Sơn Hà Chẩm

Chương 12



Liễu Tuyết Dương bị lời nói của Sở Du làm cho sửng sốt một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, mãi lâu sau, bà mới dần bĩnh tĩnh.

Vệ gia cũng là gia tộc đã trải qua bao sóng to gió lớn, tuy bà xuất thân từ dòng dõi thư hương nhưng đã gả vào Vệ gia từ hồi còn trẻ, đi qua bao thăng trầm cùng nhà họ Vệ.

Hiện giờ tuy chỉ có một câu thư từ của Vệ Uẩn, nhưng dựa vào nhiều năm mẫn cảm với thế cuộc, Liễu Tuyết Dương cũng hiểu rõ hiện giờ Vệ gia đã nằm trên lưỡi kiếm, nếu hơi sơ sẩy một chút chính là vạn kiếp bất phục.

Bà nhìn Sở Du còn bình tĩnh hơn cả mình, nghiêm túc nói: “Có con dâu như vậy là may mắn của Vệ phủ ta. Nếu Vệ phủ có thể bình an vượt qua kiếp nạn này, tất không tương phụ.”

Sở Du nghe vậy liền cười, trên mặt Liễu Tuyết Dương là vẻ lạnh lẽo, sau đó bà nói: “Ta lập tức đưa mấy vị công tử tới Lan Lăng, con ở kinh thành làm việc phải cẩn thận, nếu cần thiết, ta sẽ mang lão phu nhân trở về. Hiện giờ Vệ phủ giao cho con toàn quyền xử lý, con cứ nói với bên ngoài rằng ta đưa bọn trẻ ra ngoài chơi là được.”

“Bà bà đi đường cẩn thận.”

Sở Du gật đầu, Liễu Tuyết Dương cũng không nhiều lời nữa, lập tức để binh lính phong tỏa các sân, sau đó dẫn người đi tới phòng của năm vị tiểu công tử, trực tiếp ôm người lên rồi đi đường suốt cả đêm.

Sở Du đứng ở cửa tiễn Liễu Tuyết Dương, vì đề phòng theo dõi, bọn họ chia ra ba chiếc xe ngựa, đi về ba hướng khác nhau.

Sau khi tiễn Liễu Tuyết Dương đi, Sở Du về phòng, lập tức nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ ở hậu viện, Vãn Nguyệt tiến lên, bình tĩnh nói: “Lương thị nghe nói phu nhân ra khỏi phủ nên la hét ầm ĩ muốn gặp người. Mấy vị Thiếu phu nhân cũng lần lượt tỉnh giấc, yêu cầu gặp phu nhân.”

“Không cần quan tâm mấy vị Thiếu phu nhân, Trường Nguyệt,” Sở Du gọi Trường Nguyệt đã rút kiếm chờ ở một bên, căn dặn: “Em lập tức đi Sở phủ mượn một trăm gia binh tới đây, việc này chỉ có thể để phụ thân ta biết, những người còn lại đều không thể.”

Trường Nguyệt đáp lời, lập tức người đi ra Vệ phủ.

“Mang sổ sách lên rồi đi gặp Lương thị.”

Sở Du thấy Trường Nguyệt đã đi ra ngoài thì lập tức mang theo Vãn Nguyệt tới sảnh chính.

Vệ Hạ, Vệ Thu, kể cả thị vệ trưởng Vệ Vân Lãng đều đi phía sau các nàng, mang theo hai hàng binh sĩ hùng hổ đến phòng Lương thị.

Lương thị còn đang ầm ĩ, sau khi Sở Du đi vào, bà ta giận dữ nói: “Sở Du, ngươi có ý gì hả?! Phu nhân đâu? Phu nhân ở đâu, ta muốn gặp bà ấy!”

“Phu nhân có việc ra ngoài, hiện giờ Vệ phủ do ta toàn quyền quản lý.”

Sở Du đi thẳng qua bà ta, đi tới vị trí đầu tiên rồi ngồi xuống.

