Sơn Hà Chẩm

Chương 112



Nghe thấy lời của Sở Du, Vệ Uẩn đưa lưng về phía nàng, không tự chủ được mà nâng khóe miệng lên. Hắn xoay người lại, đưa tay để dưới đầu, cười nói: “Vậy thì thích bao nhiêu?”

“Cái gì thích bao nhiêu?”

“Bây giờ nàng thích ta, thích bao nhiêu?”

Nghe thấy lời trẻ con như vậy, Sở Du mím môi cười lên: “Chàng là trẻ con sao, còn phải hỏi vấn đề như thế này?”

“Vậy nàng nói với ta đi.” Vệ Uẩn nhướng mày, Sở Du cười không trả lời hắn, nàng lại nói: “Không phải ngày mai chàng còn phải đi Thuận Thiên phủ cáo trạng sao, Triệu Nguyệt không phải dễ đối phó, chuyện ngàn cân treo sợi tóc như vậy, chàng đừng có mà luôn nghĩ đến những thứ này.”

“Nam tử hán không nên sa vào tình yêu nam nữ,” Nàng đưa tay vuốt tóc hắn: “Đừng vì chuyện này mà làm lỡ tâm trạng của chàng.”

“Lời này nàng lại nói không đúng rồi,” Vệ Uẩn cười: “Một người cả đời trước hết là vì người, thánh nhân cũng nói, tu thân, tề gia rồi mới đi trị quốc, bình thiên hạ. Nàng là người nhà của ta, là thê tử tương lai của ta, ta nên cố gắng làm bạn với nàng.” Vệ Uẩn dùng trán chống lấy trán nàng: “Cuộc đời rất ngắn, đừng nghĩ đến chuyện vô vị vào lúc sự việc chưa xảy ra, làm lãng phí thời gian, chờ sau này nhớ tới lại hối hận. Chuyện ngày mai ta đều đã sắp xếp xong xuôi, an bài tốt rồi, ta không sợ, cũng không nghĩ nhiều.”

Sở Du nghe thấy lời hắn nói, nhìn đôi mắt trong veo thông suốt của hắn, nàng bỗng nhiên cảm thấy, thật ra bất kể là nàng cũng vậy, Cố Sở Sinh cũng thế, thật ra đều là người bị che mắt trong trần gian này, không thấy rõ mình muốn cái gì, cũng không nhìn thấy con đường phía trước theo hướng nào, thế là một đường lảo đảo, đi đến mức vết thương chồng chất, tràn đầy hối hận.

Mà Vệ Uẩn thì không như vậy, dù cho hắn còn trẻ như thế nhưng cũng biết rõ ràng bản thân muốn cái gì, nên làm cái gì, sự thanh minh đơn giản như vậy là thứ mà nàng sống lại cả một đời cũng không có.

Nàng khẽ thở dài một tiếng, ôm hắn, dựa đầu vào, dán lên trên ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực hắn, bình ổn lại trầm lắng.

Vệ Uẩn vỗ vỗ lưng nàng, dịu dàng nói: “Ngủ đi, buổi sáng ta sẽ len lén ra ngoài, nàng đừng lo lắng.”

Một chút lo lắng cuối cùng cũng bị xua đi, trong lòng Sở Du thả lỏng, nàng cũng không trả lời lại, nhắm mắt thiếp đi.

Vệ Uẩn cảm nhận được người trong ngực chậm rãi thả lỏng bắp thịt, nghe thấy hô hấp của nàng, lúc này hắn cuối cùng mới dần tỉnh táo lại, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng loáng xinh xắn của nàng, rất lâu sau, hắn cuối cùng cũng thở dài ra.

Hắn ý thức được con đường của mình và người này có lẽ còn rất dài rất dài, sự cảnh giác trong lòng nàng như bức tường đứng cao ngất, hắn cố gắng từng chút từng chút đập phá bức tường đó, làm tan đi lớp băng kia. Chỉ là bây giờ nàng chỉ mới hai mươi tuổi… lại từ đâu ra nhiều tâm tư như vậy?

Vệ Uẩn nhíu mày, không khỏi nghĩ tới nụ hôn vừa rồi.

Không thể không thừa nhận, kỹ thuật hôn của Sở Du thật sự tốt hơn hắn quá nhiều, có lẽ cũng bởi vì người này đã mong nhớ ngày đêm năm năm, một khi bắt đầu chủ động là kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn, thế như nhiều kiểu như vậy quả thật là thứ hắn không hề nghĩ đến.

