng không đến mức bắt Tiểu Thất ở ngay ngoài cửa chứ? Rốt cuộc bọn họ ở trên chiến trường đã xảy ra chuyện gì……”

Tưởng Thuần nói dông dài, trên mặt hiện ra lo lắng.

Sở Du bình tĩnh ra lệnh treo lụa trắng trong phủ, đồng thời cho người thông báo, sáng mai Thiếu phu nhân các phòng tập trung ở nhà trước, chờ Vệ Uẩn trở về. Sau khi làm xong tất cả những thứ này, nàng mới nói với Tưởng Thuần: “Bất kể như thế nào, ngày mai chúng ta cũng phải nghênh đón phụ thân và các huynh trưởng trở về thật trang trọng.”

Thái độ bình tĩnh của Sở Du làm Tưởng Thuần ổn định hơn rất nhiều.

Nàng ấy gật đầu, nghiêm túc: “Nếu bọn họ dám cả gan làm nhục Tiểu Thất trước linh cữu phu quân ta, ta nhất định không tha cho bọn họ!”

Sở Du nghe vậy thì cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng và gật đầu một cái: “Được, không tha cho bọn họ.”

Đêm hôm đó, Sở Du trằn trọc cả đêm, hoàn toàn không ngủ được.



Vệ Uẩn đã tới ngoài thành, nhưng trước khi vào thành cần chỉnh đốn một chút. Có lẽ giống như Sở Du muốn cho Vệ Uẩn nhìn thấy một mặt tốt nhất lúc này của Vệ phủ, giờ phút này Vệ Uẩn có lẽ cũng hy vọng, người trong nhà không phải nhìn thấy bộ dạng quá mức thảm hại của hắn.

Ngày hôm sau khi trời vừa sáng lên, Sở Du đã thức dậy.

Nàng để người làm chải tóc cho mình thành búi tóc của người đã có phu quân, trên đầu cài hoa trắng, sau đó thay váy dài màu trắng, bên ngoài là áo gấm tay rộng màu trắng, nhìn vừa trang trọng vừa nhã nhặn.

Nàng trang điểm nhẹ, trông có tinh thần hơn rất nhiều, sau khi đeo khuyên tai trân châu lên thì lập tức trông được, tuy là áo lụa trắng bi thương nhưng lại không hiện ra vẻ chật vật tiều tụy.

Sau khi nàng làm song mọi thứ mới đi vào trong sân, kiểm kê nhân số.

Nhưng mà trong tốp năm tốp ba ở trong sân, chỉ có Tưởng Thuần và Lục thiếu phu nhân Vương Lam có mặt.

Sở Du chắp hai tay trong tay áo, sắc mặt lạnh lùng: “Những người khác đâu?”

“Mấy vị Thiếu phu nhân khác đều nói thân thể có bệnh.”

Quản gia tiến lên, nói đâu ra đấy: “Nô tài đã đi mời nhưng bọn họ đều không muốn tới.”

Trong lời nói của quản gia nói đã biểu đạt ý tứ rõ ràng, “Nói” có bệnh, không “muốn” tới.

Sở Du biết những người này đang tính toán cái gì, đơn giản là tỏ thái độ với người bên ngoài, không muốn dính dáng quá nhiều đến Vệ phủ.

Ánh mắt Sở Du rơi trên người quản gia: “Hiện giờ bọn họ ở trên giường không bò dậy nổi sao?”

Quản gia không hiểu Sở Du có ý gì, vẫn còn đang mù mờ thì đã nghe thấy Sở Du nâng cao giọng: “Vãn Nguyệt? Trường Nguyệt, đi từng phòng các Thiếu phu nhân còn chưa tới báo một tiếng, trừ khi bọn họ không bò dậy nổi, không thì lập tức lăn tới đây cho ta! Nếu không tới, cứ đánh gãy chân để khỏi phải tới nữa!”

Trên mặt quản gia đầy khiếp sợ, sắc mặt mọi người ở đây cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Đánh gãy chân……

Nhưng Vãn Nguyệt Trường Nguyệt lại hoàn toàn không nhận ra có vấn đề gì mà lập tức dẫn người đi.

Tưởng Thuần cũng hơi lúng túng, tiến lên nói: “A Du, muội như vậy……”

“Hôm nay thứ ta tranh giành chính là thể diện Vệ phủ,” Sở Du lạnh giọng trả lời Tưởng Thuần, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía mọi người: “Hôm nay người nào không cho ta mặt mũi, cũng đừng trách ta không để lại cho mặt mũi!”

Mọi người đợi một lát, lập tức nghe thấy tiếng Diêu Giác vang lên từ đằng xa.

Nàng ấy phẫn nộ nói: “Sở Du, ai cho cô lá gan muốn đánh gãy chân ta?!”

Sở Du quay đầu lại, thấy Diêu Giác và ba vị Thiếu phu nhân khác đang vội vàng chạy tới.

Tay Diêu Giác cầm roi, đang định vung tới thì đã nghe thấy Sở Du nói: “Làm sao, không muốn hưu thư nữa hay sao?”

Nghe được lời này, tay Diêu Giác cứng đờ.

Sở Du mỉm cười, đảo mắt qua ba vị Thiếu phu nhân này: “Hôm nay ta phải nói cho rõ, nếu hôm nay các cô thành thật thì sau này ta sẽ thay các cô cầu Vệ Uẩn một lá hưu thư, các cô sẽ hoàn toàn không có quan hệ với Vệ gia. Nhưng nếu hôm nay các cô vẫn muốn làm ầm ĩ,” Sở Du quát lên đầy giận dữ: “Vậy cứ ầm ĩ đi, dù sao mạng ta cũng đặt ở đây, ta lấy mạng ra làm loạn với các cô, ta xem các cô có làm loạn nổi không!”

Vừa nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều yên tĩnh.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thị vệ.

“Thiếu phu nhân, Thất công tử đã trở về!”