Vãn Nguyệt ôm sổ sách đứng phía sau nàng, Lương thị vừa thấy sổ sách, sắc mặt lập tức thay đổi. Bà ta vẫn mạnh miệng nói: “Sao phu nhân có thể giao Vệ phủ cho con ranh miệng còn hôi sữa như ngươi quản lý chứ? Vệ phủ do ta trông coi việc bếp núc suốt mười hai năm, nếu phu nhân có chuyện quan trọng rời đi thì cũng sẽ tìm ta bàn bạc trước tiên. Hiện giờ e là không phải ngươi giam cầm phu nhân, ép buộc thiên tử lấy lệnh chư hầu chứ?!”

Nghe được lời này, Sở Du trái lại cũng không nổi nóng, nàng nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm: “Cũng là người có học đấy.”

Vừa nói nàng vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lương thị: “Vì sao phu nhân tìm ta mà không phải bà, trong lòng bà không biết sao? Bà nói xem, là bà tự nhận tội, hay là để ta tính toán cho bà từng khoản một?”

Sở Du nói chuyện cũng không lên giọng, tiếng nói ung dung thong thả, nhưng chính thái độ bình tĩnh đó mới tỏ ra cực kỳ mạnh mẽ.

Trong lòng Lương thị đã nổi gió dâng mây, bà ta nhìn chồng sổ sách kia thì lập tức biết Sở Du sợ là đã kiểm tra sổ sách.

Nhưng nàng kiểm tra khi nào? Rõ ràng bà ta đã đề phòng nghiêm ngặt, rõ ràng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào cho thấy Sở Du động tới sổ sách……

Bà ta mím môi không nói, Sở Du ngước mắt nhìn bà ta: “Được rồi, ta cũng không nhiều lời với bà nữa, mấy năm nay bà tham ô ngân lượng của Vệ phủ, tổng cộng là 28.000 lượng bạc, ta sẽ tìm ca ca bà đòi lại. Còn bà,” Sở Du nhìn chằm chằm bà ta, sau một lúc lâu mới bình tĩnh nói: “Sáng sớm ngày mai, ta sẽ áp giải bà đến quan phủ, xử lý theo luật lệ.”

Nghe vậy, sắc mặt Lương thị trắng bệch.

Ở Vệ phủ đã được đối xử ân cần nồng hậu nhiều năm, bà ta gần như quên mất thân phận thiếp thất của mình.

Vệ phủ không nặng đích thứ, ba đứa con của bà ta ở Vệ phủ gần như không có gì khác biệt với con trưởng, mà tính tình Liễu Tuyết Dương điềm đạm, không quản việc vặt, cho nên cả nhà, tất cả mọi người, bao gồm cả bà ta, đều quên mất thân phận thiếp thất của mình.

Tuy bà ta vì được yêu thích mà có địa vị nhất định, nhưng ở trên pháp luật lại viết rõ bà ta khác với chính thê.



Nếu người hầu trộm cắp, phạt 50 trượng, xăm chữ trên mép; nếu là thiếp thất, phạt 30 trượng, xăm chữ.

30 trượng.

Đối với một nữ tử bình thường mà nói, cái này không khác gì ban cho cái chết.

Lương thị thở gấp, lúc Sở Du đứng dậy, bà ta kêu lên đầy nôn nóng: “Không! Thiếu phu nhân! Người không thể như vậy!”

Sở Du bị bà ta túm tay áo, đối diện với ánh mắt khẩn trương tha thiết của Lương thị, Lương thị rơm rớm nước mắt, giọng run run: “Thiếu phu nhân, ta là mẫu thân của ba vị công tử, người làm như vậy, ba vị công tử trở về sẽ thất vọng và đau lòng lắm!”

Quá khứ chính bởi vì như vậy mà Liễu Tuyết Dương và Vệ Trung luôn tôn trọng quá mức với bà ta.

Bảy người con của Vệ gia, mỗi người đều là trang tuấn kiệt, Vệ Trung và Liễu Tuyết Dương không vì bọn họ là đích thứ mà phân biệt hay xa cách, dẫu sao trên chiến trường, người một nhà chính là người một nhà, bởi vậy cũng đối xử với mẫu thân những người này rất lễ nghĩa.