Nàng…

Trong lòng Vệ Uẩn chua xót mà ý thức được, năm đó nàng liều lĩnh không để ý tới muốn đào hôn với Cố Sở Sinh như vậy, có lẽ không phải là sự xúc động nhất thời trước khi thành hôn mà là đã sớm có nguyên nhân.
Vừa nghĩ như thế, suy nghĩ của hắn liền có chút không khống chế nổi.

Lúc trước bọn họ đã làm đến một bước đó? Thứ không nên có đến cuối cùng… suy cho cùng thì tối hôm qua, hắn đã nhìn thấy màu đỏ.

Hôn thì dĩ nhiên là hôn rồi…

Vệ Uẩn càng nghĩ thì hình ảnh trong đầu càng thêm phong phú, hơn nửa đêm hắn cảm thấy trong lòng chua xót lại khó chịu, mãi đến khi người trong ngực trở mình, hắn mới bỗng nhiên bừng tỉnh.

Bây giờ người này đã ở đây, hắn lại suy nghĩ nhiều làm gì chứ?

Chỉ là năm đó nàng bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng Cố Sở Sinh lại vẫn cứ sợ rồi. Mặc dù mọi người đều cảm thấy Cố Sở Sinh cũng chỉ là vì giữ mạng, có thể thông cảm được. Nhưng đối với Sở Du nhỏ tuổi, có lẽ chính là phản bội rồi nhỉ?

Vệ Uẩn nhất thời bổ não với vô số suy nghĩ Sở Du năm mười lăm tuổi bị Cố Sở Sinh vứt bỏ như thế nào, hắn cảm thấy vừa đau lòng vừa căm giận. Hắn đưa tay muốn ôm nàng, lại sợ quấy rầy nàng ngủ, trái lo phải nghĩ, hắn cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, liền ôm Sở Du mê man thiếp đi, chờ đến gần giờ Mão, hắn tỉnh lại, nhặt y phục rồi lặng lẽ mở cửa sổ ra, nhìn xung quanh vắng lặng thì vụиɠ ŧяộʍ chạy ra khỏi phòng, quay về phòng mình.
Trở lại phòng mình, chiếc giường mà trước kia hắn đã ngủ quen, đột nhiên hắn cảm thấy hơi cứng, lạnh lẽo, không dễ chịu chút nào.

Hắn suy nghĩ một chút rồi đứng dậy gọi người tiến vào, phân phó: “Ngươi đến nhà Cố Sở Sinh, tạo ra cái khe hở lên bánh xe trên xe ngựa của hắn.”

“Khe hở?”

Thị vệ có chút khó hiểu, Vệ Uẩn gật đầu: “Đúng, vết tích đừng quá rõ ràng, chờ đến lúc hắn vào triều sớm, bánh xe có thể bể là tốt nhất.”

Thị vệ càng mù mịt, nhưng nghĩ tới thủ đoạn luôn cao thâm khó dò của Vệ Uẩn, hắn ta cũng không dám hỏi nhiều, nghe lời lui xuống. Vệ Uẩn phân phó xong chuyện này, trong lòng thoải mái được một chút, hắn ngã xuống giường, rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi.

Nếu như muốn đầu độc ở Cố phủ thì đây có lẽ là một chuyện rất khó, ám sát ở Cố phủ cũng vô cùng gian nan. Nhưng muốn động vào một chiếc xe ngựa ở hậu viện, độ khó của chuyện này đối với ám vệ của Vệ gia mà nói là thuộc về nhiệm vụ tương đối thấp rồi.
Nhưng ám vệ vẫn dựa theo lời dặn dò của Vệ Uẩn, nghiêm túc dùng nội lực, đập một tay vào trên bánh xe, rung chấn một cái cho bên trong nát bên ngoài còn nguyên, toàn bộ bánh xe nhìn qua gần như không có bất kỳ vết tích gì.

Chờ đến giờ Mão, Cố Sở Sinh thức dậy, sau khi rửa mặt rồi vào triều, an vị trên chiếc xe ngựa này đi đến hoàng thành, lộ trình được một nửa thì bánh xe ở trên đường đột nhiên vỡ nát chia năm xẻ bảy, ngựa còn đang chạy, xe đột nhiên xông về phía trước. Cố Sở Sinh còn đang ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần thì bị sự bất ngờ này làm cho cả người lăn ra ngoài, cũng may là ám vệ tới nhanh, trực tiếp nhấc người ra ngoài mới không bị xe ngựa đụng vào.

Sau khi Cố Sở Sinh bị ám vệ nâng lên thì lập tức nói: “Tra!”

Thị vệ đi dắt ngựa, sau khi kiểm tra trên dưới một phen thì tiến lên nói: “Đại nhân, có người động tay động chân vào bánh xe.”
Khuôn mặt Cố Sở Sinh không đổi sắc, trong lòng hắn suy xét một chút, có thể làm ra hành vi mang tính trả thù ngây thơ như vậy…

Một lát sau, Cố Sở Sinh đen mặt.

Hắn ta mắng một tiếng: “Thằng nhãi ranh!” Sau đó, hắn ta phất tay áo rời đi, tạm thời để người ta nâng kiệu đi, lúc này mới một lần đến đi về phía hoàng cung.

Một đoạn nhạc đệm này bị thị vệ xem như một tiết mục ngắn mà nói với Vệ Uẩn, Vệ Uẩn vừa rửa mặt vừa nghe, cảm thấy tình trạng cả ngày đều tốt lên.

Chờ sau khi đánh răng rửa mặt xong, Vệ Uẩn đến đại đường dùng bữa sáng, lúc này cả nhà đều ngồi trong đại đường, Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương cười cười nói nói, Sở Du cúi đầu húp cháo. Vệ Uẩn vừa nhìn thấy Sở Du thì không nhịn được cười. Nụ cười này tới một cách khó hiểu, Tưởng Thuần không nhịn được nói: “Xem ra là Tiểu Thất của chúng ta gặp việc vui gì đó rồi.”
“Nhị tẩu nói đùa rồi,” Vệ Uẩn đi lên phía trước, thản nhiên ngồi xuống, thị nữ bên cạnh đã đưa bữa sáng lên bàn hắn, Vệ Uẩn ngước mắt nhìn Liễu Tuyết Dương: “Chỉ là trông thấy trong nhà hòa thuận, trong lòng vui vẻ.”

“Tiểu Thất nói đúng đó,” Liễu Tuyết Dương thở dài: “Người một nhà, hòa thuận vui vẻ là quan trọng nhất.”

Nói xong, Liễu Tuyết Dương nhìn về phía Vệ Uẩn, lại nói: “Lần này con về mấy ngày?”

“Sợ là sẽ đi ngay.” Vẻ mặt Vệ Uẩn thay đổi, nhàn nhạt nói: “Bây giờ sợ là sẽ có biến động lớn, hôm nay con phải đến Thuận Thiên phủ một chuyến, trên dưới trong phủ đều nghe theo sự sắp xếp của Đại tẩu.”

Nghe thấy lời này, Sở Du và Tưởng Thuần cũng không thấy kỳ lạ, hai người bọn họ đều đã biết hết kế hoạch của Vệ Uẩn, ngược lại là Liễu Tuyết Dương ngẩn người. Một lát sau, trên mặt bà lộ ra sự vội vã: “Là có chuyện gì xảy ra? Con muốn đi Thuận Thiên phủ làm gì?”
“Con muốn đến Thuận Thiên phủ giải oan cho phụ huynh con.”

Lời này khiến Liễu Tuyết Dương có chút mơ màng, nhưng vừa nghĩ tới trượng phụ và nhi tử, hốc mắt Liễu Tuyết Dương vẫn có chút nóng lên, bà khàn giọng nói: “Chuyện này, không phải bốn năm trước đã sáng tỏ rồi sao…”

“Bây giờ Triệu Nguyệt và Diêu Dũng còn sống thì tính là sáng tỏ cái gì?”

Vẻ mặt Vệ Uẩn bình thản.

Sở Du không khỏi nhìn hắn nhiều hơn, năm đó khi nói lên những lời này, Vệ Uẩn luôn phải kiềm chế bản thân mới không khóc lên.

Nhưng bây giờ người thanh niên này cũng đã có thể thong dong bình tĩnh, nói đến chuyện đã thay đổi cuộc đời hắn.

Mà sau khi Liễu Tuyết Dương nghe thấy lời này, vẻ mặt bà kinh hãi: “Con nói cái gì?! Con nói bệ hạ bây giờ…”

“Bà bà,” Sở Du mở miệng nói: “Chúng ta cùng đi với Tiểu Thất đi.”
Vệ Uẩn nhìn về phía Sở Du, Sở Du nhìn ánh mắt hắn, vẻ mặt nàng cứng cỏi lại bình tĩnh: “Sự việc như thế nào, hôm nay Tiểu Thất sẽ tuyên cáo với thiên hạ, đây không phải là chuyện riêng của Tiểu Thất, là chuyện của Vệ phủ. Đệ ấy vì phụ huynh của đệ ấy, con vì trượng phu của con, bất kể như thế nào, công đạo này, con phải cùng Tiểu Thất, đòi lại cho Thế tử.”