Nếu trong lúc bình thường, Sở Du bằng lòng vì nguyên nhân này mà bao dung Lương thị, nhưng nàng đã biết sau này Lương thị sẽ làm gì, nên nàng không thể bỏ qua được.

Vì thế nàng nói: “Nếu bà chưa từng phạm tội thì ta sẽ không bàn cãi gì. Nhưng bây giờ tất cả tội danh đều do bà phạm phải trong quá khứ, Lương thị, con người ta khi làm việc gì cũng phải có ý thức gánh chịu hậu quả, nếu bà đã làm thì phải có can đảm gánh vác.”

“Còn ba vị công tử……”

Sở Du mím môi, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng vẫn nói: “Chắc hẳn, bọn họ cũng sẽ hiểu.”

Nói xong, Sở Du giơ tay, để người kéo Lương thị xuống.

Lương thị kêu gào thảm thiết, mà các vị Thiếu phu nhân ở cách đó không xa nghe thấy âm thanh này, trong lòng đều kinh hãi.

Sở Du xử lý Lương thị xong thì lập tức xoay người đi tới phòng Nhị thiếu phu nhân Tưởng Thuần.

Vị Thiếu phu nhân này xuất thân nhà tướng, nhưng chỉ là thứ nữ. Có lẽ vì xuất thân như vậy nên cho dù ở trong hoàn cảnh ầm ĩ như thế này, nàng ấy cũng cực kỳ bình tĩnh.

Nàng mặc váy trắng, ngồi ngay ngắn trước bàn, thanh kiếm dài đặt ngang trên đầu gối, bình tĩnh nhìn Sở Du đạp cửa đi vào.

Sở Du đứng ở cửa lặng lẽ nhìn nàng ấy, từ khi gả vào Vệ phủ, nàng rất ít khi tiếp xúc với những thiếu phu nhân trong nhà, đây là lần đầu tiên nàng chính thức quan sát Tưởng Thuần như vậy, lại có hơi kinh ngạc.

Tưởng Thuần cũng không quá ưa nhìn, ngũ quan thanh tú nhưng lại có vẻ cứng cỏi khí khái quá mức.

Lúc này nàng ấy vừa thức dậy, tóc thả sau lưng, chỉ ngồi im như vậy nhưng lại có cảm giác khí thế bức người.

Nhưng người nàng ấy run nhè nhẹ, rõ ràng khí thế kia là gắng gượng mà có, Sở Du dừng trước cửa, không có động tác, một lát sau, Tưởng Thuần lên tiếng trước: “Cho dù là tin tức sống hay chết, xin Thiếu phu nhân cứ báo cho ta.”

Ánh mắt Sở Du dừng trên thân kiếm ở trên đầu gối Tưởng Thuần.

Đời trước Tưởng Thuần tự vẫn mà chết, có lẽ từ lúc gả cho Vệ Thúc, nàng ấy đã luôn sẵn sàng chuẩn bị cùng sống cùng chết.

Vì thế Sở Du khẽ cười: “Chưa có tin tức, chỉ là hiện giờ bọn họ bị bao vây ở thung lũng Bạch Đế, ta chỉ chuẩn bị cho tình huống xấu nhất mà thôi. Đợi đến ngày mai, có lẽ sẽ có tin tức, nhưng bất luận sống hay chết, xin tỷ tỷ giúp ta một tay.”

Nghe được lời này, Tưởng Thuần hơi hơi sửng sốt, khẽ lẩm bẩm: “Còn chưa có tin tức……”

Đó chính là tin tức tốt nhất.

Sở Du gật đầu, thật ra nàng cũng không yên tâm về Tưởng Thuần, tới đây xem một cái, cũng nhân tiện cho Tưởng Thuần biết điểm mấu chốt, tránh cho nàng ấy làm ra hành động gì quá khích.

Thấy trạng thái của Tưởng Thuần vẫn khá tốt, nàng lập tức xoay người định đi, kết quả còn chưa cất bước đã nghe thấy tiếng bước chân tới từ sau lưng, là Tưởng Thuần nói: “Ta cùng chờ với muội.”