Nghe thấy lời này, Liễu Tuyết Dương đỏ mắt gật đầu nói: “Vậy các con chờ ta một chút, ta đi thay bộ y phục lại tới…”

Nói xong, Tưởng Thuần đỡ Liễu Tuyết Dương đi ra ngoài. Sở Du bưng trà uống một ngụm, nhàn nhạt nói: “Ta cũng đi thay y phục thôi.”

Vệ Uẩn đáp lời, bây giờ ở trong phòng chính là tùy tùng quen thuộc của hai người bọn họ, Sở Du đi được hai bước, cuối cùng vẫn dừng lại.
“Ta nhắc đến ca ca của chàng, trong lòng chàng có khó chịu không?”

Vệ Uẩn giương mắt nhìn nàng, Sở Du bình tĩnh nói: “Nhưng đây quả thật là việc ta nên làm vì huynh ấy. Thư phóng thê* năm đó chàng ký cho ta, bốn năm trước, ta đã không còn là thê tử của huynh ấy nữa. Nhưng năm đó việc mà thê tử nên làm lại không làm, ta muốn vào hôm nay kết thúc vì huynh ấy.”

*Là đơn ly hôn để vợ được tự do vào thời nhà Đường.

Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn chậm rãi nở nụ cười: “Nàng vì huynh trưởng của ta mà làm đến bước này, người nên cảm kích là ta.”

Nói xong, hắn chậm rãi đứng dậy: “A Du, chúng ta sẽ có khởi đầu mới. Trong lòng nàng đừng có quá nhiều gánh nặng.”

Sở Du gật đầu, nàng xoay người, đi về phòng.

Nàng chải búi tóc để lưỡng bác tấn, đội kim quan chín cây trâm hoa, trên hai bên tóc mai có gắn tổng cộng chín cái hoa điền, nhìn sang trọng xa hoa, quý khí bức người. Sau đó nàng thay lớp áo giữa mỏng, bên ngoài khoác địch y màu xanh lam, trên vạt của địch y lại thêu chín đôi chim đối xứng nhau, lại dùng màu son may dát vàng lên ống tay áo và rìa vạt áo, phủ văn đan xen với cổ áo, vạt vải xanh đỏ đan chéo nhau ở trước thân để che đi đầu gối, bên trên lại thêu hai cặp chim đứng đối diện nhìn nhau như vỗ cánh sắp bay.
*Hình ảnh của tạo hình bên trên

Đây là quan phục mệnh phụ nhất phẩm của nàng, nhiều năm như vậy nhưng nàng gần như chưa từng mặc. Bây giờ mặc đến lại cảm thấy có một loại áp lực vô hình ở trên người, nặng nề như vậy.

Nàng mặc y phục cáo mệnh này đi ra ngoài, tiến vào đại đường đã trông thấy Liễu Tuyết Dương cũng mặc y phục tương tự, sớm đã ở đó chờ.

Tưởng Thuần cũng thân mang y phục tay áo lớn màu đỏ thắm, đi theo bên cạnh Liễu Tuyết Dương.

Liễu Tuyết Dương trông thấy Sở Du, hai người mỉm cười đối mặt, hành lễ.

Mặc bộ y phục này, thứ lộ ra rõ hơn chính là phẩm cấp chứ không phải là quan hệ trong nhà của hai người.

Vệ Uẩn mặc triều phục trông thấy hai người, không biết làm sao mà hắn lại đột nhiên nhớ lại, năm mười lăm tuổi đó, hắn từ trong hoàng cung đi ra.
Khi đó mưa rơi tầm tã, Sở Du lẻ loi một mình quỳ gối trước cửa cung, phía sau là một trăm ba mươi hai tấm bài vị của Vệ gia, đứng ngạo nghễ trong mưa gió.

Hắn nhìn nữ nhân mang trang phục của mệnh phụ, trong cổ có vô số cảm xúc cuồn cuộn dâng lên, hắn gian nan nở nụ cười.

“Mẫu thân, tẩu tẩu,” Hắn giống như nói đùa: “Năm đó con không có mặt, lần này, con cuối cùng cũng ở đây.”

Nghe thấy lời này, ba người hơi sững sờ, lại là Sở Du kịp phản ứng đầu tiên là hắn đang nói cái gì.

Nàng nhẹ nhàng cười.

“Tốt,” Nàng ôn hòa nói: “Lần này do đệ dẫn chúng ta đi đòi công đạo.”

Thiếu niên trẻ con ngày xưa, bây giờ đã chống đỡ được trời đất rồi.