Sở Du hơi bất ngờ, thấy vẻ mặt kiên định của đối phương, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.



Sáng sớm hôm sau, Sở Du nhận được phong thư thứ hai của Vệ Uẩn.

Nét chữ trên phong thư này nhẹ bẫng, dường như người cầm bút đã không cầm nổi bút nữa.

“Phụ thân và các huynh trưởng đều chết, chỉ còn lại Vệ Uẩn, hiện giờ đã liệm thi vào quan tài, đỡ linh cữu trở về.”

Như đã đoán trước.

Sở Du nhìn phong thư, một lúc lâu cũng không nói, mà Tưởng Thuần chỉ nhìn đến câu đó đã lập tức ngất lịm đi.

Sở Du kiềm chế những suy nghĩ lung của mình. Sau khi dặn người làm chăm sóc Tưởng Thuần cẩn thận, nàng quay lại thư phòng.

Bởi vì đã có chuẩn bị từ sớm nên có thể bình tĩnh, nhưng tận trong đáy lòng, đã sớm như sông cuộn biển gầm. Nàng nhấc bút, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đặt bút hồi âm.

“Đừng buồn đừng sợ, đợi quân trở về.”

Phong thư này vượt qua trăm núi ngàn sông, vào hoàng hôn ngày hôm sau đã đến tay Vệ Uẩn.

Khi đó hắn đã gần hai ngày không ngủ, trên người mặc đồ tang, cõng bài vị của phụ thân và các huynh trưởng, mang theo bảy cỗ quan tài, đi trên đường lớn.

Thật ra hắn không biết mình đang đi đâu, cũng không biết mình muốn đi đâu.

Về nhà sao?

Chính phụ thân và các huynh trưởng đều đã chết, chỉ còn lại một mình hắn, còn mặt mũi nào về nhà?

Mà sau khi về nhà, hắn sẽ phải đối mặt như thế nào với bao mưa rền gió dữ còn ở lại.

Lời chỉ trích của Diêu Dũng và Thái Tử rõ rành rành ở trước mắt, là phụ thân hắn liều lĩnh truy đuổi tàn binh trúng mai phục, khiến trận chiến lần này thất bại thảm hại. Hắn vì còn nhỏ tuổi nên không ra tiền tuyến, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết phụ thân và các huynh trưởng không phải người như vậy, nhưng phản bác như vậy, lại có vẻ cực kỳ yếu ớt vô lực.

Mười bốn năm trước của hắn yên bình êm ả, không có gió cũng chẳng có mưa, dù là chiến trường đao thương, đều có phụ thân và các huynh trưởng che chở hắn.

Hiện giờ đột nhiên muốn hắn phải đối mặt với tất cả những thứ này, trong đầu hắn không có gì cả, chỉ toàn là một mảnh trống rỗng.

Hắn cõng từng thi thể từ thung lũng Bạch Đế trở về, cả đường đi hắn đều suy nghĩ, sao không để hắn đi cùng mọi người?

Bài vị này nặng quá, hắn không cõng nổi.

Nhưng cũng chính vào lúc này, quan tiên phong đưa thư nhà tới tay hắn.

Nét chữ của nàng nặng hơn ngày thường vài phần, nhưng cực kỳ kiên định.

“Đừng buồn đừng sợ, đợi quân trở về.”

Trong nháy mắt, như có người đứng thẳng trước mặt hắn, nâng cả gánh nặng ngàn cân kia lên.

Đôi môi Vệ Uẩn run rẩy, hắn nắm tờ giấy, một lúc lâu sau mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Chiều tà như máu, hắn nắm thư nhà, hãy còn thiên kim*.

* Thiên kim: nghìn vàng, nhiều tiền nhiều bạc, có thể hiểu là những thứ quan trọng, quý giá

Hắn nên trở về.

Cho dù phụ thân và các huynh trưởng đã chết, nhưng mà vẫn còn già trẻ, đợi hắn trở về.